Bên nào bị tấn công ác ý thì mới có thông báo là bị người chơi XX tấn công. Lúc ở tầng một của mỏ quặng, Thiên Lôi Vô Vọng tấn công Vương Vũ trước, cho nên khi Thiên Lôi Vô Vọng chết lần đầu tiên, hắn ta không rõ mình chết trong tay ai.
Cho đến lúc này, Thiên Lôi Vô Vọng mới biết đối thủ của mình là ai.
Tung Hoành Thiên Hạ không phải công hội ở thành Dư Huy, cũng chẳng mấy khi lên diễn đàn của thành Dư Huy, cho nên Thiên Lôi Vô Vọng chỉ biết về Vương Vũ qua vài lần thông cáo thế giới mà thôi.
"Thiết Ngưu của Toàn Chân Giáo à? Thì ra là hắn, hừ, dám động tới Tung Hoành Thiên Hạ chúng ta, Toàn Chân Giáo đúng là không biết chữ chết viết thế nào!" Thiên Lôi Vô Vọng lầu bầu một câu, mở khung Bạn Tốt gửi tin nhắn cho hội trưởng của Tung Hoành Thiên Hạ: "Lão đại, thậm chí có công hội ở thành Dư Huy dám khiêu khích chúng ta, vả lại bọn chúng còn có một cao thủ rất lợi hại."
"Ồ? Cao thủ à? Cao thế nào?"
"Là loại cao thủ có thể một người đánh mười người." Thiên Lôi Vô Vọng đáp.
"Bố gọi ta thoát game rồi, chờ buổi chiều ta quay lại thì sẽ qua đó!"
Thiên Lôi Vô Vọng cạn lời.
Hội trưởng của Tung Hoành Thiên Hạ là một người như thế, tuy rất lợi hại, nhưng có vẻ là kẻ sợ bố, luôn bị gọi thoát game trong những lúc cày phụ bản làm nhiệm vụ. Thiên Lôi Vô Vọng cũng bó tay, không làm gì được.
Trong mỏ quặng.
Tầng ba của mỏ quặng mới là khu vực khai thác chủ yếu của mỏ quặng Lạc Nhật, so sánh ra thì tầng hai nhỏ hơn rất nhiều. Nay không còn nghề nghiệp cận chiến che chở, tất cả những người chơi nghề nghiệp tầm xa của bên Tung Hoành Thiên Hạ đều lộ ra trước mặt Cương Thi Vương.
Muốn đánh nhưng đánh không lại, kế sách hiện giờ là chỉ có lùi lại. Khi những người chơi nghề tầm xa này rời đi, Vương Vũ không có ý định ngăn cản. Người tập võ mà, luôn rộng lượng vị tha, đạt tới độ là ngừng lại, những người khác đều sợ rồi, không có lý gì lại đi đuổi tận giết tuyệt.
Người của Tung Hoành Thiên Hạ đi rồi, Cương Thi Vương lại chuyển thù hận sang Vương Vũ, gầm rú, vung nắm đấm định đập lên người Vương Vũ.
Ban nãy lúc Vương Vũ đứng trên cao, hắn đã nhìn thấy rõ cách tấn công của Cương Thi Vương. Lúc này Cương Thi Vương đã không có lũ đàn em trợ giúp, chẳng khác gì một cái bia di động, chỉ cần tránh được Tia Nhìn Hóa Quặng của Cương Thi Vương là được rồi.
Nhìn thấy Cương Thi Vương giơ nắm đấm đánh tới, Vương Vũ cúi đầu vòng ra sau lưng Cương Thi Vương, hắn giẫm lên cái mông đang vểnh lên của BOSS nhảy lên thật cao, ba liên kích Ưng Đạp dẫm lên cổ Cương Thi Vương.
Cương Thi Vương vội vàng quay đầu, Vương Vũ tung một cước giẫm lên mặt Cương Thi Vương, rồi mượn lực quay người nhảy ra đằng sau Cương Thi Vương.
Tốc độ quay người của Cương Thi Vương phải nói là nhanh như tốc độ quay đầu của con súc sinh Ngân Nguyệt Lang Vương di chuyển bằng tứ chi, nhưng Vương Vũ lại hệt như bóng ma vụt lướt, hắn nương lực xoay người của Cương Thi Vương mà kề sát sau lưng Cương Thi Vương, tung quyền tung cước.
Cương Thi Vương quay người ba lần nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Vương Vũ đâu, không khỏi bực bội gầm lên. Nhưng là một con cương thi, chữ "cương" chính là nhược điểm của nó, cho nên tất cả các kỹ năng của nó đều dùng để đánh chính diện, cho dù nó có không cam lòng cỡ nào thì cũng chỉ bó tay chịu chết.
Ban nãy Cương Thi Vương đã bị người của Tung Hoành Thiên Hạ cấu rỉa đi không ít máu, lúc này lại bị Vương Vũ đánh một trận, nhanh chóng rống lên rồi ngã nhào xuống đất, biến thành một màn sương khói màu đen.
Cương Thi Vương đúng là kẹt sỉ, đã không làm rơi sách kỹ năng khi tăng gấp ba lần tỉ lệ rớt đồ thì thôi, thậm chí còn chẳng có món trang bị nào, chỉ rơi một đám khoáng thạch và một lệnh bài nhỏ.
Quặng Bí Ngân: Kim loại có tính chất 20 x 5 vật liệu rèn hiếm có chứa đạo ma tính.
Thép Ma Văn: Kim loại tính chất 10 x 10 vật liệu rèn hiếm có ma pháp lực.
Lệnh bài thân phận Jessy: Học đồ thợ rèn Jessy. Gợi ý: Giao lệnh bài này cho thầy của Jessy, sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ cấp A "Công Cụ Đánh Rơi Của Thần Thủ Công", độ hoàn thành 100%, xin hãy tới chỗ Thần Thủ Công Simba nhận phần thưởng.]
"Vật liệu hiếm, hẳn là không rẻ, lúc về nhờ Lý Tuyết đánh giá xem nó đáng giá bao nhiêu." Vương Vũ nhặt những đồ rơi dưới đất, lẩm bẩm một câu rồi rời khỏi mỏ quặng Lạc Nhật.
Hắn đi vào tiệm rèn ở trên đường trung tâm, tới thẳng trước mặt Thần Thủ Công Simba, đưa chiếc búa Lôi Đình này cho Simba và bảo: "Búa của lão này!"
Thần Thủ Công Simba nhìn thấy chiếc búa Lôi Đình này, đôi mắt ánh lên vẻ hoài niệm, run rẩy đôi tay nhận lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc búa hệt như vỗ về tình nhân: "Bé đáng thương của ta, đã vài chục năm ta không được gặp ngươi rồi..."
Vương Vũ nổi da gà, chẳng lẽ cái lão bất tử này hẳn là không có sở thích yêu đồ vật chứ.
"Đây là phần thưởng của ngươi." Sau khi thân thiết với chiếc búa xong, Simba vô cùng hài lòng, vung tay lên, một luồng sáng vàng bốc lên trên người Vương Vũ.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận được 100.000 điểm kinh nghiệm.]
[Bạn đã nhận được nghề nghiệp phụ ẩn - Công Tượng.]
Loading...
[Kỹ năng "Đào Quặng" của bạn đã tăng lên trung cấp, có 30% tỉ lệ đào được khoáng vật hiếm có.]
[Bạn nhận được kỹ năng công tượng, Tinh Luyện sơ cấp, có tỉ lệ nhất định rèn ra trang bị cấp cao.]
Những dòng hệ thống nhắc nhở liên tụ hiện lên, lượng kinh nghiệm rất lớn kia khiến Vương Vũ lên thẳng cấp 19.
Kỹ năng nghề nghiệp của thợ rèn bình thường là rèn, còn kỹ năng nghề nghiệp của công tượng là tinh luyện.
Giới thiệu về rèn là: Có tỉ lệ rất nhỏ tạo ra trang bị cấp cao, còn tinh luyện thì lại là có tỉ lệ nhất định. Cả hai kỹ năng này đều có chứa hai chữ tỉ lệ, nhưng cách biệt khá a.
Vương Vũ hớn hở chắp tay với Simba, đang định rời đi thì đột nhiên hắn nghe thấy Simba lẩm bẩm: "Ôi, chỉ thương cho Jessy, trò ấy là một thanh niên rất có thiên phú, không biết bao giờ thì trò ấy mới được giải thoát đây."
"Jessy?" Vương Vũ nghe vậy thì giật mình, bèn móc lệnh bài thân phận Jessy đưa cho Simba, nói: "Ông có biết thứ này không?"
Lão thợ rèn nhìn thấy lệnh bài thân phận này, lập tức đứng bật dậy, giật lấy nó, hỏi: "Đây là lệnh bài thân phận của Jessy, hiện giờ hắn thế nào rồi?"
"Đã được giải thoát rồi." Vương Vũ đáp lại, dù sao lúc này hắn cũng không thể trả lời là Jessy đã bị hắn giết chết.
"Thế là tốt nhất, thế là tốt nhất... Jessy là học trò mà ta yêu quý nhất. Năm đó hắn bị sức mạnh hắc ám ăn mòn, ta thì không đủ sức mạnh để chống lại hắn, chỉ có thể phong ấn hắn vào trong mỏ quặng. Không thể ngờ là ngươi lại giúp hắn được giải thoát, thật sự ta không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào..."
À há, hóa ra con Cương Thi Vương kia bị thầy của nó đóng vào tường, bảo sao oán khí lại dầy và nặng như vậy.
"Xem cho thế nào là được..." Vương Vũ thản nhiên đáp. NPC trong game Trọng Sinh này đều đểu giả như nhau, rõ ràng hỏi bạn muốn gì, nhưng khi bạn đưa ra nguyện vọng thì NPC lại coi như không có, cuối cùng vẫn đưa phần thưởng cố định ra cho bạn.
Quả nhiên, lão thợ rèn cứ thế tiếp tục than thở: "Hồi còn trẻ Jessy từng mê mệt Công Trình Học của đám Thần Lùn bẩn thỉu, ta đã khuyên can hắn đủ mọi cách mà hắn không chịu nghe. Để ngừa việc hắn đắm chìm vào tà đạo, ta đã tiêu hủy phần lớn cuốn sách về Công Trình Học kia đi. Sau khi hắc ám giáng xuống, lúc rảnh rỗi ta đã lật giở bút ký của Jessy, phát hiện là Công Trình Học đúng là có chỗ độc đáo. Ngươi đã giúp hắn giải thoát, thế thì ta tặng ngươi cuốn bút ký này vậy."
Dứt lời, Simba lấy một cuốn bút ký có vẻ dúm dó đưa cho Vương Vũ.
Vương Vũ nhận lấy cuốn bút ký, lật giở ra xem, cuốn bút ký này lập tức biến thành một vệt sáng trắng.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đọc cuốn bút ký của Jessy, tâm tĩnh thần hội, lĩnh ngộ được "Công Trình Học sơ cấp".]
Công Trình Học sơ cấp (Khuyết thiếu) (Không thể thăng cấp): Có thể chế tác linh kiện sơ cấp.
Vương Vũ phải nói là cạn lời, đúng là hệ thống, còn chưa kịp nhìn xem bên trong viết gì thì đã nói là hắn hiểu rồi.
Nhưng Công Trình Học sơ cấp này cũng đểu cáng lắm, trong thế giới đầy rẫy đao kiếm với ma pháp này, chế tác linh kiện sơ cấp thì có tác dụng quái gì?
Thôi thì có ít còn hơn là không, biết nhiều còn hơn là không biết. Trong các nghề nghiệp phụ của game Trọng Sinh này không hề có nghề nào tên là Công Trình Học, mặc dù sơ cấp mà lại còn là khuyết thiếu, chí ít cũng có thể coi là nửa nghề nghiệp ẩn, nghĩ tới đây, Vương Vũ thấy thoải mái hơn hẳn.