Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân thật không tiện cười cợt, hiếm thấy nàng lòng tham một điểm, thủy hỏa tương khắc vẫn đúng là không phải nàng có thể lựa chọn, đáng tiếc uy lực của hoả diễm Minh Hà tự động biến mất sau khi nàng qua cầu, chỉ có thể dò xét ra thân thể của nàng thiên hướng nguyên tố Hoả, cũng không thể cho nàng tăng thêm sức mạnh đặc biệt nào, có điều cũng không phải không có thu hoạch, chí ít nàng tăng lên hai cảnh giới.
"Thủy Vân, ngươi thấy rừng trúc phía trước sao, chỉ cần bay qua, ngươi có thể đạt được vũ khí mà ngươi muốn." Tử Vân Trúc rốt cuộc suy nghĩ xong xuôi, khế ước nguyên tố Hoả, trước tiên không vội, núi Tiêu Dao ngoại trừ hai địa phương này trợ giúp tu luyện giả tăng cao tu vi, những nơi khác đều là chỗ ở của một ít tán tiên*, không thể tìm kiếm cái gì.
*ý nói không có căn cơ, những người này lấy thân thể không có căn cơ ngưng tụ thành tiên
"Lời ngươi nói đúng là thú vị, ta còn đang suy nghĩ làm thế nào khiến mình được toại nguyện đây. Vũ khí trong thiên hạ có hàng nghìn loại, làm sao có thể biết phía trước chính là thứ mà ta muốn?" Mộc Thủy Vân biết Tử Vân Trúc từng ở nơi này, phía trước là gì, nàng đều có khả năng nhìn thấy, nhưng không có cách nào thăm dò trái tim của chính mình.
"Ngươi tiến lên phía trước chẳng phải sẽ biết sao, suy nghĩ ở trong lòng ngươi, phía trước sẽ giúp ngươi hiện ra." Tử Vân Trúc mỉm cười đi về phía trước, đi được hai bước nhưng bên người không có động tĩnh, nghi hoặc quay đầu lại nhìn chỉ thấy Mộc Thủy Vân biểu hiện phức tạp đứng tại chỗ, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, lúc nãy qua cầu còn hơi mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi tiếp." Mộc Thủy Vân vén vạt áo lên, ngồi trên một tảng đá có vẻ sạch sẽ, không khí bốn phía có chút oi bức, nàng một bên dùng tay áo quạt quạt, một bên thầm nghĩ, nghe ý của Tử Vân Trúc, phía trước sẽ không có trận pháp gì hiện ra tâm tình đi, nếu là bại lộ thân phận người hiện đại của nàng, chung quy không được. Chẳng biết vì sao, ngoại trừ nữ nhân tóc bạc kia, nàng không muốn để cho những người khác biết được xuất thân của mình, vì nàng chỉ muốn yên lặng làm một tu luyện giả vô danh, công đức viên mãn, sau đó về nhà.
Trải qua sự kiện cầu Độ Tiên, Tử Vân Trúc đương nhiên sẽ không cho rằng nàng e ngại, chỉ nghĩ nàng căng thẳng quá độ, liền đi tới vỗ vỗ bả vai của nàng, ôn hòa nở nụ cười: "Ngươi không cần căng thẳng, phía trước chỉ là một trận pháp mà thôi. Chỉ cần ngươi tập trung tâm niệm, đem vũ khí mình muốn vẽ một lần trong đầu, nó sẽ tự động hiện ra cửa ải thử thách cho món vũ khí đó. Ngươi chỉ cần qua cửa là có thể khế ước thần khí, hơn nữa còn có thể tăng lên tu vi."
"Thì ra là như vậy." Mộc Thủy Vân mỉm cười gật đầu, vẻ mặt sáng tỏ, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải hiện ra sinh hoạt ở hiện đại, tất cả đều dễ dàng.
Tử Vân Trúc buồn cười nhìn dáng dấp của nàng: "Được rồi, nghỉ ngơi đủ chưa, chúng ta vào thôi."
"Ừm." Mộc Thủy Vân lần này không kiêng dè, trực tiếp cùng Tử Vân Trúc sóng vai vào rừng trúc.
Trên trời chòm sao lấp lánh, ánh trăng thâm thúy mê say, thúy trúc thơm ngát lan tràn toàn bộ khu rừng, làm người ngửi đều tâm tình khoan khoái, Mộc Thủy Vân cảm thấy ngây ngất, trải qua một loạt luỹ trúc, càng lúc càng tiếp cận một mảnh ánh sáng nơi xa.
Thưởng thức rừng trúc chỉ ngắn ngủi, chung quy phải xuyên qua mắt trận, hai người lướt qua ánh sáng trước mặt.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Mộc Thủy Vân mở mắt ra, giật mình, nơi đây vẫn còn là ban đêm, ánh sao óng ánh, nhưng hai người bọn họ lại đứng ở trên chín tầng trời, cách đó không xa tia sáng màu vàng mông lung như huyễn, là trăng khuyết mỹ lệ say lòng người!
Trăng khuyết bao lấy một lồng ánh sáng trong suốt, dưới ánh sao long lanh, phi thường loá mắt.
Thấy Mộc Thủy Vân kinh hãi, Tử Vân Trúc khẽ mỉm cười, ngón tay điểm nhẹ, một màn kỳ dị xuất hiện. Trăng loáng một cái từ bên trong tách ra một vầng trăng khác giống nhau như đúc, cả hai đối xứng sáp nhập, trung gian xuất hiện một ruột rỗng to lớn.
"Cái này gọi là Kính Hoa Thủy Nguyệt." Tử Vân Trúc mím môi nở nụ cười, hình tròn trung tâm giống như một chiếc gương, soi sáng bóng dáng hai người.
Mộc Thủy Vân cảm thán, Tử Vân Trúc không hổ là tiên gia, nhúc nhích ngón tay một chút liền có thể đắp nặn mặt trăng, nếu như đặt ở hiện đại, chắc chắn sẽ trở thành đề tài cho các nhà khoa học rồi. Mộc Thuỷ Vân vẫn có chút ít kỳ vọng, nếu nàng có thể tu luyện thành tiên, không biết có thể triển khai công pháp tươi đẹp như vậy hay không.
Tử Vân đại tiên xinh đẹp của chúng ta nếu biết bản tôn đã sớm bị Mộc Thủy Vân oán thầm, không biết sắc mặt sẽ đen đến trình độ nào. Nàng nhất định sẽ nắm lấy vạt áo của tiểu nha đầu, rống lên: "Ta ra sức giúp ngươi tiến cảnh lại giúp ngươi nắm vũ khí, ngươi còn không biết cảm tạ ta một hồi sao? Còn muốn những công phu kia."
"Cảm ơn ngươi a Vân Trúc." Trời đêm yên tĩnh, Mộc Thuỷ Vân đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Tử Vân Trúc sững sờ, thấy Mộc Thủy Vân bình thản, mỉm cười chân thành, trong lòng liền ấm áp, cười nói: "Ta giúp ngươi là bởi vì chúng ta hữu duyên, hiếm khi ta đi ra ngoài một chuyến, lại gặp phải ngươi. Những vị tiên hữu kia của ta hầu như đều thu đồ đệ hết rồi, ta cũng không thể bị bọn họ hạ thấp a."
"Được, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng." Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt xoay một cái, nhìn về phía tấm gương trung ương, mặt kính êm dịu, diện tích khổng lồ phản xạ thân ảnh của hai người, hiển nhiên phi thường nhỏ bé.
"Nhắm mắt lại, phác hoạ ra hình dạng vũ khí mà ngươi muốn." Tử Vân Trúc ở một bên nhắc nhở.
Mộc Thủy Vân khẽ nhắm hai mắt, các loại vũ khí cổ quái lần lượt lướt qua trong đầu, đao thương côn bổng cái gì hầu như đều là chợt lóe lên, những vũ khí kia đều quá thô lỗ, căn bản không thích hợp nàng, phủ, chuy, kích, xoa, nàng càng không hề nghĩ đến, trong lúc hoảng hốt, nàng nghĩ tới truyện kiếm hiệp của Cổ Long, bên trong, hiệp khách đa số đều là sử dụng kiếm, mà nữ tử sử dụng kiếm lại càng thêm linh hoạt, không bằng, liền ngưng thành kiếm đi.
Ánh trăng mờ ảo, mặt kính trung ương êm dịu đột nhiên sóng gợn dập dờn, một đoàn quang hoa màu vàng kéo dài, cuối cùng hình thành một thanh kiếm, chuôi kiếm cùng thân kiếm đều có khắc phù văn màu vàng, nhìn kỹ bên dưới là một chuỗi kinh văn. Thanh kiếm dài này không có vỏ kiếm, quanh thân hiện lên màu vàng sẫm, mà những chuỗi kinh văn vàng óng kia lại quấn chặt bốn phía của thân kiếm, vừa hoa lệ vừa lộ ra vận ý thần thánh.
Tử Vân Trúc xoa cằm, híp mắt xem xét kim kiếm trong gương, cảm thán, thanh kiếm này quá đặc biệt, thông qua tấm gương hiện ra, nàng thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh phát ra từ chuỗi kinh văn quấn quanh thân kiếm kia, đó là một lực lượng thần thánh, mang theo hào quang Phật tổ. Nàng nở nụ cười, không nghĩ tới nha đầu này còn có tín ngưỡng, người tin Phật đều rất hiền lành, hy vọng nàng ngày sau có thể giống như thanh kiếm này, phát dương quang đại thánh lực Phật tổ.
"Xem ra phẩm vị của ta cũng không tệ lắm a." Mộc Thủy Vân cười nhạt thưởng thức kiệt tác, tấm gương này quả thật thần kì, đem hình ảnh tạo thành ở trong đầu nàng phô bày ra không kém chút nào, thanh kiếm này, hết thảy tín ngưỡng, dốc hết toàn bộ niềm tin tu Phật suốt nửa đời vào trong đó, những chuỗi kinh văn kia là những câu nói nàng từng đọc trong kinh Phật, mới có thể đắp nặn "tín ngưỡng chi kiếm" này.
"Trước tiên thủ cái tên đi." Tử Vân Trúc mỉm cười, đây chỉ là hình ảnh trong gương mà thôi, muốn chân chính khế ước thanh kiếm này, nhất định phải thông qua thử thách, mới có thể triệt để nắm giữ nó, thế nhưng nắm giữ, cũng nhất định phải có cái tên, theo tên, mới có thể tìm được niềm tin.
Mộc Thủy Vân hai tay ôm ngực, lẳng lặng xoa cằm, cười nhạt nói: "Lục Đạo Hồn Nghiệp Kiếm."
"Danh tự này thật quái lạ, có hàm nghĩa gì sao?" Tử Vân Trúc biết Mộc Thủy Vân khẳng định có đạo lý của nàng, không khỏi hiếu kỳ.
"Lục đạo luân hồi lấy hồn phách làm trọng, luân hồi tức là làm giảm bớt đi nghiệp chướng. Thanh kiếm này theo ta, nhất định không thể miễn đi chém giết. Số mệnh đã sắp đặt, ta không bằng trước tiên cho nó lấy danh tự này, cầu mong có thể trung hoà nghiệp chướng." Mộc Thủy Vân nhìn bóng Hồn Nghiệp Kiếm chậm rãi tiêu tan, thở dài, là nên vượt ải, thanh kiếm này bất luận làm sao, nàng cũng phải bắt được đến tay.
"Ngươi quả nhiên mang nhân niệm trong lòng, thanh kiếm này theo ngươi cũng là không uổng đời này. Trận pháp đã bắt đầu di chuyển, một hồi ngươi sẽ dùng sức mạnh của chính mình đột phá thử thách đạt được Hồn Nghiệp Kiếm, ta đi xuống trước chờ ngươi." Tử Vân Trúc cười nói xong, vung lên tay áo, trong khoảnh khắc liền biến mất.
Chưa kịp chờ Mộc Thủy Vân phản ứng lại, bên tai truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc, bầu trời yên tĩnh chợt thay đổi.
Nơi đây khói bay lượn lờ, chiếu sáng kim quang bảo kiếm cắm trên dãy núi, đầy khắp núi đồi, ánh kiếm óng ánh xa hoa, căn bản không nhận rõ cái nào mới thật sự là Hồn Nghiệp Kiếm.
Mộc Thủy Vân suýt nữa trừng rớt con ngươi ra, một luồng gió u lãnh kéo tới, thời khắc gò má man mát, nàng lập tức nhảy lên, hai chân đáp xuống một ngọn núi cực cao. Phía dưới là một mảnh biển kiếm, căn bản không có chỗ đạp chân, hơn nữa nàng mơ hồ phát giác những bảo kiếm này đều bao trùm tiên linh khí, có uy lực nhiếp hồn cực mạnh, nếu chạm vào chút xíu, sợ rằng những bảo kiếm kia sẽ trong nháy mắt hợp nhau tấn công nàng, hậu quả lúc ấy khó mà lường được.
Nghĩ tới đây, hai chân vừa hạ xuống, Mộc Thủy Vân lộn một vòng, mũi chân điểm ở trong không khí, trực tiếp vọt lên, quanh thân khói vàng tràn ngập, tảng lớn ánh vàng ngưng tụ thành một đám mây nhàn nhạt đưa nàng vững vàng đứng trên không trung.
Mộc Thủy Vân hơi an lòng, phóng tầm mắt nhìn lên, toàn bộ dãy núi quả thật nhìn không thấy bờ, thật có thể dùng "liên miên không dứt" bốn chữ này để hình dung, lấy tu vi thánh cấp cho dù không thấy nghìn dặm cũng có thể thấy trăm dặm, nhưng nàng nhìn thấy gì? Kim kiếm đầy khắp núi đồi, tuy là không có đối với nàng tạo thành thương tổn, nhưng nếu muốn tìm ra Hồn Nghiệp Kiếm chân chính, e còn khó hơn lên trời.
Mộc Thủy Vân hoành thân bay lượn, ánh sáng phía dưới hắt qua hắt lại khiến nàng quáng mắt, bất đắc dĩ chỉ có thể trôi nổi trên trời cao rồi quan sát kỹ mỗi thanh kiếm. Không ngoài dự đoán, mỗi thanh kiếm đều giống nhau như đúc, y như vạn bào thai!
"Kiếm nhiều như vậy, rốt cuộc cái nào mới là thật?" Mộc Thủy Vân có chút nóng lòng, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ hồng, trong con ngươi càng thêm ẩn ẩn quái lạ, tiện tay đánh ra một chiêu, một thanh kim kiếm tự động bay đến trong tay nàng, nắm chuôi kiếm, lại giống như nắm một tảng đá, một điểm cảm giác cũng không có.
"Không phải cái này." Mộc Thủy Vân thở dài vứt kiếm trở về, một đường phi hành, sờ qua không ít kiếm, nhưng đều không phải Hồn Nghiệp Kiếm của nàng, cuối cùng cái nào mới là thật đây?
Cố gắng theo kịp tiến độ ~