Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, Minh Ngọc mặc y phục giúp Tinh Nhi. Đối diện trước thân thể ngọc ngà tuyệt đẹp của một mỹ nữ, thất hoàng tử lại không có chút dục vọng nào lộ trên gương mặt. Trong khi Tinh Nhi hai má đỏ bừng bừng, ánh mắt cứ hơi chút lại liếc nhìn sang biểu cảm của cô.
- Cậu đang làm tớ ngại đấy...
- Yên tâm đi. Tớ không làm gì cậu đâu. Hiện giờ nếu ta làm trái ý của hắn thì sẽ không có kết cục tốt.
- Cho nên cậu mới không làm gì tớ à? - Tinh Nhi cúi đầu.
- Ngoan nào, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.
Đôi tay cô thoăn thoắt, mới đó mà đã mặc y phục cho nàng xong rồi. Minh Ngọc cũng tự mặc y phục cho mình, cô nắm tay Tinh Nhi cùng nhau bước ra khỏi nhà tắm.
Rồi hai người cùng dùng thiện buổi tối muộn. Sắc mặt của ai cũng trông u sầu hết. Họ ăn được mấy miếng liền bảo người hầu dọn xuống. Còn khá sớm mà lại trở về phòng đi ngủ cả rồi.
Hôm nay, được thả ra từ chỗ ngục tối lạnh lẽo đó, đáng lí ra hai người phải vui mới đúng. Nhưng chẳng ai nở nổi trên môi một nụ cười thật tươi tắn cả.
Kẻ nằm trong, người nằm ngoài. Là một đôi phu thê mới thành thân không lâu thôi, nhưng hai người lại nằm xa cách nhau như vậy. Tinh Nhi buồn bã nhìn sang Minh Ngọc, khẽ giọng lên tiếng:
- Cậu giận tớ à?
- Ừ. Nhưng không nhờ cậu làm thế thì sao hai ta ra ngoài sớm được. Tớ bỗng dưng nghĩ đến chuyện nhờ cậu lợi dụng nam chính. Nhưng chắc hắn không ngốc đến nổi không nhận ra chủ đích của tớ. Thế nên thôi vậy.
- Cậu muốn lợi dụng nam chính làm gì?
- Không biết nữa. Tạm thời chưa nghĩ ra.
- Ờ. Thế giờ cậu có muốn tranh giành ngôi vị thái tử với hắn không?
Tinh Nhi hơi lo sợ mà hỏi Minh Ngọc. Cô khẽ nhìn sang ánh mắt của nàng một lát rồi vội tránh đi. Tự dưng cô lại tỉ mỉ quan sát rồi sờ vào vải trên y phục mình đang mặc. Chất liệu vải tốt nên sờ vào rất thích tay. Màu sắc hoạ tiết trang trí bắt mắt. Đồ của hoàng tử có khác, nhưng nếu là y phục của vua chắc sẽ còn tốt hơn gấp mấy lần nữa.
- Thái tử chưa chắc gì đã là vua. Nếu được thì tớ cũng muốn làm vua thử một lần.
- Cậu... - Tinh Nhi ngạc nhiên.
- Nhưng làm vua thì phiền lắm đấy. Suốt ngày phải đọc tấu chương, nghe quan lại thưa chuyện. Cứ để cho nam chính làm đi. Tớ chỉ cần cậu thôi là được rồi.
Ánh mắt cô chất chứa đầy tình cảm thương mến trong đó. Cử chỉ dịu dàng, bàn tay xinh đẹp nhẹ vuốt mái tóc đen dài của nàng. Hành động này, chỉ dành cho riêng nàng thôi.
- Minh Ngọc à...
- Sao?
- Chuyện giữa nước Mãn Kinh và nước ta, cậu nghĩ thế nào?
- Tớ không biết nữa. Chắc ngũ hoàng tử đã giải quyết hết rồi. Mà hình như tớ nhớ, mình có miêu tả vị trí nước Thụy giáp với hai nước đó, phần còn lại giáp với biển. Mãn Kinh và nước phía bắc đó muốn ăn hải sản phải nhập khẩu tôm cá từ nước mình sang.
- Thì sao?
- Tôm cá ngoài biển buộc phải còn sống mới còn tươi đem vào tận đây được. Chưa có kĩ thuật ướp đông. Nhưng cậu cũng biết đó, vận chuyển mất mấy ngày, trong khi cá ở ngoài biển nước mặn quen rồi, dù cho có lấy nước bỏ muối vào thì chưa chắc nó sống được đâu.
- Thế cậu muốn làm gì?
- Tớ đang nghĩ có nên hàn gắn tình cảm hai nước lại bằng cách trao đổi hàng hoá không. Vua cũng nên đi ra ngoài xuất tuần để xem dân chúng thế nào đúng không? Vậy đưa ông ấy ra cảng biển chơi vài hôm đi.
- Cậu lại tính dùng đồ ăn để mua chuộc người khác nữa à? Tính làm món gì? Cua hoàng đế, tôm hùm Alaska?
- Cậu muốn ăn hai con đó không?
- Muốn!
- Vậy thì tốt rồi. Hoàng đế chắc chắn sẽ bị mê hoặc bởi hai món đó!
- Mà ngư dân có bắt được hai con đó không vậy?
Minh Ngọc bỗng dung ngơ ra một lúc, mặt cô trông có vẻ thất thần lắm. Tinh Nhi nhướn mày, tò mò về câu trả lời của cô. Phải đợi một lúc sau, Minh Ngọc mới từ tốn cất lời:
- Hình như... tớ nhớ không nhầm tôm hùm Alaska ở vùng biển sâu lạnh giá phía Bắc Đại Tây Dương. Còn cua hoàng đế thì cũng ở vùng biển lạnh, nhưng mà là ở tận Alaska của Mỹ. Hai con này đâu có dễ bắt.
- Thế thì thôi bỏ đi. Ở đây chỉ có nước Thụy, nước Mãn Kinh và một nước phía Bắc nữa, cậu còn chẳng thèm đặt tên. Mỹ với Đại Tây Dương đâu ra đây. Tớ nghĩ dưới biển ở thế giới này chắc không có hai con đó luôn đâu.
- Chưa thử làm sao biết được?
- Ở đây có thợ lặn hay gì? Đánh bắt ở đó cũng rất nguy hiểm.
- Haizzz, ước gì tớ có thể sửa lại cốt truyện ngay bây giờ. Tớ sẽ cho hai con đó sống ở hồ nước tại phủ thất hoàng tử. Còn ngũ hoàng tử dù tài giỏi nhưng trẻ tuổi lại mắc bệnh hiểm nghèo, qua đời sớm. Vậy là xong.
- Vậy thì chúng ta sống ở thế giới này quá dễ dàng rồi còn gì. Phải có khó khăn mới biết quý trọng cuộc sống.
Thất hoàng tử chau mày, vội vàng nằm đè lên người nàng, ánh mắt đầy khó chịu.
- Khó khăn mà cậu muốn đó là tên nam chính ngày ngày nhăm nhe đến cậu sao?
- Không phải. Nhưng mà bình yên quá, tớ sợ lại như trước đây, hai ta không biết trân quý nhau. - Nàng quay mặt đi.
- Xin lỗi. - Minh Ngọc cúi đầu. - Xin lỗi vì trước đây đã khiến cậu cảm thấy tớ không biết trân trọng cậu.
- Không phải đâu! Ý tớ là... tớ thấy hối hận vì đã xem nhẹ tình cảm của cậu. Tớ không biết quý trọng cậu. Thật may vì giờ hai ta lại được gặp nhau thêm lần nữa. Cứ như định mệnh vậy.
Minh Ngọc nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng nhất. Cô đưa tay chạm nhẹ lên môi nàng. Cơ thể dần hạ thấp xuống rồi trao cho nàng một nụ hôn.
- Mặc dù biết nếu ta có con, nam chính chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta đâu. Nhưng tớ vẫn không kìm lòng được.
- Vậy cứ kệ nam chính đi. Sai người hành thích tên đó luôn đi.
- Ok! Để mai tớ nghiên cứu mấy chất độc mới rồi tặng hắn làm quà.
Hai người cười tươi rồi bắt đầu lao vào nhau tựa như hai con hổ đang đói khát. Biết sao giờ, người nữ nhân trước mặt hắn quá xinh đẹp quyến rũ đi. Còn thất hoàng tử, không cần làm gì cũng khiến người ta đổ gục vì vẻ ngoài đẹp trai lịch lãm của mình rồi.