Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Mộc Thủy Vân cụp mắt, Hồn Nghiệp Kiếm trong tay toả ra hào quang, kiếm khí đột nhiên phóng ra, trăm chuỗi kinh văn giống như xiềng xích hướng nam tử bay đi.
Nam tử khiếp sợ lùi về sau, cấp tốc vận chuyển đan điền, đem khí tức toàn thân triệt để ngưng tụ trong tay, ầm một tiếng, hắc hỏa diễm tập cuốn nửa bầu trời.
Vân Ngũ Châu lập tức trừng mắt, hai tên tiểu bối này lại đánh nữa, quả là không để hắn vào mắt!
Một vệt sáng tím quất tới, hai người cả kinh, Mộc Thủy Vân tung kiếm lùi về sau, nam tử lại không kịp phản ứng. .
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
Phịch một tiếng! Ánh tím oanh kích ở trên người nam tử, trong nháy mắt đánh bay hắn, cùng ngôi sao lóe sáng phía chân trời xa xôi kia làm bạn.
Mộc Thủy Vân ổn định thân thể, trong lòng thở dài một tiếng, bị Vân Ngũ Châu phát hiện, nàng muốn đi cũng rất khó.
Ba quang ảnh dừng ở đối diện, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Vân Ngũ Châu nhìn dung nhan sạch sẽ của Mộc Thủy Vân, càng thêm thán phục, lúc nãy cách xa nên không thấy rõ. Có điều tu vi tiên cấp có thể nhìn thấy tình cảnh xa vạn dặm, chủ yếu là hắn có muốn xem hay không, nhưng khi nhìn gần, lại là một cảm giác khác.
"Ngươi chính là Túc chủ Huyết Phật châu à? Sao ngươi sẽ xuất hiện ở Dược Tiên Cốc?" Lâm Pháp hỏi, hắn từ trước đến giờ luôn luôn trực thoại*, lúc nãy tạo thành náo động rất lớn, nhưng giờ khắc này đã yên tĩnh lại, nơi này cũng chỉ có bốn người bọn họ.
*nói thẳng
Mộc Thủy Vân cũng lơ lửng trên không, mỉm cười nói: "Dược Tiên Cốc chính là nơi trị bệnh cứu người, tiểu nữ tử tới đây, đương nhiên là cầu y."
Chúc Thu Nguyệt dao động, lão Lâm hỏi hai vấn đề nhưng cô gái này không nói chuyện của Huyết Phật châu, điều này nói rõ sự phòng bị trong lòng nàng rất nặng.
"Ngươi đến cầu y? Chẳng lẽ cơ thể cô nương có ẩn tật? Bổn cốc chủ không thấy thế." Hai mắt Vân Ngũ Châu rất tinh lượng, muốn lừa dối qua ải của hắn, tuyệt đối không thể, mục đích nàng tới đây, không hẳn là cầu y.
"Cốc chủ!" Huyền Sâm thở hồng hộc chạy tới, quần áo có chút xộc xệch, rõ ràng là mới ngủ dậy, sau đó thức tỉnh chạy tới đây.
Hắn đã quên sự tình hòa thượng kia bàn giao, lúc này mới vội vàng chạy đến, mũi chân đạp xuống bay lên đỉnh ngọn núi, đưa lên một phong thư: "Đây là thư cao tăng Kinh Luân Tự nhờ đệ tử đưa cho ngài, vị cao tăng kia đến cùng vị cô nương này."
"Sao không nói sớm." Vân Ngũ Châu nhíu mày không vui, cầm lấy thư, mở ra xem, cả kinh: "Hỗn Nguyên tà khí!"
"Hỗn Nguyên tà khí cái gì?" Lâm Pháp ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn sang.
Vân Ngũ Châu liền đưa thư cho hắn, đồng thời đưa mắt chuyển qua Mộc Thủy Vân: "Nguyên lai các ngươi tới đây, thật sự là vì cầu y. Dược Tiên Cốc gần nhất phải tổ chức đại hội luyện đan, bổn Cốc chủ mấy ngày gần đây vì chuyện này, phi thường bận rộn. Có điều Dịch Tâm đã nhờ vả, ta có thể đáp ứng cứu trị vị cô nương kia, nhưng phải sau mười ngày mới được."
Ánh mắt Mộc Thủy Vân tối sầm lại, nói: "Đại hội luyện đan ba ngày sau mới cử hành, mạng người quan trọng hơn, ta nghĩ Vân cốc chủ dù bận rộn cũng sẽ không đem sinh mệnh vô tội ra đùa giỡn. Không bằng tối nay, Vân cốc chủ hãy cứu bằng hữu của ta đi."
"Đêm nay không được, bổn Cốc chủ nói, mười ngày sau là mười ngày sau. Không có bất kỳ người nào có thể phân phó bổn Cốc chủ làm việc, cho dù Dịch Tâm ở đây, cũng không làm gì được. Tiểu nha đầu, nếu ngươi cứ lấy thái độ này nói chuyện với bổn Cốc chủ, có tin ta sẽ không nể mặt Dịch Tâm không?" Vân Ngũ Châu hai tay ôm ngực, hắn chính là muốn nhìn một chút cô gái này có biện pháp gì có thể làm cho hắn thay đổi quyết định.
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt bất động thanh sắc liếc mắt nhìn nhau, Vân Ngũ Châu thật sự cùng tên tiểu bối này đôi co, lúc này có cứu người hay không thì chỉ là việc phụ, hắn chính là đối với cô gái này lần đầu tiên tỏ thái độ a.
"Ngoại trừ Dịch Tâm phương trượng, ngươi càng sẽ quan tâm một chuyện." Mộc Thủy Vân cười nhạt, thấy Vân Ngũ Châu hơi kinh ngạc, liền chậm rãi nói: "Phần thưởng của đại hội luyện đan, là Linh hồn nguyên châu."
"Cái gì?" Vân Ngũ Châu giật mình, sao nàng biết được chuyện Linh hồn nguyên châu?
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt nhìn nhau, xem ra, cô gái này không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Vân Ngũ Châu suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy quan sát Mộc Thủy Vân, đột nhiên cười nói: "Liên quan với Linh châu, cô nương có cao kiến gì không?"
Mộc Thủy Vân mỉm cười: "Cao kiến thì không dám, nhưng ta muốn cùng Vân cốc chủ đàm luận một điều kiện. Linh hồn nguyên châu là bảo bối viễn cổ, nên uy lực của nó không thể khinh thường. Vân cốc chủ muốn có được nó cũng phi thường khó khăn mới mời hai vị tiên tôn đến đây giúp đỡ, ta nói chính xác không nào?"
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt chấn động, uy lực của Linh hồn nguyên châu, bọn họ chưa có nếm thử, nhưng mục đích Vân Ngũ Châu gọi bọn họ tới, một trong số đó chính là làm giám khảo ở đại hội luyện đan, thứ hai chính là mở phong ấn Linh hồn nguyên châu ra, lấy được Linh châu.
Tất cả những thứ này đều đang bí mật tiến hành, cô gái này làm sao mà biết được? Lẽ nào nàng có Thấu Tâm Thuật* sao?
*thuật đọc tâm
Ánh mắt Vân Ngũ Châu âm trầm, chuyện của Linh châu vốn không ai biết, hắn cũng chỉ là ba năm trước vô ý phát hiện ra. Hôm đó mưa sấm đan xen, sau núi rung động, hào quang bảy màu hiện ra, nhưng trong nháy mắt lại ẩn nấp đi.
Lúc đó hắn đang ở sau núi tu luyện thì vô tình nhìn thấy Linh châu phóng xạ quang hoa, liền chạy đi điều tra. Hắn còn nhớ tình cảnh lúc ấy khủng khiếp cỡ nào.
Đó là một đoàn sáng bảy màu rực rỡ, một viên bảo châu được sương mù khói bụi bao quanh. Đáng tiếc hạt châu này vững chắc khắc vào vách đá, vách đá này lại là mạch máu của cả Dược Tiên Cốc, tương đương với long mạch của hoàng thành, nếu dùng tiên lực mạnh mẽ oanh kích, e sợ toàn bộ Dược Tiên Cốc đều sẽ bị phá hủy chỉ trong một ngày.
Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể phong ấn lại, mỗi ngày phái đệ tử trông coi, bảo toàn bí mật này.
Đồng thời, hắn phát thiệp mời đại hội luyện đan cho Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt của Thất Tiên Phong, hai người này chính là bạn thân thâm giao của hắn, trên thiệp mời cũng không có nhắc đến việc về Linh châu, chỉ nói là ước hẹn ba năm của đại hội luyện đan lại đến, hắn sẽ nói cho họ chân tướng sự việc vào ngày hôm sau.
Mộc Thủy Vân đứng trên mái ngói, bình thản nhìn vẻ mặt Vân Ngũ Châu biến ảo vô thường, nàng có chút tự tin, nếu như có thể dao động hắn giải tà khí trên người Chu Vũ Nhi trước thì không còn gì tốt hơn, Linh hồn nguyên châu, nàng tự nhiên có suy tính khác.
Lâm Pháp nghiêng đầu nói: "Ngũ Châu, ngươi còn do dự cái gì a? Nếu nữ tử này là Túc chủ Huyết Phật châu, Thất Tiên Phong chúng ta há có thể ngồi xem mặc kệ. Lần trước lời Duyệt Tâm nói sau khi quan sát ánh sao, chúng ta nghe rõ ràng. Tà tinh xuất thế tất nhiên là cùng Huyết Phật châu âm tà này có quan hệ!"
Nguyên bản Chúc Thu Nguyệt trầm mặc không nói, bây giờ cũng chen vào nói: "Không sai, Huyết Phật châu hiện thế, chúng ta không thể buông tha nữ tử này."
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, âm thầm cảnh giác, hai người này là tiên tôn, không thể so với nam tử lúc nãy, nếu như bọn họ liên thủ đối phó nàng, nàng có chắp cánh cũng không thể bay, huống hồ còn có Vân Ngũ Châu.
Ánh mắt Lâm Pháp tối sầm lại, đột nhiên vung lên vạt áo, khí tím cường hãn trong nháy mắt phát ra, hướng về phía nữ tử đánh tới.
Hắn phải mang nàng về Thất Tiên Phong, giao cho Đại ca xử trí, Huyết Phật châu chính là vật âm tà thượng cổ, nhất định phải có được tiên linh khí bên trong đem đi tinh chế, lấy úy chúng tiên trên trời có linh thiêng!
Thấy khí tím cường hãn kia bất ngờ đánh tới, Mộc Thủy Vân lại không nhúc nhích được, bất luận nàng điều động chân khí phản kháng thế nào thì vẫn bị một luồng ý niệm mãnh liệt cầm cố, vị tiên tôn này quả thật quá bá đạo, bất chấp tất cả liền nổi điên với nàng, không thể nói lý!
Lúc khí tím sắp đánh vào người Mộc Thủy Vân, một thân ảnh màu xám bay đến, phịch một tiếng!
Xì xì... Máu tươi phun giữa trời đêm, cũng nhuộm đỏ vạt áo của Mộc Thủy Vân.
"Nguyên Hải đại sư!" Mộc Thủy Vân không thể tin nổi, kêu lên, nhìn thân ảnh đơn bạc của Nguyên Hải bị đánh bay, nàng ngửa mặt lên trời hô một tiếng, trong nháy mắt phá tan ý niệm cấm chế đang khóa chặt nguyên thần, bay về hướng Nguyên Hải.
Biến cố này làm Lâm Pháp hơi kinh ngạc, Chúc Thu Nguyệt và Vân Ngũ Châu liếc mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc với động cơ của người kia.
"Nguyên Hải đại sư, ngươi thế nào rồi?" Mộc Thủy Vân vội vã nâng Nguyên Hải cả người vô lực đứng dậy, nhìn khuôn mặt trắng xám không có chút máu của hắn, lòng nàng bắt đầu thấy đau, sao tất cả đều muốn bảo vệ nàng? Sao đều vì nàng mà bị thương?
"Khụ khụ... Không, không có chuyện gì." Nguyên Hải run rẩy lau đi vết máu trên miệng, suy yếu nở nụ cười. Hắn chỉ cảm thấy đan điền suýt chút bị đánh nát, vạn nhất thật sự đánh vào Thủy Vân, thân thể đơn bạc như thế, làm sao mà chịu đựng được? Vẫn là để hắn nhận thay đi.
Nước mắt trượt xuống gò má, bàn tay Mộc Thủy Vân kề sát bụng của Nguyên Hải, đem lượng lớn kim tôn khí rót vào đan điền của hắn, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là liều mạng cứu hắn.
Chúc Thu Nguyệt âm thầm lắc đầu, nguyên tưởng rằng Túc chủ Huyết Phật châu sẽ là một người đại gian đại ác. Lúc nãy nàng cũng bị bề ngoài và khí chất mạnh mẽ của nữ tử này chấn động, suy bụng ta ra bụng người, nữ tử này, không ngờ nàng ấy còn rất có tình có nghĩa.
"Một hòa thượng tôn cấp cũng dám ngăn cản bổn tiên? Thật to gan!" Lâm Pháp hừ nhẹ một tiếng, muốn ra tay lại bị Vân Ngũ Châu ngăn cản.
"Hòa thượng kia là đệ tử Dịch Tâm thương yêu nhất, ngươi đả thương hắn, rất muốn bị Dịch Tâm truy sát sao?" Vân Ngũ Châu sắc mặt bình nhiên, nhưng có chút động dung.
Kinh Luân Tự là nơi nào, Dịch Tâm lại là hạng người gì, hắn làm sao không biết, có thể khiến đệ tử của Dịch Tâm ra sức bảo vệ, sẽ là nhân vật tầm thường sao, chỉ sợ bọn họ đều sai rồi, hơn nữa sai thái quá.
Lâm Pháp nghe được tục danh Dịch Tâm thì sững sờ. Đối với một nhân tài tiên cấp như hòa thượng kia, hắn thật sự là không có bất kỳ biện pháp nào, từ sau tiên ma đại chiến, linh khí thiên địa càng đầy đủ, cao thủ trên tôn cấp càng ngày càng nhiều, còn có người thiên phú trác tuyệt, đột phá thiên ky phi thăng thành tiên.
Chỗ dựa của Kinh Luân Tự chính là hoàng thất, hiện tại hoàng thất vẫn giống với hoàng thất trước đây, từ khi Mộ Dung thị bị bức lui, thế lực Diệp thị càng lớn mạnh, muốn bồi dưỡng cao thủ tiên cấp cũng không phải việc khó, đối nghịch Kinh Luân Tự cũng như đối nghịch hoàng thất.
Còn nữa, ẩn tôn và Kinh Luân Tự giao tình không cạn, nếu hắn động thủ, khó tránh khỏi sẽ không gây oán giận, đây cũng không phải cái kết mà hắn muốn.
Thấy Lâm Pháp đã bình tĩnh lại, Vân Ngũ Châu loáng một cái, liền đến trước mặt Mộc Thủy Vân: "Cô nương, để ta giúp hắn nhìn một chút đi."
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật, ta cũng đang đợi Phong nhi đi ra. Nàng sắp gặp mặt đại gia rồi.
Editors cũng có lời muốn nói: Tân Duyệt Tâm là lão bà của Tử Vân Trúc =))