Editor: hatrang.
- --
Học thuộc, kiểm tra, cãi vã với Thẩm Thôi Anh, ba ngày náo nhiệt cứ thế trôi qua.
Thẩm Thôi Anh đúng là nói được làm được, Khương Ngâm bị hắn khảo bài đến chết đi sống lại, ngay cả lúc ngủ cũng buột miệng lẩm bẩm kiến thức.
Khương Ngâm cũng không chịu thua, mỗi khi bị Thẩm Thôi Anh mắng thì cậu liền đến chỗ Vệ Từ làm nũng, cậu thích nhất là lúc Vệ Từ ôn nhu an ủi cậu, Thẩm Thôi Anh chỉ có thể ôm một bụng tức đứng nhìn.
Nhoáng cái, hôm nay chính là ngày kiểm tra linh căn.
Thẩm Thôi Anh đi ngang qua cậu, cười lạnh nói: "Ha, nghe nói nếu linh căn quá kém thì vẫn bị "trả về", không biết người nào đó có may mắn được hưởng đãi ngộ này không."
Á à, con choá này đang nguyền rủa linh căn cậu kém, muốn đá đít cậu ra khỏi tông môn đúng không!?
Khương Ngâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu: "Yêu tổng, buff cho tôi một linh căn ngưu bức* chút đi, chọc cho Thẩm Thôi Anh tức chết! Dám cười nhạo tôi!"
*ngưu bức là một từ chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu & có phần ngu như trâu, bức là áp bức người khác.
Hệ thống 661: "Không cần lo lắng, cậu là gián điệp do đích thân Ma Tôn lựa chọn. Nếu đã đưa cậu đến bên người Vệ Từ, hắn khẳng định là có suy tính kĩ lưỡng."
Khương Ngâm thầm nghĩ: "Có lẽ tôi thật sự có thân phận bí mật nào đó."
Nhưng Vệ Từ bên cạnh thấy cậu sắc mặt không tốt, cho rằng cậu đang lo lắng về buổi kiểm tra linh căn, bèn nhẹ giọng khích lệ: "Không sao cả, nếu vi sư đã chọn ngươi, mặc kệ linh căn tốt hay xấu, ngươi vẫn là đệ tử của Tử Trọng Phong ta."
Khương Ngâm cảm động đến nước mắt lưng tròng, kéo kéo ống tay áo Vệ Từ, tựa như một chú cún con dính người.
Thẩm Thôi Anh khẽ hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Trước mặt Vệ Từ hắn đều luôn giả vờ rất tốt, quan tâm đến đồng môn, ôn hoà thân thiện, chỉ có mỗi lần nói chuyện với Khương Ngâm là bị đối phương chọc cho tức giận lỗ mãng.
Khu vực kiểm tra đã có rất nhiều người, không giống như Khương Ngâm chỉ thông qua hai màn khảo nghiệm hôm trước là được nhận, phía dưới đều là những nhân tài đã vượt qua vô số thử thách và sàng lọc, bọn họ xếp thành từng hàng theo thứ hạng cá nhân.
Khương Ngâm được chọn từ trước, cậu nghiễm nhiên bị nhét vào hàng của top 100.
Khảo nghiệm của bọn họ có hơi đặc biệt hơn một chút, không chỉ kiểm tra linh căn mà còn phải dùng đến một vật tên là lưỡng sinh kính. Lưỡng sinh kính, nghĩa trên mặt chữ, có thể phản ánh quá khứ, soi chiếu tương lai. Mục đích của việc này chủ yếu là để xem bộ dáng sau trăm năm của người tham gia.
Một trăm năm là một bước ngoặt rất lớn, nếu hình dáng của ngươi ở trong gương cả đầu bạc trắng, vậy có nghĩa là ngươi vẫn chưa tu luyện lên cảnh giới Kim Đan, điều này chứng tỏ ngươi thiên phú cực kém, sau này có cố gắng tu tập cũng vô dụng. Ngược lại, nếu dung mạo ngươi trẻ trung như cũ, có nghĩa là ngươi có thể đạt được Kim Đan kì trong thời gian quy định, hơn nữa, nếu linh căn tốt, ngươi hoàn toàn có thể bái được một sư phụ giỏi.
Khương Ngâm vô tình trông thấy vị kiếm sĩ mặt lạnh mặc thanh y kia, đối phương vai rộng chân dài, đứng trong hàng vô cùng nổi bật, Khương Ngâm thử vẫy vẫy tay, chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay sang chỗ khác, ngụ ý đã thấy nhưng cũng không muốn quan tâm nhiều.
"Thật là một đoá hoa cao lãnh..." Khương Ngâm lẩm bẩm nói: "Nhưng mà, ta thích."
"Hắn càng lạnh lùng với ta, ta càng muốn tiếp cận hắn." Khương Ngâm nói, ánh mắt lộ liễu quét lên vòng eo thon và đôi chân dài thẳng tắp của nam nhân.
Hệ thống 661: "......" Bớ người ta, có biến thái.
Rất nhanh đã đến lượt kiếm sĩ nọ, trước hắn, trên mặt kính đã hiện lên vô số hình ảnh, có người dung mạo tuấn mỹ trẻ trung, có kẻ lại già nua nhăn nheo làm người ta thổn thức không thôi. Lúc nam nhân lãnh đạm bước lên đài, ngay tức khắc mọi người đều náo nhiệt hẳn lên, bởi vì mấy ngày nay hắn thể hiện rất tốt, có thể nói là đối thủ khó giải quyết nhất.
Hắn ấn tay lên trên quả cầu thủy tinh, trụ năng lượng bên cạnh sáng lên màu xanh lục.
"Đơn hệ Mộc linh căn! Thượng phẩm." Người kiểm tra ghi chép lại, sau đó dẫn hắn đi tới trước lưỡng sinh kính.
Tấm gương gợn sóng một hồi, sau đó dần dần tĩnh lặng trở lại, trên mặt kính trong suốt xuất hiện một khuôn mặt sắc bén, có cương có nhu, mày kiếm xếch về phía thái dương, dưới đuôi mắt là từng vảy màu xanh lục đậm loé lên ánh bạc. Người nọ u ám nhìn lại đây, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy tàn nhẫn nguy hiểm, phảng phất như một con rắn độc.
Hình ảnh trong gương nháy mắt biến mất, ngay lập tức phía dưới đài nhanh chóng nổ ra tranh luận lớn nhỏ.
"Không ngờ tới người này lại là yêu tu?"
"Chẳng trách kiếm pháp của hắn vừa nhanh lại chuẩn xác, không bàn cãi gì nữa, lần này người đứng đầu chính là hắn!"
"Mẹ nó, hắn ta hẳn là yêu tu mạnh nhất trong đây rồi, thật lợi hại!"
......
Mọi người hăng hái thảo luận đến mặt đỏ tai hồng, Khương Ngâm mờ mịt hỏi: "Hắn là yêu tu sao?"
Người kế bên cậu nghe thế, bèn hạ giọng giải thích: "Ngươi xem đuôi mắt hắn có vảy, nếu không phải xà thì chính là giao*, chẳng qua mấy năm nay số lượng cá thể Giao tộc rất ít, ta đoán bản thể hắn là Trúc Diệp Thanh xà**!"
*con thuồng luồng
**Là một loại độc xà cực độc (rắn), toàn thân xanh thẫm, từ mắt đến dọc thân bụng hai bên và đuôi đều có sắc điều văn hoàng bạch, đuôi màu hồng nâu, vô cùng đẻm mặt, nó thích tính nhiệt, thông thường hay thấy ở nơi nóng bức.
Khương Ngâm trầm ngâm nhìn kiếm sĩ thanh y xa xa, hóa ra là như vậy.
Cậu vẫn muốn tiếp tục hỏi thêm, thế nhưng đã đến lượt, Khương Ngâm đành phải lên đài kiểm tra trước.
Quả cầu thủy tinh chập chờn một chút, trụ năng lượng bên cạnh dần hiện lên ánh sáng xanh nước biển ấm áp ôn hoà.
"Đơn hệ Thủy linh căn! Thượng phẩm."
Tiếp theo là tới lưỡng sinh kính, Khương Ngâm có chút tò mò đi đến trước gương, chỉ thấy đầu tiên thủy kính hiện lên một mặt hồ tĩnh lặng, sau đó bất ngờ xuyên thấu vào bên trong làn nước.
Một chiếc quan tài pha lê trong suốt đột nhiên xuất hiện dưới đáy hồ sâu thẳm, bên trong là một mỹ nam với mái tóc trắng muốt, vận áo choàng trắng, khuôn mặt diễm lệ đến mức không thể diễn tả bằng lời, đôi mắt nhắm nghiền kia tựa như thượng tiên hạ phàm, vừa cao quý thuần khiết lại trích diễm tuyệt trần, dẫu có dùng muôn vàn từ ngữ hoa mỹ nhất trên thế gian này cũng không lột tả được một phần vạn dung mạo của hắn.
Trên cổ người nọ phủ đầy hoa văn đỏ tươi - quỷ dị và lộng lẫy, chúng đan xen quấn lấy cần cổ non mềm rồi dần lan tràn biến mất phía sau vạt áo. Hơi thở diễm lệ nguy hiểm, lại cũng yếu đuối nhợt nhạt đến cùng cực, mỗi một nơi áng hoa văn lướt qua, từng tấc da tấc thịt đều khiến con người ta trỗi dậy dục vọng nguyên thuỷ nhất. Phàm là càng che đi lại càng cấm dục, càng cấm dục lại càng mê hoặc lòng người, đường cong eo hông của hắn so với bức bích hoạ tuyệt thế giai nhân còn hoàn mỹ hơn bội lần.
Hắn an tĩnh bất động, lại không khác gì đang mời gọi dụ hoặc.
Bỗng nhiên, người trong quan tài bất ngờ mở mắt ra, đó là một đôi con ngươi xanh băng lạnh lẽo thấu xương tựa như vực thẳm, dưới đuôi mắt là một mảnh vảy bạc tinh xảo, khoảnh khắc hắn nâng mi lên, cảm giác áp bức lập tức đập vào mặt, đủ để khiến bất cứ kẻ nào lớn mật vọng tưởng dung mạo hắn đều run rẩy sợ hãi đến gần như nghẹt thở.
Vào thời khắc mà ngươi đang rung động, hắn ở đó yên lặng cảnh cáo.
Phàm nhân, chớ có làm càn!
"A!" Khương Ngâm chỉ cảm thấy hai mắt đau xót, đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong lưỡng sinh kính, sau đó cậu nhìn những người xung quanh, tất cả đều si mê thất thần hướng ánh mắt lên đài cao, cậu tranh thủ lẻn nhanh xuống lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại.
"Vãi, người trong gương thật sự là tôi ư?" Khương Ngâm đầy hoài nghi hỏi hệ thống, làm sao cậu có thể trở nên đẹp đến như thế, quả thực là thay cả đầu, so với dung mạo bây giờ không hề có điểm nào giống, tựa như hai đường thẳng song song tách biệt.
Hệ thống 661 bình tĩnh trả lời: "Nói đúng hơn, là cậu của một trăm năm sau."
"Không đúng, tại sao tôi lại nằm trong quan tài? Đây là đã chết hay là đang muốn chết!" Khương Ngâm nghĩ nghĩ, nếu cái giá phải trả cho sắc đẹp kinh người đó là tử vong, cậu thà xấu xí còn hơn.
Hệ thống 661 cũng không biết, nó nói: "Cậu chỉ là một bia đỡ đạn nho nhỏ, đặc điểm duy nhất là cậu ái mộ Ma Tôn, trong sách cũng không có quá nhiều miêu tả về nhân vật này, hừm, vậy đi, lúc về tôi sẽ cung cấp thêm kí ức chi tiết cho cậu, cậu tự mình tìm hiểu."
"Được." Khương Ngâm nói, đây cũng là cách duy nhất bây giờ, nhưng mà, "Tôi cũng là yêu tu ư?"
Cậu nhớ tới người trong gương cũng có vảy bạc ở đuôi mắt, rất đẹp.
Hệ thống 661: "Đúng vậy, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?"
Khương Ngâm: "... Không hề."
Hệ thống 661 bổ sung: "Tôi không biết chính xác cậu là động vật gì, nhưng hẳn là một loài bò sát."
Khương Ngâm: Tôi không muốn trở thành rắn đâu...
Sau khi trở về, Khương Ngâm vội vàng muốn mở khoá cốt truyện về mình nên ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết bên ngoài đang hỗn loạn như thế nào vì sự xuất hiện của cậu.
Trên đài khảo nghiệm, tiên nhân vốn luôn thanh lãnh như hạc lần đầu tiên thất thần, Vệ Từ ngơ ngẩn nhìn về hướng lưỡng sinh kính, dường như nghe được tiếng ve sầu kêu điên cuồng trong lồng ngực, y nhất thời không thể giải thích được vì sao mình lại rối loạn tâm trí như vậy, thế nhưng khuôn mặt tựa trích tiên kia cứ luôn quẩn quanh trong đại não.
Đến khi Vệ Từ phục hồi tinh thần lại, Khương Ngâm đã đi mất, trong lòng y bỗng dưng cảm thấy mất mát.
Thẩm Thôi Anh cũng đang sững sờ nhìn về phía này, Cầm Đan nằm bên cạnh cứ luôn nôn nao cào móng, một đôi mắt hổ thanh triệt chằm chằm hướng tới lưỡng sinh kính, như là như muốn vồ lấy xem tại sao bóng dáng diễm mỹ vừa rồi đột nhiên biến mất dạng.
Con hổ bên cạnh lộn xộn không ngừng, Thẩm Thôi Anh vươn tay sờ sờ đầu nó trấn an, nhưng rõ ràng ngay cả hắn cũng còn ngây người, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp: "Tiểu tử xấu xí kia... lại đẹp như vậy?"
Hắn bỗng dưng buồn bực không rõ lí do, thậm chí ngay cả Vệ Từ đã đi rồi cũng chưa nhận ra.
Mùi hương của hoa tử đằng thoang thoảng vương vấn quanh không khí, trong một căn nhà gỗ đổ nát nọ.
"Có muốn tiếp nhận gói ký ức hoàn chỉnh hay không -- mở khóa thân thế Khương Ngâm!"
Khương Ngâm đặt tay lên bụng dưới, bình tĩnh nói: "Nhận."
Chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh tiếng Phạn xa xa vang lên, hai mắt cậu dần dần tối sầm, Khương Ngâm lập tức rơi vào hôn mê.
Khi tầm nhìn sáng trở lại, nơi đây là một ngôi làng nhỏ hoang vắng đổ nát, mặt đất nứt nẻ màu vàng sẫm, dân làng thưa thớt chậm rãi cõng giỏ tre trên lưng làm ruộng, gần đó là đám trẻ con vui vẻ ầm ĩ cầm cuốc chạy loạn.
Thỉnh thoảng, trên bờ ruộng sẽ xuất hiện một đứa trẻ cưỡi trâu từ từ đi qua, mang theo sọt cỏ lợn phía sau nó.
Một vật nhỏ nhắn chậm rãi trườn xuống từ thân cây dâu tằm bên cạnh.
Đó là một con rắn màu xám cỡ bằng ngón tay cái, đôi đồng tử hơi đậm màu, trước đầu nó sưng lên hai khối u kì lạ, thoạt nhìn vừa dị dạng vừa xấu xí.
Nó chật vật trèo lên tảng đá nhỏ dưới gốc cây, sau đó cuộn tròn lại.
Vào mùa hè nóng bức, khắp nơi hạn hán triền miên, đất đai bị bạc màu nứt nẻ khiến cây trồng cũng không thể sinh trưởng, chỉ có một vài loại cây chịu hạn là đang thoi thóp, người dân trong làng hiện đang sống rất vất vả, ai cũng chờ đợi sự cứu trợ từ triều đình.
Thế nhưng thôn bọn họ không phải là trường hợp duy nhất mà các nơi lân cận cũng vậy, triều đình hết cách, vì thế mỗi dân làng chỉ đành cố gắng tìm kiếm phương pháp tự cứu bản thân. Năm nay là đợt hạn hán lớn hiếm thấy, ngay cả một giọt mưa cũng không có, lúc đầu còn có người đến thờ Long Vương, nhưng cứ thờ cúng mãi vẫn không hề có tác dụng gì, mọi người dần dần tức giận.
Đền thờ Long Vương trong thôn bị đập sạch sẽ, ngay cả một con rắn cũng không tha.
Chỉ cần thấy loài bò sát nhỏ nhắn này bò ngang qua, mọi người sẽ lập tức dùng cuốc tấn công nó, ngay cả trẻ nhỏ chưa biết chữ trong thôn cũng được dạy rằng: nếu nhìn thấy một con rắn thì phải ném đá nó đến chết, bởi chúng là điềm gở!
Chính là đám súc sinh này báo hại họ không có mưa, báo hại họ không canh tác được một tí lương thực nào! Đáng chết!
Con rắn nhỏ màu xám kia là một ví dụ, có đứa nhóc chăn trâu đi qua bờ ruộng, vừa mới bắt gặp bóng dáng nhỏ như sợi dây cuộn tròn lại trên tảng đá, nó đã chán ghét hét lên: "Mau tới đây, ta phát hiện một con rắn!"
Mấy đứa trẻ bên cạnh nghe xong lập tức cầm cuốc chạy tới: "Rắn! Rắn ở đâu? Xem ta có đánh chết cái thứ xấu xa này không!"
"A a, có rắn! Đánh chết nó, mau đánh chết nó!"
........
Tiếng bước chân vội vã hỗn loạn chạy tới, một nhóm trẻ nhỏ ngây thơ hoạt bát đang tràn đầy thù địch nhìn chằm chằm con rắn nhỏ yếu trên mặt đất, chúng coi nó là tai họa, coi nó là nguồn gốc của mọi lầm than, chúng lấy đá ném nó, chúng không ngừng mắng chửi nó. Con rắn nhỏ tuyệt vọng trốn tránh, lại bị người cầm lên ném mạnh xuống.
"Ném chết đi, là bởi vì nó nên ông trời mới không mưa!"
"Đồ xấu xí!"
Con rắn nhỏ kéo lê cơ thể tan nát tránh vào khe đá gần đó, mắt thấy một cái cuốc bổ xuống đã chém nát hòn đá nhỏ bên cạnh, nó co rúm run rẩy, bất lực nhìn một nhát cuốc khác dần phóng đại trước mặt.
Không thể trốn nữa, nó kinh hoảng nghĩ.
Đột nhiên.
"A! Có... Có yêu quái!"
Sau đó là tiếng thét chói tai và âm thanh cuống quít chạy trốn.
Con rắn nhỏ sợ hãi thò đầu ra, chỉ thấy có hòn đá trống rỗng lơ lửng giữa không trung, đang quay tròn trên đầu nó, ngay lúc nó cho rằng sắp rơi xuống thì viên đá lại đột nhiên biến mất.
Một đôi tay lạnh lẽo nâng nó lên.
Con rắn nhỏ ngẩng đầu, đối diện với một cặp mắt đỏ như máu.
Người nọ làn da tái nhợt, mặt mày thâm thúy, cười cười đánh giá nó, một hồi lâu sau, không biết hắn nhìn ra cái gì: "Thật thú vị, loài sinh vật này thế nhưng lại thực sự tồn tại..."
Long tộc sớm đã tuyệt chủng từ hàng ngàn năm trước.
Trên nhân gian đã lâu không có mưa, đồng ruộng khô hạn, dân chúng lầm than, đau khổ không tả, thương vong vô số.
Trời cao có mắt, đặc biệt phái thần minh hạ phàm.
Cố tình thế nhân ngu muội, thế nhưng coi Long Thần là tai họa, đem so với Xà tộc thấp hèn.
Còn vung đao về hướng thần minh, ý đồ mưu sát thần.
Ngu xuẩn!
Rốt cuộc, đây chính là Long tộc... duy nhất trên thế giới... còn tồn tại...
Nam nhân vuốt ve hai khối u trên đầu con rắn nhỏ, môi hiện lên một nụ cười quỷ dị.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Đã viết xong thế giới thứ nhất, dài khoảng 50 chương nữa, yên tâm đọc tiếp nhoé! Tuyệt đối cam kết rất hay, xông lênnnn(。・ω・。)ノ♡