Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Bang chủ Thiết Lang bang đánh lén khiến Phó Viễn Minh vội vàng không kịp chuẩn bị, muốn tránh, nhưng lại bị phó bang chủ gắt gao ngăn chặn.
Cơ hội như vậy sao Chu Thành Chí có thể bỏ qua?
"Tật Phong Thiểm!"
Kiếm chiêu duy nhất có khả năng gia tăng tốc độ trong《 Tật Phong Kiếm Pháp 》đã bị hắn ta sử dụng.
Chỉ có điều thanh trường kiếm của bang chủ Thiết Lang bang vẫn vạch ra một vết thương thật dài sau lưng Phó Viễn Minh.
Cảm giác được sau lưng truyền tới đau đớn, sát khí trên người Phó Viễn Minh càng thêm tràn đầy.
"Chúng ta cùng nhau đối phó với hắn ta!" Bang chủ Thiết Lang bang Đoạn Bá Trung hô lên.
"Tốt!"
Vừa giao thủ, Phó Viễn Minh đã phát hiện bang chủ Thiết Lang bang Đoạn Bá Trung còn mạnh hơn phó bang chủ Chu Thành Chí một bậc, là cao thủ Chân Nguyên cảnh trung kỳ giống hắn ta.
Một cao thủ Chân Nguyên cảnh trung kỳ và một cao thủ Chân Nguyên cảnh sơ kỳ liên thủ đối phó với Phó Viễn Minh, cục diện lập tức lâm vào thế giằng co.
Phó Viễn Minh cũng không phải thiên chi kiêu tử gì, nếu không có Trần Hạo trợ giúp, đời này hắn ta khó có thể trở thành cao thủ Chân Nguyên cảnh.
Căn cơ của hắn ta vốn thiếu vững chắc, hắn ta lại chỉ tu luyện công pháp Huyền cấp hạ phẩm 《 Tật Phong Quyết 》 và vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm 《 Tật Phong Kiếm Quyết 》, mà hai đối thủ của hắn ta lại tu luyện công pháp vũ kỹ không kém hắn ta!
Hắn ta chỉ được tạo nghệ kiếm pháp mạnh hơn hai đối thủ một bậc.
Phó Viễn Minh muốn vượt cấp khiêu chiến, gần như là không có khả năng!
Trong lúc nhất thời, cục diện bắt đầu đảo nghiêng về phía hai vị bang chủ Thiết Lang bang.
Trên người Phó Viễn Minh càng ngày càng nhiều vết thương, đau đớn kích thích thần kinh của hắn ta. Vậy mà đau đớn và nguy hiểm không khiến hắn ta lùi bước, trái lại chúng khiến hắn ta càng thêm cuồng bạo.
Sát ý tùy ý cuộn trào mãnh liệt, đám bang chúng Thiết Lang bang thông thường sợ đến mức lẫn mất rất xa.
Toàn bộ Thiết Lang bang chỉ có hai vị bang chủ mới có thể ngăn cản sát ý đáng sợ trên người Phó Viễn Minh.
Sau khi cuồng bạo, Phó Viễn Minh bắt đầu liều mạng, hắn ta lấy thương đổi thương, chỉ cần không phải thương thế trí mạng, gần như hắn ta sẽ không né tránh, cho dù liều mạng thụ thương cũng muốn chém một kiếm lên trên người đối thủ!
Phó Viễn Minh liều mạng chém, thiếu chút nữa đã phế bỏ cánh tay trái của Chu Thành Chí!
Chu Thành Chí tức giận chửi ầm lên: "Thật là một tên điên, lão tử nhất định phải chém nát ngươi cho chó ăn!"
Phó Viễn Minh không để ý tới Chu Thành Chí chửi bới, hắn ta đã hoàn toàn chìm đắm trong chiến đấu. Dưới ánh mắt của hắn ta, tất cả chung quanh đều dính thêm một tầng đỏ như máu. Theo hắn ta không ngừng vung vẫy trường kiếm, cảm giác vận luật quen thuộc quái dị lại xuất hiện trong lòng hắn ta.
Đó là cảm giác vô cùng quen thuộc, như hắn ta đang đứng trên hình dài quen thuộc kia, dưới hình dài đều là dân chúng vây xem, trong tay hắn ta nắm thanh trường kiếm quen thuộc, mà phạm nhân thì quỳ trước mặt hắn ta.
Quan viên phủ thành chủ tuyên bố hành vi phạm tội, sau đó hắn ta nhấc trường kiếm chém về phía cổ phạm nhân.
Kiếm của hắn ta rất ổn, rất nhanh, chỉ cần hắn ta muốn, sẽ không khiến phạm nhân cảm thấy thống khổ.
Phó Viễn Minh ngẩng đầu, nhìn bang chúng Thiết Lang bang đang vây xem cách đó không xa... Sau đó hắn ta lại đưa mắt nhìn sang cổ Đoạn Bá Trung.
Cổ của hắn ta và cổ Chu Thành Chí dường như không khác gì những phạm nhân kia.
Một loại cảm giác thấu hiểu bất chợt tập kích đáy lòng Phó Viễn Minh.
Sát khí đỏ như máu cuộn trào, như ngọn lửa bị rót dầu hỏa cuộn trào mãnh liệt không ngừng bốc cháy, chiếu đỏ phương viên mười mét. Sát ý đỏ như máu, cuộn trào như sóng triều cuốn lấy Đoàn Bá Trung và Chu Thành Chí, không che giấu chút nào.
Sát ý đáng sợ khiến tâm thần bọn hắn thất thủ trong nháy mắt!
Ngay trong nháy mắt này, Phó Viễn Minh xuất kiếm!
Một kiếm bình thường không có gì lạ, lại như một kiếm thiên chuy bách luyện, trong kiếm chiêu ẩn chứa toàn bộ kinh nghiệm và cảm ngộ suốt cuộc đời Phó Viễn Minh, trong kiếm mang theo khí thế và sát ý không thể ngăn cản.
Hai người muốn tránh, lại phát hiện thân thể mình như bị mất khống chế, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm xẹt qua cổ của bọn hắn.
Bọn họ giống hệt như đám phạm nhân quỳ gối trên hình dài, mà Phó Viễn Minh lại là đao phủ mặc bạch quái kia!
Kiếm của hắn ta rất ổn, rất nhanh!
Sẽ không khiến người ta cảm thấy chút thống khổ nào.
Tơ máu xuất hiện trên cổ của Đoàn Bá Trung và Chu Thành Chí.
"Kiếm thật nhanh!" Đoạn Bá Trung nhỏ giọng nói.
Chu Thành Chí sờ cổ, đầu lâu của hắn ta bị chạm rớt, sau đó cả người hắn ta ngã xuống đất.
Đoạn Bá Trung hơi quay đầu, sau đó đầu lâu hắn ta cũng rớt xuống.
Phó Viễn Minh từ từ nhắm hai mắt, cả người đều đắm chìm trong khoái ý khi hấp thu linh hồn và chân khí của hai Chân Nguyên cảnh.
Ngay mới vừa rồi, hắn ta đã lĩnh ngộ được một loại kiếm pháp, kiếm pháp chỉ có một thức —— Chém đầu!
Chỉ có điều một thức kiếm pháp này cũng không đầy đủ.
"Bang chủ đã chết!"
Trong lúc bất chợt, thắng bại nghịch chuyển, bang chúng Thiết Lang bang hoàn toàn không tiếp thụ được.
"Phó bang chủ cũng đã chết!"
"Chạy mau!"
"Chạy mau!"
"..."
Ngay khi bang chủ và phó bang chủ Thiết Lang bang vừa chết, bọn họ đã không có phần thắng rồi.
Không ai có dũng khí ngăn cản tên ác quỷ trước mặt!
Phó Viễn Minh đưa mắt nhìn sang đám bang chúng đang trốn chạy, không do dự, hắn ta nâng kiếm đuổi theo.
Đêm nay, Thiết Lang bang nghênh đón tai hoạ ngập đầu.
Ngay khi Phó Viễn Minh giết chết bang chúng Thiết Lang bang thứ bảy mươi ba, hắn ta không lựa chọn tiếp tục truy sát, mà dừng bước, đưa mắt nhìn ngõ hẻm tối đen phía bên phải.
Trong ngõ hẻm tối đen có một người trung niên đi ra, người trung niên giắt kiếm bên hông, giữ lại râu ngắn, khí chất nho nhã, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười nhạt nhòa.
Hắn ta trực tiếp hỏi: "Phó Viễn Minh?"
"Ừm?"
"Ta, gia chủ Bạch gia Bạch Vô Ưu!"
"Ah!"
Bầu không khí hơi lạnh!
Bạch Vô Ưu chính nghĩa nghiêm trang nói: "Ngươi đã mê muội, hôm nay lão phu muốn thay trời hành đạo, trảm trừ mối họa như ngươi thay Thiết Thạch thành!"
"Ừm, ta biết, tốt!" Giọng điệu của Phó Viễn Minh bình thản tới mức có thể khiến người ta tức chết.
Phó Viễn Minh nắm trường kiếm, vẻ mặt nghiêm túc.
Gia chủ Bạch gia Bạch Vô Ưu, hắn ta đã nghe đại danh của người này từ lâu.
"Ngươi không có lời gì muốn nói sao?"
Vẻ mặt Phó Viễn Minh khiến Bạch Vô Ưu hơi không thích. Ở Thiết Thạch thành, cho dù là ai nghe được danh hào của hắn ta, đều sẽ không bình thản giống như Phó Viễn Minh.
"Huyết Lang đã bị ngươi và Lưu Dũng Minh giết sao?"
Bạch Vô Ưu gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Không sai, Huyết Lang cũng giống như ngươi, chẳng qua chỉ là võ giả Chân Nguyên cảnh trung kỳ mà thôi, giết hắn ta rất đơn giản!"
Cho dù lúc này, Bạch Vô Ưu vẫn trợn mắt nói lời bịa đặt như cũ.
Kỹ thuật biểu diễn đạt điểm tối da.
"Ngươi đáng chết!"
"Không, là ngươi đáng chết!" Bạch Vô Ưu cười nói.
"Ngươi thật nắm chắc?" Phó Viễn Minh híp mắt hỏi.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát!" Bạch Vô Ưu có lòng tin mười phần hỏi ngược lại.
"Ngươi cũng không phải Tiên Thiên cao thủ" Phó Viễn Minh cười nói, "Đương nhiên ta có thể trốn!"
Giết chết hai đại cao thủ Thiết Lang bang cùng với đại đa số bang chúng, hắn ta đã mò tới cánh cửa Chân Nguyên cảnh hậu kỳ.
Tam đại gia tộc Thiết Thạch thành không có Tiên Thiên cao thủ, Bạch Vô Ưu cũng không ngoại lệ.
"Đừng cứ mãi nhìn!" Bạch Vô Ưu la lớn, "Các ngươi đi ra hết đi!"
Trên đường cái trước mặt Phó Viễn Minh xuất hiện hai bóng người, một bóng người cao gầy, một bóng người thấp béo giơ đao đứng trên nóc nhà bên tay trái của hắn ta.
Sau lưng hắn ta, Lưu Dũng Minh dẫn theo hai vị phó thống lĩnh thành vệ xuất hiện.
Mặt đất run nhè nhẹ, thành vệ binh đang chạy tới đây.
"Tam đại gia chủ Thiết Thạch thành cùng với thành vệ binh cùng bao vây tiễu trừ ngươi, đây là vinh hạnh của ngươi!"
Phó Viễn Minh sửng sốt một chút, đội hình sang trọng như vậy thật đúng là coi trọng hắn ta!
Tam đại gia chủ tối thiểu cũng đạt tới Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, thống lĩnh thành vệ binh ít nhất cũng phải có thực lực Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, lại thêm hơn một nghìn thành vệ binh, Phó Viễn Minh chắp cánh cũng khó thoát!
Đúng lúc này, đột nhiên Phó Viễn Minh cảm giác được trường kiếm trong tay nóng lên!