vài ngày sau…
Quán café Anteiku.
TV: “ Trong một góc thế giới tiếng nói ấy và những mảnh vụn của trái tim…
Tại sao những câu chút xuống như mưa thật sáo rỗng ~
Em gặp anh và yêu anh nhưng anh chỉ là kẻ lừa dối…
Em ghét, em ghét, em ghét… Nhưng em không thể ghét anh được…”
Hide buồn bực nhìn Kaneki ngồi đối diện nói: “ Hay quá! Này Kaneki, cậu nghe đi chứ nãy giờ sao cứ thẫn thờ vậy… Thiệt là…”
Kaneki giật mình, vội nói: “… Cô ấy hát hay thật.”
Hide tay chống cằm, chậc nói: “ À, đúng rồi, cậu có nghe về quỷ ăn thịt chưa? Đáng sợ thật đó…Cao ốc Takada gần chỗ này đấy… Nè, Cậu sẽ bị ăn thịt trong vòng một giây, Kaneki một thằng nhóc ôm yếu hay đọc mấy cuốn sách khó hiểu như cậu.”
“ Cái gì... Ý cậu là sao? Khó hiểu quá...” Kaneki có chút không hiểu nói.
Hide nhìn mấy người trong quán, mắt liếc liếc từng người, nói: “ Dù sao tớ vẫn đang nghĩ... Tớ chưa bao giờ nhìn thấy [kẻ ăn thịt]... Tớ đang nghĩ chúng có tồn tại thật không? Quái vật ăn thịt người, chúng phải...À, tớ nghe kể là chúng cải trang được thành con người và chờ đợi, sau đó đột nhiên xuất hiện, đại loại như vậy...”
Kaneki theo ánh mắt của Hide liếc mấy người trong quán, thầm nghĩ: “ Cải trang thành con người sao...”
Đúng lúc này, Hide đột nhiên mặt hớn hở nói: “ Kaneki, có thể cậu là một con quỷ ăn thịt không đấy.”
Kaneki liền nói: “ đồ ngốc! Tớ mà là quỷ ăn thịt, vậy thì cậu chết lâu rồi Hide! Cậu nói cải trang nhưng không phải chúng chỉ là quái vật đội lốt người sao?”
“ Thứ gì đó như thế này này!”
Nhìn bức vẽ vừa hoàn thiện của Kaneki trên tay, Hide liền cười hì hì, sau đó giơ lên tranh vẽ vừa mới hoàn thành của mình, trong tranh vẽ nét vẽ rất trẻ con nhưng nhìn sơ qua là biết mặt của Kaneki, Hide bộ dáng hào hứng nói: “ Tớ cũng có một cái nè, Kaneki.”
Kaneki: “ Hmmm Hmmmm….”
Hide cầm tách cà phê nhấp một phát, nói: “ Cậu biết đó Kaneki, nói về thứ khác mấy con quỷ hút máu ấy…”
Kaneki nghi hoặc nhìn Hide, không biết vẻ mặt vô sỉ của bạn mình đang nghĩ cái gì.
Hide nhìn quanh quanh quán, liếc thấy cô phục vụ không ai khác chính là Touka, lấy ngón tay khẽ chỉ về phía Touka, sau đó nói với Kaneki: “ Ví dụ, ai là cô gái dễ thương ở quán Cafe mà cậu kể với tớ? Có phải cô kia không?"
Kaneki nhìn Touka, rồi nói với Hide: “ Không, cô ấy là phục vụ ở đây, tớ đang nói về một người khách thường tới đây cơ.”
Vừa nói xong Kaneki liền thầm nghĩ: “ Cô ấy cũng dễ thương thật…”