- Sao các con bất ngờ vậy? Chuyện ta nói là thật. Các con hãy cho ta thêm một cơ hội làm mẹ nữa được không? Ta hứa sẽ chăm sóc các con thật tốt!- Cô dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn ba đứa đứng trước mặt. Dĩ nhiên lời này của cô bọn nhỏ trong xe cũng nghe thấy toàn bộ.
Đám trẻ nhất thời không biết nên trả lời cô như thế nào, cũng không dám chắc lời cô nói hôm nay hoàn toàn là thật. Bởi bọn trẻ cũng từng được cô và cha yêu thương chiều chuộng như bao đứa trẻ khác nhưng khi cha bọn chúng rời xa bà ta thì bà ta lại ngày một trở nên khác xa ban đầu.
- Ta cũng là lần đầu làm mẹ đơn thân nên có chút không thích nghi kịp với hoàn cảnh. Trước đây từng bỏ bê, lạnh nhạt với các con, tất cả đều là lỗi của mẹ. Mẹ biết các con có thể không chấp nhận mẹ ngay được nhưng các con có thể cho mẹ một cơ hội không? Một cơ hội để bù đắp sai lầm trong quá khứ của mẹ.-
Bọn trẻ lại lần nữa rơi vào im lặng. Thấy vậy cô cũng không vội mà bảo bọn trẻ lên xe.
- Trời cũng sắp muộn rồi hay là các con lên xe trước, chúng ta về nhà. Chuyện đó để sau cũng được. Các con cứ từ từ suy nghĩ, ta không ép các con phải trả lời liền. -
Sau đó bọn trẻ cũng nghe lời mà nhanh chóng lên xe trở về nhà. Trên đường đi bọn chúng không ngừng quan sát biểu cảm của Tố Tố, vẫn là gương mặt dịu dàng như lúc trước, vẫn nụ cười và giọng nói như ban đầu, chúng quả thật rất mong đây là hiện thực và cô sẽ mãi dịu dàng thương yêu chúng như thế.
Trở về nhà, thì chúng mới biết cô đi mua thức ăn cho chúng.
- Các con lên nhà trước đi. Túi này là đồ ăn vặt, các con chia nhau ăn trước lót dạ tí đi. Ta đem đồ lên rồi nấu thức ăn ngon cho các con. -Vừa nói cô vừa đưa cho lão đại một túi đồ ăn vặt.
- Con lớn nhớ canh chừng em giúp mẹ nhé, A Bắc!-
- Biết rồi nhưng để tôi giúp bà đem đồ lên nhà đã!- Bùi Bắc định giúp đem đồ lên nhà cho Tố Tố nhưng bị cô thẳng thừng từ chối.
- Không cần đâu! Con lên trước với các em đi! Mẹ làm được! - Tố Tố xoa đầu Bùi Bắc biểu thị ý khen ngợi.
- Tôi lớn rồi! Bà đừng cứ lúc nào cũng xoa xoa đầu của tôi như vậy nữa! Như thế tôi sẽ không cao kên được nữa đâu! Đến lúc đó bà có chịu chịu trách nhiệm không mà xoa đầu tôi!- Bùi Bắc né xa tay của Tố Tố.
Dù là vậy nhưng cô không những không tức giận mà còn cười rất tươi.
- A Bắc lớn rồi, biết để ý tới hình ảnh của bản thân rồi nhỉ!-
Nói rồi Bùi Bắc dẫn các em lên phòng khách ngồi chờ Tố Tố Tố.Sau một lúc thì cô cũng đã nấu xong các món ăn.
- Các con rửa tay xuống ăn nè!- Từ trong phòng bếp cô nói vọng ra phòng khách. Bọn trẻ nghe vậy cũng nhanh chóng đi rửa tay rồi dọn đồ ra phụ Tố Tố.
Lúc này thì cô đang bận làm thức ăn riêng cho hai đứa út. Trong lúc bọn nhỏ ăn thì cô lại thổi thức ăn rồi bón từng chút một cho hai đứa nhóc.
- Mẹ có mua một ít trái cây đã cắt sẵn rồi, để ở trong tủ lạnh khi nào các con muốn ăn tráng miệng thì lấy ăn nhé.-
- Được!-
Thế là ngày đầu tiên xuyên đến đây cứ như vậy mà bình yên trôi qua.Đêm hôm ấy Tố Tố vừa chăm bọn nhỏ vừa suy nghĩ về tương lai sau này. Cô không thể cứ trong chờ vào tiền mà tên tra nam kia đưa cho được. Dù sao thì sao này bọn nhỏ còn phải đi học, chi phí sinh hoạt sau này sẽ tăng lên không ít. Chưa kể nếu không may tên kia lại muốn tranh con với cô thì sao? Thật nhiều thứ để suy ngẫm mà!
Phương án đầu tiên chính là vào giới giải trí, nhưng phương án này có thể bất khả thi do tuổi tác cùng việc gia đình, vào đó cô sẽ không có thời gian chăm bọn nhỏ......
Phương án thứ hai chính là trở về đất nước của cô, dù sao hộ chiếu của bọn nhỏ cũng được tên kia làm sẵn. Gia tộc của cô cũng không tới nổi không nuôi nỗi bọn nhóc này.