Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 39



Lúc Kỷ Tiếu Nhạn rời khỏi trường học, còn đặc biệt dặn dò Kỷ Tiếu Nhan: “Tình cảm ấy, quá sớm hay quá muộn đều khiếm khuyết, bản thân phải biết nắm lấy, em không còn là trẻ con nữa, có nhiều việc phải học tự mình nhìn nhận, lòng người khó đoán, nhưng lúc người khác đặt trái tìm đến trước mặt em, cũng phải biết quý trọng, tìm hiểu mới đúng a!”

“Lúc hạnh phúc đến bên phải nắm chặt cơ hội, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ chị đều quan sát cẩn thận rồi, đối với em đều rất nhiệt tình….. Nếu em có cảm giác với họ, vậy đừng để cơ hội dễ dàng trôi mất a……”

“Tiếu Tiếu, em phải nhớ, mang đến hạnh phúc cho người đáng được mình quý trọng, bản thân mới là hạnh phúc nhất!”

Tới lúc cuối, Kỷ Tiếu Nhạn còn không quên hung hăng thêm vào một câu: “Còn điều tên hỗn đản Nhạc Húc Phong kia, hắn xứng đáng đau khổ thương tâm! Em cách hắn càng xa càng tối!”

Kỷ Tiếu Nhan liên tục gật đầu, cảm giác trong lòng là lạ, cũng không phản bác gì, thấy chị gái càng đi càng xa, còn có chút thương cảm khó hiểu, giống như bản thân trong nháy mắt trưởng thành hơn rất nhiều.

=. =. =. =. =

“Mang hạnh phúc đến cho người đang được mình quý trọng sao?”

Một tuần sau khi kết thúc đại hội thể thao, Kỷ Tiếu Nhan một mực suy ngẫm câu nói này, càng cảm thấy bản thân hình như làm rất ít việc vì người khác, lấy mấy người bản thân thường ở cùng nhất ra mà nói, Sâm Bân, Đỗ Linh Vũ, còn có Nhạc Húc Phong, cậu hiện tại hoàn toàn nhận ra, bọn họ đối với mình kỳ thật rất tốt.

Nhưng cùng không biết là vì cố ý quên đi hay là vì lý do gì, mỗi khi đến lúc cảm thấy tim đập có chút rộn ràng, Kỷ Tiếu Nhan luôn tự động bắt buộc bản thân đem mấy thứ đó ném sang một bên, không chút suy nghĩ.

Là sợ hãi sao?

Chính cậu cũng không biết.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, bản thân quả thực luốn được bọn họ chiếu cố che chở, nhưng lại luôn một vẻ tỉnh tỉnh mê mê, như vậy có công bằng với bọn họ không?

Kỷ Tiếu Nhan thực hoang mang, bởi vì những kinh nghiệm đơn thuần của cậu thật sự khiến cậu không biết nên làm gì, ba người này, người nào cũng làm cậu tâm loạn như ma, không biết thế nào.

=. =. =. =. =

Chủ nhật đó, Sâm Bân ở trong biệt thự xa hoa của mình buồn bực hút thuốc lá, rút ra một cây lại một cây, tên đàn em ở bên cạnh thấy nóng ruột, lại bên khuyên: “Sâm ca, đừng rút nữa, đã nhiều như vậy rồi.”

Sâm Bân sửng sốt một chút, nhìn y, hỏi: “Lộ Tùng đâu?”

“Tùng ca đi gặp tiểu thiếu gia Liêm gia, sáng sớm đã đi rồi.”

“Liêm gia? Liêm Tử Toàn?” Nhớ tới cái áo choàng đen tuyền bên cạnh Kỷ Tiếu Nhan, tay cầm điếu thuốc của Sâm Bân rõ ràng dừng lại một chút.

“Vâng, Tùng ca thích tiểu thiếu gia Liêm gia, nói muốn theo đuổi.”

“Nga?” Trên khuôn mặt nét cạnh hoàn mỹ của Sâm Bân lộ ra một nụ cười suy tính, khóe miệng tà tà cong lên, thanh âm từ tính mang theo ý cười: “Thú vị, thú vị, hành động của Lộ Tùng cư nhiên nhanh như vậy? Tốt, tốt.”

“A?” Tên đàn em không hiểu gã hưng phấn cái gì.

“Lão tử quyết định rồi!” Sâm Bân hung hăng ném điếu thuốc xuống bàn, đột nhiên hào hùng vạn trượng rống lên, làm một đám đàn em đứng trên hành lang sợ nhảy dựng lên, tất cả đều vươn đầu xem rốt cục là sao.

Tiểu Tứ run rẩy lắp bắp hỏi một câu: “Sâm ca, anh quyết định cái gì?”

Sâm Bân tà mị cười với y, khuyên tai chợt lóe sáng, phun ra hai chữ: “Bí mật!”

Một loạt đàn em ở bên nghe lén ầm ầm ngã xuống……

Sâm thiếu gia không đi tìm người khác, trực tiếp lái chiếc xe thể thao Lamborghini phóng đi, chạy tới khu phố bar xa xỉ nhất ở trung tâm thành phố, sau đó một đường đi thẳng, tới một quán bar tên ‘Đỉnh Cấp’ ở phía trước, bồi bàn ân cần lại thăm hỏi, Sâm Bân trực tiếp ném cho y một cái Zippo số lượng có hạn mà hôm qua đám đàn em mới đưa đưa cho gã để trong túi, sau đó hung hăng tiến vào, đến quầy bar trước mặt, cướp lấy ly rượu trong tay tên một thân đồ hàng hiệu trắng toát.

“Sâm Bân? Tiểu tử cậu sao lại đến đây, không phải một mực ở nhà làm học sinh ngoan sao?” Người nọ tùy tiện cười, sau đó vươn một cánh tay. Rất không đứng đắn ôm lấy cổ Sâm Bân, mắt phượng cong lên, uể oải nói: “Bình thường tìm cậu uống rượu, đều nói không có thời gian, lần này cơn gió nào đã đưa cậu tới đây vậy?”

Sâm Bân bất động thanh sắc ôm lấy thắt lưng y, định lôi y ra khỏi quầy bar, nhưng người kia biết rõ ý đồ của gã, mắt nửa híp: “Cậu ít tới, bản thân không uống rượu cũng đừng quản tôi!”

Sâm Bân đánh giá trái phải một chút, người trong Đỉnh Cấp đều là người có quyền thế hay có tiền bạc, đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đằng sau bồn cây cách quầy bar không xa, có mấy nam nhân mặc Âu phục đang ngồi, tuy là đang uống rượu, nhưng mắt cứ liếc qua đây.

“Cậu uống nhiều rồi, có người ở bên cạnh theo dõi còn uống như vậy sao?” Sâm Bân nhỏ giọng nói, tên này thực không biết sống chết.

“Hanh!”

Nam tử mặc đồ trắng lạnh lùng hừ một tiếng, vỗ vào quầy bar còn định gọi thêm rượu, bị Sâm Bân ngăn lại, “Cậu phát điên cái gì, tôi hôm nay không có hứng bị một đám người truy sát, tìm cậu là có chính sự!”

“Nga? Chính sự?” Nam nhân vừa rồi còn say đến mơ mơ màng màng ánh mắt bỗng nhiên phát sáng, như một chú mèo từ rượu đột nhiên phấn chấn, đôi mắt mỹ lệ vô cùng trong nháy mắt mở to, dưới ánh đèn treo trên trần nhà có vẻ mê người đặc biệt.

Tô Á, chính là nam tử trước mặt Sâm Bân, con lai Trung – Pháp, trời sinh vốn quyến rũ, mắt một sắc tím, đẹp đến không nói nổi, những người từng gặp qua y, từ trước đến nay không biết dùng từ nào khác để miêu tả y, thân phân hiện nay là bạn thân từ bé của Sâm Bân.

Tô Á chỉ cao tầm 1m75, y cười tựa cả người vào lòng Sâm Bân, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, tựa như một tinh linh bóng đêm, phối với Sâm Bân cao to tà mị, ở trong quán bar nhìn quả đặc biệt đẹp mắt.

Sâm Bân ôm Tô Á, hai người cứ như vậy mà thầm thì, giống như cặp tình nhân đang thủ thỉ, Tô Á ôm lấy đầu Sâm Bân, kề bên tai gã nói vài câu, Sâm Bân ban đầu còn không tin, sau đó thì bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.

Hai người ở bên này nói chuyện, mấy nam nhân theo dõi ở bên kia đã sớm thản nhiên hạ camera xuống, qua tai nghe kết nốt, nghe thấy thanh âm cơ hồ không chút cảm tình nào của một nam nhân: “Y ở cùng Sâm Bân sao? Tiếp tục theo dõi y.”

Sâm Bân đi tìm Tô Á, không vì gì khác, là bởi vì Tô Á đang gặp gỡ một nam nhân, thấy lập trường của y hẳn là không khác Kỷ Tiếu Nhan là mấy, gã hỏi Tô Á, cậu cảm thấy nên tỏ tình với một tên con trai như thế nào thì tốt?

Tô Á hỏi gã, cậu là chơi đùa a, hay là cùng nhau cả đời?

Sâm Bân nói, đương nhiên là thiên trường địa cửu.

Tô Á đập bàn đứng lên, vậy còn nói sao, cách làm có thành ý nhất, đương nhiên là như này như kia, như kia như này…..

Môt lúc, Sâm Bân buông Tô Á ra, vừa còn là con mèo nhỏ ranh mãnh lại trở nên lười biếng, gọi người pha chế rót rượu, sau khi cùng Sâm Bân uống một chén, nhìn gã lo lắng vô cùng rời đi, Tô Á đập bàn cười lớn không ngừng.

“A ha ha! Sâm Bân tên ngu ngốc này! Cư nhiên thật sự tin, a ha ha! Thực thú vị! Thực thú vị!”

Tô Á cười đến chảy nước mắt, Sâm Bân a Sâm Bân, đừng nói cậu không biết tôi là dạng người nào, cư nhiên tin tưởng, cậu lần này đúng là tỉnh cảm sâu động rồi!

Cười cười, vẻ mặt y lại trở nên thống khổ, nắm lấy cổ áo, kéo lớp vải thượng đẳng để lộ ra một loạt vết cào, thì thào tự nói: “Người hữu tình sẽ thành người thân, thực hay, thực con mẹ nó hay…..” Ngữ khí quả thật thương cảm vô cùng…..

=. =. =. =. =

Sâm Bân tuy tính tình nóng nảy, nhưng dù sao cũng đã lăn lội trong Hắc đạo, làm việc tuyệt đối cẩn thận, chủ nhật tuần trước đã thương lượng đối sách cùng Tô Á, quả thực bổ trí tốt tất cả, nhưng là chuyện của một tuần sau.

Mấy ngày này, Đỗ Linh Vũ vì thẳng thắn tỏ tình, đối với Kỷ Tiếu Nhan chính là rõ ràng tốt lên, cái gì cũng tự cho mình là hộ hoa sứ giả, chọc Sâm Bân nghiến răng giận, mà Nhạc Húc Phong tinh thần sa sút ngoài dự liệu, mỗi ngày đều liều mạng làm việc, rất có tinh thần muốn làm bản thân khổ nên nôn ra máu.

Tới chủ nhật, Sâm Bân nói muốn bồi Kỷ Tiếu Nhan ra ngoài chơi, Đỗ Linh Vũ thay mặt trường tham gia thi biện luận, Liêm Tử Toàn bị Lộ Tùng lôi đi, Trương Hiểu Ba vì để bồi tiền cho Phiếu anh đào mà tân tân khổ khổ đi phát tờ rơi, vì vậy tình hình biến thành chỉ có hai người bọn họ hẹn hò.

“Tiểu quỷ, cậu muốn đi đâu?” Sâm Bân làm bộ lơ đãng hỏi.

“Công viên vui chơi, được chứ?”

“Cái gì? Cái chỗ trẻ con hay đến chơi á? Đầu cậu có vấn đề hay IQ thấp…..” Sâm lão đại theo phản ứng có điều kiện vừa nghe xong liền mắng, nhưng thấy vẻ mặt không vui của Kỷ Tiếu Nhan, tự động ngậm miệng.

Ai….. Thực mụ nội nó uất ức….. Sâm Bân kìm nén vô cùng, nhưng vẫn lái xe đưa Kỷ Tiếu Nhan đến trước cổng công viên vui chơi, lúc nay gã dổi xa, lại một chiếc Bentley, bởi vì loại này Kỷ Tiếu Nhan sẽ thoải mái hơn một chút.

Sâm Bân lần này không mang theo một tên đàn em nào, tất cả đều do gã toàn quyền phụ trách, vì vậy việc xếp hàng ma vé, Sâm thiếu gia buồn bực đi làm.

“Người sao lại nhiều như vậy, sớm biết cậu muốn đến nơi quỷ quái nay, tôi đã cho người đuổi hết người đi.” Sâm Bân bất mãn nói.

“Nhưng công viên vui chơi phải nhiều người mới vui a, cái loại suy nghĩ bá vương của anh thật sự là hơi quá đáng.” Kỷ Tiếu Nhan không khách khí phê bình gã.

“Hanh, nói thì dễ lắm, lát nữa cậu bị chen, tức giận không phải là lão tử sao?”

“Anh… nói loạn cái gì vậy……”

Kỷ Tiếu Nhan nghe gã nói vậy, có chút không được tự nhiên, kỳ thật cậu trước nay đối với loạn chuyện này đều rất trì độn, nhưng lời tỏ tình thẳng thắn của Đỗ Linh Vũ, lời khuyên của chị, đều làm cậu bắt đầu trở nên mẫn cảm.

Sâm Bân thấy cậu cúi đầu, mái tóc dưới ánh nắng mềm mại khả ái, nhịn không được vươn tay khẽ vuốt, ai ngờ Kỷ Tiếu Nhan lại vì động tác có chút mờ ám này mà sợ hãi, thậm chí lùi về sau một bức lớn.

“Làm gì a! Chuyện quá phận hơi cũng đã làm rồi, cậu trốn tôi làm gì! Thiết!”

Sâm Bân có chút muốn giết người, hành động né tránh gã của Kỷ Tiếu Nhan như đâm một nhát vào tim gã.

Kỳ thực Kỷ Tiếu Nhan cũng phản ứng ngoài ý muốn của mình làm sửng sốt, lại nghe gã nói như vậy, trong đầu liên tưởng đến một chuỗi hình ảnh Sâm Bân hôn cậu, an ủi cậu, giống như bị sét đánh trúng,

Vì sao trước đây không có cảm giác này, những việc thường làm giữa các nam sinh đó, còn cả lời nói muốn cậu của Sâm Bân…….

Tất cả những cái đó đều chỉ về một mục tiêu rõ ràng, nhưng lúc Kỷ Tiếu Nhan bừng tỉnh, rốt cục cũng đến lượt bọn họ.

“Cho hai vé!”

“Tổng cộng là 240 đồng.”

“300 đây không cần thôi lại.”

Sâm Bân cầm vé quay đâu, thấy Kỷ Tiếu Nhan đờ ra, khẩu khí vẫn không có chuyển biến tốt đẹp: “Cậu đơ ra làm gì, này, vé đưa cậu, đi thôi!”

Gáy Kỷ Tiếu Nhan bị Sâm Bân vỗ một cái, hồn trở về xác, vội vã đáp lại: “À, đây, đây.” Sau đó vội vàng đi cạnh Sâm Bân, theo đoàn người đi vào công viên vui chơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv