Editor: hatrang.
- --
Đến giờ ăn tối, Vệ Từ và mấy vị trưởng lão vẫn chưa đi xuống.
Mọi người bắt đầu dùng bữa cùng nhau, quả thật khó mà có một dịp các đệ tử xuất chúng cùng tề tựu lại một chỗ như hôm nay. Diệp Trúc Quân, Khổng Tuyên và Thẩm Thôi Anh đều đứng top đầu trên bảng xếp hạng, có thể nói ba kì tài này đã gây nên sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Rất nhanh đã có đệ tử mở lời thỉnh giáo một số vấn đề tu luyện, cũng có người tiến lên kính rượu, còn có các tiểu bối ngồi xung quanh nghe sư huynh mình kể những câu chuyện thú vị mà họ gặp phải khi đi bí cảnh. Nhất thời, bầu không khí nhộn nhịp hẳn lên, cảnh tượng vô cùng sinh động.
Khương Ngâm ở xa xa thật sự không thể hoà nhập cùng bọn họ, nhớ đến mình trên thuyền ngày ngày khổ luyện, cậu không bao giờ muốn nhắc lại nữa, thế mà những người này lại còn có tâm tư hỏi han chỉ bảo nhau.
Cậu tự rót cho bản thân một ly rượu trái cây, nhìn chất lỏng màu anh đào sóng sánh trong chiếc cốc thủy tinh linh lung trong veo, mang đến cảm giác đẹp đẽ vô thực khó có thể diễn tả, tới mức làm cho năm ngón tay tinh xảo ôm lấy cái ly càng trắng hơn một phần, ngay cả móng tay gọn gàng cũng dường như được tô điểm thêm sắc phấn hồng nhạt.
“Đây mới là cuộc sống cá mặn* của tôi ~” Khương Ngâm thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn ra, liếm liếm môi, trên mặt lộ vẻ thoả mãn.
*Ở thời cổ đại, cá ướp muối/cá mặn/cá muối ẩn dụ cho xác chết. Hiện nay, nó được dùng chỉ những người lười biếng đến mức không muốn di chuyển, không có ước mơ hay đam mê gì, nói ngắn gọn là ăn nằm chờ chếc
Hệ thống 661: “... Tham vọng của cậu đâu? Không phải nói muốn trở thành cao thủ Tu chân giới sao?”
Thiếu niên nhíu mày, làm bộ không đồng tình, “Tôi nói như thế khi nào, ước mơ của tôi rõ ràng là biến thành một con sâu gạo, hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, còn có người nuôi tôi, thật là tốt!”
Cậu đang miêu tả heo à? Hệ thống 661 im lặng, nuốt lời nói sắp thoát ra khỏi miệng xuống.
Khương Ngâm đã ngà ngà say, dẫu sao chỉ có cậu là người duy nhất ở đây ăn không ngưng nghỉ nãy giờ, chất lỏng màu đỏ hồng phủ lên đôi môi mọng nước của thiếu niên, tô điểm ánh sáng càng thêm rực rỡ, chỉ thấy thỉnh thoảng cậu lại vô tình ngước mi lên, lộ ra con ngươi đen láy chứa đầy hơi nước ướt đẫm, thần chí người nọ mê ly không rõ, dần dần khiến mọi người vô thức nhìn sang. Đầu tiên bọn họ chú ý đến mười đầu ngón tay tinh xảo phớt hồng đang khẽ co lại kia, sau đó nhẹ nhàng đảo qua hàng mi hơi rũ xuống, run run yếu ớt của thiếu niên.
Rồi đồng loạt chạm phải đôi mắt câu hồn đoạt phách ấy, hô hấp mọi người bỗng nhanh chóng dừng lại.
Các đệ tử vẫn sôi nổi trò chuyện cùng nhau, chỉ là tầm mắt lại vừa vô tình vừa cố ý di chuyển đến phương hướng nào đó, rồi nhanh chóng đảo qua nơi khác trước khi thiếu niên nọ mơ mơ màng màng nhìn lên.
Thật ra ngay từ lúc ba người tiến vào thì bọn họ đã sớm chú ý tới Khương sư đệ rồi, thiếu niên long tộc xinh đẹp đến nỗi làm người khác vừa nhìn thấy đã sửng sốt không nói nên lời, khiến ai ai cũng ngại ngùng không dám đến gần bắt chuyện. Nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng lúc mới nhập môn, vị Khương sư đệ này dung mạo hết sức tầm thường, nhưng không hiểu sao cậu càng ngày càng trở nên yêu diễm, làm người khác phải tự hổ thẹn với ngoại hình của bản thân.
Vốn tưởng rằng đây đã là "cực hạn" rồi, không ngờ sau một chuyến đi, người nọ lại tiếp tục thay đổi. Vẫn là gương mặt quen thuộc kia, tuy họ không thể chỉ ra rõ ràng có điểm nào khác đi, nhưng khí chất quanh cơ thể thiếu niên dường như càng thêm cao quý không gì sánh nổi, vô hình chung khiến người ta không dám tùy tiện đánh giá đối phương nữa, bởi vì chỉ một ánh mắt thôi cũng cảm thấy như mình đã mạo phạm mỹ nhân. Nhưng bọn họ lại nhịn không được muốn chú ý đến từng cử động của người nọ, tự mình rơi vào trầm mề không cách nào kiềm chế.
Trên thực tế, các đệ tử Thanh Vân Tông đã âm thầm thảo luận về Khương Ngâm rất nhiều, song mọi người lại không quá thân cận với cậu, bởi vị Khương sư đệ này rất ít khi rời khỏi Tử Trọng Phong. Mà ngay cả cậu có xuống núi cũng luôn đi tìm Diệp sư huynh, trước mặt thì có sư huynh Thẩm Thôi Anh nghiêm túc che chở, phía sau thì được Diệp sư huynh chiếu cố, nói thật, số người đã từng nói chuyện với Khương Ngâm đếm không quá hai bàn tay. Bọn họ chỉ biết cậu tuy tu vi thấp, nhưng tính tình có vẻ cũng không tệ, ít nhất mỗi lần gặp thiếu niên đều thấy cậu cười hì hì, diện mạo như thiên tiên làm người khác phải ngẩn ra thất thần.
Khương Ngâm đương nhiên không hề biết suy nghĩ của họ, cậu chỉ nhàn nhã uống rượu ngon trong tay, bất ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt Khổng Tuyên phóng lại, người nọ ngồi bàn đối diện, hẳn là cũng mới vô tình liếc qua đây. Thiếu niên long tộc cong cong con ngươi đen lúng lính, khoé môi anh đào hơi gợi nên nụ cười mỉm, rồi bỗng phát hiện ra một đệ tử cũng ở bàn nọ đang thất thần nhìn cậu, sau đó chỉ thấy hắn ta trực tiếp nhét bầu rượu vào trong lỗ mũi.
“Phì!” Khương Ngâm sững sờ, ngay lúc phản ứng lại liền cúi người xuống cười lớn thành tiếng, cậu ôm bụng đập đập lên bàn, ngay cả nước mắt cũng dần chảy ra.
Trời ơi, sao người kia lại buồn cười như vậy chứ... Hahaha...
“A!” Tiếng bàn ghế va vào nhau đột nhiên truyền đến từ bên kia, ngoài ra còn có thanh âm các đệ tử khác cũng cười vang ha ha, đệ tử nọ đỏ bừng mặt đứng chôn chân tại chỗ, miệng liên tục lặp lại hai chữ xin lỗi, vừa chạm phải mắt Khương Ngâm đã vội vã thẹn thùng cúi gằm mặt.
Sau đó lại nghe thấy tiếng mắng hùng hùng hổ hổ của Khổng Tuyên, dường như hắn ta đang nói người nọ ngu xuẩn.
Khương Ngâm cười đến cứng cơ miệng, vội vã muốn tìm một người để tán nhảm, mà Thẩm Thôi Anh ngồi bên trái, còn bên phải cậu là Diệp Trúc Quân, cậu đương nhiên sẽ chọn Diệp sư huynh mình thân thuộc hơn rồi. Kết quả, cậu vừa mới hơi nhích người thì chiếc ghế dưới mông bỗng ngã ra, giống như bị ai đó đá một cước, thiếu niên vội lăn quay lao vào trong ngực Thẩm Thôi Anh.
“Vãi! Làm ta sợ muốn chết!” Khương Ngâm sợ tới mức nhanh chóng bắt lấy cổ áo nam nhân trước mặt, suýt chút nữa đã té xuống đất.
Diệp Trúc Quân bên cạnh trên mặt mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn hai chân của Thẩm Thôi Anh, hắn rõ ràng nhìn ra vừa rồi Khương Ngâm muốn nói chuyện với hắn, nhưng cuối cùng lại bị người này ngầm ngáng chân, là ngáng chân theo cả hai nghĩa.
Thẩm Thôi Anh choàng tay ôm thiếu niên vào trong lòng, đồng thời nở nụ cười không biết xấu hổ với Diệp Trúc Quân đối diện, như thể đang nói, có ta ở đây, đệ ấy còn cần ngươi sao?
Khương Ngâm cảm giác lực đạo của người nọ có chút mạnh, khiến cậu dần khó thở, thiếu niên bèn liều mạng vùng vẫy, đối phương có phải muốn siết chết cậu không!
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cậu đã bị nam nhân nhấc lên, thanh âm của hắn vừa ghét bỏ vừa có chút... đê tiện: “Còn không chịu đứng lên, làm sao, lưu luyến sư huynh nên muốn nằm đây ăn vạ, hửm?”
Khương Ngâm:... Rõ ràng là ngươi ấn ta mà!
“Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy.” Thiếu niên trợn mắt đẩy mạnh hắn ra, sau đó đoan chính ngồi thẳng lưng lên, ầm ĩ lâu như vậy làm cậu quên mất vừa nãy mình muốn nói gì với Diệp Trúc Quân, nghĩ một hồi cũng không nhớ nổi, vì thế liền dứt khoát vùi đầu tiếp tục uống rượu.
Mà ở nơi cậu không thể nhìn thấy.
Thẩm Thôi Anh nâng ly lên, hướng đối phương làm một tư thế mời rượu, môi mỉm cười khiêu khích.
Ở phía đối diện, Diệp Trúc Quân nhàn nhạt nhếch môi, nhưng bàn tay cầm lấy ly rượu lại không tự chủ siết chặt, con ngươi đen kịt nhẹ nhàng đảo qua Khương Ngâm đang ngà ngà say, rồi chạm phải đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình của Thẩm Thôi Anh.
Cuối cùng, hắn lặng lẽ cụp mi.
Qua một khoảng thời gian, Khương Ngâm mơ hồ không rõ mình đã uống bao nhiêu rồi, sau đó bị Thẩm Thôi Anh đoạt lấy bầu rượu trong tay, hắn đỡ thiếu niên lên, mạnh miệng mắng: “Đủ rồi, đừng uống nữa, nhìn ngươi có khác gì con ma men đâu, đã uống thành như vậy mà còn muốn tiếp tục sao?”
“Không... Ta có thể uống... nữa...” Thiếu niên đỏ lựng hai má hé môi lẩm bẩm, bất mãn đẩy đối phương ra.
Kết quả bị nam nhân nọ siết chặt hai tay, hắn kéo con ma men nào đó đến một góc yên tĩnh, sau đó đè Khương Ngâm lên tường, khàn giọng cảnh cáo:
“Được rồi, ta nói cho ngươi biết, muốn động dục thì về phòng hãy làm, đừng có ra ngoài câu dẫn nam nhân!”
“Ưm, ta không có mà...” Thiếu niên ủy khuất nhìn hắn, đôi mắt ướt đẫm tràn đầy vẻ trách cứ.
“Mẹ nó!” Thẩm Thôi Anh hung hăng đấm mạnh lên tường, “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, lão tử sắp nhịn không nổi rồi, khốn khiếp, tại sao say rượu rồi lại phiền phức hơn cả lúc tỉnh táo vậy chứ!”
Dù cho hắng có mắng mỏ như thế nào đi nữa, chung quy vẫn phải mềm lòng.
Cả đời này Thẩm Thôi Anh chưa bao giờ nhỏ nhẹ như vậy, hắn ôm Khương Ngâm vào lòng, dịu giọng dỗ dành, “Được rồi, sư huynh sai rồi, ta không nên nói như vậy, ngoan, đi về phòng ngủ nhé?”
Bé Khương Khương say rượu chính là một cục bột nhỏ bám người, hết làm nũng lại chuyển qua khóc nức nở, bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm vươn ra, ngượng ngùng nắm chặt ống áo Thẩm Thôi Anh, “Còn ngươi đi đâu?”
Thẩm Thôi Anh còn có thể làm gì nữa, vội vàng trả lời, “Ngoan, đi ngủ đi, ta là nam nhân, đương nhiên phải xuống uống rượu rồi!”
Hắn vừa nói vừa bế Khương Ngâm lên lầu, đưa thiếu niên về phòng.
Giữa cơn mê mang, cậu mơ hồ nhìn thấy phía sau lưng Thẩm Thôi Anh xuất hiện bóng người quen thuộc. Thiếu niên say mèm đối diện với một đôi mắt xanh xám âm u sâu thẳm, người nọ cũng đang bị ai đó ôm vào lòng, không biết họ làm gì, chỉ thấy tầm mắt của hai người vô tình chạm nhau, đối phương lập tức giật mình cúi thấp đầu, giống như đang sợ bị cậu thấy nên vội vã ẩn nấp, song kết quả lại bị người bên cạnh hắn túm tóc kéo lên lại.
Khương Ngâm cảm thấy hắn ta rất quen thuộc, nhưng cậu nhất thời không thể nhớ được đối phương là ai, vì vậy theo thói quen mỉm cười chào hỏi.
Thế nhưng người nọ cũng không hề nhìn lấy cậu một lần.
Thẩm Thôi Anh đang đi, bỗng nhiên thấy thiếu niên trên người không có động tĩnh gì, vừa quay lại đã bắt gặp Khương Ngâm nhìn về hướng nào đó cười ngu, hắn lập tức bực bội, đánh mạnh vào mông người nọ, “Lại cười cười với tên nào rồi? Hửm?”
“Còn cười ngu như vậy, hừ!” Họ Thẩm đang rất là không vui.
Khương Ngâm đột ngột bị đánh, cậu nhăn nhó rên rỉ, nước mắt lưng tròng như sắp khóc, song thiếu niên vẫn còn tỉnh táo để trả lời Thẩm Thôi Anh, bèn thấp giọng nói: “Hoạt*...”
Cậu không nhớ rõ tên người kia lắm, trong kí ức chỉ còn lại cảm giác chạm vào làn da đầy trơn trượt nọ, tựa như một con rắn vừa lạnh lẽo vừa âm u.
“Hoa*? Hoa gì?” Thẩm Thôi Anh bĩu môi: “Ta hỏi ngươi có thông đồng với nam nhân nào hay không, ngươi lại nói hoa, được rồi, muốn hoa gì? Ngày mai ta hái cho ngươi một đoá...”
*"hoạt" có nghĩa là trơn trượt, nhưng do Khương Ngâm nói không rõ nên bị Thẩm Thôi Anh nghe nhầm thành từ "hoa"
Tuy rằng phải bế thiếu niên nhưng Thẩm Thôi Anh không hề dừng lại chút nào.
Hắn đưa Khương Ngâm một mạch về phòng của cậu, sau khi đắp chăn lên đối phương mới không yên lòng dặn dò thêm một câu: “Say rượu thì phải ngoan ngoãn đi ngủ, đừng chạy lung tung, biết không?”
Khương Ngâm vừa nằm xuống giường liền đau đầu choáng váng, đôi mắt cậu hé mở, mơ hồ đáp: “Ưm”.
Bộ dáng vâng lời răm rắp của đối phương đáng yêu cực kỳ.
Thẩm Thôi Anh nhịn không được đè cậu xuống, hung hăng hôn thật mạnh lên mặt thiếu niên, cuối cùng xoa xoa đầu cậu: “Chậc, nếu ngày thường ngươi cũng ngoan như vậy thì tốt rồi...”
Làm xong mọi chuyện, Thẩm Thôi Anh liền đi xuống lầu, lá bùa thông tin trong ngực hắn vang lên nãy giờ, phỏng chừng là do đám đệ tử kia thúc giục.
- --
note của editor: chap này tương tác của 2 nhỏ Thẩm - Khương cute chết đi được, đọc mà ghiền luôn muốn cho sự phụ ra rìa🤭