Ta là Thực Sắc

Chương 80: Đại tạ bát khối



Trong lòng liền nghẹn lại, vội tiến lên, nôn nóng hỏi:"Chuyện gì xảy ra? Là bị ai đánh? Hắn ngại mạng mình quá dài hay là kê kêquá dài, hai loại ta đều giúp hắn tiêu diệt cả thảy!"

Đồng Diêu ngẩng mạnh đầu, đôi mắt vì mất máu quá nhiềumà hơi có chút lơ mơ kia, trong khoảnh khắc đang nhìn tôi đó, thình lình bùnglên một đạo tinh quang, ngay sau đó, như là trong nháy mắt đã phóng thích hếtlực lượng, nhạt tan, an bình, yên tâm.

Tôi đẩy Bông tai đệ đệ qua một bên, cẩn thận xem xéttình trạng vết thương của Đồng Diêu.

Vết thương ở chỗ đường mép tóc, một đường rách rấtsâu, máu ào ạt mà ứa thẳng ra ngoài.

Bởi vì liên quan đến công việc, bình thường cũng đãquen các loại vết thương máu thịt lẫn lộn, có dữ tợn có khủng bố hơn nữa, cũngxem như bình thường.

Thế nhưng, lúc vết thương xuất hiện ở trên người màmình quan tâm, ánh mắt của tôi vẫn có hơi hơi đau đớn.

"Sao không đi bệnh viện?" Tôi cau mày:"Chẳng lẽ muốn nhìn hắn chảy hết máu sao?"

"Kéo hắn không đi," trong giọng nói của SàiSài mang theo buồn bực bất đắc dĩ: "Hắn nhất định phải nhìn thấy ngươibình an đi ra mới chịu đi."

"Ta rất khỏe, đi, nhanh đi bệnh viện!" Tôivội vàng cùng Sài Sài đỡ Đồng Diêu lên xe của Bông tai đệ đệ.

Bông tai đệ đệ cũng là người đủ nghĩa khí, dọc đườngđi vô cùng lo lắng, liên tục vượt ba cái đèn đỏ, rốt cục nội trong năm phút đưaĐồng Diêu đến bệnh viện.

Cầm máu, khâu lại, tiêm phòng, lại đi chụp hình, chotới nửa đêm, rốt cuộc xác định Đồng Diêu không có gì đáng ngại.

Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, Đồng Diêu nằm ngủ saytrên giường bệnh.

Tôi tóm lỗ tai của Bông tai đệ đệ, kéo hắn ra ngoàiphòng bệnh, nheo mắt tra hỏi: "Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là aiđánh Đồng Diêu?"

Khuyên tai đệ đệ đau đến miệng đều lệch, vội cầu xintha thứ: "Tỷ tỷ, ngươi nhẹ chút, lỗ tai ta sắp bị kéo rớt xuống rồi."

Dù sao tác dụng của uy hiếp đã đạt được, tôi liềnbuông tayra.

"Sự việc là thế này," Bông tai đệ đệ xoa xoacái lỗ tai sưng đỏ, chậm rãi mà nói: "Quán bar kia ta chỉ chiếm 50% cổphần, mà 50% cổ phần còn lại là thuộc về Vân ca, một đại ca khu đông. Hôm nayquán bar ngày đầu tiên khai trương, hắn đương nhiên cũng mang theo thuộc hạ đếnủng hộ. Ai ngờ, Đại Đao khu tây kia cùng Vân ca trước giờ luôn giữ khoảng cách,đêm nay lại cố ý đến khiêu khích kiếm chuyện. Tỷ tỷ ngươi nhất định rất khóhiểu, quan hệ bọn họ vì sao lại cứng rắn như vậy? Nói đến chuyện này thì dàidòng lắm... A, đau!"

"Đau thì nói tới trọng điểm!" Tôi tức giậnđến thiếu chút nữa vặn cái lỗ tai của hắn xuống dưới: "Ngươi là đang cố ýđùa giỡn ta phải không?"

Hoàng kim côn hạ xuất hảo nhân[2], lầnnày Bông tai đệ đệ đã hoàn toàn học ngoan, hắn tủi thân mà cúi cúi đầu, nói:"Tỷ tỷ, không phải ta không muốn nói với ngươi, là Đồng ca căn dặn takhông được nói với ngươi."

"Yên tâm, ta nhất định sẽ làm bộ như khôngbiết." Tôi trấn an nói.

Bông tai đệ đệ không làm sao được, chỉ có thể đem sựviệc xảy ra một năm một mười[3] mà nóira: "Sau khi ta báo cho các ngươi rời đi không bao lâu, Đại Đao khu tâyliền mang theo người tới quán bar, không chỉ đập phá đồ đạc, còn động thủ đánhngười, ta vội phái người đi báo cho Vân ca đến trừng trị bọn họ. Đúng lúc này,ta nhìn thấy Đồng ca vội vã đi xuống lầu, nói là ngươi đi toilet nhưng vẫn chưatrở lại, hỏi ta có thấy ngươi đi ra không. Ta nghĩ tỷ tỷ ngươi chắc chắn là lạcđường, liền đem suy đoán này nói cho Đồng ca. Đồng ca vừa nghe, lập tức xoayngười nói là phải quay trở lại tìm ngươi. Nhưng lúc này, người của khu tây đãlên đến lầu trên, hai bên đang sống mái với nhau rồi, trở lên lầu quả thựcchính là đi chịu chết a. Ta sống chết lôi kéo muốn nắm lấy Đồng ca, nhưng cănbản là kéo không được, một tay hắn đẩy ta ra, ba bước thành hai bước[4] liềnchạy lên rồi. Kết quả, đang trên đường tìm tỷ tỷ ngươi, cùng những người kiahỗn chiến nên đã bị thương."

Tôi vừa nghe vừa ôm ngực mình, mắt đầy lệ nóng, cảmđộng đến rối loạn.

Đồng Diêu a Đồng Diêu, ngươi quả nhiên là đàn ông, đủnghĩa khí!

Đêm nay nhất định là đêm không ngủ.

Tôi ở bên này vừa mới hiểu rõ tình hình, Sài Sài đãcầm di động, đi tới, nói: "Lâm Phong mời đến đồn công an cho khẩucung."

Nghe vậy, tôi đến đầu ngón chân cũng căng thẳng, bỗngnghĩ đến mình đánh bất tỉnh bốn người ở trong gian phòng thuê kia.

Xong đời, chắc sẽ không trong một lúc xuống tay quánặng, lấy mạng người chứ?

Kinh hồn bạt vía mà đi vào đồn công an, mới phát hiệnbản thân sợ bóng sợ gió rồi.

Thì ra người Kiều bang chủ muốn tìm là Sài Sài -- nămtên côn đồ ngồi xổm dựa vào bên tường đồn công an, vết thương trên đầu chính làđược Sài Sài ban tặng.

Thấy Sài Sài, năm tên côn đồ kia căm phẫn đến điêncuồng, một tên trong đó thậm chí uất ức mà chỉ vào Sài Sài khóc lên:"Chính là người này, chúng ta vốn tự mình đánh nhau đang tốt đẹp, nhưng côta vừa lên đến, hai lời chưa nói, trực tiếp cầm bình rượu liền đập vào đầu củachúng ta...... Chúng ta, chúng ta cănbản là không có trêu chọc cô ta!"

Kiều bang chủ vừa đặt bút ghi chép vừa nhướng mí mắtlên, liếc nhìn Sài Sài, tuy rằng lần này không lộ ra hàm răng trắng kinh điểnkia, nhưng nụ cười nơi khóe miệng giống với bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầutôi lúc này, bóng loáng bóng loáng.

Sài Sài đối với nụ cười của hắn, rất là không đồng ý,nhàn rỗi giải thích: "Lúc ấy ta đã uống hơi nhiều, hơn nữa bộ dạng bọn họkhông phải rất giống người tốt, cho nên mới xuống tay."

Kiều bang chủ vẫn là một câu cũng không nói, tươi cườinơi khóe miệng tiếp tục bóng loáng.

"Tùy các ngươi, cùng lắm thì giam ta mười bữa nửatháng." Sài Sài hạ quyết tâm.

"Không đâu, không đâu, chúng ta làm sao có thểgiam Sài tiểu thư chứ?" Tiểu Trần vội vàng ra hoà giải: "Bọn họ là cốý gây sự, Sài tiểu thư ngươi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ."

Năm tên ngồi xổm ở góc tường cuồn cuộn căm hận khôngthôi: "Các ngươi làm sao có thể vì tình riêng mà trái pháp luật?"

Lông mày Tiểu Trần liền dựng lên: "Không phục,không phục trước tiên tự biến mình thành một mỹ nữ đi."

Năm tên cuồn cuộn không nói gì cứng họng.

Lúc này, một chú cảnh sát khác đi tới, báo cáo vớiKiều bang chủ: "Lão Đại, Lý Đại Chí, Vương Minh, Nhậm Trình đã đi đến bệnhviện rồi."

"Là bị ai đánh?" Kiều bang chủ hỏi:"Nghiêm trọng không?"

"Đúng, ai làm bọn họ bị thương?" Tiểu Trầnnắm chặt tay, tiểu vũ trụ trên người bùng nổ: "Người khu tây hay là ngườikhu đông?"

"Không phải người làm bị thương, hình như là hítphải khí độc." Lúc chú cảnh sát nói cũng là có vẻ mặt không thể hiểu nổi:"Nghe nói, bọn họ mới vừa đẩy cửa một gian phòng bao ra, một luồng mùithối dơ bẩn phả vào mặt mà đến, ba bọn họ nhất thời không phòng bị, hít mộtngụm lớn liền té xỉu... Đúng rồi, nghe nói Vân Dịch Phong đại ca khu đông chínhlà được tìm thấy ở trong gian phòng bao đó, trên người không có thương tích gì,phỏng chừng cũng là bị chất khí kia xông bất tỉnh."

"Xem ra hiện tại giang hồ đánh nhau bắt đầu sửdụng vũ khí kiểu mới rồi." Tiểu Trần vuốt cằm trầm tư: "Hừ, sau nàykhi chấp hành nhiệm vụ, cần xin mặt nạ phòng độc mới được."

Tôi ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, nhìn đèn huỳnhquang, nhìn cái mông vểnh của chú cảnh sát.

Không nghe thấy, cái gì tôi cũng không nghe thấy.

"Nếu đã hỏi xong, lại không bắt ta, vậy ta điđây." Sài Sài nói xong, liền kéo tôi đi ra ngoài.

Lúc đi qua cạnh người Kiều bang chủ, tôi nghe thấyKiều bang chủ nhẹ giọng nói: "Ngươi chú ý tên giáo sư kia một chút."

Sài Sài cúi đầu, toét miệng cười với hắn: "Ngườita nên chú ý nhất là ngươi."

Nghe vậy, Kiều bang chủ ngẩng đầu, lần này không sai,đã mở miệng, hàm răng trắng lại lộ ra, ẩn a hiện: "Đúng vậy, đời này củangươi, người nên chú ý nhất, chính là ta... Dù sao, chúng ta cũng là từng đồngsàng cộng miên [5]."

Sài Sài đáng thương, trong lời nói lại bị chiếm tiệnnghi.

Sài Sài nheo mắt, trong mắt mang theo mảnh vỡ nho nhỏ.

Đồn công an đã yên tĩnh lại.

Tôi chậm rãi đi đến cạnh bàn, cầm bình nước[6], điệnthoại, ống đựng bút vân vân hết thảy những vật cứng giống như gạch vụn lén lútchuyển cho Tiểu Trần, Tiểu Trần lặng lẽ nhận, lại chuyển cho Tiểu Trịnh, TiểuTrịnh nhận, tiếp tục chuyển cho Tiểu Nghiêm.

Chuyện đùa, một người con gái dám một mình đấu năm tênlưu manh, ngươi cho rằng người ta không dám đánh cảnh sát?

Nhưng mà, Sài Sài là không thèm đánh.

Nó hơi ngẩng cổ, lộ ra đường cong duyên dáng, còn cóchiếc cằm tinh tế.

Sau đó, nó nhấc chân, rời đi.

Tôi cùng những người khác thở ra ngụm khí thật lớn.

Ôi mẹ tôi, hai người kia còn đấu như vậy thêm nữa, tếbào trứng của những người xem như chúng tôi đây không biết phải tổn thất baonhiêu.

Sau khi khách sáo vài câu, tôi cũng chạy ra khỏi đồncông an, đuổi theo Sài Sài.

"Này, Kiều bang chủ bảo mày chú ý tên giáo sư sưkia là ý gì?" Tôi tò mò.

"Ai biết?" Sài Sài ngáp một cái.

"Tính ra, mày cùng tên giáo sư kia cũng quen nhaugần nửa năm, rốt cuộc cảm giác thế nào a?" Tôi hỏi.

"Cũng không có nửa năm, giữa chừng hắn đi học nơikhác, thời gian chúng tao thật sự gặp mặt cũng chỉ có hai tháng."

Sài Sài rủ mắt, suy tư hồi lâu, cuối cùng nói:"Đối với tao rất chu đáo, nhưng mà... Dù sao tao vẫn cảm thấy có chỗ nàođó là lạ, tao cũng chẳng nói được."

"Có thể là mày đa nghi chăng?" Tôi trấn an:"Mày nghĩ xem, người trước kia mày gặp được đều là có chút không bìnhthường, bây giờ thật vất vả gặp được người bình thường, cho nên sẽ khôngquen."

"Phỏng chừng là như vậy." Sài Sài day daythái dương, đột nhiên thốt ra một câu: "Tên Lâm Phong kia thực phiền phức."

Tôi vốn muốn nói cho Sài Sài, nói Kiều bang chủ kỳthật là rất có ý với nó, nhưng là nghĩ lại, hay là thôi đi.

Dù sao, thời gian gần đây thật nhàm chán, xem haingười bọn họ đấu qua đấu lại cũng rất vui.

Tôi thừa nhận, lòng dạ tôi đen tối.

Đồng Diêu không muốn làm ầm ĩ chuyện này, vì thế bèngiấu người trong nhà.

Cho nên, công tác chăm sóc hắn liền do tôi cùng SàiSài gánh vác.

Nhưng bởi vì vấn đề thời gian trong công việc của SàiSài, đến cuối cùng, biến thành một mình tôi chăm sóc Đồng Diêu.

Bạn học Đồng Diêu là bởi vì tôi mà bị thương, nghĩ đếnđiểm này, tôi liền cảm động không thôi, chăm sóc hắn cũng là hết sức tận tâm,ngoại trừ thỉnh thoảng cười giễu lịch sử xương bọt biển bị gãy của hắn, trên cơbản là cũng không chọc gì hắn.

Bận rộn bên Đồng Diêu, tôi liền quên được rất nhiềuchuyện.

Ví dụ như, sự khác thường của nhóc ăn mày buổi tối hômđó.

Ví dụ như, ở trong gian phòng bao tôi đập vào đầu bốnngười.

Ví dụ như, tôi thả cái rắm ở trên mặt của Vân DịchPhong lão đại khu đông.

Thế nhưng không sao, ông trời có thể làm tôi nhớ rõ.

Vào ngày thứ ba sau khi sự việc phát sinh, tôi cầm cặplồng giữ nhiệt chứa canh gà, đến bệnh viện đưa cơm cho Đồng Diêu. Bước vàothang máy, đang muốn đóng cửa, hai người chen vào.

Tôi đảo đuôi mắt qua, kẽ ngón chân ngay lập tức liềnco rút lại.

Cái người trên đầu quấn băng gạc, trên tay vẽ một conrồng kia, không phải là tên hình xăm cuồn cuộn đêm đó ở trong toilet của phòngbao, bị tôi cùng phục vụ sinh xui xẻo đánh ngã sao?

Nhận ra điều này, tôi hận không thể đưa đầu đến chỗmắt cá chân, vội nghiêng người đi, co vào trong góc.

May mắn, hình xăm cuồn cuộn kia không chú ý tới tôi,chỉ chuyên tâm mà nói chuyện cùng đồng bọn: "Ta nhớ rất rõ, nhất định làđứa con gái kia đánh Vân ca."

"Mẹ nó, một đứa con gái làm sao có thể đánh ngãngươi cùng Vân ca chứ? Lão tử thật sự là không nghĩ ra." Đồng bọn nghihoặc.

"Lão tử là bị đánh lén, con bé kia đặc biệt gianxảo, Vân ca không phải cũng là bị nó đánh lén sao?" Vì bảo hộ hình tượngbản thân, hình xăm cuồn cuộn vội vàng biện giải.

"Dù sao, sau khi Vân ca tỉnh lại, sắc mặt xanhmét. Thời gian ta theo hắn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giậnnhư vậy. Vân ca hạ lệnh, không tiếc bất cứ giá nào phải đào ra được con bé kiara." Đồng bọn nói: "Cho nên, hôm nay liền tìm đến ngươi, muốn đểngươi vẽ ra dáng vẻ của nó."

"Yên tâm, lúc lão tử học tiểu học, vẽ tranh còntừng được khen thưởng hạng nhất của trường, tuyệt đối có thể vẽ đến giống nhưảnh chụp." Hình xăm cuồn cuộn vỗ ngực cam đoan.

Tôi đứng ở trong thang máy, ngốc như gà gỗ.

Tên Vân Dịch Phong kia cũng đã chuyển tới bệnh việnnày?

Nghe ý tứ vừa rồi của hai tên lưu manh, tên Vân DịchPhong kia hình như là cực kì cực kì cực kì cực kì tức giận.

Rõ ràng muốn đào ba thước đất, lôi tôi ra cho bằngđược, khẳng định là muốn đem tôi chặt thành tám khối.

Tương lai không lâu sau, khối thi thể của tôi sẽ xuấthiện ở trong mỗi một cái trạm rác lớn của cái thành phố này, dọa chết bà cụnhặt phế phẩm.

Nghĩ đến đây, tôi mặt trắng ra, tay lạnh đi, chân runlên, tóc tai đều đã dựng đứng.

Bất quá, cũng may Vân Dịch Phong không nhìn thấy dángvẻ của tôi, còn có thời gian chuyển Đồng Diêu ra ngoài.

Nghĩ đến đây, tôi vội vã xông vào trong phòng bệnh củaĐồng Diêu, bình tĩnh mà bưng canh gà cho hắn, tiếp theo, lại tiếp tục bình tĩnhmà ra ngoài, sau đó, dùng tốc độ có thể so với Usain Bolt[7], vọttới văn phòng bác sĩ, yêu cầu giải quyết thủ tục xuất viện cho Đồng Diêu.

Thế nhưng, bác sĩ lại vắng mặt, phỏng chừng là đi tuầnphòng.

Lòng tôi nóng như lửa cháy, một khắc cũng không chờđược, đang chuẩn bị đi tìm bác sĩ.

Thế nhưng, ở cửa, lại phát hiện tên lưu manh xăm mìnhkia đang đi về phía văn phòng.

Tôi nhất thời chân tay luống cuống, lui về văn phòng,ở trong phòng xoay khắp nơi thậm chí còn ghé vào mép cửa sổ, suy nghĩ có nênnhảy xuống hay không.

[1]大卸八塊: đại tạ bát khối – vốn là một cực hìnhthời xưa, cùng với “ngũ mã phanh thây”. Nay chỉ việc đem một thứ đầy đủ nguyênvẹn chia thành những phần nhỏ.

[2]黄金棍下出好人: hoàng kim côn hạ xuất hảo nhân – córoi vọt mới nên người

[3]一五一十: nhất ngũ nhất thập – rõ ràng chi tiết

[4]三步两步: tam bộ lưỡng bộ - vội vàng, ba chânbốn cẳng

[5]同床共眠: đồng sàng cộng miên - cùng ngủ chunggiường

[6] 太空杯: bình thái không – một loại bình đựngnước uống

[7]博尔特: Usain Bolt(sinh 21 tháng 8 năm 1986) là mộtvận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ởcác nội dung chạy 100 mét, 200 mét và cùng với cácđồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4x 100 mét tiếp sức. Bolt đã trở thành nam vận động viênđầu tiên đoạt huy chương vàng ở cả 3 nội dung trên tại một kỳ Thế vận hội kể từsau vận động viên CarlLewis tại Los Angeles năm 1984, vàcũng là nam vận động viên đầu tiên trong lịch sử lập kỷ lục mới ở cả 3 nội dungcao quý này của bộ môn điền kinh tại một kỳ Thế vận hội. Do những thành tíchnổi bật trong các nội dung chạy nước rút mà giới truyền thông đã đặt cho anhbiệt danh "Bolt tia chớp" ("Lightning Bolt")..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv