Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Ngươi đừng gấp mà... A..." Tuyết Phong mị nhãn như tơ, sợi tóc trắng bạc bị mồ hôi làm ướt dính sát hai gò má, muốn bao nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu gợi cảm, nhất thời mê mắt người nào đó.
Mộc Thủy Vân không thể khống chế được rung động, hai tay kịch liệt dồn sức bất tri bất giác quấn chặt Tuyết Phong, chỉ sợ người ở dưới thân sẽ cách nàng mà đi, nàng không chịu nổi dằn vặt, nàng chưa bao giờ sợ đến thế.
Một vệt huyết quang nhanh chóng xẹt qua đáy mắt, Mộc Thủy Vân nhắm lại hai mắt, bên môi cười tà tứ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Phong, thân thể trượt xuống, hôn dọc một đường, khi lướt qua bụng dưới run rẩy của ai kia, ý cười càng nồng.
Tuyết Phong thở hổn hển, lúc bờ môi nhu nhuyễn kia dán lên hoa tâm, nàng ngửa đầu thân ngâm một tiếng, hai tay gắt gao đè cái đầu đang chôn ở hai chân lại, đồng thời cong eo lên, đón lấy phiến môi khiến nàng tiêu hồn kia: "Thủy Vân..."
"Suỵt..." Mộc Thủy Vân nhấc mắt nhìn nàng một cái, cái nhìn này tràn ngập nùng tình mật ý, đôi môi ngậm lấy cánh hoa run rẩy, lưỡi quét qua hoa hạch hơi cứng mà no đủ ở trung gian, cảm giác thân thể Tuyết Phong chấn động, nàng dùng sức hấp duẫn.
"Ân a... Thủy Vân..." Eo Tuyết Phong theo sức liếm mút của Mộc Thủy Vân mà cong lên cao, hai tay đặt trên đầu nàng cấp bách vuốt tóc nàng, trong cơ thể hình như có một đám lửa đang kêu gào đột phá, vui vẻ cấp tốc kéo lên, hoa tâm bắt đầu không ngừng co rút.
Mộc Thủy Vân tự nhiên phát hiện chi tiết này, vì "mạch máu" của Tuyết Phong bị nắm giữ trong miệng mình, xoa nhẹ hai chân thon dài hoàn mỹ của nàng, bồi hồi ở mỗi lỗ chân lông, rồi đột nhiên hôn sâu, quay về hoa tâm yếu đuối kia thoả thích hấp duẫn, làm càn khiêu khích.
"Thủy Vân... Ân..." Tuyết Phong ngẩng đầu rít gào, thân thể cong đến trình độ nhất định, hoa tâm cấp tốc co giật, từ trong hành lang, một luồng thanh tuyền ấm áp phun tung toé, thân thể trắng như tuyết hiện lên một tầng phấn hồng, nàng ở trong miệng Thủy Vân, leo lên đỉnh núi.
Tuyết Phong co quắp mềm nhũn, nét ửng hồng trên gương mặt vẫn chưa từng biến mất, hai vú đầy đặn vì thở dốc mà nhảy lên, đong đưa qua lại khiến Mộc Thủy Vân suýt nữa trầm mê.
Đôi mắt hiện lên một ngọn lửa, Mộc Thủy Vân lần thứ hai nằm sấp xuống, cùng Tuyết Phong dính chặt vào nhau, tỉ mỉ hôn như từng giọt mưa khắc lên gương mặt nàng, lẩm bẩm: "Ta rất nhớ ngươi."
Tuyết Phong mặc kệ nàng hôn, quyến rũ cười: "Giờ khắc này, chúng ta là thân mật nhất, ta đã nằm trong ngực của ngươi, sao còn có thể nhớ nhung?"
Mộc Thủy Vân mổ môi nàng, mềm nhẹ nói: "Còn nhớ chuyện mà ngươi đã đáp ứng ta không?"
"Ta đáp ứng ngươi cái gì?" Tuyết Phong nheo mắt, chân tâm truyền đến cảm giác ướt át trắng mịn, trong lòng rung động.
Mộc Thủy Vân quỳ trên người nàng, nhẹ nhàng đụng chạm chỗ tư mật của nàng, xương mu cả hai chạm vào nhau, là rung động nguyên thủy nhất, khiến cho nàng phi thường khiếp đảm, nhìn Tuyết Phong: "Nhanh như vậy liền quên? Có muốn ta giúp ngươi nhớ ra hay không?"
"Ân..." Tuyết Phong mím môi mỏng, va chạm ở dưới thân càng lúc càng nhanh, chỉ cảm thấy hồn phách đều sắp xuất ra, dùng sức cuốn lấy eo Mộc Thủy Vân, ý muốn nàng chậm lại.
Mộc Thủy Vân đương nhiên sẽ không để nàng toại nguyện, chống đỡ đứng lên, tách hai chân nàng, hai cánh hoa càng thêm gần kề, mài ép vui vẻ đột nhiên tăng lên, cảm nhận Tuyết Phong đang run rẩy, biết nàng lại sắp đến, thân thể không ngừng phập phồng muốn đưa nàng lên đỉnh.
Hai tay vô lực trượt xuống, tóm chặt bích thảo ở trên đất, đôi môi Tuyết Phong khẽ run lên, vẻ mặt như hưởng thụ lại như thống khổ, nàng không thể khống chế khoái cảm, đột nhiên cong người lên, hoa tâm nhanh chóng co giật, tuôn ra chất lỏng óng ánh triêm ướt hạ thể của cả hai.
Mộc Thủy Vân khép hai ngón tay, thừa lúc Tuyết Phong chưa hồi phục, dò vào trong hành lang.
"A..." Tuyết Phong một phát đã bắt được cánh tay Mộc Thủy Vân, con ngươi xẹt qua một tia phức tạp, lẳng lặng cùng nàng đối diện.
Mộc Thủy Vân than khẽ, vừa muốn kéo tay về, lại bị Tuyết Phong nắm lấy, mang theo nàng một lần xuyên vào nơi sâu thẳm.
Tuyết Phong mím môi, đem khổ sở xé lòng triệt để ép xuống, cảm giác đau đớn làm cho nàng tỉnh táo không ít, là nên quên, quên tình cảm không thuộc về nàng, hảo hảo quý trọng người trước mắt.
Mộc Thủy Vân cúi xuống hôn lên khóe môi nàng, dù cho minh bạch tâm ý của Tuyết Phong, nhưng trong lòng không khỏi chấn động, nàng bỗng dưng rạch ròi như vậy, sợ là vì mình bức quá gấp đi.
Thế nhưng hiện tại nàng không nghĩ được nhiều như thế, hỏa diễm trong cơ thể đều sắp thiêu cháy nàng, Mộc Thủy Vân cắn môi dưới của Tuyết Phong, ngón tay nhẹ nhàng luật động, cảm giác căng mịn trong vách triệt để bao vây tâm tư nàng, mỗi lần tiến vào, nàng đều kích thích địa phương mẫn cảm ấy, đó là nơi làm cho Tuyết Phong trở nên điên cuồng.
"Thủy Vân... A... Quá sâu..." Tuyết Phong không khống chế được rên lên, cánh tay chăm chú ôm lấy cần cổ duyên dáng của nàng rồi ưỡn người.
Tiếng thở dốc bên tai quá mức tiêu hồn, mỗi một lần xuyên qua đều có thể nghe được Tuyết Phong không chịu nổi mà rên rỉ, Mộc Thủy Vân cảm thấy thời khắc này thật hạnh phúc, nàng triệt để nắm giữ nữ nhân này.
Đảo mắt một cái, cười càng thêm tà tứ, đột nhiên xoay thân thể, đặt Tuyết Phong nằm ở trên người mình, hơn phân nửa ngón tay còn bồi hồi ngoài cửa động, triệt để xuyên vào nơi xa, một ngón tay khác đặt lên "hạt đậu".
"A.." Tuyết Phong chấn động, thân thể như bị lôi điện bắn trúng, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, khoái ý hừng hực gom lại hoa tâm, trải qua hai lần cao triều, thân thể mẫn cảm đến cực điểm, e sợ lần thứ ba bất luận làm sao cũng không chịu nổi.
Mộc Thủy Vân đè thân thể nàng xuống, gắt gao ôm vào ngực, cảm giác ở trong vách càng thu càng chặt, hai ngón ra vào có chút khó khăn, nhẹ nhàng an ủi: "Tuyết Phong... Thả lỏng chút..."
Tuyết Phong cắn môi, đột nhiên ngồi dậy, hai tay nắm lấy hai vú, dùng sức nhào nặn, cơ thể nhanh chóng phập phồng, đi theo động tác mạnh, đôi mắt yêu mị lập loè nước mắt, nàng làm càn thở gấp, thân ngâm: "Thủy Vân... Ngươi có yêu ta hay không?"
Mộc Thủy Vân nơi nào gặp qua dáng vẻ xinh đẹp của nàng a, lúc này si mê, chỉ cảm thấy hai ngón tay bị hành lang ma sát, càng đau, thì càng có thể cảm nhận được nàng co rút, nàng sắp đến, nhưng còn hưng phấn như thế?
Tuyết Phong làm sao vậy? Sao đột nhiên nóng nảy như thế? Mộc Thủy Vân trì hoãn động tác, nói: "Tuyết Phong... Chậm một chút..."
"Ngươi nói! Ta muốn ngươi nói, ngươi rốt cuộc có yêu ta hay không?" Tuyết Phong nhíu mi chất vấn, cúi người cắn bả vai nàng một cái, gắt gao cầm lấy tay nàng, thân thể nhanh chóng chập trùng, như muốn biểu lộ hết thảy cảm xúc mãnh liệt ra ngoài, điên cuồng lắc lư vòng eo, dù cho eo thon kia không chịu nổi lay động như vậy, nhưng cũng không thể làm gì để chống đỡ.
Bả vai bị cắn đến chảy máu, Mộc Thủy Vân nhịn đau, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, Tuyết Phong như vậy, làm nàng đau lòng, ngón tay dùng sức xuyên qua đến nơi sâu nhất, ngón cái mạnh mẽ vò hoa hạch.
"A..." Một chùm sáng xẹt qua trước mắt, Tuyết Phong run lên, triệt để xụi lơ trên người Mộc Thủy Vân, hành lang vẫn còn co rút, cảm giác lần này so với hai lần trước còn mãnh liệt hơn, không biết là vì quá kịch liệt, hay là vì tình cảm xúc động, nói chung, nàng mệt mỏi quá.
Ngón cái của Mộc Thủy Vân vẫn ấn hoa hạch, bên tai nghe Tuyết Phong không vững vàng hô hấp, nghiêng đầu hôn trán nàng, dùng ngữ khí nhu đến không thể nhu hơn được nữa, kể ra ba chữ: "Ta yêu nàng."
Tuyết Phong tà tứ nói: "Nếu có một ngày, ngươi không yêu ta nữa, ta nhất định sẽ mạnh mẽ trừng phạt ngươi."
Mộc Thủy Vân xoa xoa tuyết bối của nàng, nhìn tóc bạc xoã xuống, cười nói: "Ta đã lĩnh giáo qua hình phạt của nàng, nàng quá ác, đem bả vai ta cắn thành như vậy."
Nhìn địa phương nào đó đã máu thịt be bét, trong mắt Tuyết Phong xuất hiện một tia đau tiếc, nhẹ nhàng hôn vết thương của nàng, liếm láp vết máu xung quanh.
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, rốt cuộc lý giải cái gì gọi là thống khổ nhưng vui sướng, ngón tay chôn trong hành lang theo bản năng giật giật, cảm giác thân thể Tuyết Phong khẽ run lên, thở dốc định thần.
Mộc Thủy Vân nhếch môi, đột nhiên rút ngón tay ra, thấy Tuyết Phong híp mắt nhìn chằm chằm mình, gò má ngượng ngùng đỏ lên, tiến lên phía trước hôn môi nàng, nằm nghiêng giao hoan, cảm giác rất tươi đẹp cũng rất tiêu hồn.
Nơi mềm mại ở trên bắp đùi, nhẹ nhàng va chạm một hồi, đùi một mảnh nóng ướt, Mộc Thủy Vân ôm Tuyết Phong vào lòng, mê loạn vuốt thân thể bóng loáng của nàng, vừa hôn, vừa nỉ non: "Nàng thật là làm cho ta yêu thích không buông tay."
Ngứa ngáy giữa hai chân càng ngày càng rõ ràng, Tuyết Phong kẹp lấy chân nàng, thở dốc: "Ngươi quá đáng, lúc trước ta muốn ngươi chỉ có hai lần, ngươi lại dằn vặt ta lâu như vậy."
"Nào có dằn vặt, ta chỉ muốn thương yêu nàng." Đầu lưỡi Mộc Thủy Vân liếm vành tai nàng, cảm giác nàng khẽ run lên, trong con ngươi ẩn ẩn tiếu ý, bắp đùi dính sát vào nàng, ma sát lên.
"A..." Lông mày Tuyết Phong hơi động, thân thể bị cố khẩn, đã bị Mộc Thủy Vân đặt ở dưới thân, trong lòng bất đắc dĩ.
Xúc cảm ở trên đùi và ngón tay căn bản không giống nhau, nàng có thể ở thời gian ma sát lĩnh hội nơi hừng hực kia, cùng hoa hạch hơi cứng vẫn run rẩy, Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng ngậm viên phấn hồng no đủ trước ngực nàng, không ngừng va chạm, hơn nữa càng lúc càng nhanh, càng nhanh thì càng uy mãnh.
"A... Thủy Vân..." Tuyết Phong nắm chặt hai bả vai của nàng, hoa tâm không khống chế được mà co giật, xưa nay không nghĩ tới tinh lực của Mộc Thủy Vân lại dồi dào như thế, nàng ấy muốn dìm chết nàng hay sao?
Nguyệt quang thâm thúy, nương theo từng tiếng thở gấp cùng thân ngâm, buổi tối hôm nay không yên tĩnh, cảm xúc mãnh liệt vĩnh viễn không thôi.
Tuyết Phong nằm trên đất, gắt gao bám vào bích thảo, nữ tử trên người giống như nhập ma, không chịu buông tha nàng, ngón tay ở trong hành lang triệt để xuyên đến nơi sâu nhất, nàng cong eo lên, trong cổ họng phát sinh một tiếng rên rỉ nhỏ vụn: "Ách..."
Mộc Thủy Vân chăm chú ôm nàng, hai người dừng lại chốc lát, song song co quắp mềm nhũn, thở dốc: "Hình như là bảy lần đi, ta không nhớ được."
Tuyết Phong mệt muốn xỉu, tạm thời không muốn đi truy cứu ai kia, lần này dằn vặt làm cho nàng triệt để nhìn Mộc Thủy Vân bằng cặp mắt khác xưa, đó không phải cừu nhỏ lạnh nhạt, tuyệt đối là sói đội lốt cừu, liều chết triền miên cứ như sắp tận thế, làm hại nàng toàn thân mềm yếu, một chút khí lực cũng không có.
Tác giả có lời muốn nói: Triệt để trở thành nữ nhân của nhau...
Editors cũng có lời muốn nói: 7 lần, là 7 lần đó, bà Vân bả ăn Phong nhi của người ta không thèm nhả cọng xương nào luôn =)) ai thuộc #team_Vân_công giơ tay =))