Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân nhíu mày nhìn nữ tử trong lòng, tướng mạo vô cùng thanh tú, dáng người gầy yếu, một chút trọng lượng cũng không có, không khỏi làm nàng nghi hoặc cô gái này làm bằng chỉ sao?
Nguyên Hải nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc, chỉ tay nói: "Thông qua ngã ba phía trước, chệch về hướng Tây một chút, chính là Kinh Luân Tự."
Mộc Thủy Vân gật đầu nói: "Đi mau, ta nhìn nàng hôn mê còn cau mày, hẳn là đau đớn khó nhịn, chúng ta không thể trễ nãi."
Nói xong, ba người lập tức bay về ngã ba phía trước.
Chu Vũ Nhi chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân cực kỳ đau đớn, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt hoàn toàn trắng xóa, bên tai phảng phất nghe được âm thanh ầm ầm, giương mắt nhìn lên, thế nhưng thấy một bên gò má mỹ lệ, da thịt trắng nõn, cằm tinh xảo, toàn bộ đường viền phi thường sạch sẽ, nàng bị một cô gái ôm vào trong ngực?
Mộc Thủy Vân nhíu mày, gió hai bên thổi loạn tóc nàng bồng bềnh bay lượn, dáng người của nàng qua lại cực nhanh ở trong dãy núi, mũi chân điểm nhẹ lá cây, thân hình phiên toàn mà xuống, vững vàng rơi xuống đất.
Nhìn về phía nữ tử trong lòng, phát hiện nàng chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, Mộc Thủy Vân cười: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta, ta cảm thấy thân thể đau quá..." Chu Vũ Nhi giãy giụa một hồi, nhưng không thể thành công thoát khỏi ôm ấp của nàng.
"Đừng giãy giụa, ngươi tốt nhất không nên cử động, nếu không sẽ càng thống khổ hơn." Mộc Thủy Vân nhẹ giọng nhắc nhở, liền ngửa đầu nhìn ngôi chùa hùng vỹ trước mặt, ba chữ "Kinh Luân Tự" cứng cáp làm cho người ta cảm thấy trang nghiêm.
"Đến rồi, chúng ta vào thôi." Nguyên Hải đi vào cửa chùa.
Mộc Thủy Vân ôm nữ tử cùng Giới Duẫn bước vào chùa, người gác cổng đã đi vào thông báo.
Ba người trải qua hành lang đi thẳng đến hậu điện, ra nghênh đón là ba vị hòa thượng, hòa thượng dẫn đầu khuôn mặt tuấn tú, áo cà sa vàng khoác trên thân, khí thế quanh người như ẩn như hiện.
Mộc Thủy Vân nhìn ra một chút manh mối trên người hắn, không khí bốn phía toàn bộ quay quanh người này mà biến hóa, hắn vẫn chưa toả ra hào quang nhưng lại cho người ta cảm giác sâu xa khó lường, hắn chính là phương trượng Kinh Luân Tự, Dịch Tâm.
Dịch Tâm nhìn cô gái mặc áo trắng trước mặt, trong lòng hơi chấn động một cái, cô gái này bất kể là ăn mặc hay là khí chất, đều rất tương tự một cố nhân của hắn, chuyện cũ từng hình ảnh hiện lên, thở dài nói: "Vị này chính là Mộc cô nương đi, a di đà Phật."
"Kinh Luân Tự nức tiếng xa gần, Dịch Tâm phương trượng nổi danh đã lâu, Mộc Thủy Vân ở đây thi lễ." Mộc Thủy Vân hơi khom lưng, nhưng trong lòng còn ôm một cô gái, không cách nào hành Phật lễ.
Dịch Tâm thấy vậy vội vàng nói: "Mộc cô nương đừng khách khí, Tử Vân đại tiên đã cùng ta chào hỏi, tịnh thổ* phía sau núi của bổn tự từ lâu đã mở ra vì ngươi, chỉ chờ ngươi đến."
*mảnh đất thanh tịnh
"Tịnh thổ?" Giới Duẫn vừa nghe thì giật mình, nguyên lai ý đồ của Mộc cô nương, là chỗ tu hành khói tiên lượn lờ sau núi.
Ngọn núi nằm sau Kinh Luân Tự trực chỉ hướng Tây Nam, có một vùng thổ địa đặc biệt, có người nói là chỗ các đời phương trượng tu hành đả tọa, hơn nữa nơi đó linh khí phi thường dồi dào, nếu không phải là đệ tử tư chất đặc biệt cao, sẽ không có tư cách tiến vào tịnh thổ tu luyện. Mộc Thủy Vân không phải đệ tử cửa Phật, cũng không phải đệ tử tục gia, sao phương trượng đồng ý nhường lại vùng tịnh thổ kia, để cho nàng tu luyện đây?
Nguyên Hải cũng kinh ngạc vạn phần, nguyên lai sư phụ sớm có sắp xếp, xem ra vị trí của Tử Vân đại tiên này ở trong lòng sư phụ, phi thường trọng yếu.
Mộc Thủy Vân run run, tâm đã minh bạch, nguyên lai Tử Vân Trúc chỉ chính là mảnh đất không người đặt chân đến sau núi của Kinh Luân Tự, nàng còn tưởng rằng sẽ có thử thách giống như hồi khiêu chiến băng hỏa ở cầu Độ Tiên, xem ra chùa chiền đúng là một nơi thanh tịnh, không tranh với đời.
"Xin đa tạ phương trượng." Mộc Thủy Vân lần thứ hai cảm ơn.
Dịch Tâm lắc đầu nói: "Ngươi cứu Nguyên Hải một mạng, cho dù không có Tử Vân đại tiên thay ngươi nói chuyện, ta cũng sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi."
Chu Vũ Nhi mở to mắt nhìn bốn phía, lúc thấy hoà thượng tuấn mỹ ở trước mắt, gò má không khỏi đỏ lên. Hòa thượng này thật là tuấn dật, so với những nam tử nàng xem qua đều đẹp hơn gấp trăm lần, hắn là phương trượng Kinh Luân Tự sao? Thật trẻ tuổi a.
"Vị cô nương này là?" Dịch Tâm bối rối hỏi, đối với ánh mắt hiếu kỳ của nữ tử, hắn xem rõ ràng, cũng chưa từng buông tha mạt đỏ bừng kia trên mặt nàng.
Mộc Thủy Vân thấy sắc mặt Chu Vũ Nhi đã không còn tái nhợt, liền thả nàng xuống, làm cho nàng đứng thẳng bên cạnh mình, nhưng cánh tay vẫn ôm eo nàng, nguyên nhân chính là nếu như không ôm lấy, nàng nhất định sẽ té ngã: "Ngươi tự nói rõ lai lịch của ngươi đi."
Chu Vũ Nhi nhẹ nhàng rời cái ôm của nàng, hướng Dịch Tâm quỳ xuống, âm thanh mềm nhẹ đến cực điểm: "Nữ nhi của Kình Thiên Phái Chu Vĩnh, Chu Vũ Nhi bái kiến phương trượng, kính mời phương trượng chữa trị ẩn tật trong thân thể ta."
Dịch Tâm vội vàng nâng nàng dậy đồng thời vươn ngón tay đặt lên cổ tay nàng, một luồng khí lưu tím nhạt mờ ảo theo đầu ngón tay thon dài của hắn chảy vào trong kinh mạch Chu Vũ Nhi.
Tim Mộc Thủy Vân không khỏi nhảy một cái, cỗ khí tím nhạt này không phải là màu sắc của tu vi tiên cấp sao? Dịch Tâm này quả thật vũ hóa đăng tiên, Kinh Luân Tự có thể nói là nơi tín ngưỡng Phật thần thánh nhất trong thiên hạ.
Nguyên Hải cùng Giới Duẫn tất nhiên là vẻ mặt hờ hững, nhưng trong lòng đang kinh ngạc, phương trượng trăm năm qua đều không có vận dụng quá tử tiên khí, giờ khắc này lại vì một nữ tử không quen biết mà chữa thương, tuy nói Phật môn phổ độ chúng sinh, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy phương trượng tự mình ra tay.
Các đệ tử ở trong chùa càng kinh ngạc hơn, hai mắt mở to, phương trượng ra tay là trăm năm khó có thể thấy, nhưng ngày hôm nay đã được chiêm ngưỡng phong thái tiên tư của hắn.
Chu Vũ Nhi cảm thấy đau đớn trong cơ thể đột nhiên chậm lại, một luồng khí lưu theo cổ tay trực tiếp khuếch tán đến kinh mạch toàn thân, máu trong mỗi động mạch đều bị khí tức đang chảy vào tinh chế, nhưng khi đến gần tim thì dừng, dường như gặp phải khí tức khác áp bức, do đó ngăn cản bước tiến của tiên tử khí.
Dịch Tâm khẽ cau mày thu hết tiên khí đã trục xuất ra ngoài trở về, ngón tay cũng rời đi cổ tay của cô gái, âm trầm nói: "Bên trong cơ thể ngươi có một luồng khí lưu mạnh mẽ dao động, luồng khí này phi thường quỷ dị, nó làm bế tắc kinh mạch bên ngoài tim ngươi, tử tiên khí của ta không xâm nhập vào được. Cô nương, ngươi có phải không chú trọng ẩm thực, ý tứ của ta là ngươi có từng ăn những thứ không sạch sẽ hay không?"
"Thứ không sạch sẽ? Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ ăn những món bình thường, chưa từng thay đổi." Chu Vũ Nhi hồi tưởng, bệnh này từ nhỏ đã theo nàng, trước đây là thân thể bẩm sinh yếu ớt, nàng cũng không để ý, sau đó chậm rãi phát triển thành tứ chi đau đớn, cuối cùng là trái tim không thoải mái. Nàng từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ những món ngon vật lạ đắt tiền cũng không ăn thức ăn ngoài đường, thật không có mà.
Mộc Thủy Vân thấy vậy cũng để ngón tay lên cổ tay nàng, thánh quang khí tiến vào bên trong, khi phát hiện cỗ khí lưu quỷ dị kia, bị nó trấn áp xuống, nàng lập tức thu tay: "Xem ra tu vi của ta còn chưa đủ, đụng vào cỗ khí lực kia, ta cảm thấy khí lưu trong cơ thể nàng không phải từ ẩm thực. Tà khí thông thường đều là hoạt động vào ban đêm, cũng có thể đi qua lỗ chân lông thẩm thấu vào da thịt, do đó xâm nhập huyết dịch đến trái tim."
Ở hiện đại, chứng bệnh này của Chu Vũ Nhi chính là nhồi máu cơ tim, tim đau thắt, trái tim bị hao tổn, nguyên nhân đến từ huyết dịch, sợ rằng cỗ khí lưu quỷ dị kia đã bao trùm toàn thân kinh mạch của nàng rồi, lúc tà khí xâm lấn trái tim, nàng sẽ mất mạng tại chỗ.
"Lẽ nào Mộc cô nương biết khởi nguồn của cỗ khí thể này?" Dịch Tâm kinh ngạc hỏi.
Nguyên Hải và Giới Duẫn cũng giật nảy cả mình, những đệ tử khác đều tò mò ngó Mộc Thủy Vân, ngay cả phương trượng còn không thể dò ra khởi nguồn của tà khí, nàng làm sao sẽ biết?
Mộc Thủy Vân lắc lắc đầu, nói nhỏ: "Ta chỉ từng thấy qua bệnh chứng tương tự mà thôi, thế nhưng tà khí trong cơ thể nàng, ta không biết là cái gì."
Chu Vũ Nhi nhìn Mộc Thủy Vân một chút liền đưa mắt nhìn sang Dịch Tâm, khổ sở cầu khẩn nói: "Thỉnh cầu phương trượng cứu ta, ta không muốn chịu đựng nỗi đau trùy tâm kia nữa."
Dịch Tâm xem không đành lòng, than thở: "Xem ra bệnh chứng này của ngươi chính là do tà khí bên trong cơ thể ăn mòn, nếu muốn trục xuất cỗ tà khí kia, e là phải tới Vân Nhai Cốc."
Nguyên Hải và Mộc Thủy Vân liếc mắt nhìn nhau, nói: "Lẽ nào ý tứ của sư phụ là, muốn trục xuất cỗ tà khí này, cũng chỉ có thể đi tới Vân Nhai Cốc cầu kiến Vân Ngũ Châu?"
Vân Ngũ Châu? Lòng Mộc Thủy Vân hơi động, danh tự này thật quen thuộc, dường như nghe qua ở nơi nào rồi.
"Không sai, Vân Nhai Cốc nằm ở phía Bắc của Đông Hải, nhai thế hiểm trở, là lăng nhai gần mây nhất, vì vậy mới có xưng hô này mà Dược Tiên Cốc lớn nhất đại lục tọa lạc ở trong Vân Nhai Cốc, Vân Ngũ Châu chính là Cốc chủ Dược Tiên Cốc. Cỗ tà khí này khác với độc rắn, không cần Thanh Phong Khí, nhưng nó nhất định phải cần công pháp gia truyền của Vân Ngũ Châu." Dịch Tâm giải thích, tuy rằng Phật quang của hắn có thể trục xuất tà khí, nhưng dù sao cỗ tà khí này ẩn giấu trong cơ thể Chu Vũ Nhi, nếu mạnh mẽ tinh chế, chỉ có thể khiến nàng tử vong nhanh hơn.
"Vì sao Vân cốc chủ có thể trục xuất cỗ tà khí này? Lẽ nào công pháp của hắn có chỗ đặc biệt gì?" Mộc Thủy Vân không hiểu, tà khí ăn mòn toàn thân kinh mạch, nói trắng ra chính là hòa vào trong máu, dựa theo phương pháp hiện đại trừ phi tiến hành thay máu, bằng không không thể bài trừ độc tố ẩn giấu trong máu, chẳng lẽ công pháp gia truyền của Vân cốc chủ này gần giống như thay máu?
Nói đến công pháp gia truyền của Vân Ngũ Châu, Dịch Tâm lại nói: "Mộc cô nương có chỗ không biết, tuyệt kỹ gia truyền của Vân Ngũ Châu chính là Âm Dương Thanh Khí Ba cùng Đoạn Mạch Đại Pháp. Âm Dương Thanh Khí Ba chủ yếu là điều tức khí lưu trong đan điền, tác dụng tịnh hóa đan điền, có thể để cho đan điền tự chủ loại bỏ hay thu nạp linh khí, khiến linh khí càng thêm nồng hậu tinh túy. Đoạn Mạch Đại Pháp tập trung vào kinh mạch, có thể tinh chế kinh mạch, đoạn tuyệt nhân tố ở ngoài phá hoại kinh mạch huyết dịch lưu thông, bảo đảm độ tinh khiết của linh khí trong máu. Đoạn Mạch Đại Pháp thích hợp dùng ở trên người nàng nhất, vì vậy, ta mới đề cử Dược Tiên Cốc đấy."
Mộc Thủy Vân giật mình, cái gì mà Đoạn Mạch Đại Pháp, không phải là thay máu sao? Dược Tiên Cốc này không hổ là y tiên cư trên đại lục, ngay cả loại công pháp hy thế hiếm thấy này đều có thể luyện thành, Vân Ngũ Châu quả thật không tầm thường.
Nghe phải đến Dược Tiên Cốc cầu y, mặt mày Chu Vũ Nhi ảm đạm xuống.
Không biết Khúc tỷ có phải là viết nhầm hay không, ba hồi Vân Nhai Cốc, ba hồi Dược Tiên Cốc, làm ta không hiểu cái mô tê gì hết *ôm mặt khóc*