Phải biết rằng, đó chính là Chung Hạo Nhiên đấy!
Tuy rằng Liễu Huyên không biết anh ta là ai, nhưng cô cũng thường hay nghe bạn bè nhắc đến anh ta!
Nghe nói ở thành phố Đông Hải, danh tiếng của Chung Hạo Nhiên rất vang dội, tuổi còn trẻ, lá gan lại lớn, hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn. Nhưng quan trọng nhất chính là do anh ta có người chống lưng, có Hướng Nhật Nguyệt làm chỗ dựa!
Hứa Nhật Nguyệt là ai? Đó chính là ông chủ của Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, là ông chủ của quán bar xa hoa đứng đầu thành phố Đông Hải.
Liễu Huyên đã có thể nhìn thấy Chung Hạo Nhiên cầm trong tay thanh đao ấy, vẻ mặt còn rất hung ác. Nếu như anh ta bắt được Nhạc Phong, cho dù không đánh chết anh ấy, thì chắc Nhạc Phong cũng mất nửa cái mạng rồi.
“Anh đi nhanh đi!”
Liễu Huyên thật sự rất nóng nảy, từ chỗ ngồi đứng lên, chạy lại hướng Nhạc Phong, nhưng cô lại bị người xung quanh ngăn lại.
Liễu Huyên cũng không hiểu bản thân mình đang làm cái gì, không biết mình đang nghĩ gì nữa. Đúng thật là cô rất coi thường Nhạc Phong, nhưng lúc cô thấy Nhạc Phong bị đánh, trong lòng cô vẫn rất khó chịu.
Nhưng những người xung quanh lại không nghĩ như vậy. Bọn họ muốn Nhạc Phong càng thảm càng tốt!
Ha ha, nhất là Từ Hướng Đông, lúc này anh ta đang giữ chặt Liễu Huyên lại:
“Huyên Nhi, em quan tâm đến tên rác rưởi này làm gì? Chính anh ta không biết tự lượng sức mình, thế mà còn dám trêu chọc Liễu Chí Viễn, anh ta xứng đáng bị đánh!"
Lúc này Chung Hạo Nhiên đã kéo đao đến, đi thẳng từ biệt thự vào!
“Em Viễn, em cứ yên tâm.”
Chung Hạo Nhiên nhổ điếu thuốc đang ngậm ở miệng ra: “Ông đây thật sự rất muốn nhìn xem, thằng nào ăn phải gan chó, dám trêu chọc anh em tốt của ông! Con mẹ nó, hôm nay ông đây phải đánh chết hắn!”
Liễu Chí Viễn gật đầu thật mạnh, hống hách đi về phía Nhạc Phong. Trong lòng anh ta nghĩ, chính mình có thể mời Chung Hạo Nhiên đến đây, mình đúng là quá có mặt mũi rồi!
Thật ra anh ta và Chung Hạo Nhiên cũng chỉ là do một lần ngẫu nhiên mới quen biết nhau.
Có một lần Liễu Chí Viễn lái xe, xảy ra mâu thuẫn với một người khác trên đường. Kết quả cả hai bên đều cùng hẹn người đến giải quyết. Mà người tên kia gọi đến lại chính là Chung Hạo Nhiên.
Chính lần ấy, Chung Hạo Nhiên suýt nữa đã đánh chết Liễu Chí Viễn rồi. Liễu Chí Viễn lúc ấy cũng đã bị đánh đến sợ luôn, vì thế anh ta mới nghĩ cách, muốn tìm cách qua lại với Chung Hạo Nhiên.
Anh ta biết Chung Hạo Nhiên rất thích cá cược, bình thường cũng thua không ít tiền. Nên mỗi tháng, Liễu Chí Viễn lại cho anh ta “mượn” một khoản tiền. Nói là mượn, nhưng đến bây giờ cũng chưa thấy Chung Hạo Nhiên trả lại một xu nào.
Liễu Chí Viễn cũng không tính toán, dù sao anh ta cũng có tiền! Cho dù mỗi tháng đều mất một khoản tiền, nhưng anh ta cũng không đau lòng cũng không tiếc, ít nhất là vào lúc cần thiết còn có thể gọi hắn đến để giúp mình.
Nói thật, sau khi anh ta biết Chung Hạo Nhiên, dường như không có ai dám trêu chọc anh ta nữa. Bởi vì cái tên Chung Hạo Nhiên ở thành phố Đông Hải quả thật rất nổi tiếng, trong thế hệ những người trẻ tuổi, không có ai dám tranh giành!
Lúc này Chung Hạo Nhiên còn cách Nhạc Phong còn hơn mười thước. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng trùng hợp thay Chung Hạo Nhiên lại là một kẻ cận thị, lúc này anh ta đang híp mắt nhìn, cũng không nhận ra đó là Nhạc Phong! Anh ta vẫn cứ hung hăng như trước, nâng đao lên, vọt tới bên người Nhạc Phong!
“Chạy đi, nhanh lên!”
Liễu Huyên lớn giọng hét lên, nhưng cô bị những người xung quanh giữ lại.
Vào giây phút này, Liễu Huyên nhắm mắt lại không dám nhìn. Dường như cô đã nhìn thấy hình ảnh Nhạc Phong ngã vào trong vũng máu!
Nhưng cho cô nằm mơ cô cũng không ngờ lúc thanh đạo của Chung Hạo Nhiên sắp hạ xuống, thì đột nhiên cơ thể anh ta cứng đờ lại!
Nhạc Phong cười tủm tỉm nhìn Chung Hạo Nhiên, khoảng cách giữa hai người bây giờ cũng chỉ có nửa thước!
Nhìn thấy Chung Hạo Nhiên dừng lại, Liễu Chí Viễn liền nóng nảy.
“Anh Hạo Nhiên, chính là tên khốn ấy!”
Liễu Chí Viễn lớn giọng gào lên: “Chính là anh ta, anh Hạo Nhiên, đánh cho anh ta quỳ xuống luôn đi anh!”
Liễu Chí Viễn không ngừng gào lên, đôi mắt đỏ bừng!
“Em...kẻ mà em muốn đánh, chính là người này sao?" Lúc sau, Chung Hạo Nhiên mới phản ứng lại, nhìn về phía Liễu Chí Viễn nói.
“Đúng vậy, chính là anh ta!”
Đầu Liễu Chí Viễn gật như gà mổ thóc.
Mấy người nhà họ Liễu, ai cũng nhìn hết sức chăm chú, bọn họ đợi xem kịch vui.
Nhưng lão phu nhân vẫn đi xuống, nói: “Chí Viễn, cũng một vừa hai phải thôi, đừng đánh chết người.”
Đừng đánh chết người? Liễu Chí Viễn cười lạnh một tiếng, con mẹ nó chứ, Nhạc Phong đứng trước mặt tất cả mọi người, quăng cho anh ta một tát, thù này nếu như không báo, thì sau này anh ta còn có thể ngẩng mặt lên mà sống nữa sao?
“Được! Bà nội cứ yên tâm.Con chỉ đánh hắn đến lúc nào hắn quỳ xuống là được.” Liễu Chí Viễn cười híp mắt nói.
Lúc này, Chung Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt của Nhạc Phong, suýt chút nữa là anh ta tè ra quần luôn rồi!
Chuyện này...con mẹ nó, người mà thằng khốn Liễu Chí Viễn kia muốn đánh lại chính là Nhạc Phong?
Chung Hạo Nhiên bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cha nuôi của mình bây giờ nhìn thấy Nhạc Phong còn phải gọi một tiếng cậu hai đấy!
“Người mà mày muốn đánh, là...là người này sao?”
Chung Hạo Nhiên xác nhận lại một lần nữa, không thể tưởng tượng nổi hỏi lại.
“Chính là anh ta!” Liễu Chí Viễn gọi lớn một tiếng, nhìn thấy Chung Hạo Nhiên mãi chưa ra tay, rốt cuộc cũng không nhịn được, dự định để cho mình làm quả pháo mở đầu, ngay lập tức đánh một quyền qua!
Nhưng kết quả anh ta vừa mới ra quyền, liền thấy Chung Hạo Nhiên rống một tiếng, nắm lấy tóc của Liễu Chí Viễn!
Ba!
Không hề có sự bảo trước nào, quăng một tát lên mặt Liễu Chí Viễn!
Một tát này, dường như đã dùng hết tất cả sức lực, máu tươi bắt đầu chảy
ra.
Liễu Chí Viễn ôm mặt, vẻ mặt khó hiểu: “Anh Hạo Nhiên! Em, em đã làm gì sai sao?"
Không chỉ riêng mình Liễu Chí Viễn, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn cả người!
Chuyện này...chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chung Hạo Nhiên và Liễu Chí Viễn không phải là anh em tốt sao? Sao bây giờ bỗng nhiên trở mặt vậy?
“Thằng nhãi con này, mày muốn hại chết tao sao?"
Chung Hạo Nhiên càng nghĩ càng giận, anh ta cao hơn Liễu Chí Viễn cả cái đầu.