----- Trấn Kim Loan, đại lục Thần Ma -----
Sau chuyến hành trình dài lang bạt, Trần Như cùng Lâm Tùng đã xuất hiện tại đây. Cả hai người lúc này đang va vào rắc rối với trưởng trấn Khang Hy.
" Ngươi làm gì thế ? Con lợn bẩn thỉu "
Bị sàm sỡ, Trần Như nổi giận. Chưa ai, cũng chưa bao giờ có người dám đối với nàng như thế. Lần này nàng bị sỉ nhục thật sự.
Trần Như không biết Khang Hy thực lực gì. Nhưng nàng lúc này nàng đã bị tức giận lấn át đi lý trí, cho nên kệ, nàng rút ra dao nhỏ, định lao lên tấn công.
Bất ngờ một bàn tay lúc này kéo lại nàng. Ngay sau đó.một bóng người vọt lên trước chắn trước mặt Trần Như, đứng đối diện với Khang Hy.
" Trưởng trấn, làm ơn để cô bé này yên "
Tiếng Lâm Tùng vang lên, nguyên lai lúc nãy là hắn đã kéo lại nàng.
Khang Hy thì ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. Có vẻ hắn không được vui khi có nam nhân chắn trước mặt. Tuy vậy hắn cũng không nói gì. Yên lặng nhìn Lâm Tùng.
Không cần đợi lâu, ngay sau đó Lâm Tùng nói tiếp
" Bù lại, ta xin hiếu kính ngài lọ thuốc này.
Nó được điều chế từ nọc rắn cô đọng, cùng với vài loại kích thích tố nữa. Nó có tác dụng tái sinh tức thời, được coi như Viagra phổ biến nhất hiện nay.
Đặc biệt nó có sức mạnh bất tử ở trên giường. Chỉ cần ngài pha với đồ uống. Chỉ một giọt, bảo đảm ngài đại chiến 3 ngày 3 đêm không mệt mỏi"
Lâm Tùng thao thao bất tuyệt giới thiệu, trên tay hắn là lọ thuốc nhỏ màu xanh, thể tích ước chừng khoảng 50 mili. Đưa về phía Khang Hy
Nhìn lọ thuốc trên tay Lâm Tùng, Khang Hy trong lòng vui hớn hở. Đến tuổi này của hắn, việc chăn gối đã không còn được như ý muốn. Nhiều khi thấy gái đẹp lượn lờ trước mắt hắn thèm nhỏ dãi. Nhưng lực bất tòng tâm a. Còn đang định khăn gói sang Đại Việt tìm giáo sư tình dục học Lê Tùng Vân cầu thuốc, không ngờ lại gặp được Lâm Tùng, như buồn ngủ gặp chiếu mành
Tuy vậy hắn vẫn giả bộ trấn định, giữ cho khuôn mặt bình tĩnh. Thân là trưởng trấn cao quý, sao lại có thể để người ngoài biết việc này.
" Ừm, được. Nếu là sự thật ta sẽ uống một ít "
Nói rồi hắn cầm lên lọ thuốc ngó ngó xung quanh, sau cùng muốn mở nắp ra ngửi ngửi.
" Ôi không " thấy động tác của Khang Hy, Trần Như giật mình vội nhảy lui ra xa. Bởi theo nàng thuốc tên Lâm Tùng này không loại nào là tốt đẹp. Nàng có một dự cảm không lành.
* Bùm *
Đúng như Trần Như dự đoán, một tiếng nổ nhỏ kèm ngọn lửa phụt ra khi lọ thuốc được mở. Đứng chịu trận là Khang Hy, hắn lĩnh toàn bộ vụ nổ.
" Thôi xong con ong " Đứng một bên, may mắn vì tránh thoát khỏi vụ nổ, Lâm Tùng mặt mũi tái mét nhìn về phía Khang Hy.
" Sao ngươi dám....." Khang Hy nổi giận gầm lên. Hắn bây giờ mặt mũi đen nhẻm như than, tóc tai cháy xém khét lẹt.
Ngươi dân xung quanh thấy hình dạng của Khang Hy sau vụ nổ cố bụm lại miệng để không phát ra tiếng cười.
" Thằng ngu xuẩn này, sao ngươi dám làm thế với ta. Ngươi sẽ mất đầu ngay bây giờ " Khang Hy gằn giọng.
— QUẢNG CÁO —
" Nguy rồi, chạy mau " Lâm Tùng hốt hoảng.
* Rầm *
Vừa quay người tính chạy, Lâm Tùng đụng trúng người đứng phía sau, làm hắn ngã lăn ra đất.
" Xin lôi, xin lỗi " Lâm Tùng hấp tấp đứng lên, muốn chạy tiếp.
Nếu Lâm Tùng chú ý quan sát, sẽ thấy được tuy văn va vào người kia khá mạnh, nhưng người kia không hề hấn gì, vẫn đứng yên, khuôn mặt lãnh ngạo nhìn xuống hắn.
" Không sao, không sao. Lần sau chú ý hơn nhé " Người này mỉm cười, nụ cười hòa ái nhìn về phía Lâm Tùng
" Jon đây rồi, mau giết chết hắn "
Lúc này Khang Hy cũng chạy tới nơi, thấy nam tử đứng trước mặt Lâm Tùng. Hắn vội nói
Như không nghe thấy lời Khang Hy. Lâm Tùng còn thở phào một hơi, cảm thấy người trước mặt này dễ nói chuyện.
" À vâng, vâng......."
Nhưng đột nhiên lúc này, Lâm Tùng cảm nhận đường luồng kiếm sắc bén đang tiến tới nơi cổ họng.
" Vù...vù......"
Ánh kiếm lóe lên, Trần Như cũng vì thế mà lo lắng
" Lâm Tùng......."
Đường kiếm chém qua người tên Jon tròng mắt mở to ngạc nhiên. Bởi lúc này Lâm Tùng đã ngửa người ra sau, tránh thoát đường kiếm của hắn.
" Giỏi đây, ngươi có thể tránh thoát được chiêu đó " Jon lên tiến khen ngợi. Có thể thấy việc Lâm Tùng có thể tránh né nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lâm Tùng sau chiêu đầu có thể né tránh, khuôn mắt hắn hiện lên đầy sợ hãi, vội vàng lùi ra sau, giữ khoảng cách với Jon.
Trần Như cũng thở phào một hơi an tâm khi thấy Lâm Tùng tránh thoát. Tên này tuy không biết chiến đấu. Nhưng nếu bàn về né tránh e rằng hắn thiên hạ đệ nhất.
" Lần này ta không để ngươi thoát nữa đâu "
Jon khuôn mặt vẫn tươi cười. Hắn bình tĩnh tra kiếm vào vỏ. Sau đó liền lao lên về phía Lâm Tùng.
" Ah.....ah.....ah....." Lâm Tùng hoảng sợ kêu lên ầm ĩ, hắn liên tục lui người về sau.
" Lục.......lục......lục giai " Trần Như lắp bắp kinh hoàng khi thấy được thực lực của Jon.
" Tội nghiệp chàng trai trẻ " Người dân xung quanh coi nào nhiệt cũng mang ánh mắt thương hại nhìn về phía Lâm Tùng. Jon là tay kiếm bậc nhất trong vùng này. Là tay sai đắc lực của Khang Hy. Có thể nói một nửa người chết trong trấn này là do hắn làm.
" Haizz....." Cũng có người chép miệng thở dài. Có thể né tránh được 1 chiêu của Jon coi như Lâm Tùng cũng có chút bản lĩnh. Nhưng cuối cùng chỉ đến vậy.
Mà trong lúc mọi người còn bàn tán, Jon đã áp sát lại Lâm Tùng. Một chiêu Bạt Kiếm Thuật nhanh chóng hướng nơi cổ hắn chém tới.
— QUẢNG CÁO —
Bạt Kiếm Thuật. Chiêu thức tương tự, na ná Quỷ Trảm của Hà Phong. Chỉ khác Quỷ Trảm dùng tốc độ cực nhanh rút kiếm chém ra 3 lần. Còn Bạt Kiếm thuật chỉ chém ra 1 đường kiếm nên dễ luyện tập hơn.
Jon cũng nhếch miệng mở nụ cười lạnh. Bởi sau lưng Lâm Tùng là Trần Như. Nếu Lâm Tùng tránh né, đường kiếm của hắn trực tiếp kết liễu nàng
Xem xét tình huống vừa rồi Jon đánh giá tên này khá là quan tâm đến cô gái sau lưng.
Nhưng đột nhiên lúc này, khi đường kiếm của Jon sắp tiếp cận cổ Lâm Tùng. Một luồng sát khí cực kì nhỏ trong hắn toát ra. Sợi sát khí lấn át đi sát khí của Jon, khiến Jon khựng lại, đột ngột dừng tay, cả người run lên.
Người xung quanh thấy vậy lại vô cùng khó hiểu. Bởi sợi sát khí quá nhỏ. Ngoài Jon ở đây không ai có thể cảm nhân. Họ không hiểu sao tự nhiên Jon lại dừng trong khi lưỡi kiếm chỉ cách cổ Lâm Tùng không đầy vài mili.
" Lâm Tùng, chạy mau "
Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, vì sao Jon dừng tay, nhưng bây giờ không còn thời gian quan tâm mấy việc đó. Trần Như vội vàng kéo theo Lâm Tùng, bỏ chạy về hướng trong rừng.
Thấy Jon không có hành động đuổi theo, Khang Hy tức tối gào thét
" Jon sao ngươi dám để chúng chạy thoát. Ta đây nuôi một vệ sĩ vô dụng như vậy "
Jon như không quan tâm lời Khang Hy. Cả người hắn lúc này không ngừng run lên. Miệng lẩm bẩm những câu nói tưởng như vô nghĩa.
" Cuối cùng ta đã tìm thấy ......
Cuối cùng ta đã tìm thấy........
Cuối cùng ra đã tìm thấy ........ "
" Ngươi không nghe trưởng trấn nói sao " Một cận vệ của Khang Hy tiến đến vô vai Jon
* xoẹt......xoẹt......*
Ánh kiếm lóe lên, người cận vệ vừa nãy kiền bị Jon chém đôi người.
Jon quay người lại, cả khuôn mặt nổi lên nụ cười hưng phấn, cả người vẫn không ngừng run lên từng đợt.
" Cuối cùng ta đã tìm thấy ngươi. Hắc Án Ma Vương "
Trong khi đó.
Lâm Tùng cùng Trần Như lúc này đã chạy vào trong rừng, hai người không ngừng thở hổn hển nhìn nhau.
" Nguy hiểm quá " lau đi vệt mồ hôi trên chán, Trần Như nói.
" A vậy là đêm nay vẫn phải ngủ ngoài trời " Lâm Tùng vẻ mặt đầy đau khổ, cam chịu
" Không mất mạng là may mắn lắm rồi " Trần Như liếc xéo Lâm Tùng.
" Ta mệt quá, ngủ một giấc đã " Lâm Tùng nói rồi hắn liền kiếm bãi cỏ gần gần đó nằm xuống. Chưa đầy mấy phút, tiếng ngáy đều đều đã vang lên, báo hiệu lâm Tùng đã ngủ say.
Trần Như trợn mắt nhìn Lâm Tùng. Tên này là heo chắc. Hết ăn rồi ngủ. — QUẢNG CÁO —
Nghĩ vậy nhưng nàng cũng không gọi hắn dậy. Nàng quyết định kiếm một con suối nào đó tắm rửa. Cả cuộc hành trình nàng vẫn giữ thói quen này trước khi ngủ.
Về cơ bản thì người chơi trong [ Thần Ma ] cũng không cần phải tắm rửa, cơ thể cũng sẽ không có mùi hôi. Nhưng vốn là đại tiểu thư, Trần Như việc này đã trở thành thói quen.
Vậy là Trần Như tiến sâu vào trong rừng, đi loanh quanh tìm kiếm suối nước. Bỏ lại Lâm Tùng đang ngủ như chết.
* Soạt......soạt...."
Tiếng động vang lên thu hút chú ý của nàng.
Nàng tiến lại gần kiểm tra, bỗng lúc này không biết ở đâu 5 6 Sói Xám nhảy ra, chúng gầm gừ, ánh mắt nhìn về phía Trần Như như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
" Bỏ mịa " Trần Như hốt hoảng co chân mà chạy khi thấy bầy sói.
Như bị kích thích, bây sói cũng lập tức đuổi theo nàng
Một đường đến đây bình yên, Trần Như thật quên mất rằng rừng núi là nơi động vật hoang dã hành động. Nếu không bố tổ nàng cũng không dám tiến sâu vào. Nàng lúc này chỉ biết thục mạng chạy.
* Rầm * Trần Như trong lúc chạy thục mạng, vô tình hụt chân, ngã lăn ra đất
" Thôi xong " Nàng lẩm bẩm.
Bây sói đã đuổi tới nơi. Bọn nó nhanh chóng quây thành vòng tròn quanh Trần Như. Như muốn đề phòng con mồi chạy trốn.
Trần Như cả người sợ hãi run lên, nàng cố gắng trấn tĩnh cảm xúc. Móc ra dao nhỏ, chuẩn bị chiến đấu.
" Graooooooo"
Một con soi lao lên cắn về phía cánh tay Trần Như. Mặc dù nàng cố gắng tránh thoát nhưng không được. Tốc độ con sói quá nhanh. Một cảm giác đau nhói từ cánh tay truyền tới.
" Ah....ah....ah...." - 45 Hp
Trần Như đau đớn mà gào hét.
Con số trên đầu nhảy lên, báo hiệu lượng máu đã mất của Trần Như. Coi sói hàm răng như kìm, kẹp lấy cổ tay nàng nhất quyết không buông
Sau thành công của con sói đầu tiên, đàn sói cũng lao lên tấn công liền một lần.
Tuy đau đớn, nhưng Trần Như vẫn đủ tỉnh táo quan sát đàn sói. Thấy cả đàn lao lên. Một suy nghĩ duy nhất lúc này trong đầu của bản thân.
" Chết chắc." nàng tuyệt vọng.