- Trời cũng đã tối rồi. Ta nên về thôi! Nếu muộn rồi mà chúng ta vẫn chưa về. Hồi…À không! Trương Bá Bá sẽ lo lắng cho ta lắm…
Hồ Điệp Y vội vàng ngồi dậy, trước câu nói kia của Linh Nhi và Lưu Thiên Kim khiến nàng vô cùng bối rối
Vừa nói xong, Hồ Điệp Y che giấu khuôn mặt ửng đỏ mà chạy đi trước.
Lưu Thiên Kim và Linh Nhi theo sát phía sau, Linh Nhi truyền âm vào Lưu Thiên Kim.
- Tỷ có thấy nụ cười lúc nãy chứ?
- Ta thấy, giai đoạn hai coi như hoàn thành!
Nhìn nhau đầy ăn ý, sau đó hai người liền không nói gì mà chỉ một mực theo sau Hồ Điệp Y trở về
Hồ Điệp Y chạy trước, trong lòng suy nghĩ nhiều thứ, tâm tình rối loạn, thế nhưng trên môi lại đang treo một nụ cười hạnh phúc.
- Điệp Y tỷ! Tới nơi rồi mà tỷ còn đi đâu vậy?
Linh Nhi đứng trên cổng thôn Bắc Lay gọi, Hồ Điệp Y lúc này mới chợt nhận ra trong lúc mải nghĩ lung tung đã đi qua thôn từ khi nào.
- Ta….Ta đi hái thuốc!
Linh Nhi thừa biết không phải, nàng lại gọi
- Muộn rồi, mai rồi hái. Mai tỷ dẫn ta đi hái thuốc luôn nhé!
Hồ Điệp Y tìm được cái thang để leo xuống, nàng liền quay về thôn, chia tay đám người Linh Nhi về nhà chuẩn bị cơm cho Trương Bá Bá.
- Cũng khá lâu rồi ta chưa có tự nấu cơm…
Hồ Điệp Y chuẩn bị bữa tối, nàng vừa làm vừa nghĩ chuyện xưa.
Còn hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, sau khi trở về chỗ ở tạm thời liền nằm phè phỡn một lúc rồi đi làm cơm tối.
Vũ Lôi Phong đến khi trời không còn tia nắng mới mò về, tuy rằng làm việc nguyên ngày nhưng hắn chẳng chút mệt mỏi, nếu có mệt thì cũng là do mấy cái găng tạ đeo trên người thôi.
Về đến nhà, thấy hai cô nàng đang loanh quanh dưới bếp, hắn liền chạy xuống tính hóng hớt thì chẳng ai quan tâm đến hắn cả, như thể hắn là người vô hình
- Nhìn cái gì mà nhìn, mau khai ra…Điệp Y tỷ thích ăn nhất món gì?
Linh Nhi lườm lườm Vũ Lôi Phong lạnh nhạt nói
Vũ Lôi Phong lắp bắp
- À thì…Canh chua thơm cá Điêu Hồng
Hắn vừa dứt lời, Nguyên một con Cá to đùng bay thẳng vào mặt Vũ Lôi Phong. Hắn vừa mới bắt được thì lại thêm một quả thơm bay tới
- Gì đây? Hai người muốn mưu sát chồng à?
Cầm hai thứ trên tay, Vũ Lôi Phong bất đắc dĩ hỏi
- Ai thèm làm vợ của ngươi!
Linh Nhi hừ lạnh, sau đó đi ra nhà trước, Lưu Thiên Kim theo sau, nàng cũng lạnh lùng nói
- Nấu món đó cho chúng ta ăn, tiện thể cầm một ít qua cho nàng!
Vũ Lôi Phong như là người lính nhận lệnh từ đại tướng vậy, hắn nhanh chóng ngoan ngoãn làm cá thái dứa nấu canh.
Linh Nhi cười cười thì thầm với Lưu Thiên Kim
- Thiên Kim tỷ, cảm giác giận dỗi nam nhân không tồi a. Chàng thành thật hẳn
Lưu Thiên Kim cũng cười
- Nhưng muội cũng nên có mức độ thôi. Không nên quá phận, nếu không hình tượng Linh Nhi dễ thương ngày ấy sẽ bị chính muội hủy đi đấy
Một lúc sau, Vũ Lôi Phong rốt cuộc cũng mang lên một mâm canh chua thịnh soạn, đến nước chấm nhìn vào cũng khiến người thèm thuồng.
Trên tay Vũ Lôi Phong xách một cái hộp, chính là phần hắn chuẩn bị cho Hồ Điệp Y.
- Chàng đi đi! Chúng ta chờ ngươi về rồi ăn!
Lưu Thiên Kim dịu dàng nói
Vũ Lôi Phong ngượng ngùng nói
- Vậy…ta đi nhé…sẽ nhanh…rất nhanh thôi sẽ về
Vũ Lôi Phong liền thẳng hướng nhà Trương Bá Bá mà đi, còn lại hai nữ nhân ngồi ở nhà.
- Linh Nhi! Nếu bây giờ muội nghĩ lại, có lẽ vẫn chưa quá muộn!
Lưu Thiên Kim nói
Linh Nhi vuốt mái tóc của mình
- Tỷ cũng vậy, tỷ không hối hận chứ?
Lưu Thiên Kim lắc đầu
- Ta sẽ không hối hận, vì đó là lựa chọn của chàng. Hơn nữa, chỉ vì giữ chàng lại mà hai tháng sau lời nguyền phát tác. Nếu không may là thật, vậy thì cái giá phải trả quá đắt.
Linh Nhi mỉm cười
- Muội cũng vậy, nhưng sẽ không có lần sau đâu
Lưu Thiên Kim cũng cười
- Tất nhiên rồi!
…
Cốc cốc
- Ai đó?
- Trương Bá Bá, là con đây!
- Hồi…Lôi Phong thiếu gia đó à…
Trương Bá Bá mở cửa, thấy Vũ Lôi Phong hắn liền vui vẻ ra đón tiếp
- Trương Bá Bá, hai hôm nay Linh Hồn Lực có tiến bộ hơn không?
Vũ Lôi Phong vui vẻ hỏi thăm
- Có! Tiến bộ nhiều là đằng khác. Phương pháp ngưng hồn quả thật kì diệu a
- Được vậy thì còn gì bằng
Hai người ngồi xuống hàn huyên
Hồ Điệp Y ngồi tu luyện ở phòng bên cạnh, nàng nghe tiếng Vũ Lôi Phong liền giật mình. Vội vàng chải lại mái tóc, chỉnh lại y phục rồi từ từ đi sang
- Lôi Phong Tam Thiếu! Người đến muộn như vậy chẳng hay có việc gì gấp sao?
Hồ Điệp Y liền đến cạnh bàn, rót trà vào cốc của Trương Bá Bá và Vũ Lôi Phong, sau đó ngồi cạnh Trương Bá Bá.
- Ta tới hỏi thăm một chút tình huống của Trương Bá Bá và…tình hình của Điệp Y cô nương thôi
Trương Bá Bá phì cười
- Hai năm nay nghe các ngươi xưng tỷ gọi đệ, bây giờ lại thành như vậy thật có chút không quen a
Vũ Lôi Phong cười hì hì, ngược lại Hồ Điệp Y chỉ trầm lặng không nói
- Theo ta dự đoán, tư chất của Điệp Y cô nương là SR, vậy sau khi dùng linh dịch sẽ đột phá bốn cấp đúng không, hiện giờ Điệp Y cô nương hẳn là Tam Tú Nhị Trọng?
Vũ Lôi Phong nhìn Hồ Điệp Y hỏi, nhưng hắn chỉ nhận lại một câu trả lời hờ hững
- Không sai! Đa tạ Lôi Phong thiếu gia trọng thưởng
Không khí bắt đầu có chút mất tự nhiên
Trương Bá Bá cảm thấy hai người này không đúng, hắn liền tìm cách trốn khỏi chỗ này
- Ấy chết. Lão trưởng thôn nhờ ta mang sang ba bao gạo mà ta quên mất. Điệp Y! con trông nhà giúp ta nhé!
Nói còn chưa dứt câu, Trương Bá Bá đã mất dạng
Vũ Lôi Phong thầm cười trong lòng. Cái lão Trương Bá Bá này không hổ là người tu vi cao nhất làng a. Suy tư cũng thật sắc bén
- À…ừm…Điệp Y cô nương!
Vũ Lôi Phong bối rối gọi Hồ Điệp Y, nàng thôi không cúi mặt nữa mà nhìn hắn
- Hai năm qua cô nương không nấu ăn rồi, có lẽ tay nghề sẽ xuống một chút. Ta có mang đến món mà cô thích nhất đây
Vũ Lôi Phong liền lấy ra một cái tô, sau đó đổ canh và cá ra, cùng với một chén nước chấm.
Nhìn thấy món này, các kỷ niệm lần nữa lại ùa về trong đầu Hồ Điệp Y. Nàng có xúc động muốn ôm lấy vị đệ đệ trước mắt, như thể việc mấy hôm nay chỉ là một giấc mơ.
- Ta và Trương Bá Bá đã dùng cơm xong rồi…Đa tạ ý tốt của ngươi
Hồ Điệp Y mang mớ thức ăn ra sau nhà, sau đó lại lên ngồi đối diện với Vũ Lôi Phong
- Chẳng hay Lôi Phong Thiếu Gia còn muốn chỉ giáo điều gì nữa không? Nếu không thì xin thứ lỗi. Một nam một nữ như thế này không tiện cho lắm
Vũ Lôi Phong cũng không còn lý do nào ở lại nữa, hắn cũng đành luyến tiếc đứng dậy
- Vậy ta về đây!
Đi ra đến cửa, Vũ Lôi Phong nhìn Hồ Điệp Y, ánh mắt ngây ngô hệt như Hồi Trí ngày ấy
- Tỷ nhớ ăn đấy. Ta đã rất vất vả mới nấu được món này
Nói xong, hắn lững thững rời đi
Hồ Điệp Y nhìn bóng lưng nam nhân dần xa khuất, trong lòng như muốn gào thét: “Hồi Trí! Ở lại với tỷ!”.
Trở vào trong nhà, mắt nàng đã đỏ hoe từ lúc nào
Đi vào nhà bếp, mùi hương món canh vẫn thoang thoảng xung quanh. Rốt cuộc Hồ Điệp Y cũng không nhịn được nữa, nàng lấy tô canh Vũ Lôi Phong mang sang ra bàn. Múc một muỗng.
Nếm thử
…
- Trương tiểu đệ, muộn rồi sao ngươi còn sang đây?
Lão trưởng thôn nhìn Trương Bá Bá hỏi, bây giờ cũng không nên gọi là lão trưởng thôn nữa vì sau khi đột phá hắn đã trẻ lại rất nhiều
- Chuyện người trẻ tuổi, ta mà ở nhà thì không hay
Trưởng thôn trầm ngâm
- Là chuyện Điệp Y và cậu ta sao?
Hai người thở dài.
…
Vũ Lôi Phong về đến nhà. Hai cô nàng đã nằm ngủ lăn lóc trên giường, còn cố tình chiếm hết chỗ của cái giường để hắn không nằm được
Nhìn xuống bếp, đống bát đũa ăn hết vẫn chưa rửa, trên bếp vẫn còn một tô canh, một tô cơm đang đậy lại
- Ra vẻ giận dỗi!
Vũ Lôi Phong phì cười. Nữ nhân lúc giận cũng có nét đáng yêu riêng
…
Hồ Điệp Y cảm nhận vị ngọt, vị chua, vị cay trong miệng, nước mắt đã không còn giữ lại được nữa.
Sương đọng khóe mi
Weekend: Cơm chan nước mắt à???
Hồ Điệp Y nhớ lại, cái lần mà Hồi Trí lần đầu làm món này. Nàng đã không đụng đến nhưng hắn lại nài nỉ
- Điệp Y Tỷ, tỷ nhớ ăn hết đấy. Ta đã rất vất vả mới làm được món này cho tỷ a
Sau đó nàng nếm thử, và nó trở thành món ưa thích nhất của nàng trong hai năm qua
Rốt cuộc không còn kiềm chế được nữa, Hồ Điệp Y nằm trùm chăn mà khóc
- Tại sao? Tại sao lại tốt với ta như vậy? Để bây giờ ta không cách nào buông bỏ được ngươi…Tại sao!
Đến khuya, Trương Bá Bá mới mò về, mở cửa ra đã nghe thấy tiếng nức nở
- Điệp Y!
Trương Bá Bá vội vàng chạy vào phòng, Hồ Điệp Y đang nằm đó, tóc tai rối bời
- Sao vậy, cậu ta làm gì con sao?
Hồ Điệp Y lắc đầu
- Không, không ai làm gì con cả, chỉ có con tự làm mình khổ mà thôi!
Nàng ôm lấy Trương Bá Bá mà khóc, khóc hết nước mắt và tâm tư của mình
- Trương Bá Bá! Con phải làm sao bây giờ…
Trương Bá Bá xoa đầu Hồ Điệp Y
- Nha đầu, con phải chọn điều tốt nhất cho bản thân trước đã, rồi mới nghĩ đến điều xung quanh. Ta biết con đang nghĩ gì, và cần gì. Con đã hy sinh cho thôn nhiều rồi, giờ là lúc con chăm sóc bản thân mình
…
Cùng lúc đó cũng có một con người đang khóc không ra nước mắt
Vũ Lôi Phong thở dài, hai cô nàng Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nằm chiếm hết chỗ, dù cái giường cực rộng nhưng cả hai lại cố tình nằm ngang rồi chắn toàn bộ chỗ nằm, Vũ Lôi Phong cũng chỉ có thể lấy gối ra bàn ở phòng khách ngủ
Vũ Lôi Phong đăng nhập hệ thống, đã thấy Tiểu Na nhìn mình cười khúc khích
- Tiểu Na! ngươi còn cười ta. Vì cái nhiệm vụ của ngươi mà ta giờ phải ngủ phòng khách nè
- Đáng thương đáng thương. Hớ hớ
Vũ Lôi Phong định bụng sẽ vào cửa hàng dạo một vòng, ai ngờ vừa vào đã bị Tiểu Na trêu tức, thế là hắn lại đăng xuất hệ thống, nằm ngẫm nghĩ mọi chuyện
Bỗng một cái gối bay thẳng vào mặt hắn, Vũ Lôi Phong nhanh chóng chụp lấy
Nhìn ra phía sau, có một bóng dáng màu tím đã chạy mất, Vũ Lôi Phong đi đến thì thấy hai cô nàng đã nằm ngay ngắn trên giường.
Vũ Lôi Phong mỉm cười, biết rằng hai người này chỉ đang đùa giỡn mình, nên hắn trèo lên giường. Hôn nhẹ vào trán cả hai rồi nằm xuống ngủ
- Kẻ nào giết người Thiên Sí Tông ta! Cút ra đây nộp mạng!
Chợt từ trên không trung vang lên âm thanh đinh tai nhức óc. Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim liền ngồi dậy nhìn nhau, sau đó lập tức chạy ra ngoài
Toàn bộ dân làng cũng bị kinh động mà tỉnh dậy, từng người nhao nhao ra nhìn về phía xa, chỉ thấy có ba con đại bàng cực lớn, trên lưng có hàng trăm người đứng xếp hàng nghiêm chỉnh. Người đứng đầu khí thế áp bách đến không khí vặn vẹo.
Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đứng trên nóc nhà, cảm nhận khí tức của đám người mới đến
- Ba trăm Tứ Tú. Mười Ngũ Tú. Ba Lục Tú và người đi đầu là Nhập Hồn Cảnh Ngũ Trọng
Lưu Thiên Kim quét mắt nhìn một vòng
Từ cấp độ Thất Tú, Linh Hồn Lực và Nguyên Lực sẽ phát triển song song và hỗ trợ lẫn nhau. Trong đó Linh Hồn Lực lại khó tu tuyện hơn Nguyên Lực rất nhiều. Vì Linh Hồn Lực cần lĩnh ngộ và thực nghiệm mới có thể đề thăng, còn Nguyên Lực chỉ cần ngồi tu luyện là được. Do đó, từ Thất Tú trở lên, các Đấu Sĩ thường sẽ gọi nhau bằng cảnh giới Linh Hồn Lực.
Vũ Lôi Phong hô lớn
- Bốn tên mê gái hôm trước bị ta giết là đệ tử Thiên Sí Tông chó má các ngươi sao?
Bên đội hình địch chỉ có đông người mà thôi, thực lực chỉnh thể lại quá kém. Đáng ngại nhất chỉ có tên đi đầu có tu vi Nhập Hồn Cảnh Ngũ Trọng mà thôi.
Thế nên Vũ Lôi Phong và Linh Nhi không hệ sợ hãi, ngược lại còn phấn khích muốn được đánh một trận để thử nghiệm thực lực của mình sau khi đột phá.
Lưu Thiên Kim chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu
- Lôi Phong, Linh Nhi. Ta có ý này. Lần này tiện nghi cho chàng rồi!
Lưu Thiên Kim liếc xéo Vũ Lôi Phong sau đó liền truyền âm cho cả hai.
Linh Nhi mỉm cười
- Diệu kế! Thiên Kim không hổ danh là đệ nhất cơ trí a
Vũ Lôi Phong bất đắc dĩ nhìn hai nàng
- Vậy khổ cực cho hai nàng rồi. Ta xin lỗi…và cảm ơn hai người
Vũ Lôi Phong ôm cả hai vào lòng…
- Ta giết bốn tên phế vật đó đấy. Ai bảo chúng đến đây ghẹo gái
Vũ Lôi Phong buông hai nàng ra. Hắn nhìn tên đứng đầu với cặp mắt khinh thướng
- Vậy ngươi chắc chắn sẽ chết rất khó coi!
Chưởng môn Thiên Sí Tông – Mai Văn Vở nghiến răng. Chỉ một thằng nhóc mà dám trước mặt hắn hô to gọi nhỏ
- Giết sạch thôn này, có gì giá trị thì cướp cho bằng hết
- Rõ!
Bốn trăm người nhảy xuống, gươm giáo hùng hổ bắt đầu lao thẳng vào thôn đồ sát
Lão trưởng thôn, Trương Bá Bá, và những người thực lực mạnh một chút trong thôn đứng ra chuẩn bị ứng chiến. Những người còn lại nép sau phòng tuyến của họ
Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đứng đầu, khí tức Lục Tú trên người cả ba bùng phát
- Giết!
Đám người trong làng khó hiểu nhìn nhau, ba người này rõ ràng là tu vi Thất Tú và Nhập Hồn Cảnh nha, sao giờ lại che giấu.
Một người đứng cạnh Mai Văn Vở nhìn qua đám người, sau đó chỉ thẳng vào mặt Vũ Lôi Phong và Hồ Điệp Y đứng sau
- Tông chủ. Thằng nhóc đó và con nhỏ áo xanh lá kia là hình ảnh cuối cùng lưu trên ngọc giản sinh mệnh của Đại Hộ Pháp!
Mai Văn Vở nhìn Vũ Lôi Phong, nghiến răng ken két
- Thế thì bắt sống chúng, còn lại thì…Giết hết!