Editor: hatrang.
- --
Kể từ hôm ấy, Vệ Từ không còn đến gặp Khương Ngâm nữa, chỉ có Thẩm Thôi Anh là đi đưa thuốc đều đặn hai lần mỗi ngày: buổi trưa và buổi tối.
Bởi vì không nhìn thấy được ánh mặt trời nên một ngày trôi qua có cảm giác dài lê thê vô tận.
Trong phòng luôn luôn tăm tối, chỉ có một ánh nến yếu ớt chập chờn vô cùng mong manh. Dần dà, cậu không còn có thể phân biệt đâu là ngày đâu là đêm nữa, thiếu niên hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Thay vào đó, Khương Ngâm bắt đầu thích ngủ. Bởi vì cậu không có gì khác để làm ngoại trừ việc ngủ, xiềng xích không chỉ trói chặt thân thể cậu mà nó còn có tác dụng lên cả linh lực, thế nên tu luyện cũng không được.
Người tu tiên sớm đã tích cốc*, nhưng bấy lâu nay Khương Ngâm sống ở Tử Trọng Phong vẫn còn giữ nguyên thói quen ăn uống. Tuy rằng không ăn cơm cũng không gây hại gì cho thân thể, nhưng về mặt tinh thần thì khác, khoang miệng cứ không ngừng tiết nước bọt ra, trong lòng thì cồn cào điên cuồng gào thét muốn có thứ gì đó lấp đầy dạ dày.
*bỏ ăn
Vì thế, cậu đã cầu xin Thẩm Thôi Anh mang cho cậu một ít thức ăn. Đối phương không nói gì, ngày hôm sau quả thật đã đem đến một quả quýt.
Thật ra Khương Ngâm muốn ăn thịt, song đương nhiên cậu không dám oán trách bất cứ điều gì cả. Suy cho cùng cậu chỉ là tù nhân mà thôi, có thứ lót dạ đã là tốt lắm rồi. Từ hôm đó trở đi, mỗi lần Thẩm Thôi Anh tới đây đều sẽ mang theo một quả quýt, nhưng cũng chỉ có quả quýt, không hơn không kém.
Khương Ngâm vội cắn lấy nước sốt thơm ngon, đột nhiên lại cảm thấy mình điên cuồng yêu cái hương vị ngọt ngào này, cậu cẩn thận liếm liếm sạch sẽ toàn bộ chất lỏng nồng nàn còn lưu lại ở đầu ngón tay, không hề bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào. Đầu lưỡi ẩm ướt đỏ tươi rê dài trên khớp xương mảnh khảnh, thiếu niên chợt quay đầu lại nhìn Thẩm Thôi Anh, cong cong môi cười, “Sư huynh, sao ngươi nhìn ta như vậy?”
Đối phương không trả lời, chỉ chật vật xoay đi.
“Sư huynh, lần sau mang thêm cho ta một quả nữa được không?” Khương Ngâm ngồi ngay ngắn trên mép giường, cặp chân tuyết trắng khẽ đung đưa, y phục xộc xệch làm lộ ra khuôn ngực mịn màng phập phồng. Cái lưỡi hồng hào của cậu nhẹ liếm lên bờ môi đỏ mọng, rõ ràng người nọ trông ngây thơ vô tội là thế, song đồng thời lại cũng tràn đầy cám dỗ dụ hoặc.
Thẩm Thôi Anh cuống quít rời đi, bước chân còn gấp gáp hơn những lần trước.
Ngày hôm sau, đối phương quả nhiên thật sự mang thêm một quả nữa. Khương Ngâm lập tức cắn lên thịt quả ngọt ngào, điên cuồng mút lấy mật dịch hấp dẫn, chất lỏng màu vàng cam chảy dài từ đầu ngón tay cậu xuống, rồi lại nhanh chóng bị thiếu niên liếm sạch. Biểu tình trên gương mặt tinh mỹ vô cùng si mê thèm thuồng, như thể đang ăn cao lương mỹ vị nào đó, khiến người khác bỗng vô cớ cảm thấy có chút đáng sợ.
Song Thẩm Thôi Anh lại ngắm đến ngây người, hắn chỉ thấy Khương Ngâm lúc này thật đáng yêu.
Mặc cho đối phương nước mắt giàn giụa, mặc cho nước sốt bắn khắp nơi khiến cả người đối phương nhơ nhuốc bẩn thỉu.
Vẫn đáng yêu.
Thuốc đã đưa rồi, đương nhiên Thẩm Thôi Anh không được nán lại lâu hơn, nên chỉ có thể rời đi.
Dõi theo bóng lưng người nọ dần khuất dạng, Khương Ngâm rốt cuộc cũng ngừng việc liếm mút, cậu cúi đầu, vô cảm nhìn quả quýt phía dưới.
Dẫu hiện tại dạ dày đang gào thét không ngừng muốn được ăn quýt, cậu vẫn không hề cử động. Ngược lại, ngón tay mảnh khảnh lặng lẽ siết chặt, đôi mắt thiếu niên ánh lên sự điên loạn, từng chút một nghiền nát vật trong tay. Nước trái cây dinh dính chảy dọc xuống quần áo, hương ngọt ngào ngay lập tức xộc lên khoang mũi.
Khương Ngâm lại đói bụng.
Nhưng cậu không dám ăn nữa.
Bọn họ thuần hóa cậu, không khác gì thuần hóa một con chó.
Trong cơn đói khát cồn cào, trước mặt đột nhiên xuất hiện một quả quýt. Bởi vì ngươi chỉ có mỗi nó, nên sau này khi đã thành thói quen rồi, liền không thể rời xa nó được nữa.
Khương Ngâm vốn bị giam cầm, cả ngày không nói chuyện với ai cả, cho nên việc Thẩm Thôi Anh thường xuyên đưa thuốc và Vệ Từ thi thoảng đến thăm trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Rồi sẽ có một ngày, sinh hoạt trong tăm tối chẳng thể thấy được ánh dương này dày vò cậu đến phát điên. Đến lúc đó, cậu sẽ yêu bọn họ, hệt như cái cách mà cậu yêu những quả quýt này vậy.
Giống như hội chứng Stockholm, dần dần nảy sinh tình cảm, rồi ỷ lại, phụ thuộc vào chính người đã giam cầm mình. Để rồi đến cuối cùng, mãi mãi chẳng thể nào rời bỏ.
Khương Ngâm giơ tay lên che mặt, nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy dài xuống gò má.
- --
Đêm đến, Vệ Từ đã lâu không gặp lại đột nhiên xuất hiện.
Dẫu biết mình không được như vậy, nhưng Khương Ngâm vẫn không thể kiềm chế được cảm giác vui sướng khi vừa nhìn thấy nam nhân. Cậu nhanh chóng bò đến mép giường, dây xích va vào nhau phát ra âm thanh nặng nề, quần áo lỏng lẻo xộc xệch vẫn còn đọng lại nước sốt trái cây sẫm màu. Người nọ bò tới, nhơ nhuốc bẩn thỉu vô cùng, đôi con ngươi ướt át nhìn lên Vệ Từ, “Sư phụ... Sư phụ.”
Vệ Từ rất thích dáng vẻ này của cậu - ngoan ngoãn, ngưỡng mộ, sùng kính, và...
Trong mắt chỉ có y.
Y trìu mến vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều của thiếu niên, nhìn đối phương khẽ co rụt một chút, đồng tử đen mực nhanh chóng tối sầm lại. Bàn tay thon dài bất giác dùng lực, rồng nhỏ liền rên lên khe khẽ, cậu cẩn thận nhìn Vệ Từ, “Sư phụ, người làm đau ta...”
Động tác nam nhân thoáng khựng lại, rồi dần dần thả lỏng. Môi Vệ Từ nhẹ nhàng nở nụ cười hết sức ôn nhu, song trong mắt lại chất chứa vô vàn cảm xúc không thể hiểu được, “Xin lỗi, là sư phụ không tốt, sau này ta sẽ không làm vậy.”
Khương Ngâm thấy sắc mặt y dịu lại, cậu lập tức bò lên van nài, “Sư phụ, người thả ta ra ngoài đi, ta thật sự không chịu nổi nơi đây nữa! Ta rất sợ...”
Vừa nói vừa lã chã rơi lệ, đáng thương bất lực đến cùng cực.
Khóe mắt lại đỏ hoe sưng húp, có lẽ trước đó thiếu niên đã nằm trong chăn khóc.
“Sư phụ, cầu xin người, người thả ta ra ngoài được không? Ta sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa, ta sẽ luôn luôn nghe lời. Sư phụ, ta rất sợ hãi...”
Rồng con bé nhỏ nắm lấy góc áo của người đối diện giật nhẹ, đôi mắt đẫm đầy hơi nước toát lên vẻ cầu xin.
Trong lòng Vệ Từ đột nhiên sinh ra một suy nghĩ sâu kín, đây mới nên là sự thật từ trước đến nay, tiểu đệ tử nên luôn nhìn về phía y, dẫu là trong mắt hay trong tim, đều chỉ nên duy nhất chứa một người sư phụ này mà thôi. Nam nhân đưa tay ra sau gáy thiếu niên, véo một cái không nặng cũng không nhẹ, tựa như đang vờn mồi, mang theo ý vị vô cùng dâm loạn.
Đây là lần đầu tiên y lộ liễu ám chỉ việc này lúc Khương Ngâm còn tỉnh táo.
Quả nhiên, làn da bên dưới lập tức cứng đờ, thân thể nhỏ nhắn không khỏi run lên, thậm chí còn ngưng cả khóc, chỉ thấy tiểu đệ tử dung mạo diễm lệ tựa thần tiên hạ phàm tràn đầy lo sợ ngẩng đầu lên, “Sư... Sư phụ...”
Cậu muốn hỏi, sư phụ rốt cuộc đang làm gì vậy, bởi vì động tác này có chút thân mật.
Đôi tay kia dường như không quan tâm đến thiếu niên mà tiếp tục trượt xuống, ngay lúc cậu cảm nhận nó đã chạm lên sống lưng của mình, rồng nhỏ liền run rẩy người trước mặt ra. Cậu giờ đây trông giống hệt một chú chim nhỏ bị doạ sợ, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy hoảng loạn, “Sư phụ, người... Người đang làm gì thế?”
Vệ Từ thản nhiên thu tay về, tựa như không hề nghe thấy cậu, y hỏi ngược lại: “A Ngâm muốn ra khỏi đây sao?”
Khương Ngâm sững sờ, đối phương thật sự muốn thả cậu đi ư?
Thiếu niên sợ đối phương đổi ý, bèn vội vàng đáp: “Muốn! Ta muốn!”
Thậm chí còn kích động đến nỗi không ngừng lắc lắc ống tay áo nam nhân.
Vệ Từ thấy thế, cười khẽ một tiếng, gương mặt thường ngày luôn nghiêm nghị lạnh lùng giờ đây hơi thả lỏng ra, bỗng mang lại một vẻ đẹp tà tứ lạ thường. Y tiếp tục cất lời, tông giọng như đang dụ dỗ: “Nhưng mà tội của A Ngâm là thông đồng với Ma tộc, nghiêm trọng như vậy, e rằng cả đời cũng không thể đi ra ngoài.”
Khương Ngâm ngơ ngác hỏi: “Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?”
Môi cậu lập tức trề xuống, song có lẽ là do sợ người đối diện sẽ cảm thấy phiền, nên chỉ có thể cố gắng che miệng lại, đôi mắt tròn vo đỏ hoe đáng thương tràn đầy vẻ ủy khuất.
Ngón tay Vệ Từ nhẹ nhàng trượt lên gò má thiếu niên, mang theo ý vị không rõ, như có như không dẫn dắt: “Đúng thế, phải làm sao bây giờ? A Ngâm là gián điệp Ma tộc phái tới, tất nhiên không thể dùng thân phận đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân được nữa. Ai cũng biết ngươi là Ma tộc, người gặp người mắng, chi bằng ——”
“Đổi một thân phận khác đi?”
“Đổi một thân phận...” Khương Ngâm hoảng hốt lặp lại: “Đổi thành cái gì?”
Khớp xương tinh tế chậm rãi xoa xoa khóe môi đối phương, không ngừng cọ xát dây dưa, đầu ngón tay thậm chí còn có xu hướng muốn đâm vào khoang miệng ẩm ướt. Ánh mắt nam nhân vô cùng u ám, bình thản trả lời: “A Ngâm, ngươi cũng thấy rồi, ngày đó Ma Tôn rời đi không hề nhìn lấy ngươi một lần. Kẻ vô tình như vậy, ngươi còn muốn tiếp tục theo hắn sao?”
“A Ngâm, Ma Tôn không cần ngươi, nhưng sư phụ cần. Sau này, sư phụ sẽ đối xử với ngươi càng tốt hơn nữa.”
“Ba ngày sau ——”
“Ta sẽ cưới ngươi.”
“Dùng thân phận đạo lữ* cưới ngươi.”
*bạn đời
“Như vậy, ngươi có thể ở bên cạnh sư phụ mãi mãi, và ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa ngươi.”
Bùm!
Thông tin mới nhận được điên cuồng lặp lại bên tai, Khương Ngâm chỉ cảm thấy trong đầu mình bỗng có một tia sáng trắng đột ngột nổ tung, vừa đau vừa nhức. Cả trời đất choáng váng chao đảo, phút chốc, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên trống rỗng, gì cũng không thể nghe, gì cũng chẳng thể thấy. Chỉ còn lại cảm giác ấm áp truyền đến từ mu bàn tay.
Dường như có ai đó vừa nắm lấy tay cậu.
Vệ Từ nói cái gì cơ?
Ba ngày sau ta sẽ dùng thân phận đạo lữ cưới ngươi...
Dùng thân phận đạo lữ cưới ngươi...
Rõ ràng cậu biết hết mấy chữ kia, nhưng tại sao khi đặt chúng ở bên nhau thì không hiểu gì cả? Khương Ngâm hốt hoảng không ngớt, đúng lúc này, Vệ Từ siết chặt nắm tay lại, bọn họ mười ngón đan xen, bàn tay nhỏ nhắn của cậu được người lớn hơn cẩn trọng bao bọc.
Ấm áp, mạnh mẽ.
Thời gian như thể đã ngưng đọng, âm thanh ù ù trong đầu đột nhiên biến mất, lý trí lại lần nữa quay trở về. Khương Ngâm gắt gao nhìn chằm chằm động tác của nam nhân, ngay lập tức, một cảm xúc dữ dội mãnh liệt không cách nào kiểm soát ầm ầm trào dâng lên. Hai mắt thiếu niên đỏ hoe, dùng hết sức đẩy đối phương ra, trong con ngươi liên tục run rẩy toàn là vẻ bàng hoàng không thể tin nổi.
“NGƯƠI ĐIÊN RỒI ——!”
“Đồ điên! Tên điên! Ta là đệ tử của ngươi, ngươi lại muốn cưới ta, ngươi...”
Khương Ngâm run run chỉ vào Vệ Từ, tức giận đến nghẹn họng, con ngươi đỏ ngầu trừng trừng đối diện với y, “Ta là đệ tử của ngươi, ngươi lại có suy nghĩ này đối với ta, ngươi... Ngươi cút xa ta ra, không được đến đây!”
Xiềng xích va chạm rít vang lạnh lẽo, hệt như trái tim của Vệ Từ bây giờ.
Y nhìn vẻ mặt Khương Ngâm tràn đầy chán ghét ghê tởm, đột nhiên cảm thấy thấu cả tim gan, xúc cảm lạnh lẽo lan tràn từ đầu ngón tay đến tận sâu trong cõi lòng, khiến đôi môi nhợt nhạt đông cứng liên tục mấp máy run rẩy. Nhưng rõ ràng y sở hữu Băng linh căn, trước nay căn bản chưa bao giờ sợ lạnh, giờ phút này lần đầu trải nghiệm thứ buốt giá xương cốt làm nam nhân luống cuống không biết nên xử lý thế nào. Nắm tay đặt bên hông dùng sức siết chặt đến trắng bệch, song trên mặt lại vẫn còn giữ nụ cười thản nhiên chẳng hề để tâm đến gì cả. Chỉ là, trông có hơi miễn cưỡng hơn.
Vệ Từ nói: “A Ngâm, sau khi thay đổi thân phận, ngươi không còn là đệ tử của ta nữa, vậy thì có gì mà không được?”
“Làm tiểu đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, thông đồng với ma tu, vĩnh viễn bị giam giữ trong thủy lao*; hay đạo lữ của Kiếm Tôn, thoải mái hưởng thụ hết tất thảy vinh hoa phú quý, tự do tự tại.”
*ngục tù dưới nước
“A Ngâm, nghĩ kĩ đi.”
“Ngươi thông minh như vậy, hẳn sẽ biết nên lựa chọn thế nào phải không?”
Thanh âm người nọ lạnh lùng trong trẻo, mang theo nét ôn nhu chỉ dành cho một thiếu niên duy nhất, song vang lên bên tai Khương Ngâm lại ù ù đáng sợ, không khác gì ác quỷ đến từ địa ngục. Cả khuôn mặt cậu tái nhợt, gào thét khóc lóc:
“Ta không nghe ta không nghe! Ngươi cút đi! Cút nhanh, biến khuất mắt ta!”
Dường như là đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, Vệ Từ sững sờ nhìn về phía đối diện. Ánh nến đầu giường mờ ảo lập loè, yếu ớt cứ như có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào, nhưng lại vừa vặn chiếu lên đôi mắt sưng húp tràn đầy kinh hoàng của Khương Ngâm. Giữa tầng tầng lớp lớp bóng tối u ám đan xen, vẻ căm hận không chút nào che giấu như một lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn xuyên thẳng đến.
Tựa như điên cuồng tìm kiếm một đóa hồng vốn không thuộc về bản thân, chỉ để bị gai đâm đẫm máu.
Có đôi khi, con người phải học cách buông bỏ, đặc biệt là đối với những thứ đã sớm biết không thể là của mình.
Nhưng Vệ Từ thì không, nếu đã thấy được, vậy nó nhất định thuộc về y! Dẫu có phải đánh đổi mọi thứ, dẫu có bê bết máu thịt lẫn lộn, y cũng phải chiếm lấy cho riêng mình!
Vệ Từ nhìn Khương Ngâm vẫn luôn căm thù trừng mình, bước chân chỉ thoáng khựng một chút, sau đó mang vẻ mặt bình thản rời đi. Song y không lập tức bỏ về mà đứng lại ở cửa hồi lâu, sau đó liền nghe thấy tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng bên trong truyền ra.
Thời tiết Tử Trọng Phong luôn luôn ôn hoà thoải mái, những cánh hoa màu tím nhạt nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như đang đi vào một hành trình không có ngày trở lại, phủ đầy dưới gốc cây thành một biển tím nhạt rộng lớn.
Gió vờn hoa cỏ, ánh dương vỗ về.
Nhưng Vệ Từ lại cảm thấy hai tay tê dại lạnh như băng, y ngửa cổ nhìn lên không trung, đột nhiên lẩm bẩm: “Trời mưa rồi...”
Chỉ trong nháy mắt, mây đen giăng kín, mưa to tầm tã như trút nước.
Lần đầu tiên, Tử Trọng Phong chứng kiến một trận mưa to.
Cơn mưa này, kéo dài suốt một ngày một đêm.
- --
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Aiss, mạch truyện phía sau có hơi nặng nề, chắc không phải loại mọi người thích🥹