Cung Đấu Cơ thực sốt ruột, sao kí chủ có thể học chó kêu chứ? Đây rõ rành rành là hạ nhục mà!
Quá đáng! Kí chủ như tiểu tiên nữ của nó sao có thể bị bắt nạt như thế.
Tiêu Thiên Tuyết lo lắng nhìn Vi Oanh, vốn định lao tới giải vậy, Vi Oanh lại đáp lại nàng mộ nụ cười nhạt, lắc lắc đầu với nàng, đôi môi khẽ mở, không tiếng động phun ra hai chữ: "Không sao cả."
"Nhưng...." Tiêu Thiên Tuyết siết chặt tay.
Vi Oanh chậm rì rì phủi phủi y phục, đưa mắt nhìn cung phi cả sảnh đường.
Đám phi tử nín thở ngưng thần, khẩn trương nhìn nàng, trừ đám quần chúng xem náo nhiệt ra, có vài người vẻ mặt chờ mong, lại có một số thì tỏ vẻ không đành lòng. Ai nấy đang ngồi đều không phải kẻ ngốc, đều nghe ra Thục phi nói những lời này là để làm nhục nàng, nếu nàng nhịn xuống, thực sự học cẩu kêu, việc này ngày sau sẽ thường xuyên bị người lấy ra chê cười.
Nếu không nhịn được, Thục phi có thể mượn chuyện này để xử phạt nàng một chút.
Thật sự là hoàn cảnh lưỡng nan.
Vi Oanh cúi đầu bái Hoàng Hậu, quay đầu, lại lộ ra nụ cười yếu đuối ôn nhu với Thục phi, xoay người đi ra phía sau bình phong.
Trong lòng Cung Đấu Cơ giật thót:
Kí chủ cười, sinh tử khó liệu.
Kí chủ cười, quỷ khóc sói tru.
Phi tần cùng đợi, hồi lâu cũng không đợi được thanh âm truyền đến từ sau bình phong.
Thục phi nghĩ nàng rụt rè, liền muốn mượn việc này để làm khó dễ, châm chọc nói: "Khi đó học tiếng chim kêu không phải học rất giống sao? Thế nào vừa đến đây biểu diễn cho bọn tỷ muội nghe thì kêu không được, ngươi khinh thường ai vậy? Chó kêu khó hơn là chim kêu hả, không phải chỉ là -- ngao ô gâu gâu!"
Nàng hé miệng, một tràng tiếng chó sủa thoát ra từ giữa răng môi.
Chúng cung phi bị doạ nhảy dựng, nhất là Lệ Tần ngồi ở bên cạnh trực tiếp nhảy lên, sắc mặt tái nhợt ôm ngực.
Thục phi trừng lớn hai mắt, phát ra một tràng tiếng chó sủa: "Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu."
Đây là chó dữ hung ác chặn đường.
"Gâu âu âu âu."
Đây là chó con hung dữ.
"Au au au gâu au au."
Vi Oanh yên lặng phỉ nhổ: Đây chắc là độc thân cẩu bi thương. Nàng không dấu vết nhếch nhếch khoé miệng, mấy hôm trước vừa lúc rút được một thẻ bài xanh mới, thì ra sử dụng lại thú vị như thế.
[Full cấp đại lão: Có thể cho người sử dụng đạt được một kỹ năng nào đó tới trình độ đỉnh phong, thời gian liên tục 10s.]
Vi Oanh: Không phải hâm mộ cái lưỡi linh hoạt của ta sao? Cho ngươi mượn mười giây.
Cung Đấu Cơ thở dài: Kí chủ, đây là phát huy bình thường trong miệng ngươi hả?
Sau mười giây, Thục phi há miệng thở dốc, tựa hồ không rõ vừa rồi mình mới làm gì.
Vi Oanh đi ra từ sau bình phong, cười dài hành lễ: "Thì ra khẩu kỹ của nương nương tốt như vậy, là nô tì không biết tự lượng sức mình, nương nương đã học xuất sắc như thế, không bằng đi ra sau bình phong biểu diễn một phen."
Sắc mặt Hoàng Hậu vẫn không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại thấm đượm thêm ý cười.
Thục phi còn không dám mở miệng, sợ mình vừa mở miệng ra sẽ lại là một tràng chó sủa. Nàng vốn muốn trào phúng Đoạn Vi Oanh, ép nàng ta học chó sủa, vì cái gì ngược lại tự mình kêu? Và vì sao lại thậm chí còn kêu giỏi như thế chứ!
Cứ như thể thật sự có một con chó dữ ở đây vậy?
Thục phi nghe Vi Oanh khen, đôi mi thanh tú nhíu lại, lộ ra vẻ hồ nghi: Chẳng lẽ mình quả thật đúng như lời nữ nhân này nói, là một kỳ tài khẩu kỹ cốt cách tinh kỳ, vạn người mới có một sao?
Cung Đấu Cơ: Nhân vật phản diện đáng thương, rất nhanh đã bị lừa dối qua mặt.
Hoàng Hậu nhìn về phía Lệ tần vẫn đang đứng: "Sao muội muội vẫn còn đứng đó?"
Lệ tần uỷ khuất rưng rưng, hai mắt ứa nước: "Bẩm nương nương, nô tỳ từ nhỏ sợ chó." Nàng thấy sắc mặt khó coi của Thục phi, kích động giải thích: "Không phải nô tì nói Thục phi nương nương là chó, chỉ là nô tì sợ chó, muốn cách Thục phi nương nương xa một chút......"
Lệ tần là một người thành thật, giải thích nửa ngày, mắt đỏ cả lên. Hoàng Hậu liền an bài nàng đến chỗ khác ngồi, Lệ tần nơm nớp lo sợ ngồi xuống, kinh hồn chưa định nâng mắt nhìn Thục phi, lại vội vàng cụp mắt xuống.
Thật sự là, thật sự là Thục phi giả tiếng chó sủa giống quá, làm cho nàng nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị chó đuổi ngày trước.
Hoàng Hậu cười yếu ớt, nói với Thục phi: "Muội muội nói mình chưa từng ra khỏi khuê các, chưa từng nghe tiếng chó sủa, vậy mà có thể học tiếng chó sủa giống như thế, quả thật giỏi quá."
Vi Oanh ở bên nói: "Thì ra nương ngương tài năng lại cao như vậy, hôm qua đúng là nô tì múa búa trước cửa Lỗ Ban mà."
Thục phi bị hai người kia kẻ xướng người hoạ làm cho mặt đen xì, không có cách nào phát giận lên Hoàng Hậu, đành phải đổ hết lên người Vi Oanh: "Ngươi có thân phận gì? Cũng xứng ở đây đánh giá ta phải hay không phải?"
Vi Oanh cúi đầu quy củ đứng, khi Thục phi còn muốn phạt nàng, ngoài cửa liền truyền đến một trận cười duyên: "Thục phi muội muội nói thế không đúng rồi, ta thấy vị muội muội mới tới kia cũng đâu có nói gì sai, rõ ràng khen ngươi mà, vì sao ngươi lại giận chứ?"
Quý phi mặc chiếc váy xếp ly đỏ thẫm, váy dài phết đất, đầu đội trâm phượng bảy đuôi, mái tóc dài lắc lư theo bước chân. Ngày thường nàng đã rực rỡ, lúc cười rộ lên còn diễm lệ vô phương.
Tiêu Thiên Tuyết nhìn mà ánh mắt thẳng tắp.
"Hút....."
Vi Oanh rất kịp thời bịt miệng nàng lại, nhỏ giọng nói: "Đừng hút, vị tỷ tỷ này cũng không giống ta có thể tuỳ tiện hút đâu."
Quý phi: "Bản cung còn chưa tiến vào đã nghe một tràng tiếng chó sủa, ai dắt chó tới thế?"
Đám cung phi cúi đầu không dám lên tiếng.
Sắc mặt Thục phi càng tệ, thoáng nhìn chiếc váy đỏ của Quý phi đang mặc, khoé miệng đột nhiên nhếch lên, cười cười: "Chiếc váy tỷ tỷ mặc hôm nay đẹp quá, chẳng qua......" Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Vi Oanh, cười nhấp một ngụm trà.
Quý phi cũng theo lời nhìn qua, ngay sau đó, ánh mắt nàng loé lên lạnh lẽo, liếc Vi Oanh một cái, rồi trở lại chỗ mình ngồi xuống.
Vi Oanh hiểu được, đây là tình tiết xúc tác kịch bản nguyên gốc, thảm án gây ra từ một pha đụng hàng. Chờ Quý phi uống xong một chén trà nhỏ, hẳn sẽ y theo kịch bản gốc tìm mình gây phiền toái.
Nàng thấy Quý phi nâng chén trà, nghĩ nghĩ, quyết định khỏi khiến Quý phi mở miệng thì hơn, vì thế ánh mắt của Vi Oanh chuyển về phía hai tỷ muội Cung Bối Nô.
Thục phi dùng ánh mắt ra hiệu cho Cung Bối Nô, làm cho nàng đi khơi dậy lửa giận của Quý phi.
Cung Bối Nô âm thầm gật đầu, chỉ cần trong tối ngoài sáng châm chọc vài câu, khen hồng y của Quý phi đẹp cỡ nào, nhưng cố tình so ra lại vẫn kém một phi tử mới tiến cung là Đoạn Vi Oanh thì khẳng định có thể khơi dậy tính tình nóng như lửa của Quý phi.
Thục phi yên lặng nháy mắt: Nhanh lên.
Cung Bối Nô: Tỷ tỷ, trò này ra rành!
Nàng đứng phía sau Thục phi, cười cười, nói với Vi Oanh: "Muội muội, bộ hồng y này của ngươi lấy từ đâu tới? Cũng đẹp quá đi, để ngươi mặc lại càng đẹp."
Quý phi buông chén trà, sắc mặt ngày càng trầm.
Cung Bối Nô tiếp tục thuần thục kéo dẫm: "Nhìn đường thêu này xem, tinh xảo biết bao, ngươi mặc lên cứ như thể tiên nữ hạ phàm vậy, ngay cả Quý phi cũng --"
Vi Oanh: "Sử dụng thẻ bài [Khẩu thị tâm phi]."
Cung Đấu Cơ: "Dữ dội quá đi!"
Vi Oanh: "Hiện tại cẩu Hoàng đế đã đến chưa?"
Cung Đấu Cơ: "Không có đâu."
Vi Oanh giật mình, không phải nói lúc này Hoàng đế sẽ tới để hoá giải mâu thuẫn à?
Cung Đấu Cơ thực tri kỷ cắm một đao: "Có thể là bởi vì kí chủ không phải nữ chủ. Nếu sau này vầng sáng trên người kí chủ cũng đủ mạnh như của nữ chủ thì có thể thay thế nữ chủ ảnh hưởng đến một phần kịch bản."
Vi Oanh: "Thế có cách nào tước bỏ vầng sáng đó không..."
Cung Đấu Cơ:.....
Thẻ bài trong suốt bay vào người Cung Bối Nô, thiếu nữ đang dùng sức kéo dẫm, làm cho sắc mặt của Quý phi càng ngày càng khó coi. Cung Bối Nô không lo lắng cho mình, nàng là muội muội ruột của Thục phi, là cháu gái của Thái Hậu, Quý phi không có cách xử trí nàng, sẽ chỉ biết xả giận lên những người khác.
Đến lúc đó, ma ốm kia gặp phải Quý phi hung hãn thì cũng không có mấy ngày sống yên ổn.
Trong lòng nàng nảy sinh đủ loại suy nghĩ ác độc, khoé miệng nhếch lên nụ cười tiêu chuẩn của nữ phụ tà ác, bỗng nhiên nàng nhìn về phía Quý phi, chuẩn bị lại đổ thêm dầu vào lửa: "Quý phi mặc chiếc váy đỏ này cũng đẹp cực kỳ, chẳng qua......"
Quý phi mặt trầm như nước, siết chặt chén trà, biết Cung Bối Nô sẽ châm chọc đá đểu mình, khơi mào mâu thuẫn giữa mình và vị phi tử mới vào cung kia. Hai tỷ muội Cung gia cũng đều không phải thứ tốt, nhưng loại phi tử mới vào cung đã khoe khoang như thế kia thì cũng nên dạy dỗ một phen.
Cung Bối Nô: "Chẳng qua ấy à, Qanh Quý nhân sao có thể so được với ngài! Ánh sáng đom đóm làm sao có thể tranh được với minh châu, nàng là tiên nữ giáng trần từ trên trời rơi xuống, còn nương ngương chính là tiên nữ còn chưa hạ phàm, nương nương tư thế oai hùng hiên ngang minh diễm tuyệt luân, là người thích hợp mặc váy đỏ nhất trên đời này."
Quý phi:???
Thục phi:???
Đám phi tần đang hóng:???
Chỉ có Vi Oanh mặt không đổi sắc, lén nói với hệ thống: "Công lực nịnh hót của nàng ta thực không tệ."
Cung Đấu Cơ: "Ừ, chuẩn đó, là một nhân vật phản diện bị chơi hỏng rồi."
Quý phi khó hiểu nhíu nhíu mày, không rõ Cung Bối Nô lại đang chơi trò gì, dùng lý do thoái thác như thế, nhìn như khen mình, nhưng thật ra là lại cho vị Quý nhân cùng mặc váy đỏ kia một bậc thang, khiến mình không thể xử lý nàng ta nữa.
Nữ nhân Cung gia có người tốt vậy cơ à?
Vi Oanh đã thuận theo bậc thang mà xuống, vội vàng xin lỗi Quý phi.
Quý phi do dự một lát, vẻ mặt hơi nguôi giận, gật gật đầu: "Đứng lên đi."
Đây là ý tứ sẽ không truy cứu nữa.
Cung Bối Nô cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn: Vừa rồi nàng lại nói cái gì? Vì sao lại trở thành như thế?
Thục phi tức giận đến nhéo cánh tay muội muội: "Đây là cái mà ngươi nói rành lắm hả?"
Cung Bối Nô: "Tỷ tỷ cũng giỏi khẩu kỹ lắm nha."
Thục phi không muốn nói nữa.
Quý phi đúng lúc bổ đao, nhìn về phía Cung Bối Nô, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Các ngươi cùng nhau vào cung, quả nhiên tỷ muội tình thâm, ngày sau cần phải ở trong cung nâng đỡ lẫn nhau, giống như ngày hôm nay đó."
Cung Bối Nô:!!!
Nàng cự tuyệt!
Nhưng nàng không có cách nào từ chối, đành phải không tình nguyện hô tạ ơn nương nương.
Chờ thỉnh an Hoàng Hậu xong, Hoàng Hậu cần dẫn chúng phi tần đi đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái Hậu. Trong cung tổng công có hai vị Thái Hậu, Đông cung Thái hậu là Hoàng Hậu của tiên đế, mà Tây cung Thái Hậu là mẹ đẻ của Hoàng đế. Hai vị Thái Hậu xưa nay bất hoà, vương không thấy vương, trừ khi đại lễ, còn lại bình thường sẽ không gặp mặt.
Hoàng Hậu nói: "Thân từ Hoàng Thái Hậu gần đây dốc lòng lễ Phật, không nên quấy rầy, hôm nay để ta dẫn các ngươi đi gặp mẫu hậu Hoàng Thái Hậu."
Quý phi xoa xoa eo: "Hôm qua cưỡi ngựa bị thương phần eo, ta không đi gặp mẫu hậu được, tỷ tỷ giúp ta chào một tiếng là được." Nói xong cũng không thèm quản Hoàng Hậu tỏ vẻ thế nào, tự mình đi rồi.
Vi Oanh: Được lắm, không hổ là Quý phi kiêu ngạo ương ngạnh, ngay cả Thái Hậu cũng có thể không quan tâm.
Mẫu hậu Hoàng Thái Hậu là đông Thái Hậu, cũng là ngọn núi lớn nhất mà hai tỷ muội Cung gia dựa vào.
Nghĩ đến có cô cô làm chỗ dựa, Cung Bối Nô đi đường sống lưng cũng thẳng hơn không ít.
Tiêu Thiên Tuyết đến bên cạnh Vi Oanh, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Quý phi khen nàng ta kìa, hu hu, vì sao khi đó ta không có dũng khí đứng ra chứ, như vậy hiện tại Quý phi cũng sẽ nhìn ta nhiều hơn một cái hu hu."
Vi Oanh thực bất đắc dĩ, ngữ khí này của nữ chủ đúng là của một fan hâm mộ không hơn không kém.
Trước kia khi nàng đọc bình luận của cuốn tiểu thuyết này, phát hiện có đoạn nói về thuyết âm mưu của nữ chủ trong nguyên tác, được thảo luận quay xung quanh Quý phi. Có người cảm thấy dựa theo tính cách cứng rắn của nữ chủ, khi gặp Quý phi gây khó dễ hết lần này đến lần khác, không có khả năng sẽ giống như trong nguyên tác chỉ biết nén giận như thế, cho nên tất cả những gì Tiêu Thiên Tuyết thể hiện có thể là xuất phát từ nguỵ trang, vì để cho Hoàng đế đúng lúc xuất hiện tới cứu "tiểu bạch liên" nàng, do đó chỉ trích Quý phi.
Lập luận về thuyết âm mưu trắng ăn đen này của nữ chủ chính ra lại còn rất được hoan nghênh, độ thảo luận rất cao.
Nhưng hiện tại Vi Oanh đã biết nguyên nhân, chẳng qua chỉ là do Tiêu Thiên Tuyết thật sự mê muội thôi.
Nàng vỗ vỗ bả vai Tiêu Thiên Tuyết, nhỏ giọng nói: "Yêu thật sự cần dũng khí."
Tiêu Thiên Tuyết: "Ta đây lần sau nhất định phải có dũng khí hơn Cung Bối Nô! Tranh thủ xuất hiện trước nàng ta."
Vi Oanh vẻ mặt từ ái nhìn nàng, tựa như đang nhìn khuê nữ ngốc nghếch của mình: "Không sao cả, cho dù ngươi không xuất đầu lộ diện thì Quý phi cũng sẽ để ý ngươi."
Dù sao Quý phi chính là đại boss thời kỳ đầu, là cái loại sẽ cùng ngươi cắn xé tranh đấu đến trời sụp đất nứt.
Cửa Từ Ninh cung đóng chặt, chỉ có một tiểu thái giám đợi bên ngoài. Tiểu thái giám thấy các nàng, vẻ mặt cười cười, nói Thái Hậu muốn gặp cháu gái của mình trước.
Vì thế Thục phi mang theo Cung Bối Nô, dẫn đầu tiến vào trong cung, Hoàng Hậu dẫn một đám cung phi chờ bên ngoài. Nắng chiếu đỉnh đầu, Hoàng Hậu mặc mũ miện hoa phục đẹp đẽ quý giá, bị ánh nắng chói chang chiếu đến sắc mặt hơi trắng bệch.
Nàng lại quật cường thẳng lưng, thân thể thon gầy bị bó buộc trong bộ hoa phục, trở thành điển phạm của chúng phi tần.
Nhưng trong mắt Vi Oanh, nàng ấy vẫn chỉ là một tiểu cô nương chưa lớn. Vì thế Vi Oanh không sợ chết đi qua, không dấu vết kéo Hoàng Hậu một cái.
Hoàng Hậu nâng mắt, đôi con ngươi nhạt màu như một khối ngọc lưu ly thượng đẳng, hàng lông mi dài khẽ run.
Vi Oanh: "Nương nương thỉnh trân trọng thân mình, nếu không thì tìm một chỗ ngồi trước đã."
Hoàng Hậu buông rủ mắt, đứng thật sự thẳng tắp: "Dựa theo quy củ trong cung, Quý nhân không nên đứng chỗ này, ngươi lui ra đứng phía sau đi."
Vi Oanh thành thành thật thật buông tay, lại thình lình hỏi một câu: "Nương nương có thích ăn hạt dưa không?"
Hoàng Hậu:?
Vi Oanh thầm thở dài, mất mát rũ rũ tay áo, xem ra Hoàng Hậu quả thật không phải "nữ quỷ" đã gặp buổi tối, thâm cung sâu thẳm, cũng không biết khi nào lại có thể giữa ban ngày gặp lại người nọ.
Nàng đã hoàn thành ba lượt nhiệm vụ, đạt được tổng cộng bốn mươi điểm dung hơp độ, hiện tại độ dung hợp cuối cùng đã từ -99 biến thành -59, chỉ cần cố gắng thêm nữa là có thể đủ đến số dương.
Nghĩ đến đây, Vi Oanh lập tức một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.
Đứng dưới ánh mặt trời chói chang một lúc lâu sau, tiểu thái giám lại đi ra truyền lời, nói tâm ý của chúng phi tử Thái Hậu đã lĩnh, mọi người tan đi, chỉ muốn để Oanh Quý nhân vào phòng bên chờ.
Vi Oanh biết, hơn phân nửa là Cung Bối Nô các nàng lại đi tố cáo, lần này đi vào chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp. Nàng quay đầu, thấy các cung phi đã rời đi, Tiêu Thiên Tuyết lại không chịu, giữ chặt tay nàng: "Oanh Oanh, ta đi cùng ngươi!"
"Không sao cả, khẳng định là Thái Hậu muốn kéo ta nói ít chuyện nhà, không có việc gì đâu." Nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu Thiên Tuyết: "Mau đi về cùng Hiền phi, Hiền phi còn ở đằng kia chờ ngươi kìa."
Tiêu Thiên Tuyết: "Nhỡ đâu Thái Hậu trách phạt ngươi thì phải làm sao bây giờ?"
Vi Oanh: "Đứa nhỏ ngốc, cho dù nàng có trách phạt ta thì ngươi đứng đây cũng không giúp được gì, phải không."
Tiêu Thiên Tuyết lộ ra biểu tình y hệt Cung Đấu Cơ: q^q
Vi Oanh: "Mau về đi, ta không sao cả."
Tiêu Thiên Tuyết còn muốn ở lại cùng Vi Oanh đồng cam cộng khổ, phía sau lại vang lên thanh âm thanh lãnh như tùng tuyết: "Nàng sẽ không có việc gì."
Hoàng Hậu đi tới: "Ngươi trở về đi, ta ở lại đây."
Trong lòng Vi Oanh khẽ động, hỏi hệ thống: "Ngươi nói nàng rốt cuộc có phải 'nữ quỷ' buổi tối không?"
Hệ thống trầm mặc không nói, thuần thục giả chết.
Thái giám muốn nói gì đó, Hoàng Hậu lại nhìn về phía hắn: "Oanh Quý nhân vào cung, chính là do bản cung quản, bản cung sao có thể không vào cùng nàng?" Sau đó nàng gật gật đầu với Vi Oanh: "Theo ta đi."
Vi Oanh vui vẻ hớn hở đi theo bắp đùi to kia.
Trong phòng phụ chỉ có nàng và Hoàng Hậu, Hoàng Hậu sợ nàng khẩn trương, quay lại nói: "Chớ sợ, không có chuyện gì đâu."
Ánh mắt Vi Oanh cong cong, đi ra phía sau bình phong, một tiếng "chiêm chiếp" của chim non vang lên trong phòng.
Hoàng Hậu mở to hai mắt, con ngươi sáng ngời.
Cái đầu xù thò ra từ phía sau bình phong, Vi Oanh hai mắt cong cong, tóc dài như thác: "Trận khẩu kỹ này, chỉ để nương nương nghe thôi."
Hoàng Hậu cũng khẽ cười cười: "Là tiếng kêu của chim hoàng oanh."
Vi Oanh vỗ tay, lại lui ra sau bình phòng, phát ra tiếng "tu tu, tu tu" dồn dập.
Hoàng Hậu nghiêng tai cẩn thận nghe xong, ý cười bên khoé môi càng đậm: "Là tiếng của hoạ mi."
......
Hai người ở phòng bên chơi quên trời đất, mà ở trong chính điện, Đông Thái Hậu nằm trên giường, tay chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.
Cung Bối Nô nghe thái giám truyền lời, cau mày: "Vì sao Hoàng Hậu lại muốn đi cùng nàng ta? Là muốn che chở nàng ta sao?"
Nhưng nàng lập tức nghĩ đến, hiện tại khẳng định Đoạn Vi Oanh thực sợ hãi, thấp thỏm chờ đợi cho xem, kiểu chờ đợi này là kiểu dày vò nhất. Trong lòng nàng như xả ra được một ngụm ác khí, cáo trạng với Thái Hậu: "Cô cô, người này rất đáng giận, ngươi nhất định phải dạy dỗ nàng ta một phen."
Thục phi: "Nếu không có biểu hiện của muội muội khi đó thì Quý phi đã sớm đối phó với Oanh Quý nhân rồi, làm gì phải phiền đến cô cô?"
Mặt Cung Bối Nô đỏ lên, uỷ khuất cắn môi: "Ta cũng không biết mà, ta vốn không định nói vậy."
Đông Thái Hậu vẫn trầm mặc không nói, nhắm hai mắt nghe các nàng dỗi nhau, vẻ mặt mệt mỏi. Một tràng tiếng chim kêu thanh thuý xuyên qua tường cung dày nặng tiến vào điện, Thái Hậu trên tháp mở bừng hai mắt, ánh mắt sáng lên: "Trong cung ở nơi nào có chim tước tới?"
Hết chương 13
- --------------------------------
Bách Linh: Có mấy đoạn khi Thiên Tuyết hay đám cung nữ nhìn Vi Oanh thấy mlem quá nên chảy nước miếng ý, mà mình ko biết phiên âm cái từ tượng thanh của tiếng động xuỵt xuỵt xuỳ xuỳ lúc hút nước miếng lên ý nên đành phải để "ực" hay "hút", thành ra mọi người tự tưởng tượng nhé, là lúc hút nước miếng lên trước lúc nuốt xuống ấy:(((((