Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Ngắm tiết, ngươi và Hoa Ngưng cùng đi à?" Mộc Thủy Vân cười nhạt lắc đầu, loại náo nhiệt kia nàng không phải rất ngóng trông, liền muốn uyển chuyển từ chối.
Giang Nam không nghe theo, kéo tay nàng lại: "Thủy Vân, Vạn Lý Sơn Trang này đã đủ yên tĩnh, ngươi còn đem mình nhốt trong phòng, phiền muộn lắm. Hôm nay không nên nghĩ kiếm phổ nữa, chúng ta buông lỏng một chút. Có thể ngươi vui chơi tận hứng rồi, sẽ nghĩ thông điểm quái lạ trong Phục Ma Phổ thì sao?"
"Thôi, không đi đâu." Thanh âm Mộc Thủy Vân nhỏ rất nhiều.
"Ai nha, đi một chút đi mà!" Giang Nam không cho nàng cơ hội cự tuyệt, lôi nàng ra ngoài.
"Được rồi, ta đi là được, ngươi đừng lôi kéo ta." Mộc Thủy Vân rút tay ra, trong lòng bất đắc dĩ.
Nguyệt quang chiếu xuống, hai người vừa đi ra, liền thấy Hoa Ngưng đã chờ ở ngoài sân từ sớm, nhìn về phía Mộc Thủy Vân, trong ánh mắt mang theo nhu hòa.
"Nguyên lai ngươi sớm có sắp xếp." Mộc Thủy Vân liếc Giang Nam một chút, nhưng không hiểu vì sao Hoa Ngưng không vào nhà, ngược lại chờ ở bên ngoài.
"Được rồi, không cần nói nhiều, chúng ta đi mau." Giang Nam còn lôi kéo tay áo Mộc Thủy Vân, tình cảnh này lại làm sắc mặt Hoa Ngưng lạnh càng thêm lạnh, nhưng cũng không nói gì.
Từ Vạn Lý Sơn Trang tới Địa Hải thành căn bản không thể đi bộ, cưỡi ngựa lại càng thêm bất tiện, lúc này bóng đêm đến, ba người cuối cùng quyết định, bay đi.
Dạ tung hào quang, du thuyền trên hồ thích ý cực điểm, Địa Hải thành buổi tối hoa mỹ sạch sẽ, có một ít văn nhân mặc khách giá thuyền tới, đều là ngắm tiết mỗi năm một lần.
Đủ loại kiểu dáng hoa đăng sắp xếp bên bờ, cảnh xuân tươi đẹp, năm màu rực rỡ, nhiều du tử cũng dồn dập đến đây xem xét.
Một bộ bạch y, bồng bềnh hào hiệp, nữ tử lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền, tầm mắt liếc về dòng người tụ tập trên bờ, ý cười lười biếng, ngón tay tinh tế nhẹ gảy nước hồ mát mẻ, cảm giác toàn thân đều trong trạng thái cực kỳ thư thích.
Nàng rất hưởng thụ cảm giác này, từ sau khi đi tới thế giới này, nàng chưa bao giờ thích ý dễ dàng như vậy, Giang Nam nói rất đúng, không khí nơi này xác thực có thể làm cho người ta buông lỏng.
"Thủy Vân, nếm thử chén trà này đi." Hoa Ngưng đưa một chén trà nóng tới.
Mộc Thủy Vân tiếp nhận trà, chóp mũi ngửi, thanh tân đạm nhã, nhẹ nhàng một ngụm, miên hương thuần hậu, mỉm cười nói: "Quả nhiên là trà ngon."
"Thủy Vân, chén trà đó là nhà đò đặc biệt vì ngươi châm, chúng ta đều dính hào quang của ngươi." Giang Nam tay nâng chén trà đi tới, càng không để ý Hoa Ngưng lành lạnh nhìn, thoải mái ngồi ở bên cạnh Mộc Thủy Vân, thật sự là không khách khí.
Hoa Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, sức nhẫn nại phải lớn bao nhiêu mới có thể khống chế ý nghĩ tranh giành tình nhân. Thủy Vân, làm thế nào mới có thể cùng ngươi một chỗ mà không có những người khác quấy rối, chỉ có hai chúng ta.
"Ai." Hoa Ngưng than nhỏ một tiếng, lại đem chén trà uống một hơi cạn sạch, rõ ràng là uống trà, nhưng lại giống như uống rượu, hét ra một loại sầu khổ.
Tay bị một mảnh ấm áp bao trùm, Hoa Ngưng hơi run run, thấy Mộc Thủy Vân ôn hòa nhìn nàng: "Thở dài không tốt đâu. Nhàn tình như vậy, ngươi nên sung sướng một chút."
"Thủy Vân..." Hoa Ngưng mắt ẩn ôn nhu, trong lòng càng không nỡ để nàng rời đi, vươn tay, nắm chặt tay nàng, xoa nhẹ như đối với trân bảo.
Tim Mộc Thủy Vân khiêu một hồi, muốn rút tay về, bên tai truyền đến một tiếng lại một tiếng thán phục cùng hít không khí.
Phóng tầm mắt tới, hoa đăng hai bên bờ sông nhiều màu sắc, lại đem buổi tối này soi sáng như ban ngày, vui mừng liên miên. Công tử thư sinh cùng phú thương tiểu thư khắp nơi tất cả đều tha thiết mong chờ nhìn sang, ánh mắt cấp tốc qua lại trên người cô gái áo trắng giống như nàng có sức hấp dẫn gì, một ít công tử phong lưu đều trợn mắt ngoác mồm.
"Cô nương này thật đẹp, rất giống thiên tiên!"
"Ai nói không phải hả, Địa Hải thành này nhiều năm chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy, nàng không phải người địa phương."
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều đem tầm mắt kinh diễm bắn về phía cô gái mặc áo trắng khí chất đặc biệt kia, nữ tử bên người nàng tuy rằng cũng là toàn thân áo trắng, nhưng so sánh khí chất, chỉ có thể coi là loại hình lạnh lùng, vẫn không đạt tới cấp bậc thiên tiên, vì lẽ đó mọi người cũng quên Hoa Ngưng tồn tại, mà Giang Nam ngồi bên cạnh Mộc Thủy Vân, trực tiếp trở thành đối tượng bị bỏ qua.
"Thủy Vân, xem ra đi cùng với ngươi, sức hấp dẫn của ta giảm xuống rất nhiều. Những cô nương kia cũng không nhìn ta, ai." Giang Nam giả vờ giả vịt thở dài một hơi, trực tiếp làm cho Mộc Thủy Vân dở khóc dở cười.
Nhưng Hoa Ngưng lại nói: "Ta tình nguyện làm nền."
"Hở?"
"Cái gì?"
Mộc Thủy Vân và Giang Nam đồng thời kinh ngạc nhìn nàng, đã thấy nàng cúi đầu uống trà không nói một lời.
Mộc Thủy Vân hơi mím môi, trong lòng bất đắc dĩ, ngươi uống trà thì uống trà đi, vì sao còn cầm lấy tay ta không buông a...
Cách đó không xa trên một cây cầu, một tiểu nữ oa nằm trong lòng một nữ nhân áo thô đang thêu hoa đăng, nữ oa sung sướng đưa tay đi bắt. Nữ nhân vốn ôm chặt, nhưng nhìn xuống dưới hồ nước sâu thăm thẳm, quáng mắt, nữ oa tự nhiên chưa lưu ý, liền ngay cả kêu gào cũng không kịp, trực tiếp từ cao trên rớt xuống.
"Có hài tử rơi xuống nước, nhanh cứu người a!"
"Hinh nhi!"
Mọi người kinh hoảng rít gào, chỉ thấy bầu trời xẹt qua hai bóng người, một trắng một xám, chẳng khác nào hai cỗ gió lốc, xẹt qua mắt mọi người.
Một bên đầu thuyền, Hoa Ngưng và Giang Nam quả thật không thể tin tưởng, lúc nãy những người kia rít gào, Thủy Vân đã không gặp.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Mộc Thủy Vân tao nhã ngồi trở lại ở đầu thuyền, trên tay còn nâng chén ôn trà thơm ngát, chỉ là mọi người cũng không có nhìn thấy nữ oa suýt nữa rơi xuống nước kia.
Khi mọi người đang thán phục cô gái áo trắng, thân thủ và dáng người như tiên giáng trần, thì trên cầu truyền đến động tĩnh.
"A di đà Phật, tiểu oa nhi đáng yêu này xin trả cho thí chủ, sau này thí chủ nên chăm sóc nàng tốt hơn." Một hòa thượng mỉm cười, đưa tiểu nữ oa tới.
"Đa tạ đại sư tương cứu, đa tạ!" Nữ nhân thấy nữ oa không có chuyện gì, liền cảm ân đái đức bái tạ hòa thượng, sau đó ôm con gái rời đi.
"Ai nha, thật sự là hữu kinh vô hiểm* a!"
*có kinh hãi nhưng không nguy hiểm
"Đúng vậy, không nghĩ tới hòa thượng này tu vi cao thế! Ta còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, nữ oa kia không sao, quả nhiên kinh ngạc đến cực điểm."
"Thật sự là kết thiện nhân đến thiện quả a."
Mọi người đối với hòa thượng cứu người liên tục tán dương, người ở Phật gia đều thiện lương như vậy, không chịu nổi có người chịu khổ.
Mộc Thủy Vân nhìn chằm chằm bóng người kiên cường trên đầu cầu, bên môi nổi lên một nụ cười, nhưng vẫn lẳng lặng thưởng thức trà, không nói một lời.
Giang Nam và Hoa Ngưng liếc mắt nhìn nhau, theo ánh mắt Mộc Thủy Vân nhìn tới, nguyệt quang tung xuống, tôn lên quần áo màu xám sạch sẽ cùng mộc mạc, tia sáng cùng ánh đèn kết hợp, phác hoạ rõ ràng dung mạo tuấn dật của hòa thượng, khiến người ta nhìn thì càng sản sinh tình cảm bình nhiên tịnh thế.
"Hòa thượng này khá tuấn, xuất gia thật sự là đáng tiếc." Giang Nam nhìn mặt mũi của hắn, không ngừng biểu lộ cảm xúc.
Mộc Thủy Vân nghe xong thì cười khúc khích, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, vì sao khi nàng nghe Giang Nam nói câu này, chính là không khống chế được muốn cười đây.
Hoa Ngưng thấy Mộc Thủy Vân tươi cười, tim cuồng nhảy, nàng không muốn tìm tòi lai lịch của hòa thượng, cũng không muốn để ý tới Giang Nam, chỉ muốn nhìn nàng ấy, phẩm thường mỗi một vẻ mặt của nàng ấy, quá trình này làm nàng sung sướng.
"Ngươi cười cái gì?" Giang Nam hơi kinh ngạc, hắn chỉ cảm thán một câu mà thôi, Thủy Vân liền cười thành như vậy, có điểm nào mắc cười à?
Mộc Thủy Vân lắc lắc đầu, không muốn giải thích cái gì, mặt hòa thượng kia, nàng xem rõ rõ ràng ràng, tu vi của bọn họ cách biệt một đoạn dài, đó cũng là nguyên nhân khi nàng xuất thủ cứu người lại rút về, có hòa thượng này ở, nếu một trăm người đồng thời rớt xuống cầu, hắn cũng có thể đem bọn họ hoàn hoàn chỉnh chỉnh cứu lên bờ, bởi vì hắn có tư bản này.
Lời Giang Nam nói rất buồn cười, hòa thượng chính là tu vi tôn cấp tự nhiên trì hoãn tuổi thọ, tuổi tác và khuôn mặt hắn, căn bản không phải hai chữ "đẹp trai" là có khả năng khái quát, tính toán số tuổi của hắn, cũng hơn một trăm đi.
Đối với ánh mắt Mộc Thủy Vân bay tới, hòa thượng tự nhiên cảm thụ được, dựa vào ánh trăng và đèn đuốc vờn quanh, nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh ở giữa hồ, cô gái áo trắng khí chất tuyệt hảo, dung nhan quen thuộc không thể quen thuộc hơn, vui vẻ nói: "Mộc cô nương?"
Giang Nam không bình tĩnh, quay đầu hỏi: "Sao hắn biết ngươi? Hai người các ngươi, lẽ nào..."
Hoa Ngưng thấy Mộc Thủy Vân bình thản, môi ôm lấy ý cười khác, đều nhảy dựng, cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Thân ảnh xẹt qua, mũi chân điểm nhẹ mặt hồ, từng vòng sóng nước nhộn nhạo, nhưng không làm ướt mũi giày. Hòa thượng này trong chớp mắt, đáp xuống chiếc thuyền nhỏ kia.
Hòa thượng đứng ở đầu thuyền, hai tay đan chéo: "A di đà Phật, Mộc cô nương, ngươi thật là làm ta dễ dàng tìm thấy a."
"Phong thái Nguyên Hải đại sư cứu người làm ta cực kỳ khâm phục, Phật gia đều là lấy lan truyền thiện nghiệp, tuân theo tai duyên phổ độ làm nhiệm vụ của mình, ta quả thật kiến thức đến. Không biết đại sư tìm ta có chuyện gì?" Mộc Thủy Vân đồng dạng đan hai tay, thi Phật lễ với hắn.
Đối với chữ "Phật" cùng hàm nghĩa, Mộc Thủy Vân căn bản không thể lơ là, cũng sẽ không lơ là, nàng tôn trọng mỗi một đệ tử Phật gia, giống như tôn kính Phật tổ vậy, đồng thời cũng gánh chịu tín ngưỡng nửa cuộc đời, tôn trọng Phật Đạo, chính là tôn trọng chính mình.
"Cái gì? Nguyên Hải đại sư? Nguyên Hải tôn giả, Đại đệ tử của Dịch Tâm phương trượng ở Kinh Luân Tự?"
Giang Nam và Hoa Ngưng song song không thể tin tưởng, Thủy Vân làm sao sẽ nhận thức Nguyên Hải tôn giả, hắn được xưng là vị tăng đóng cửa khổ tu, làm sao giao thiệp với nữ tử, thật kinh ngạc.
"Không nghĩ tới hòa thượng này còn là một cao tăng!"
"Lại là tôn giả của Kinh Luân Tự!"
Tất cả mọi người đều là một vẻ khiếp sợ, trên Thiên Tông Đại Lục, ai lại không biết tên hoàng gia quốc tự Kinh Luân Tự, tất cả đều là cao tăng, huống hồ thân phận của vị cao tăng này cũng không thể xem thường. Cho dù những du tử này kiến thức nông cạn, cũng đã từng nghe nói tục danh cùng sự tích của Dịch Tâm phương trượng, là chuyện của trăm năm trước. Có điều, Kinh Luân Tự lịch sử lâu đời, đây là sự thật không thể chối cãi, truyền lại mấy đời phương trượng, bọn họ cũng không thể nào tìm tòi nghiên cứu, chỉ biết nơi đó tất cả đều là cao tăng đắc đạo, là tu vi giả cách Phật tổ gần nhất, điều này làm cho bọn họ nổi lên một cảm giác vừa kính vừa sợ.
Mị cũng thích Nguyên Hải:3