Sáng hôm sau, hai người vẫn còn đang yên giấc ở trên giường, đám nô tài ở ngoài cửa phòng cứ đứng len lén muốn nhìn thử vào bên trong xem hai người đã dậy chưa.
Bên trong phòng, bầu không khí yên tĩnh vẫn đang tiếp diễn, cho đến khi Tinh Nhi cự quậy quay sang chỗ Minh Ngọc. Nàng chầm chậm mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là gương mặt xinh đẹp không góc chết của thất hoàng tử. Tự nhiên nghĩ đến chuyện tối qua làm nàng mặt lại đỏ bừng bừng vì ngại ngùng.
Ngay lúc này, hắn cũng bất thình lình mở mắt ra nhìn nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau mà không biết nói gì. Phải đợi một lúc sau, hắn mới khẽ giọng lên tiếng:
- Sao mặt cậu đỏ quá vậy?
Tinh Nhi nghe thế liền hốt hoảng lật đật ngồi dậy rồi sờ hai má mình.
- Hả? Gì cơ? Đỏ lắm à?
- Ừ. Đỏ như quả cà chua ấy. - Hắn cũng từ từ ngồi dậy.
- Chắc do... tớ bị gì rồi...
- Bệnh à?
Thất hoàng tử đột nhiên cụng đầu với nàng để đo thử thân nhiệt. Tinh Nhi biết rõ điều đó nhưng không hiểu sao vẫn chẳng thể ngừng suy diễn lung tung được.
- Đâu có nóng?
- Kệ nó đi! Tớ dậy rửa mặt đây! - Nàng lật đật rời giường.
Tinh Nhi không muốn cho Minh Ngọc biết bản thân nàng đang thèm muốn với cơ thể nam nhân tuyệt đẹp kia của cô. Không phải mới đầu gặp lại nhau vẫn còn rất bình thường sao. Tự nhiên sau đêm tân hôn mới sờ thử cơ ngực một xíu mà đã ngượng ngùng thành ra thế này rồi.
Thất hoàng tử thấy nàng dáng vẻ gấp gáp đến vậy thì liền thắc mắc:
- Cậu làm gì như bị deadline dí vậy? Hỉ phục đêm hôm qua vẫn chưa thay ra nữa. Trâm cài tóc cũng thế.
- Thì giờ tớ thay ra đây.
Nàng nhanh chóng rút hết trâm cài tóc trên đầu mình ra rồi để lên bàn trang điểm. Sau đó rất thoải mái mà kéo thắt lưng cởi từng lớp áo ngoài xuống.
- Ê này này! Tớ... còn ở đây mà?
- Hả? Tớ... cởi áo ngoài rồi... khoác áo khác vào mà. Đâu có cởi hết...
Bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng. Tinh Nhi vốn chỉ định thay đồ thật nhanh rồi ra khỏi phòng thôi, chứ nàng không nghĩ nhiều đến vậy. Minh Ngọc bối rối rời giường. Cô đi đến chỗ cửa phòng định rời đi để nàng có một không gian riêng. Nhưng rồi nhận ra mình cũng còn đang mặc hỉ phục, cô đầy hoang mang quay lại nhìn Tinh Nhi.
- Nếu tớ mặc bộ này ra khỏi phòng, mọi người có bàn tán rằng tớ và cậu không động phòng không? - Hắn ấp úp. - Tại kiểu động phòng thì y phục phải... cởi hết ra nên là...
- Thì cậu cứ thay đồ ở đây đi. Chỉ là cởi áo ngoài thôi mà. Có cởi hết đâu...
- Vậy được...
Dù nói là thế, nhưng hai người cũng len lén nhìn đối phương rồi ngại ngùng cởi từng lớp áo ra. Chỉ có chuyện thay y phục thôi mà phải lề mề đến vậy. Khi trên người thất hoàng tử chỉ còn mỗi bộ đồ lót màu trắng, thì Tinh Nhi đã thay xong đồ rồi. Nàng liếc nhìn sang body của gã mà trầm trồ. Dây áo thì buộc lỏng lẻo làm lộ cơ ngực săn chắc của một nam nhân, cặp đào đằng sau căng mộng, làm Tinh Nhi muốn thử vỗ vào.
Nãy giờ từng hành vi cử chỉ của hắn, đều thu hút cái nhìn từ nàng. Tinh Nhi càng nhìn, càng không tự chủ được mà nuốt nước bọt. Hỏng rồi! Hỏng rồi! Cứ cái đà thì nàng sẽ bị quyến rũ bởi hắn mất!
- Tớ thay đồ xong rồi, mình cùng ra ngoài ăn sáng nha?
Giọng hắn vang lên làm nàng giật mình. Tinh Nhi thẫn thờ vì nãy giờ chỉ mải nghĩ đến cảnh hớ hênh của gã. Nàng bối rối trả lời lại:
- Ờ. Đi thôi. Mà đánh răng đã.
- Ở đây thì làm gì có kem đánh răng với bàn chải?
- Thì xúc miệng. Cứ đi đi đã, tớ đói lắm rồi.
Minh Ngọc nghe nàng bảo đói liền bất giác nắm lấy tay con gái người ta rồi mở cửa bước ra ngoài. Họ vừa mới thành thân, nên phải ra dáng một đôi phu thê mặn nồng chứ.
Giờ nàng mới chăm chú nhìn bàn tay năm ngón thon dài của gã. Ăn gì mà tay đẹp quá vậy. Làm người ta thích lắm biết không.
Hai người đi đến thiện phòng, đồ ăn đã được dọn sẵn, họ chỉ việc ngồi xuống nhâm nhi thưởng thức thôi.
- Vụ buôn bán, tớ đã sai người đi điều tra thị trường rồi. Trà càng ngon thì càng đắt. Trà rẻ bình thường một lạng bằng mười đồng. Sữa tươi, một thùng bằng một lạng bạc. Đường và giá nhân công, nơi để xây dựng mở quán xuyến. Mặt bằng giá cả khá chát đấy.
Chưa kịp ăn tí nào mà Minh Ngọc đã luyên thuyên nói về chuyện buôn bán kinh doanh. Mệnh giá tiền thời xưa khác thời nay rất nhiều. Hơn nữa, đây còn là thế giới trong truyện chữ, làm sao Minh Ngọc biết được thế nào là đắt, thế nào là rẻ.
- Trong truyện cậu có nhắc đến vấn đề tiền bạc không?
- Hừm... Hình như tớ có viết ở chỗ trao đổi hàng hoá vũ khí ấy. Một vạn lượng hoàng kim đổi lấy mười vạn cung tên và một vạn cây cung để bắn.
- Thế một vạn lượng hoàng kim tương đương bao nhiêu tiền thời của tụi mình?
- Ờ thì... tớ không rõ nữa. Tớ chỉ bịa đại ra giá cả vậy thôi. Nhưng mà dựa theo số thuế mà người dân hàng năm nộp cho Tô phủ cũng đâu đó khoảng nửa vạn hoàng kim ấy.
- Cậu biết trong kinh thành dân số là bao nhiêu không?
- Gần một triệu thì phải. Thế tương đương một năm một người kiếm khoảng hai mươi hoàng kim à? Để xem một tháng kiếm được gần hai hoàng kim. Một hoàng kim là một cây vàng. Ơ thế người dân giàu vậy? Một cây vàng khoảng năm mươi sáu triệu rồi còn gì.
Minh Ngọc càng tính càng thấy có cái gì đó sai sai. Chẳng lẽ lúc đó bịa đại ra mà quên gắn não vào. Mà thôi cũng kệ, nhờ thế cô mới từ đó làm giàu được.
Nhưng khoan, theo như quy tắc cung cầu thì tiền bạc và hàng hoá phải đi đôi với nhau. Nếu tiền nhiều mà không có hàng để mua phải nâng giá tiền lên. Từ đó mà có thể sinh ra lạm phát. Minh Ngọc đắn đo suy nghĩ rồi tự trấn an bản thân mình lại. Dù sao đây cũng chỉ là thế giới tiểu thuyết thôi mà. Cô viết dân giàu nước mạnh thì là dân giàu nước mạnh. Không thể bàn cãi được.