Khi Vương Vũ mang một đống đồ về đến nhà, trời đã tối.
Nếu không phải đám tiểu thương ở chợ cũng vội vã về nhà, có lẽ Mục Tử Tiên còn phải dạo chợ thêm nửa tiếng nữa.
Vừa về đến nhà, bước vào cửa, đã thấy Lý Tuyết và Manh Manh đeo khẩu trang, dùng chổi quét quét, trên người khoác giấy báo với túi nhựa, bận bịu như thợ sơn nhà.
Cảnh này khiến hai vợ chồng Vương Vũ giật mình, Mục Tử Tiên ngạc nhiên hỏi: "Chúng tôi ra ngoài chuyến này, các em đã trang hoàng nhà cửa luôn rồi à?"
Lý Tuyết đi tới, tháo khẩu trang ra, nói: "Chị dâu ạ, bọn em đang dọn dẹp vệ sinh đó..."
"Dọn dẹp vệ sinh... Có cần phải như vậy không?" Vương Vũ nhìn lướt qua phòng khách, thường ngày dù Mục Tử Tiên bận bịu công việc, nhưng cô thích sạch sẽ nên luôn dọn dẹp nhà cửa gọn gàng.
"À..." Lý Tuyết đỏ mặt.
Vương Vũ nghiêng đàu, liếc nhìn phòng ngủ của các cô, đúng là cần dọn dẹp đôi chút...
Cả bốn cô gái này đều rất xinh đẹp, ngày thường cũng rất gọn gàng, nhưng không ngờ thói quen sinh hoạt của các cô lại phóng khoáng như vậy...
Không nói tới những gói đồ ăn gọi ngoài đầy dưới sàn, góc tường chất đống các thùng mì ăn liền. Lúc này cô bé Mã Lỵ đang một tay chống tường, tay kia thì cố gắng nhét rác vào trong thùng rác đã đầy ắp...
Đã sắp năm mới tới nơi, cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện mất... Vương Vũ tiếp nhận giáo dục truyền thống nên tâm trí vẫn có chút mê tín.
Nhìn bốn cô gái, lại nhìn nhà mình, Vương Vũ bùi ngùi không thôi, con gái chưa kết hôn với phụ nữ đã có gia đình quả nhiên khác biệt.
"Đúng là nên dọn dẹp một chút, có cần anh giúp gì không?" Vương Vũ hỏi.
Lý Tuyết đỏ mặt đáp lại: "Không, không cần đâu, toàn là phòng con gái cả, không tiện."
"Ừm..." Vương Vũ gật đầu, hắn vừa bỏ đồ ăn vào trong tủ lạnh, vừa nói ra chiều hoảng sợ: "Đúng là đáng ngạc nhiên, thật đáng ngạc nhiên..."
Mục Tử Tiên ở phía sau còn véo Vương Vũ một cái: "Làm nghề chơi game, mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa, ai nấy đều như thế cả... Nếu không có em, anh còn không bằng các cô ấy."
"Bà xã vất vả rồi..." Vương Vũ cảm động.
Các cô gái dọn dẹp xong, Mục Tử Tiên đã nấu nướng xong, sủi cảo và một bàn đầy ắp đồ ăn.
Nhìn mâm cơm này, các cô gái tỏ ra rất kích động.
Các cô làm nghề chơi game, không hay dọn phòng thì thôi, cô nào cô nấy cũng không biết nấu ăn, cho nên thường ngày không gọi đồ ăn ngoài thì chỉ ăn mì tôm, từ lúc tới ở nhà Vương Vũ, bọn họ thi thoảng mới được cải thiện bữa cơm khi ăn cùng vợ chồng Vương Vũ.
"Mọi người ăn thôi!" Mục Tử Tiên bưng một đĩa cá lên mâm, rồi gọi các cô gái: "Mọi người đều đi làm vất vả, tết nhất chẳng được về nhà, hôm nay ăn cơm đoàn viên chung ở đây thôi."
"Cảm ơn chị!"
Các cô gái vui sướng ngồi xuống.
Vương Vũ tỏ ra khó hiểu: "Bây giờ còn sớm thế này mà các em đã thoát game rồi à."
"Hệ thống đang bảo trì." Lý Tuyết đáp.
"Bảo trì? Sao lại bảo trì? Vừa mới bảo trì mấy ngày trước mà?" Vương Vũ có chút không hiểu.
Vương Vũ chơi game lâu như vậy, thường xuyên đi cùng đám người Toàn Chân Giáo nên cũng biết nhiều hơn không ít. Hắn biết thường thì hệ thống bảo trì không phải là cập nhật, mà chính là để vá lỗi sửa BUG.
Trọng Sinh là game dẫn đầu trong các game online, hai ba ngày đã phải vá lỗi thì chẳng phải khiến người ta chê cười à.
Mục Tử Tiên cười nói: "Lần cập nhật này là cho nhiệm vụ hoạt động Tết."
"Hoạt động Tết?" Mọi người kinh ngạc: "Cũng đúng, sắp Tết rồi, nhưng chưa thấy trang chủ của game thông báo gì."
"Cập nhật xong sẽ thông báo." Mục Tử Tiên nói.
Các cô gái gật đầu ra chiều hiểu rõ: "Chơi trò thần bí à nha. Công ty Long Đằng lúc nào cũng thích làm thế này, ủa mà sao chị lại biết?"
"Vì chị làm chăm sóc khách hàng cho Long Đằng..." Mục Tử Tiên đáp.
"GM đại nhân!!" Các cô gái khiếp sợ thốt lên.
Hai vợ chồng này quả thật khiến người ta phải giật mình khiếp sợ, một người tẩm ngẩm tầm ngầm nhưng võ công vô địch, người kia thì bận rộn bếp núc, thế mà lại là GM trong truyền thuyết.
Mục Tử Tiên cười nói: "Nào có, chị chỉ là một nhân viên chăm sóc khách hàng nho nhỏ mà thôi, chức vụ thấp lắm."
Nói xong, cô dùng ngón cái và ngón trỏ ra dấu một cái.
"Thì cũng là chức vụ mà bọn em muốn cũng chả được..." Các cô gái lại nói.
Muỗi có tí xíu thì cũng là thịt, chăm sóc khách hàng có nhỏ bé thế nào thì cũng là thần... Chung quy là người nằm trong công ty.
"Chị dâu, tiết lộ cho bọn em ít tư liệu săn đồ đi, vật liệu cho hợp tề của chị cả ấy, tìm kiếm khắp chợ mà không có..."
"Hợp tề à... Vật liệu cho hợp tề đều thu thập trong phụ bản hết, ngày thường đi phụ bản thì các em nhớ chú ý một chút là được mà." Mục Tử Tiên nói.
"Ơ này, em làm vậy không phải là vi phạm nội quy à." Vương Vũ vội vàng nhắc nhở.
"Không đâu anh... Những nhân viên chăm sóc khách hàng như chúng em có cấp bậc rất thấp, những gì bọn em biết đều là những gì người chơi đã khám phá ra, cho nên công ty không hạn chế những điều đó với công nhân viên bọn em. Không thì thẻ nhân viên Long Đằng như em đã không thể đăng ký game rồi." Mục Tử Tiên nói.
"Ừ." Vương Vũ gật đầu.
Lý Tuyết tỏ ra khó hiểu: "Nhưng bây giờ những người có thể xông các phụ bản lớn là rất ít, khắp cả server cũng chỉ có mười mấy người đạt tới cấp 15, vật liệu này khó kiếm quá."
Vương Vũ vừa ăn vừa nói: "Công hội của anh đang có tám người rồi!"
Những người khác cười nhạo: "Công hội của anh có phải người đâu!" Loading...
"Anh đang định giới thiệu các cô vào công hội của anh, nhưng thấy thái độ của các cô thế này, thôi thì bỏ qua vậy..." Vương Vũ bĩu môi, đám trạch nam kia làm gì tốt tính được như hắn.
"Đừng, đừng mà anh Vũ..." Mã Lỵ cuống quít kêu lên: "Bọn em đang đùa anh đó mà."
Nay Toàn Chân Giáo đang có thanh danh rất hiển hách, dù danh tiếng theo chiều hướng không tốt, nhưng quả thật người trong Toàn Chân Giáo đều là cao thủ. Có Toàn Chân Giáo che chở, studio tất nhiên có thể sống khỏe. Điều quan trọng nhất là, nghe nói người bên Toàn Chân Giáo không thiếu tiền, đi theo người thành công thì bản thân mới càng thành công hơn chứ.
"Được rồi, để mai anh hỏi." Vương Vũ nói.
Ăn xong, các cô gái giúp Mục Tử Tiên dọn dẹp bát đũa, Vương Vũ thì đi ra ban công đóng cọc.
Sau một lúc hoạt động chân tay, Vương Vũ ngạc nhiên phát hiện ra võ công của mình lại càng tăng tiến...
Hắn lập tức nghĩ rằng điều này có liên quan tới game.
Cuộc sống của Vương Vũ vẫn rất đơn điệu, ngoài đóng cọc luyện võ, chơi game, lướt diễn đàn ra thì ôm vợ đi ngủ...
Về đóng cọc luyện võ thì hắn làm hàng ngày, tiến bộ không hề thể hiện rõ nét, lướt diễn đàn chỉ khiến mình càng thêm sa sút, còn thải âm bổ dương thì đúng là vô nghĩa, giải thích hợp lý duy nhất chính là việc chém giết trong trò chơi đã làm tăng cảm ngộ của kẻ học võ.
Khi đã luyện võ tới trình độ như Vương Vũ thì rất khó tiến bộ thêm, nào ngờ mới chơi game có vài ngày, hắn đã tinh tiến hơn lúc trước từ lúc nào không hay.
Vương Vũ cẩn thận suy nghĩ, dần hiểu ra rằng vì sự giới hạn về thuộc tính trong game nên hắn gần như là chiến đấu trong trạng thái suy yếu, cứ như vậy khiến việc cảm ngộ về võ đạo của hắn càng tăng trưởng nhanh hơn.
Nghe nói võ giả thời cổ đại còn có phương thức tán công trọng tụ để tu hành, Vương Vũ còn cho rằng đây là lời bịa đặt lừa người, nhưng nay nghĩ lại thì thấy cũng khá có lý.
Nghĩ tới đây, Vương Vũ vuốt ve chiếc mũ chơi game, không khỏi thở dài: "Khoa học kỹ thuật khiến người ta tiến bộ đây mà. Chỉ một trò chơi nho nhỏ đã có hiệu quả như thế này, có lẽ chỉ mấy năm nữa những người học võ truyền thống như mình sẽ thực sự biến mất."
Cùng lúc đó, trong một con hẻm nhỏ gần Vịnh Mặt Trăng, dưới ánh trăng mờ tối, một đám côn đồ tay bó thạch cao đang nằm la liệt dưới đất.
Một cô gái có vóc dáng nhỏ nhỏ, đôi mắt phượng dài đang nắm lấy cổ anh Huy, tay kia thì cầm chiếc ngọc bội trên cổ gã ta, lạnh lùng hỏi: "Nói mau, ngọc bội này lấy đâu ra?"
"Là của tôi mà..." Anh Huy lắp bắp trả lời, sắp khóc tới nơi.
Anh Huy cảm thấy mình khổ quá, dẫn đám anh em đi kiếm tiền, vừa bị Vương Vũ đập cho một trận, mới ra khỏi bệnh viện về nhà ăn Tết, lại gặp con nhỏ sát tinh này, không nói câu nào đã lao lên đánh.
Vừa nhìn thân thủ của cô gái này, anh Huy biết cô ta cũng từng luyện võ, cho dù tay còn lành lặn, bọn họ đã không phải đối thủ của cô ta, huống chi lúc này cả hai tay đều đang bó bột?
Trong vòng một ngày gặp phải hai tên quái vật, anh Huy thật sự muốn nhảy hồ tự sát.
Ông Táo nhà này còn chưa lên trời báo cáo đâu... Chẳng lẽ là ông Táo nhà khác làm?
"Hừ!" Cô gái bắt lấy ngón tay gẫy của anh Huy rồi kéo xuống, khiến anh Huy gào ầm lên.
"Cái thể loại hèn nhát như mày mà cũng dám tên là Vương Vũ? Dưới gầm trời này còn có người có thể dùng Thác cốt thủ đả thương hắn? Nói mau, không thì hắn có thể khiến mày "phân cân thác cốt', tao cũng có thể khiến mày 'thôi cân đoạn cốt'."
"Tôi, tôi nói..." Anh Huy thấy cô gái này có khả năng quen biết Vương Vũ, hơn nữa còn hung ác hơn cả Vương Vũ, vội vàng nói thật: "Đây là một tên to con đền cho tôi, vợ của hắn làm bẩn quần áo của tôi, hắn không nói không rằng đã xông lên đánh anh em chúng tôi, sau đó đền cho tôi cái này."
"Vợ?" Đôi mắt dài nhỏ của cô gái chợt lóe lên ánh sáng lạnh: "Vợ của hắn tên là gì?"
"Nghe người ta nói, hình như tên là Mục, Mục Tử Tiên..." Anh Huy suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Hừ!" Cô gái ném anh Huy ra xa, quát lên: "Lũ cặn bã, cút đi!"
Đám người anh Huy như được tha bổng, cả lũ vội vã chạy ra khỏi con hẻm nhỏ này.
Đám người anh Huy đi rồi, cô gái cầm điện thoại bấm số: "Cục trưởng Lưu, tôi đang ở thành phố L của các anh, tra một người tên là Mục Tử Tiên giúp tôi!"
"Ừ, ok, tôi biết rồi! Cảm ơn cục trưởng Lưu, lần khác tôi sẽ tới chơi."
"Tạm biệt!"
Cô gái cúp máy, ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo trên cao, ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn.