Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Tĩnh dật, toàn bộ hồ Thượng Thanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, phảng phất như không có người.
Nam tử áo nâu hai mắt tinh lượng, chăm chú nắm cần câu trong tay, hình như nghe được cái gì.
Trong mắt nữ tử kiều tiểu ở bên cạnh lại ngập tràn hưng phấn, nàng đối với ca ca rất chắc chắn, cá trong hồ nhất định sẽ cắn lưỡi câu của bọn họ.
Cách đó không xa một chiếc thuyền nhỏ lẳng lặng lướt tới, cô gái áo trắng lười biếng dựa vào đầu thuyền, tay cũng nắm một cái cần câu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhã, thả câu Tây Hồ, cũng có một phen ý nhị.
"Trời ạ mau nhìn, cô gái kia thật đẹp."
"Cảm giác thật sạch sẽ, ồ, tóc mai của nàng thật đặc biệt."
"Cho dù chiếc thuyền nhỏ kia rất bình thường, nhưng nàng dựa vào như thế, hoàn toàn biến thành cảnh đẹp ý vui!"
Cô gái mặc áo trắng khí chất thoát tục, vừa xuất hiện liền đưa tới hơn phân nửa các vị công tử vây xem, dồn dập thán phục, cô gái này quả thật là sự kết hợp hoàn mỹ giữa sạch sẽ và mỹ lệ, nhìn quá mát mắt.
Bên tai nghe ngôn ngữ cùng cảm thán của những công tử kia, cô gái mặc áo trắng khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp này dẫn tới mọi người trợn mắt ngoác mồm.
Nguyên Hải và Chu Vũ Nhi ngồi ở một bên liếc mắt nhìn nhau, đều không thể không lắc đầu. Lần này về phía Đông tất phải đi qua hồ Thượng Thanh này, nghe nói có đại hội câu cá, Thủy Vân vốn lãnh đạm bỗng dưng thái độ khác thường, nhàn nhã tham dự thả câu, cũng là qua hồ mà, cho phép nàng thản nhiên một hồi đi.
Năng lực của Huyết Phật châu, Chu Vũ Nhi sớm có kiến thức, không nghĩ tới nó còn có một tầng công hiệu khác, đó là có thể áp chế cỗ tà khí trong thân thể nàng, nàng phát hiện thân thể dạo gần đây tốt hơn rất nhiều, tất nhiên là Phật châu nổi lên công hiệu.
Nghĩ tới đây, Chu Vũ Nhi mừng rỡ đến cực điểm, nếu như có thể vẫn áp chế, ngược lại cũng không tồi, chí ít nàng có thể làm bạn bên người Thủy Vân, cùng nàng ấy hưởng thụ vẻ đẹp núi non.
Nguyên Hải niệp động Phật châu, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt nước, từng làn từng làn sóng gợn làm hắn tươi cười, mắc câu rồi.
Cảm thụ tốc độ ép xuống của cần câu, mắt Mộc Thủy Vân ẩn nụ cười, hiện tại còn không phải lúc.
Cách đó không xa nước nổi sóng, mấy chục thanh kinh ngạc thốt lên qua đi, nương theo một tiếng cười duyên truyền đến: "Ca ca, con cá này thật lớn a! Nhất định có thể thắng!"
Nam tử áo nâu ánh mắt sáng quắc nhìn cá lớn ở trên cần câu của mình, sang sảng nở nụ cười: "Cá chép vượt Long môn*, nhưng không nghĩ tới bị ta câu được!"
*sự tích cá chép nhả ngọc vượt Vũ Long môn hoá rồng
Mộc Thủy Vân nghe được âm thanh này, chuyển mắt một cái nhìn về phương hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy bộ bào phục thân quen kia cùng với dáng người thạc cao kiên cường, bên môi nở nụ cười, đồng thời đem cá trong tay nhấc lên.
Những công tử lúc trước chú ý Mộc Thủy Vân không thể tin, nàng cư nhiên câu lên cái này? Chưa từng nghe nói hồ Thượng Thanh hồ sẽ có Long ngư*, nhất thời chấn động, sóng cuộn biển gầm.
*cá rồng
"Đại Long ngư, lại là màu vàng!"
"Lầm đi, có phải bị nuôi thả không?"
Mọi người trợn mắt lên nghị luận sôi nổi, lại kinh động đến nam nhân trung niên trên chiếc quan thuyền kia, phóng tầm mắt nhìn tới, đại Long Ngư màu vàng đang giãy giụa bị tên hòa thượng áo xám nắm ở trong tay, sau một khắc thì thả lại trong hồ.
Không chỉ Thái Thú kinh ngạc, mọi người cũng giật mình không thôi, mà lúc nãy con cá chép mắc câu cũng bị một đôi tay thon dài chộp vào. Ánh mắt nam tử khẩn cấp nhìn chằm chằm chiếc thuyền nhỏ phổ thông kia, nói chính xác hơn hẳn là nhìn cô gái áo trắng lười biếng dựa vào đầu thuyền.
"Đại tẩu!" Yến Tiểu Điệp suýt nữa trừng rớt con ngươi, cỗ khí tức tiêu sái tuyệt trần kia được nữ tử toả ra vô cùng nhuần nhuyễn, tuy rằng chỉ gặp qua Mộc Thủy Vân có một mặt, nhưng nàng nhìn một chút liền nhận ra được!
Tiếng la này hận không thể truyền khắp toàn bộ hồ Thượng Thanh, mọi người trừ phi điếc mới sẽ không nghe thấy.
"Đại tẩu? Cô gái này lại có phu gia?"
"Không thể nào, quá đáng tiếc!"
Mọi người trợn to hai mắt gắt gao trừng Yến Tiểu Điệp, ai oán như hận không thể đâm nàng mấy lỗ mới bỏ qua, một tiếng "Đại tẩu" này của ngươi bóp tắt bao nhiêu trái tim a, chết tiệt!
Yến Tiểu Điệp chịu đựng ánh mắt mọi người xạ kích, có chút không rõ, thân thuyền dưới chân đột nhiên loáng một cái, vững vàng hướng Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng đi qua.
Mộc Thủy Vân lặng yên nhìn chiếc thuyền đang lướt tới, còn có nam tử ở đầu thuyền mặt đầy kích động, nàng cười nhạt đứng lên, Chu Vũ Nhi kinh sợ đến mức tay chân bủn rủn, tiểu cô nương kia gọi Thủy Vân là Đại, Đại tẩu?
Chu Vũ Nhi căng thẳng, theo bản năng ôm lấy cánh tay Mộc Thủy Vân, chỉ có như vậy mới có thể tiêu mất cảm giác quái dị trong lòng, nàng thành thân rồi sao?
Nguyên Hải cũng kinh ngạc, nghĩ lại tình cảnh ở Phi Vân Sơn Trang, mỉm cười đan tay: "A di đà Phật. Yến công tử, Yến cô nương, lần trước vội vã từ biệt, chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại."
"Không nghĩ tới Nguyên Hải đại sư sẽ đi chung với Thủy Vân, quả thật là xảo duyên." Yến Dương Thiên sang sảng nở nụ cười, lời nói mặc dù nói với Nguyên Hải, nhưng con ngươi lại liên tục nhìn Mộc Thủy Vân, trong lòng đâu chỉ kích động, lần trước ở núi Tiêu Dao vội vàng từ biệt, một câu cáo biệt đều không nói, lần này gặp gỡ, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng.
"Dương Thiên, ta không nghĩ tới, ngươi nhàn nhã như thế, còn tới nơi này câu cá." Mộc Thủy Vân cười nhạt, tựa hồ đối với xưng hô lúc nãy của Yến Tiểu Điệp dửng dưng như không, có điều nàng vẫn đưa mắt nhìn sang nói: "Yến cô nương, lời nói sau này phải thận trọng, danh xưng này thật sự không thích hợp ta."
"Tiểu Điệp!" Yến Dương Thiên không thích, hắn nhìn em gái, trước mặt nhiều người như vậy, lại khiến Thủy Vân tiến thoái lưỡng nan, hai chữ "Đại tẩu" này, sao con bé lại gọi ra?
"Ca ca, huynh và Mộc Thủy Vân vốn là trai tài gái sắc, sao muội không thể gọi Đại tẩu chứ?" Yến Tiểu Điệp không vui, trong lòng oán thầm, muội đây chính là giúp huynh, lại còn không cảm kích.
Yến Tiểu Điệp kéo hắn lại, nói nhỏ: "Huynh nhìn những ánh mắt háo sắc ở xung quanh xem, muội có thể không gọi Đại tẩu sao? Sợ trong chốc lát, Mộc Thủy Vân sẽ bị người khác cướp đi, đến thời điểm đó huynh khóc thì cũng muộn rồi!"
"Hồ đồ!" Yến Dương Thiên bỏ qua nàng, ánh mắt nhìn Mộc Thủy Vân tràn ngập áy náy, hắn khẩn trương nói: "Thủy Vân, ngươi đừng nghe muội muội ta nói mò, tuyệt đối đừng lưu ý a."
Mộc Thủy Vân nói: "Không sao."
Mọi người ngạc nhiên không thôi, cuộc hội thoại khách khí giữa hai người cũng khiến chúng công tử tha thiết mong chờ kia một lần nữa dấy lên tự tin.
"Khụ, tiểu cô nương không cần kêu loạn, tim chúng ta rối tung hết rồi nè."
"Đúng vậy, không có chuyện gì thì gọi Đại tẩu làm chi, không cần kêu loạn."
Mấy thanh niên trẻ tuổi hai mắt lộ vẻ si mê, trong tay vận công thổi gió, mấy chiếc thuyền ở chân khí thôi thúc tiến lại gần.
Nguyên Hải khẽ cau mày, nhìn mấy chiếc thuyền đang tiếp cận, cùng vẻ mặt dòm ngó của những nam tử trên thuyền, ánh mắt mơ hồ tối sầm lại.
Mộc Thủy Vân cười nhạt, cánh tay bị siết thật chặt, nàng kinh ngạc, Chu Vũ Nhi làm sao vậy?
Yến Dương Thiên thấy thế, vội vã làm tư thế xin mời, mỉm cười nói: "Thủy Vân, Nguyên Hải đại sư, còn có vị cô nương này, ba người các ngươi lên thuyền của ta đi."
Mộc Thủy Vân và Nguyên Hải liếc mắt nhìn nhau, ba người lên thuyền, vừa vặn mấy chiếc thuyền kia đã đến gần, trong đó còn có quan thuyền to lớn.
Thái thú vuốt chòm râu đứng dậy, mỉm cười: "Vị cô nương này, lần đầu câu được Kim Long ngư, nhưng vì sao phải đem nó phóng sinh? Lẽ nào ngươi không nghĩ được bổn quan khen thưởng sao?"
"Ta nguyên bản cũng không có dự định muốn Thái thú đại nhân khen thưởng, còn Kim Long ngư, vốn là thuộc về sông hồ, ta câu tới nó cũng chỉ là thỏa mãn hưng khởi nhất thời của ta mà thôi. Đại sư từ bi, liền thả nó về trong hồ, cũng là thả một sinh mệnh về với tự nhiên." Mộc Thủy Vân bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Nguyên Hải, lẫn nhau hiểu ý nở nụ cười.
"Trời cao có đức hiếu sinh, đại sư không hổ là đệ tử cửa Phật. Cô nương, ngươi câu lên Kim Long ngư là sự thật, bổn quan sẽ giao ngọc thạch tím cho ngươi." Thái thú mỉm cười quay đầu, nha dịch bên cạnh đã sớm dâng lên hộp gấm.
Thái thú mở hộp ra, một đoàn sáng tím óng ánh phóng xạ, suýt tổn thương mắt của chúng công tử.
Vào lúc này, một thân ảnh tím đột nhiên kéo tới, Thái thú đang mỉm cười, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh, hộp gấm đã không gặp.
Mọi người kinh hãi biến sắc, Mộc Thủy Vân cùng Nguyên Hải kinh ngạc, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo xông tới trước mặt, lập tức ngăn cản.
Nam nhân áo tím một tay nắm hộp gấm, một tay vươn trảo, mục tiêu chính là Mộc Thủy Vân.
Trong lòng hắn hưng phấn tột đỉnh, không nghĩ tới chiếm được ngọc thạch tím lại không uổng nửa điểm khí lực, cô gái này càng cho hắn một vui mừng lớn, giữa núi non sông suối, cũng có thể gặp được, coi như một loại duyên phận!
"Tư Đồ Liên Thành!" Nguyên Hải kinh hô một tiếng, lập tức đan tay, nhiếp thả kim tôn khí.
Mộc Thủy Vân khẽ vung tay, phù văn vàng quấn quanh, như mấy trăm roi dài hội tụ, thoáng chốc tạo thành một trường kiếm ám kim tinh xảo hoa mỹ!
Kiếm khí vung lên, hào quang màu vàng vô hạn tản ra, miễn cưỡng ngăn cản sức gió tập kích.
Sức gió bị kiếm khí đâm thủng hướng về hai bên khuếch tán, ầm ầm ầm mặt hồ bình tĩnh nhất thời dao động, nương theo các tiếng thảng thốt kinh ngạc, vang vọng thật lâu không tiêu tan.
Yến Dương Thiên ngay lập tức múa đao, tia sáng màu vàng nhạt chói mắt đến cực điểm, tình cảnh này lại làm Mộc Thủy Vân kinh ngạc, mới ngăn ngắn mấy ngày hắn cư nhiên đột phá tông cấp tới thánh cấp? Nhanh như vậy?
Tư Đồ Liên Thành xem thường, dung nhan tuấn mỹ hiện lên một tia trào phúng cùng tàn khốc, tay hơi động, kim tôn khí ngưng tụ thành một cuồng đao màu vàng đánh xuống, đao phong cường hãn bay tứ tán.
Yến Dương Thiên cả kinh, bị cỗ ý niệm mãnh liệt này khóa chặt tại chỗ, Mộc Thủy Vân và Nguyên Hải xem đúng thời cơ, một người đánh ra kiếm khí phong hoa, một người cầm Phật châu, ở không trung nhất thời ánh vàng hội tụ, là bóng mờ của từng vị cổ Phật từ bi.
Lực lượng ba phương hội tụ, ầm một tiếng! Đại thụ che trời ở hai bên bờ sông bị dư âm rung động.
Thái thú và rất nhiều nha dịch vô cùng kinh hãi, tình cảnh này đâu chỉ chấn động a, ngay cả quan thuyền đều rung chuyển, suýt nữa lật úp.
Không chỉ có thuyền Thái thú bị như vậy, thuyền trên hồ Thượng Thanh đều chao đảo, tất cả mọi người sợ hãi, sức mạnh lớn bao nhiêu mới có thể lay động toàn bộ hồ Thượng Thanh, tu vi những người này đều quá cao thâm!
Choảng nhau sml =))