Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Không có chuyện gì." Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng lắc đầu, hồ nước sau lưng sôi lên thật giống như có món đồ gì muốn từ đáy nước nhô ra.
Tất cả mọi người đều đem tầm mắt dừng trên mặt hồ, nếu Huyết Liên Hoa đã có chỗ dựa rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ nữ tử tên Mộc Thủy Vân này rất được vị tướng quân kia quan tâm, vạn nhất đắc tội nàng mấy triệu đại quân không phải ngồi không, vẫn là đem tâm tư đặt trên hồ Phong Ngọc đi.
Mộc Thủy Vân nhìn mặt hồ sôi sục không ngớt, cả kinh nói: "Chẳng lẽ là Kỳ Lân quấy phá?"
Tiêu Hằng khẩn trương nhíu mày, cũng căng thẳng nhìn chằm chằm mặt hồ, trầm giọng nói: "Tất nhiên là đáy hồ gợn sóng chấn động mặt hồ, hồ Phong Ngọc này sâu đến nghìn mét, đáy hồ là cảnh vật gì, ai cũng chưa từng thấy."
Phong Trú lại nói: "Mặt hồ Phong Ngọc này quay về vách núi, chỉ cần là thần thú thì đều có thánh vật mà nó thủ hộ. Nói vậy, là việc ngươi hái đóa huyết liên đã kinh động đến nó."
"Cũng có thể." Mộc Thủy Vân nhắm hai mắt, thu hoa Huyết Liên vào nhẫn chứa đồ.
Mọi người trông mà thèm, đặc biệt là Tư Đồ Liên Thành và Thanh Mộc Tử, thần tình kia quả thật hận không thể lập tức nhào tới, chiếm Huyết Liên Hoa làm của riêng.
Trăm vạn đại quân mắt nhìn chằm chằm, bên người Mộc Thủy Vân còn có hai tên tôn cấp che chở, dưới đáy hồ Phong Ngọc này rốt cuộc là tình cảnh gì thì chưa biết, nhưng Tư Đồ Liên Thành đang kích động, nhưng cũng không thể không nhìn đại cục, mục đích hắn tới đây, tự nhiên cũng vì con Kỳ Lân kia.
Bầu trời ảm đạm xuống, Thanh Phong hóa thành cương phong lạnh lùng quát đến.
Mặt hồ sôi lên rồi lắng xuống, mọi người tưởng là tất cả đều qua nhưng vẻ mặt Mộc Thủy Vân trở nên nghiêm túc, nàng phất tay áo một cái, mang theo ba người bên cạnh cùng nhau bay khỏi.
Ầm một tiếng! Vị trí nơi bốn người đứng bị một lực đạo mạnh mẽ oanh kích nứt ra một cái hố lớn.
Dương Vạn Lý cùng đám người Thanh Mộc Tử lần lượt kinh hãi, Thanh Phong và cấm quân cũng đem tầm mắt khóa chặt nơi đó.
Mặt hồ phịch một tiếng lật lên, như một thác nước chảy xiết, nước văng tung toé.
Điều khiến người ta giật mình là mỗi một giọt nước như cỗ khí lực ác liệt, nhỏ ở trên người thì hệt như bị cường lực va chạm, làm những cấm quân này đau đớn không ngớt.
Mọi người nhe răng nhếch miệng lùi về sau mấy trăm bước, tròng mắt tràn ngập sợ hãi.
Hồ nước phản chiếu hình thành một đám bọt nước rất lớn, một con quái vật khổng lồ từ từ bay lên, một đôi mắt đỏ như máu hung ác khóa chặt mỗi người.
Bốn người bay lên không trung, Mộc Thủy Vân căng thẳng, chỉ cảm thấy tinh thần rung chuyển y như bị niệm lực cường hãn khóa chặt, cỗ niệm lực này chính là đến từ cự thú trên bọt nước.
Cự thú toàn thân đen kịt, lớp vảy cứng rắn long lanh, râu rồng bay lượn, sừng hươu trương dương, thân thể lỗ mãng cường hãn như trâu, hai con ngươi đỏ như máu to như cái đèn lồng, trong thô bạo lộ ra hung tàn!
"Kỳ Lân! Đặc thù này quả thật là của thần thú Kỳ Lân thượng cổ!"
"Thần thú Tường Thụy a, nhưng vì sao có chút quái dị?"
Mọi người không rõ, Kỳ Lân chính là do Tường Thụy đứng đầu, sao cả người con Hắc Kỳ Lân lại che kín lệ khí, căn bản nửa điểm khí tức tường thụy* đều không có, đây là đạo lý gì?
*tường: an tường, thuỵ: ngủ
Quanh thân Hắc Kỳ Lân chẳng những có hồ nước quay xung quanh, còn dần dần ngưng thành một đám mây đen, lại như là đạp lên đám mây màu đen, khí thế lại tới một nấc thang.
Mắt nó mạnh mẽ trừng Mộc Thủy Vân, đột nhiên mở miệng nói tiếng người: "Nữ nhân không biết tự lượng sức mình, giao Huyết Liên Hoa ra đây!"
Lời nói này không chỉ vang động trời cao, hơn nữa mang theo long ngâm, quả thật là con trai Thần Long, quá kiêu ngạo.
Mộc Thủy Vân bình tĩnh nói: "Nếu Huyết Liên Hoa rơi xuống tay ta, đó là ý trời."
"Ý trời? Ở trước mặt ta, một mình ngươi tiểu tiểu phàm nhân cũng dám nói ra hai chữ 'ý trời', gan đúng là lớn đến cực điểm." Hắc Kỳ Lân nộ đạp một bước, quanh thân tỏa khói đen, vừa muốn xuất kích lại bị một luồng khí tức ngăn cản.
Nó khiếp sợ nhìn Mộc Thủy Vân quanh thân biến ảo, khí tức gợn sóng xuất hiện giữa không trung, một sinh vật kiều tiểu ngáp một cái, hiện thân trước mắt mọi người.
"Không phải chứ, một con chó?"
"Chó nhỏ mềm nhũn thật đáng yêu a, nhưng sao có cảm giác hơi quái dị?"
Mọi người hung hăng quan sát con "chó" kia trước mặt Mộc Thủy Vân, ánh mắt Tư Đồ Liên Thành lóe lên, nghĩ tới điều gì, một giây sau gắt gao chăm chú nhìn Tiểu Thất, trong mắt đều là khó tin.
Tiêu Hằng lắc đầu cười khổ, không nghĩ tới đi Ẩn Tinh Vực một lần, Thủy Vân cư nhiên khế ước Nhai Tý hung mãnh, thật là kết quả hắn chưa từng nghĩ tới.
"Thủy Vân, tiểu sủng vật này của ngươi thật đáng yêu, nó là giống gì?" Giang Nam hiếu kỳ hỏi.
Mộc Thủy Vân nhạt nhẽo cười, tay sờ soạng thân thể mềm mại của Tiểu Thất một hồi: "Chủng tộc của nó là rồng."
"Cái gì?" Mọi người suýt nữa trừng rớt con ngươi.
Hắc Kỳ Lân hét lên: "Ngươi lại bị khế ước! Ngươi xứng đáng nhìn mặt tổ tiên sao?"
Tiểu Thất không dự định khôi phục chân thân, vì chân thân quá khó coi, hơn nữa chủ nhân không thích nó đầy người toàn là vảy.
Đối với Hắc Kỳ Lân gào thét, Tiểu Thất trừng mắt nhìn, thanh tuyến y như hài đồng non nớt mềm mại: "Tổ tiên vứt bỏ ta rất lâu, ta đã quên dáng vẻ bọn họ. Chủ nhân đối với ta rất tốt, ta yêu thích cảm giác ở chung với ngài. Nếu ngươi muốn đả thương ngài, ta tuyệt không đồng ý."
"Ngươi cũng biết ở trên người nàng mang theo lệ khí, đối với ngươi không có chỗ tốt. Chúng ta là đồng bào, ngươi ngược lại hướng về phàm nhân, đầu óc nước vào?" Hắc Kỳ Lân quả thật tức giận đến lỗ mũi đều phun khói, không hổ là phát huy hắc sắc đến mức tận cùng, ngay cả hai luồng khói kia đều là màu đen.
"Đầu óc nước vào là ngươi, sợ là trấn áp ở hồ này quá lâu, lá gan cũng biến lớn. Thức thời thì mau về sào huyệt của ngươi, nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận." Tiểu Thất liếm liếm răng nhỏ sắc bén, trong ánh mắt là nồng đậm cảnh cáo.
Hành động này của nó quả là manh tới cực điểm, làm Mộc Thủy Vân càng yêu thích không buông tay, động tác xoa xoa cũng nhẹ một chút.
Tình cảnh này quả thật manh chết mọi người, một con cự thú che trời và một con "tiểu manh thú" chỉ to bằng bàn tay khẩu chiến, thật khó mà tin nổi.
Hơn nữa Hắc Kỳ Lân vừa nói cái gì, nói con tiểu manh thú kia và nó là đồng bào, các con trai của Thần Long nào có khác biệt, sủng vật của Mộc Thủy Vân há cũng chẳng phải là thần thú hay sao?
"Mộc Thủy Vân! Không nghĩ tới ngươi đã khế ước nó rồi!" Tư Đồ Liên Thành gầm rú một tiếng, giậm chân một cái lẻn đến trước mặt Hắc Kỳ Lân, giữa lúc nghênh đón một vệt sáng vàng, hắn vội vã vung tay áo, đánh tan mạt khí tức thanh nhuận này.
Thanh khí khuếch tán trong khoảnh khắc, đã thấy Thanh Phong tiếp cận Hắc Kỳ Lân, trên bàn tay phóng xạ rõ ràng là màu sắc cấp bậc kim tôn.
"Thanh Phong lão đạo, thiết kỵ* của bổn hầu sẽ san bằng Thanh Phong Quán của ngươi!" Tư Đồ Liên Thành làm sao cũng không nghĩ tới, Thanh Phong này lại đột phá đỉnh cao, quả nhiên là dựa vào kim tôn tư bản mới đến tranh cướp thần thú với hắn, hừ, không thể nào!
*tên gọi của một loại kỵ binh nặng của phương Đông, được trang bị bởi một bộ áo giáp dạng lưới hoặc/và dạng vảy cá che kín toàn thân và cả con ngựa (nguồn: Wikipedia)
Thanh Phong xem thường hừ lạnh, đang muốn tới gần Hắc Kỳ Lân, lại bị lệ khí trên người nó toả ra cản trở, phịch một tiếng, trong nháy mắt bị đánh bay.
"Đều là phàm nhân tham lam a, hôm nay ta muốn đại khai sát giới!" Hắc Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, lắc lắc lớp vảy trên người, không khí nhất thời bị tảng lớn khí đen ô nhiễm.
Cây cối trên bờ đều bị ăn mòn triệt để khô héo, có thể thấy được cỗ khí kia rất lợi hại.
Phía dưới mọi người thấy vậy, kinh hãi dồn dập tránh né, sợ khí đen kia sẽ bay tới trên người mình, đó cũng không phải là đùa giỡn.
"Tiểu Thất." Mộc Thủy Vân kêu một tiếng.
Tiểu Thất hơi nheo mắt lại, răng nhỏ sắc bén bạo lậu, chỉ thấy khuôn mặt manh manh kia đột nhiên hung ác há to miệng.
Phía trên bầu trời nhất thời hiện lên bóng mờ một cự thú, cái miệng lớn như chậu máu nuốt hết khí đen, từng giọt nhỏ đều không chừa lại.
Làm xong tất cả Tiểu Thất lại ngáp một cái, bản thể của nó không hiện thân, chỉ đem khí lực quanh thân vận ra ngoài thân thể, trên không trung hình thành bóng mờ mà thôi.
Nhưng cho dù là bóng mờ cũng đủ đáng sợ, tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới sinh vật khả ái, lại có thể biến ảo ra cự thú khổng lồ hung ác như vậy, làm cho người ta run như cầy sấy.
"Là Nhai Tý!" Dương Vạn Lý và Thanh Mộc Tử khiếp sợ thất sắc, tim đập thình lình gia tốc.
Ánh mắt Phong Trú khẽ nhúc nhích, thần thú thượng cổ Nhai Tý và Hắc Kỳ Lân tranh đấu đối lập, không biết ai mới là kẻ thắng cuối cùng đây.
Mộc Thủy Vân ôm Tiểu Thất đáp xuống đất, Giang Nam giơ ngón tay cái: "Thủy Vân, ngươi quá lợi hại, còn khế ước Nhai Tý, thật sự là đáng sợ đến mức trái tim ta đều muốn lọt ra ngoài."
Mộc Thủy Vân dở khóc dở cười, lời này của ai đó nghe có vẻ khó chịu a.
Hắc Kỳ Lân ngửa đầu nộ hống, hai con ngươi hung ác suýt trừng ra, chỉ thấy một cỗ khí đen nồng nặc ngưng tụ trên người nó rồi toả ra, so với cỗ khí lực tập quyển lúc nãy thì không biết cường hãn hơn bao nhiêu lần.
Mọi người hãi hùng khiếp vía, xem ra Hắc Kỳ Lân đã bị bức ép cuống lên, e là sắp ra tuyệt chiêu.
Tiểu Thất xem thường, nguyên bản cùng cha, nó không muốn tàn hại đồng bào nhưng Hắc Kỳ Lân này quá kiêu ngạo, lại dám hù dọa chủ nhân của nó, thật sự là nợ giáo huấn.
Khí đen cấp tốc bành trướng, lại như một ngọn lửa đen quỷ dị, thiêu đốt không khí từng mảnh từng mảnh vặn vẹo, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, đánh về phía Mộc Thủy Vân.
Một tia sáng từ đằng xa bay tới, lúc Mộc Thủy Vân kinh ngạc, cùng khí đen va chạm.
Phịch một tiếng! Thời khắc bụi mù tiêu tan đã thấy một vị hoà thượng áo xám đứng trước mặt Mộc Thủy Vân.
"Nguyên Hải đại sư." Mộc Thủy Vân trong lòng kinh hỷ, hồi lâu không gặp, đúng là rất hoài niệm phân tĩnh dật kia.
Nguyên Hải mỉm cười, lông mày có vận ý hiền lành: "Thủy Vân, ta một mực chờ đợi ngươi."
Tiêu Hằng trong bóng tối đảo mắt, Thủy Vân cũng quá có mị lực, ngay cả vị hoà thượng tuấn mỹ cũng chạy không thoát lòng bàn tay của nàng.
"Muốn khai sáng thần thoại bất tử à, không thể nào!" Hắc Kỳ Lân tức giận tăng vọt, toàn thân đen kịt che kín một tầng diễm quang màu đen, như ngọn lửa nồng nặc, cháy hừng hực.
Mặt hồ Phong Ngọc sóng lớn mãnh liệt, tất cả cá đều bị hất lên trời, bọt nước từ từ mở rộng, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, thân thể Hắc Kỳ Lân bành trướng vô hạn.
Nguyên Hải giật nảy cả mình, cảm thấy Hắc Kỳ Lân đã bị chọc tức, muốn đối kháng một thần thú thượng cổ, còn là bản thể, hết thảy tôn cấp ở đây gộp lại, e sợ cũng không phải đối thủ của nó.
Tác giả có lời muốn nói: Tên Tường Thụy nhưng lại thiếu hụt ánh sáng Tường Thụy, hung tàn chứ không manh, điên điên chơi vui hơn...
Editors cũng có lời muốn nói: Hơn trăm chương rồi mới hỏi, các bạn thấy văn phong mình sửa lại thế nào, có dễ hiểu hơn QT không? Cứ mạnh dạn góp ý!