Ta đang gặm màn thầu trong nhà lao, thị vệ tới mở cửa, nói là bạo quân tỉnh lại rồi. Ta được đưa ra ngoài, Nhị vương gia lại đang bị áp giải tiến vào. Hai người bọn ta đi ngang qua nhau nhưng khô.n.g nói lời nào. Ta dùng ngón chân nghĩ cũng biết ch.ắ.c ch.ắ.n là tên vương bát đản này hại ta. Thật là một tên khốn, hại một người tốt như ta phải chịu oan.
Ta đã nghĩ xong phải làm sao để giải thích với bạo quân. Ta tắm rửa sạch sẽ, đến Trường Sinh cung. Lão t.h.á.i giám đang đứng ngoài cửa ném phất trần thấy ta đến mới thu lại nhìn ta.
“Diệp nha đ.ầ.u, c/ô gầy đi rồi.”
“Gặm màn thầu mười ngày trời, lão khô.n.g gầy đi thì ta đi bằng đ.ầ.u.”
Lão t.h.á.i giám hừ một tiếng, lắc lắc phất trần: “Ta cũng khô.n.g may mắn như c/ô.”
Ta vào bên trong Trường Sinh cung, bạo quân đang ngồi ở án thư xem tấu chương. Hắn ngẩng đ.ầ.u nhìn ta một cái. Khói của Hương Long Diên mờ mờ ảo ảo, lượn lờ t.r.ư.ớ.c mắt bạo quân.
Ta vẻ mặt thê lương quỳ xuống bên chân hắn, nghĩ đến thủ đoạn giết người của hắn, liền cố nén nước mắt: “Bệ hạ, ta thật sự khô.n.g có đ.ầ.u độc bệ hạ.”
“Quả nhân biết.”
“A?”
“Đây chẳng qua là thủ đoạn của quả nhân mà thôi.”
Bạo Quân ngắn gọn nói vài câu. Ta nghe xong đều nghẹn họng. Hóa ra T.h.á.i phó mặc dù ủng hộ bạo quân nhưng thật ra lại ngấm ngầm hợp tác với Nhị vương gia. Ban đ.ầ.u T.h.á.i phó để Triệu Ngọc Nhu vào cung chính là muốn kiểm tra quan hệ của ta với bạo quân. Ông ấy muốn thử xem bạo quân có g.i.ết ta hay khô.n.g.
Biết giúp đỡ tắm rửa là lỗi của ta sao? Biết xoa bóp cũng là lỗi của ta sao? Chẳng lẽ biết chăm sóc da mặt cũng là ta sai hả?
Đám người tâm thần này, hại ta phải chịu khổ chịu p.h.ạ.t, suýt n.ữa thì thành trọng tội.
Bạo quân đã nói như vậy, ta cũng tò mò nên nhoài người qua ghế của hắn ngước mặt lên hỏi:
"Tại sao bệ hạ lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Bạo quân cười mà khô.n.g đáp. Đôi mắt xanh biếc sáng ngời. Tao thấy tim mình đập mạnh. Thôi chết rồi. Chẳng lẽ đây là cảm giác động tâm sao?
N.a.m nhân thấy ta càng sáp lại gần, liền gọi ngự tiền thị vệ. Ta lại một lần n.ữa bị đám ngự tiền thị vệ kéo ra khỏi nội điện. Lão t.h.á.i giám thấy ta lại bị kéo ra ngoài, tức giận cầm cây phất trần Trần chỉ vào ta:
"C.ô… c/ô… c/ô... Suốt ngày bị ngự tiền thị vệ kéo ra ngoài. C.ô còn c.h.út mặt mũi nào n.ữa khô.n.g hả?"
Nhị vương gia cùng đám loạn đảng trong triều bị xử tử. Các bá tánh lại trở nên yên bình, trở về cuộc sống thường ngày như t.r.ư.ớ.c. Hàng ngày ta chính là giúp bạo quân tắm rửa, massage, chăm sóc da mặt. Làm lâu rồi c/ô.n.g việc có c.h.út nhạt nhẽo, ta ở trong cùng khắp nơi đi dạo, muốn coi xem có c/ô.n.g việc nào thích hợp để đổi qua khô.n.g. Hai ngày quan sát khắp nơi, cũng khô.n.g có c.h.út hi vọng gì, nhưng lại nhìn trúng đám ngự tiền thị vệ. Đại khái là mùa xuân đến, cây cối đâm chồi nảy lộc, cho nên lòng ta cũng nảy mầm.
Ta xuyên tới đây cũng đã được 3 năm, năm nay cũng là 26 tuổi. Ở thời cổ đại ta chính là một cung n.ữ già, chưa có gia đình. Dù sao cũng khô.n.g có việc gì, nói chuyện yêu đương cho đỡ buồn chán thì tốt hơn.
Ta b.ắ.t đ.ầ.u chiếu cố mấy người thị vệ. Bọn họ thấy rất khó hiểu. Đi tới đi lui mấy ngày, họ khô.n.g nhịn được mà hỏi ta n.g.uyên nhân. Biết được mục đích của ta, thị vệ chỉ lắc đ.ầ.u thở dài.
"Diệp c/ô nương, tâm ý này của c/ô, ta khô.n.g thể nhận."
Ngoài mặt thì ta tỏ ra đ.a.u khổ, nhưng bên trong lại đang cố nén lửa giận: "Tại sao? Các người coi thường ta?"
Thị vệ lắc đ.ầ.u, tiếc nuối nói: "Diệp tiểu thư rất tốt nhưng mà lại là một tên đoạn tụ."
Ta quay đ.ầ.u nhìn một thị vệ khác, hắn ta cũng bất đắc dĩ thở dài: "Ta cũng là một tên đoạn tụ."
Hai thị vệ đồng thời nhìn ta: "Bọn ta là một đôi."
Ta cắn tay áo rơi lệ*. Tình yêu còn chưa kịp b.ắ.t đ.ầ.u đã phải kết thúc. Ta đ.a.u lòng muốn ch..ết rời khỏi Trường Sinh cung. Ngự tiền thị vệ nhìn nhau, nhún vai bất đắc dĩ. Nhưng chỉ một lát lại thấy ta chạy về. Hai người bọn họ nhìn ta. Ta nhìn bọn họ một lượt, thắc mắc: "Hai người các ngươi, ai nằm trên, ai nằm dưới?"
*đoạn tụ cũng có nghĩa là cắt tay áo á.
Mấy ngày hôm nay ta có chuyện khô.n.g vui, ngay cả bạo quân cũng nhận ra. Hắn ngồi trên trường kỷ uống trà, thấy ta phiền phức, liền đuổi ta ra ngoài, để hắn yên.
Rồi có một ngày bạo quân muốn hỏi ta tại sao lại phiền lòng. Ta dừng động tác xoa lưng cho hắn, nhìn về phía hồ nước xa xa ngoài kia mà phát sầu: “Tết này ta đã 27 tuổi rồi. Nếu như còn khô.n.g lấy chồng thì có lẽ sẽ chẳng ai muốn lấy ta n.ữa. Vất vả lắm ta mới làm quen được với 2 thị vệ nhưng cuối cùng bọn họ đều là đoạn tụ.
Bạo quân nghe là ta nói mấy lời này xong cũng chẳng để ý, nhắm mắt xua tay: “Xoa lưng.”
Ta nhìn n.a.m nhân t.r.ư.ớ.c mặt, hận khô.n.g thể để dùng một quyền mà đánh ch/ế/t hắn.
Ngày thứ hai lão t.h.á.i giám mang tới cho ta một thánh chỉ, cũng khô.n.g thèm đọc.
“Tự mình đọc đi.”
Lão t.h.á.i giám đem phất trần đổi sang hướng khác. Ta mở thánh chỉ ra, nghiêm túc gật đ.ầ.u. Một lúc lâu s.a.u, ta đem thánh chỉ đến t.r.ư.ớ.c mặt lão t.h.á.i giám: “Ta khô.n.g biết chữ.”
Lão t.h.á.i giám trợn mắt khô.n.g nói nên lời, chỉ vào mấy chữ hoa hoa trong thánh chỉ: “Bệ hạ phong c/ô làm M.ỹ nhân. Từ nay, c/ô chính là phi tần của bệ hạ.”
Đối với việc được phong làm M.ỹ nhân ta cũng khô.n.g vui lắm. Ta cầm thánh chỉ đi tìm hắn. Hắn đang phê tấu chương thì thấy ta bước đến.
“Có chuyện gì vậy?”
Ta bất mãn để thánh chỉ t.r.ư.ớ.c mặt hắn.
Tại sao ngài lại phong ta làm M.ỹ nhân? Ta có mục tiêu của riêng mình.”
"Ta cho nàng làm phi tần t.r.ư.ớ.c, s.a.u đ.ó khi nào nàng trở thành Hoàng hậu thì quả nhân sẽ tính tiếp."
"Hiện tại ngài có thể lập ta làm Hoàng hậu."
Bạo Quân cười haha s.a.u đ.ó tàn nhẫn nói: "Ảo tưởng!"
Làm phi tần của bạo quân chẳng khác gì so với làm cung n.ữ. C.ô.n.g việc hàng ngày vẫn là tắm rửa, xoa bóp, dưỡng da mặt cho hắn. Phi tần nhà ai mà lại phải làm những c/ô.n.g việc như thế này?
Bạo quân đúng là nhàn rỗi đến nhàm chán rồi. Lúc hắn vui thì tấn phong ta lên, lúc khô.n.g vui thì lại phế ta xuống.
Ta cùng lão t.h.á.i giám khô.n.g chịu được mà nói xấu hắn. Lão t.h.á.i giám chỉ vào ngực ta: "Cả hậu cung đều chỉ có c/ô là phi tần, c/ô còn để ý cái gì?"
Cuối cùng khó khăn lắm mới lên được phi vị, hắn b.ắ.t ta xoa bóp cho hắn coi như là phần thưởng. Ta tức giận vừa nhéo vừa cấu.
Màn đêm buô.n.g xuống ta nằm ở trong ngực hắn. Bạo quân thấy ta gọi tên, mở mắt. Ta ngẩng đ.ầ.u hỏi hắn: "Vì sao chàng lại đối tốt với ta như vậy?"
Bạo quân nhìn ta một lúc s.a.u đ.ó mới nói ra một câu. Ta trừng lớn hai mắt từ trên giường bò dậy.
"Ta cũng xuyên tới đây."
Bạo quân cho rằng ta sẽ hỏi hắn xuyên tới đây bằng cách nào, kết quả hắn lại nghe ta hỏi: "Chàng xuyên tới đây cùng với kính áp tròng?"
Trên mặt n.a.m nhân đã xuất hiện mấy vệt đen.
"Cả nhà nàng mới đeo kính áp tròng. Quả nhân xuyên qua từ khi sinh ra!"
Ta rất khô.n.g hài lòng, nắm lấy cánh tay của hắn lôi kéo. Bạo quân bất đắc dĩ phải ngồi dậy. Ta ôm mặt của hắn nhìn cái nhìn phải, vừa sờ vừa nhéo, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Tại sao chàng có thể che giấu giỏi như vậy?"
"Dưỡng thành thói quen."
"Kiếp t.r.ư.ớ.c chàng làm gì?"
Bạo quân nở một nụ cười hiếm hoi và phun ra mấy chữ: "Làm trâu làm ngựa."
(Chỗ này là 社畜: chỉ kiểu người chăm chỉ làm việc, làm trâu làm bò cho người ta nhưng khô.n.g được coi trọng, bị ức hiếp.)
S.a.u khi biết được thân phận thực sự của bạo quân, ba ngày s.a.u ta cũng chưa bình tĩnh trở lại. Thật là một người xuyên khô.n.g giỏi che giấu tung tích.
Ta nhéo eo nhìn khung cảnh ở Trường Sinh cung. Nghĩ đến thân phận của bạo quân khi xuyên tới đây, xong nhìn lại thân phận của mình, quả nhiên là càng so sánh thì càng tức chết. Lão t.h.á.i giám hơi ngạc nhiên khi thấy ta đã khô.n.g còn hay phàn nàn như thường ngày. Trong giây tiếp theo, ta liền giơ rộng tay, hét lên:
"Ta là T.h.á.i hậu!"
Bạo quân mới hạ triều, vừa bước qua cổng của Trường Sinh cung, chẳng quan tâm mà đi ngang qua ta, tiến vào nội điện.
Gió xuân thổi qua Trường Sinh cung. Trong sân, cây cối xanh tươi, lá cây khẽ xào xạc. Hoa nở, tỏa hương thơm nhàn nhạt.
Dạo này trời hay mưa. Bạo quân đang ở đội điện phê duyệt tấu chương, được một lát thì đ.a.u đ.ầ.u dữ dội, day day trán gọi ta.
Khi ta đến bạo quân đang ngồi ở trên trường kỷ. Vị bạo quân này khô.n.g hiểu tại sao lại rất hay đ.a.u đ.ầ.u và thỉnh thoảng hay ốm vặt.
Ta xoa bóp trán cho hắn. S.a.u khi các huyệt đạo được giải, cơn đ.a.u đ.ầ.u cũng giảm xuống. Hắn thở dài.
"Tại sao chàng lại hay đ.a.u đ.ầ.u như vậy?"
Bạo quân nằm ở trên đùi ta, hưởng thụ cảm giác được chăm sóc: "Ta đã bị từ khi còn nhỏ."
Ta ngạc nhiên: "Sao chàng là người hiện đại mà khả năng chịu áp lực lại kém thế?"
Bạo quân mở hai mắt, khó chịu nói: "Nàng cho rằng ai cũng có thể chịu đựng được môi trường trưởng thành như thế này sao?"
"Còn có cái gì mệt mỏi hơn chuyện suốt ngày ta phải xoa lưng cho chàng sao?"
"Nàng muốn nghe khô.n.g?"
Ta gật đ.ầ.u: "Muốn!"
Bạo quân chỉ vào miệng của mình, giống như một tên lưu manh: "Nàng hôn ta một cái ta sẽ kể cho nàng nghe."
"Ta khô.n.g hôn. Mỗi lần như vậy chàng lại lừa ta lên giường."
Bạo quân sửa lại lời nói của ta: "Ta với nàng là phu thê."
"Thê của chàng là Hoàng hậu. Chàng tấn vị cho ta đi."
"Chuyện này đợi khi nào quả nhân tâm tính tốt thì lại nói tiếp."
Ta khinh thường liếc hắn một cái. N.a.m nhân này nhất định khô.n.g bao giờ chịu thiệt.
Bạo quân kể cho ta nghe. Lúc ở thế giới hiện đại, s.a.u khi tốt nghiệp đại học liền vào làm ở một doanh nghiệp nhà nước. Hắn chăm chỉ làm việc 8, 9 năm trời, cuối cùng cũng đợi được đến ngày được cân nhắc nên làm giám sát, lại bị một người có quan hệ trong c/ô.n.g ty chiếm mất. Bạo quân tức giận nhưng vì c/ô.n.g việc chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng. 6 năm s.a.u, hắn cuối cùng cũng được thăng chức lên làm giám sát.
Đúng là làm trâu làm ngựa cho người ta, cuối cùng lại c.h.ế.t vì tăng ca.
Lúc bạo quân xuyên đến đây là khi đứa trẻ mới được sinh ra. Mặc dù trẻ sơ sinh khô.n.g thể nhìn rõ mọi thứ nhưng hắn vẫn có thể nghe được. Người được gọi là Phụ hoàng kia đang nhìn hắn với vẻ sợ hãi. Còn mẫu thân của hắn thì lại cười lớn, chỉ vào hắn và nói rằng quả báo.
Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a ngồi trên ghế, cả người dựa vào tay ghế, đ.ầ.u tóc xõa tung, điên cuồng cười lớn như kẻ điên.
"Hách Liên Kỳ, đứa con này chính là nghiệp chướng. Đây chính là do ô.n.g trời trừng p.h.ạ.t ngươi. Hahaha..."
"Đáng đời! Hoài lang, chàng nhìn thấy khô.n.g? Đây chính là nghiệp chướng. Hách Liên kỳ sinh ra một thứ nghiệp chướng. Hahaha..."
Hách Liên Kỳ hai mắt đỏ ngầu nhìn Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a, bị lời nói của b.à chọc giận, giơ tay muốn đánh b.à, cuối cùng lại khô.n.g làm được. Hắn tức giận vung tay áo, ép buộc n.ữ nhân nhìn vào mắt hắn:
"Đứa nhỏ này mặc kệ là thế nào, đều là con của nàng và ta. Trên người hắn có huyết mạch của ta và nàng."
Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a trợn mắt. Khuôn mặt Hách Liên Kỳ đã trở nên méo mó vì tức giận. Hắn cười thâm hiểm, khiến nét mặt càng trở nên khó nhìn.
Hách Liên Kỳ dùng tay ép buộc Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a ngẩng đ.ầ.u: "Ta và nàng, ở bên nhau ngày đêm, cùng ngủ chung một giường. Nàng còn sinh cho ta một đứa con trai. Nàng cùng Thôi Chấn Hoài thì sao? Khô.n.g có gì hết!"
Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a điên cuồng hét lớn, dùng hai tay đánh Hách Liên Kỳ, đôi mắt sưng húp hiện lên vẻ căm hận: "Hách Liên Kỳ, ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi!"
Hách Liên Kỳ dùng hết sức giữ Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a trên ghế. Nhìn vẻ mặt điên cuồng của b.à, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm. Tiếng hét của cung n.ữ vang lên. Hách Liên Kỳ rời đi. T.h.á.i giám đi theo phía s.a.u nhìn hắn ở trên kiệu, trầm giọng hỏi:
"Bệ hạ muốn trở về Trường Sinh cung để nghỉ ngơi?"
Hách Liên Kỳ dựa vào phía s.a.u, lau vệt m.á.u đỏ trên mu b.àn tay vì lúc nãy bị Thường Nhạc cào xé, rồi ném chiếc khăn xuống đất, mệt mỏi nói:
"Đi đến cung của Đ.ứ.c phi."
_______
Thường Nhạc khô.n.g thích đứa nhỏ này. Hách Liên Kỳ cũng khô.n.g thích nó. Người trong cung coi bạo quân là điềm xấu, nhìn thấy hắn sẽ lập tức bỏ chạy.
Bạo quân từ nhỏ đã phải đề phòng mẫu thân của mình. Nếu hắn khô.n.g c.h.ú ý một c.h.út, mẫu thân sẽ hại hắn. Khi hắn mới một tuổi đang ngủ ở trong nôi, Thường Nhạc nhân lúc khô.n.g ai hay biết tìm cách lẻn vào bế hắn đi, ôm hắn tới bên hồ.
Mùa đô.n.g rất lạnh, Thường Nhạc ném hắn xuống nước. Đứa trẻ ở trong nước khô.n.g ngừng giãy giụa, Thường Nhạc nằm ở bên hồ nói lung tung:
"C.h.ế.t đi. C.h.ế.t đi. Các ngươi đều đáng chết."
Mấy người thị vệ đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, đã cứu bạo quân đang sắp c.h.ế.t chìm. Tất cả những cun.g nhân khô.n.g trô.n.g coi tốt Thường Nhạc đều bị x.ử t.ử. Bạo quân trở thành dưỡng tử của Hoàng hậu. Từ lúc đ.ó hắn cũng xuất hiện b.ệ.n.h đ.a.u đ.ầ.u và hay ốm vặt.
Hoàng hậu khô.n.g thích đứa trẻ này, đều coi như khô.n.g biết. Hách Liên Kỳ giao hắn cho nàng, nàng khô.n.g thể khô.n.g cần nhưng cũng khô.n.g khiến nàng hết ghê tởm. Là một người hiện đại, bạo quân sao có thể bị khuất phục t.r.ư.ớ.c ánh mắt kỳ dị của bọn họ. Mọi người trong cung đều có thể tùy ý b.ắ.t n.ạ.t đánh đập hắn, nhưng cũng khô.n.g thể cản được việc hắn muốn giành lấy ngai vàng.
Bạo quân khô.n.g hận Thường Nhạc. Hắn cảm thấy người mẹ này đáng thương hơn. Hắn khinh thường Hoàng đế Hách Liên Kỳ. Mặc dù đều là n.a.m nhân nhưng hắn cũng khô.n.g nhịn được mà mắng Hách Liên Kỳ khô.n.g xứng đáng là n.a.m nhân.
Cướp vợ người khác, loại chuyện này thật sự là thiên lý bất dung. Quan trọng là cả Hoàng cung đều khô.n.g có cho rằng là Hách Liên Kỳ sai. Bọn họ đều chỉ trích Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a lả lơi ong bướm, khô.n.g giữ đạo làm thê, hầu hai phu. Bạo quân nhìn thấy mấy người này đều có cảm giác ghê tởm. Rõ ràng n.a.m nhân là người sai nhưng mọi tội lỗi đều đổ lên đ.ầ.u một n.ữ nhân vô tội.
Hách Liên Hoan là nhi tử của Hoàng hậu. Bề ngoài tuy là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại ác độc vô cùng.
Hồi bạo quân 5 tuổi, Hách Liên Hoan mới chỉ 3 tuổi nhưng lại khiến cho bạo quân biết một đứa trẻ 3 tuổi có thể độc ác như thế nào.
Hôm đ.ó bạo quân đi ngủ, vén chăn lên thì thấy rất nhiều sâu bọ và rắn rết đang bò lổm ngổm bên trong. Còn có một con rắn lớn đang cuộn chặt mình nuốt chửng một con vật khác. Bạo quân khô.n.g thấy sợ, chỉ thấy ghê tởm. Hách Liên Hoan còn đang đứng ở cửa cười, bạo quân nhân lúc hắn khô.n.g đề phòng mà ném hẳn lên giường đầy rắn kia.
Tiếng hát của trẻ con vang khắp trời. Hách Liên Hoan bị dọa đến mức sốt cao 3 ngày. Hách Liên Kỳ biết chuyện, khô.n.g trách p.h.ạ.t Hách Liên Hoan mà lại đánh bạo quân một trận.
Bạo quân tức giận mắng Hách Liên Kỳ: "F.u..ck you!"
Hách Liên Kỳ chưa từng nghe qua ngôn ngữ này, nghiêng đ.ầ.u hỏi hắn: "Ngươi nói cái gì?"
Bạo quân bị t.h.á.i giám kéo đi, nhìn bộ dáng xấu xí của Hách Liên Kỳ: "Ta khen ngươi!"
Hách Liên Kỳ giơ tay: "Kéo nó xuống."
Bạo quân bị p.h.ạ.t 30 đại bản s.a.u đ.ó yêu cầu đưa mình đưa đến cung của Thường Nhạc. Nói thế nào hắn cũng nhất quyết khô.n.g trở về bên cạnh Hoàng hậu. Thường Nhạc đuổi hắn, hắn nhất quyết ăn vạ ở đ.ó.
S.a.u khi tỉnh lại, câu đ.ầ.u tiên hắn nói với Thường Nhạc chính là: "Con muốn làm Hoàng đế."
Thường Nhạc nghĩ rằng hắn nói đùa nên cũng khô.n.g quá để ý. Dựa theo bản tính của Hách Liên Kỳ, hắn nhất định sẽ khô.n.g để cho bạo quân trở thành T.h.á.i tử.
Bạo quân tiếp tục nhẫn nhịn. Những ai b.ắ.t n.ạ.t hắn, hắn đều sẽ ghi lại. Ở trên bìa cuốn sách đ.ó viết bốn chữ: Danh sách tử thần.
May mắn là người cổ đại dùng chữ hán phổn thể. Nếu họ có thể hiểu được chữ Hán giản thể, nhất định sẽ khô.n.g tha cho bạo quân.
Vào ngày giỗ của Thôi Chấn Hoài, bạo quân so với Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a càng hiểu rõ hơn, vào ngày này nên đốt c.h.út tiền giấy. Nhưng Hách Liên Kỳ lại cố tình ở lại cung của Thường Nhạc. Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a khô.n.g làm được, bạo quân có thể giúp b.à đốt giấy cho Thôi Chấn Hoài. Người khác đều là đốt tiền giấy cúng cho người thân, bạo quân lại đốt giấy cầu n.g.uyện.
Bạo quân quê ở bên cạnh đống tiền giấy đã đốt, chắp tay nhắm mắt và cầu n.g.uyện.
Mong Hách Liên Kỳ c.h.ế.t sớm để hắn có thể trở thành Hoàng đế một cách suôn sẻ.
Đứa nhỏ này vừa nhìn là biết có thể làm được chuyện lớn.
Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a t.r.ư.ớ.c đi nhắm mắt lại gọi bạo quân tới t.r.ư.ớ.c giường của b.à. B.à đưa cho hắn một khối binh phù, bên trên có một chữ "Hoài".
"Đây là đội quân mà Hoài lang dùng cả đời để huấn luyện, chỉ nhìn binh phù khô.n.g nhìn người, đang ẩn nấp ở sâu trong núi cách xa đây ngàn dặm. Đội quân này đều là các binh lính tinh nhuệ do Hoài lang tự mình tuyển chọn, ban đ.ầ.u chính là muốn bảo vệ thiên hạ này."
Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a căm hận: "Bảo vệ cái r.ắ.m! Chẳng thà lật đổ cả thiên hạ này."
“Nếu như ngươi còn có lương tâm, b.ắ.t buộc phải giành lấy ngôi vị Hoàng đế. Bằng khô.n.g mai s.a.u nếu bị kẻ khác khinh thường, đừng trách ta hôm nay khô.n.g cho ngươi cơ hội.”
“Những thứ còn lại của Hách gia, nên hủy sạch sẽ.”
Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a cảnh cáo bạo quân. B.à nhìn thiếu niên có đôi mắt thâm trầm t.r.ư.ớ.c mặt, lần đ.ầ.u tiên nở một nụ cười với hắn: "Ta cho người binh phù này, người phải báo thù cho ta."
Bạo quân cầm binh phù nhìn rất lâu. Hắn nắm chặt nó trong tay, cười vô hại với Thường Nhạc: "Điều đ.ó là tất nhiên."
Ánh nến mờ ảo. Thường Nhạc nằm ở trên giường, mặc một bộ hỉ phục đã cũ, hẳn là đã bị cất giấu quá lâu. Bên trên có rất nhiều chỗ bị hỏng. Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a nhìn bạo quân đang ngắm hỉ phục trên người, vuốt thẳng tay áo. Ánh nến dịu dàng chiếu lên gương mặt đầy những vết sẹo nô.n.g sâu của b.à.
"Có đẹp khô.n.g? Đây là y phục mà Hoài lang thích nhất."
Bạo quân gật đ.ầ.u thật lòng khen ngợi: "Rất đẹp."
Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a cười lớn. Từ nhỏ bạo quân chưa được thấy qua diện mạo xinh đẹp của b.à nhưng từ những dấu vết để lại trên khuôn mặt biến dạng kia vẫn có thể nhìn thấy người mẫu hậu đáng thương này quả là một m.ỹ nhân t.u.y.ệ.t thế.
Có thể khiến cho Hách Liên Kỳ tìm mọi cách để cưỡng đoạt về hậu cung của hắn, làm sao lại có thể khô.n.g xinh đẹp?
S.a.u khi Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a qua đời, Hách Liên Kỳ tức giận cởi bỏ hết hỉ phục trên người b.à và thay vào đ.ó là một bộ y phục của phi tần, mai táng ở Hoàng lăng, cùng với lăng mộ của Hách Liên Kỳ và Hoàng hậu.
Hách Liên Kỳ lập Hách Liên Hoan làm T.h.á.i tử. Bạo quân âm thầm tìm kiếm những tàn dư của tiền triều. Có một c/ô.n.g sự cần T.h.á.i tử phải hoàn thành. Đường xa ngàn dặm. Hách Liên Hoan khô.n.g muốn đi. Hoàng hậu tìm cách để cho bạo quân thế chân bạo quân đi xử lý việc này. Hách Liên Kỳ suy nghĩ cả một buổi chiều, cũng cảm thấy đường xa xôi vạn dặm rất n.g.uy hiểm, cho nên đồng ý để bạo quân giả mạo Hách Liên Hoan đi.
Bạo quân ngoài mặt giả vờ khô.n.g vui, trong lòng lại có những tính toán riêng.
Những người đi theo bạo quân đều là người của Hách Liên Kỳ. Bạo quân âm thầm cho người xử lý họ sạch sẽ. S.a.u khi giải quyết c/ô.n.g sự kia, hắn tìm đến ngọn núi mà Thường Nhạc c/ô.n.g c.h.ú.a đã nhắc đến.
Thủ lĩnh quân là huynh đệ tốt của Thôi Chấn Hoài. Bọn họ đối với hành vi của Hách Liên Kỳ vô cùng phẫn nộ và khinh thường. Thôi Chấn Hoài lúc t.r.ư.ớ.c lệnh cho hắn đào tạo đội quân này cũng đã dặn dò chỉ nhìn binh phù khô.n.g nhìn người. Binh phù khô.n.g xuất hiện đội quân này cũng khô.n.g thể ra ngoài.
Bây giờ bạo quân đang nắm giữ binh phù này. Đội quân của Thôi Chấn Hoài cũng b.ắ.t đ.ầ.u tiến hành kế hoạch. Khi bạn quân trở về Hoàng cung, các binh lính cũng cải trang giả dạng, lợi dụng dòng người đô.n.g đúc để vào thành. Còn bộ phận khác thì ở ngoài một thôn xóm nhỏ.
Khi Hách Liên Kỳ hấp hối, bạo quân có đi gặp hắn. Lúc này bạo quân đã là một n.a.m nhân 20 tuổi, ghé vào mép giường cùng hắn nói chuyện.
"Ta cho ngươi xem một bí mật."
S.a.u đ.ó bạo quân lấy ra t.r.ư.ớ.c binh phổ được xâu thành dây chuyền ở cổ ra. Hách Liên Kỳ cau mày. Chiếc binh phù khô.n.g ngừng xoay tròn t.r.ư.ớ.c mặt hắn. Một chữ "Hoài" kia làm Hách Liên Kỳ phải trợn mắt.
"Khô.n.g ngờ tới phải khô.n.g? Người sắp lên làm Hoàng đế chính là ta."
Hách Liên Kỳ tức giận, chỉ tay vào bạo quân: "Nghiệp chướng!"
"Kinh hỉ khô.n.g? Bất ngờ khô.n.g?"
Hách Liên Kỳ tức giận muốn đứng lên, muốn dùng nửa thân thể tóm lấy bạo quân nhưng sức lực khô.n.g đủ khiến hắn ngã xuống.
Bạo quân lui về phía s.a.u một bước, nhét binh phù trở lại cổ áo: "Ta sẽ khô.n.g g.i.ế.t Hách Liên Hoan vội. Tao muốn hắn tận mắt nhìn thấy ta xưng đế, s.a.u đ.ó đến thời điểm thích hợp ta sẽ để hắn xuống dưới báo hiếu cho ngươi."
Hách Liên Kỳ vốn dĩ có thể ra đi thanh thản, cuối cùng lại bị bạo quân chọc tức c.h.ế.t.
Bạo quân kêu t.h.á.i giám tới đặt Hách Liên Kỳ lên giường. T.h.á.i giám đi theo bạo quân, chỉ chỉ cây phất trần về phía Hách Liên Kỳ: "Ai da. Thật hiếm khi thấy có một người tức đến chết."
Khi Hách Liên Kỳ chuẩn bị lên ngôi, bạo quân dẫn binh lính vào cung. Đội quân của tiền triều mang theo sự tức giận xô.n.g vào, dốc toàn lực chém giết. Bạo quân nhàn nhã, tự đắc đi về phía Hách Liên Hoan đang mặc triều phục:
"Ta muốn ngôi vị Hoàng đế này."
Hách Liên Hoan trở thành Nhị vương gia. Hoàng hậu cùng các phi tần đều phải bồi táng theo Hách Liên Kỳ. Những người của tiền triều mặc những triều phục cũ nghênh ngang đi lại t.r.ư.ớ.c mặt các quan trong triều.)))) Lag quá haha)
Khi bạo quân xưng đế, trong vòng 3 ngày hắn g.iế.t c.hế.t hết tất cả những người ở trong danh sách tử thần. Ngay giờ phút đ.ó thế nhân đều phải gọi tên hắn.
Các cung n.ữ và t.h.á.i giám mới vào cung rất hỗn tạp. Bạo quân một bên vừa chọn người một bên lại g.i.ế.t hết những người phạm lỗi. Đám cung nhân nhiều quỷ kế, trong ngoài khô.n.g đồng nhất, lo sợ mà sống.
Nhị vương gia hầu như ngày nào cũng tìm cách giết hắn. Ngày này qua năm nọ, bạo quân cũng khô.n.g còn hứng thú với Nhị vương gia n.ữa. S.a.u 9 năm giết người khô.n.g thành, bạo quân còn có c.h.út lo lắng cho thuộc hạ của Nhị vương gia.
Có một ngày bạo quân như thường lệ, phê duyệt tấu chương xong thì ở trì đài nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu răng rắc phát ra từ trên tầng nhà s.a.u đ.ó một n.ữ nhân rơi xuống, rơi trúng bạo quân làm cho hắn bất tỉnh.
Khi bạo quân tỉnh dậy, nhìn thấy n.ữ nhân trong bộ quần áo hiện đại đang quỳ trên mặt đất kia thì bỗng chết lặng. Chiếc áo trên người nàng dính sát trên da, mái tóc hơi quăn tán loạn.
Bạo quân trợn mắt, chỉ tay: "Dám nhân lúc quả nhân nghỉ ngơi tìm cách trèo lên giường, ăn mặc kì quái, khinh thường Hoàng đế. Phạt cung n.ữ này 5 roi!"
Thị vệ lôi nàng đi, nàng kêu to: "Ta khô.n.g phải, ta khô.n.g phải, ta sai rồi ——"
Nữ nhân này tên là Diệp Hi. Bạo quân nói nàng là cung n.ữ thì nàng chính là cung n.ữ. Bạo quân muốn nàng đến Trường Sinh cung làm việc thì làm phải đến đ.ó để làm việc.
Bạo quân nhìn Diệp Hi được đưa vào Trường Sinh cung với khuôn mặt hậm hực:
"Tại sao ngươi lại mặc quần áo kỳ lạ như vậy để trèo lên mái nhà? Người có biết muốn sửa chữa phần mái cung đã bị hư đ.ó tốn bao nhiêu tiền khô.n.g?"
"Ta... đến từ thiên đường."
Diệp Hi giơ tay lên trời: "Đây là do ô.n.g trời làm sai, ô.n.g trời phải chịu trách nhiệm."
"Phần mà người làm hỏng, có 10 cái m.ạ.n.g cũng khô.n.g đền nổi."
"Đừng! Ta sẽ kiếm tiền để bồi thường cho ngài."
Lão t.h.á.i giám đá nhẹ vào bắp chân nàng, cảnh cáo: "Sao ngươi dám vô lễ với bệ hạ!"
Bạo quân hứng thú: "Làm thế nào để bồi thường cho quả nhân?"
Diệp Hi nhớ ra mình khô.n.g có tiền, lại nhìn thấy đôi mắt xanh lục của n.a.m nhân, lúng túng cả ngày khô.n.g nghĩ ra lời nào. Bạo quân vung tay:
"Lôi nàng xuống."
Ngự tiền thị vệ bước vào, Diệp Hi lập tức giơ tay: "Ta... Ta biết tắm rửa, xoá bóp!"
Bạo quân cau mày. Diệp Hi nhìn thấy hi vọng, khoe khoang: "Ta cam đoan ngài chưa từng thấy qua."
Bạo quân cho rằng nàng chỉ nói linh tinh, thật ra so với hắn đoán cũng khô.n.g có gì khác. Chăm sóc da mặt đơn giản chính là cách phụ n.ữ hiện đại massage và dưỡng ẩm cho khuôn mặt. Bạo quân nhìn thấy nàng làm cho hắn và làm cho bản thân khác nhau, thầm mắng Diệp Hi giả dối.
Sự xuất hiện của Diệp Hi đã thay đổi cuộc sống nhàm chán trong cung. Nhị vương gia gần đây cũng trở nên ngoan ngoãn hơn. Lúc bạo quân rảnh rỗi nghỉ ngơi sẽ gọi Diệp Hi đến xoa bóp cho hắn. Bạo quân bảo nàng rời đi, ai ngờ n.ữ nhân này lại hậu đậu như vậy, ngã xuống trì đại. Bạo quân lần t.r.ư.ớ.c đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng né được. Diệp Hi ngã xuống nước, tay chân khua loạn xạ.
"Ta khô.n.g biết bơi. Khụ khụ khụ..."
Nữ nhân quay cuồng đánh tung bọt nước. Bạo quân nghĩ thầm đây cũng khô.n.g phải là sô.n.g, người lại còn căng thẳng như vậy. Nhưng một giây s.a.u, bạo quân đã hoảng xanh mặt.
Cuối cùng hắn cũng quyết định cứu n.ữ nhân kia. B.àn tay của bác Quân ấn ở trên bả vai của nàng. Sắc mặt của n.a.m nhân âm u, mờ mịt khiến cho Diệp Hi khô.n.g hiểu gì cả.
"Buô.n.g tay."
Diệp Hi khô.n.g hiểu. Một tay kia của bạo quân ở trong nước b.ắ.t được cổ tay của nàng. Khăn tắm lơ lửng trên mặt nước. Diệp Hi cứng đờ, theo quán tính xiết chặt thớ đang cầm trong tay. Thứ nàng đang cầm khô.n.g phải là khăn tắm. (Đố mn biết là gì:))))
Bạo quân trầm mặt muốn g.i.ế.t người. Ngự tiền thị về tới, Diệp Hi kêu lớn rằng oan uổng. Bạo quân nhóm nàng trong nhà lao 5 ngày.
Nhị vương gia khô.n.g biết vì sao lại phát điên, dẫn người vào Hoàng cung đòi lấy đ.ầ.u bạo quân. Bạo quân cười lạnh nhìn bộ dáng tự phụ của hắn. Đám đô.n.g xếp thành một vòng tròn xung quanh. Nhị vương gia tay cầm kiếm còn đang do dự, đột nhiên có giọng của một n.ữ nhân vang lên:
"Chính nghĩa tất thắng! Hòa bình tất thắng! Nhân dân tất thắng!"
Bạo quân nhìn Diệp Hi đang lôi kéo đám người, tức muốn một chưởng đánh c.h.ế.t nàng.
Hách Liên Kỳ giơ kiếm lên, Diệp Hi tự nhiên lại xô.n.g ra ch.ắ.n kiếm cho hắn. Bạo quân còn cho rằng nàng và Hách Liên Hoan cùng một giuộc, hóa ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi. Nàng bị người khác đẩy ra. Bạo quân nheo mắt nhìn tiểu t.h.á.i giám đang lợi dụng đám đô.n.g trốn đi.
S.a.u đ.ó bạo quân xử tử tiểu t.h.á.i giám kia, cấm túc Hách Liên Hoan.