1.
Ta là cung nữ của một tên bạo quân và ta vừa đỡ cho hắn một nhát kiếm.
Thật ngu ngốc. Ta đang đứng trong đám người xem kịch hay, không biết tên vương bát đản trời đánh nào đã đẩy ta một cái. Đúng lúc, một nhát kiếm đâm trúng bụng ta, m.á.u tư.ơ.i phun ra. Ta phun m.á.u bắn đầy lên gương mặt đầy kinh ngạc của tên đâ.m kiếm kia. Môi ta run rẩy. Cơn đau ở bụng làm tầm mắt trở nên mơ hồ. Tên nam nhân phía sau lại muốn né tránh cơ thể đang lảo đảo của ta, ta liền túm chặt lấy cổ áo hắn và ngã vào vòng tay của hắn ta.
“Ta...”
Ta bây giờ mới nhìn rõ gương mặt của nam nhân phía sau. Trên gương mặt anh tuấn, tà mị là đôi mắt xanh thẫm. Mái tóc đen dài bay tán loạn, trên đầu còn đội một chiếc mũ ngọc. Cả người ta run rẩy, môi mấp máy muốn nói chuyện. Tên nam nhân kia cuối cùng mới có lương tâm mà cúi đầu nhìn ta.
“Co* ** nó!”
Ta lại phun m.á.u, bắ..n đầy mặt mũi của hắn ta. Trước khi hôn mê, ta chỉ nhìn thấy sắc mặt u ám của hắn.
Ta vừa mới xuyên đến thế giới cổ đại này nửa tháng, bởi vì xem người ta chém giết nhau mà bị đẩy ra làm công cụ chắn đao kiếm, chết oan uổng vô cùng.
Kiếp trước ta muốn đi xem phim. Không ngờ phim cũng chưa được xem, rạp chiếu phim lại bị sụp. Người xui xẻo duy nhất đi xem phim một mình là ta cũng bị chôn vùi. Ta từ trên trời rơi xuống, phá vỡ ngói của hoàng cung và cuối cùng rơi vào vòng tay của một tên bạo quân đang tắm rửa.
Tên bạo quân bị ta làm cho bất tỉnh. Ta cũng bị bắt lại, bị đối xử như một cung nữ tham vọng đang tìm cách trèo lên giường của hắn ta. Sau khi bị đánh một trận, ta may mắn giữ lại được cái mạng nhỏ. Kế đó, ta vô cớ trở thành cung nữ của bạo chúa. Ta chỉ muốn nói là, làm cung nữ của hắn thật sự rất đáng sợ. Tên nam nhân này mỗi ngày đều g.iế.t người, cho nên trên dưới hoàng cung này cũng không còn được mấy người. Mấy hôm trước ta đang giúp hắn tắm rửa, ta lỡ tay đúng trúng “tiểu hài tử” của hắn, lập tức bị ngự tiền thị vệ lôi đi.
Ta bị nhốt trong nhà lao mấy ngày mới được thả ra. Vừa mới ra ngoài, đã thấy mấy cung nhân kêu Nhị vương gia dẫn binh lính đến đây, muốn chém đầu của tên bạo chúa.
Ta vỗ đùi, tốt lắm. Rốt cuộc hắn ta cũng sắp bị g/iế.t rồi.
Ta vui mừng chạy ra đó xem. Đám người của hai phe đều đang đánh nhau. Một phe là Nhị vương gia chính nghĩa, phe còn lại chính là tên bạo chúa ác độc kia.
Nhị vương gia được triều đình ca ngợi là một minh quân, ngọc thụ lâm phong. Quan trọng nhất chính là thuộc phe chính nghĩa. So với tên bạo chúa tàn ác, Nhị vương gia tất nhiên là tốt hơn hắn rất nhiều. Nếu Nhị vương gia chiến thắng, sẽ mở ra một thời đại mới cho thiên hạ.
Các cung nhân khác núp trong bóng tối đều âm thầm cổ vũ cho Nhị vương gia. Công lý sẽ chiến thắng cái ác. Vì để cổ vũ cho Nhị vương gia, ta trong đám người hô lớn: “Chính nghĩa tất thắng! Hoà bình tất thắng! Nhân dân tất thắng!”
Đám cung nhân vừa thấy có người đứng lên, cũng giơ tay lên hét lớn:
"Công lý sẽ chiến thắng! Hòa bình sẽ chiến thắng! Nhân dân sẽ chiến thắng!"
"Nhị vương gia cố lên!"
Trong tiếng cổ vũ của đám người bọn ta, Nhị vương gia cũng hét lớn, giơ tay đâm kiếm về phía tên bạo quân kia. Ta nhìn sức lực tựa như trâu bò này, đoán rằng nhất định có thể đâm chết tên bạo quân. Nếu hắn ta không chết, ta nhất định sẽ đi bằng đầu.
Ta chỉ muốn nhìn bạo quân bị đâm chết, lại không ngờ mình bị đẩy ra đỡ cho hắn. Nếu biết được kẻ nào hại ta, nhất định sẽ cho tên đó chịu thiên đao vạn kiếm!
Khi ta tỉnh lại liền nhìn thấy tên bạo quân đang đứng cạnh mép giường, nhìn ta chằm chằm. Đôi mắt xanh như lục bảo, lạnh lùng:
“Vì sao lại đỡ cho quả nhân nhát kiếm đó?”
Ta nhẹ nhàng thở dốc, giả vờ e thẹn:
“Vì ta yêu ngài!”
Khuôn mặt lạnh lùng của bạo quân khẽ vặn vẹo. Ta giơ tay đặt lên ngực:
“Hãy cảm nhận điều ấy bằng cả trái tim của ngài. I love you!”
Đôi mắt của nam nhân nhíu lại, khom lưng khẽ nhéo lên cằm ta một cái, nhìn tôi đầy đánh giá:
“Nếu quả nhân nhớ không nhầm thì lúc đó ngươi chính là người đầu tiên hô hò mấy khẩu hiệu đó.”
“Lấy chứng cứ ra nói chuyện!”
Cằm bị siết chặt. Ta hít một hơi lạnh. Ánh mắt hắn càng lúc càng tối, chính là muốn giết người.
“Nếu như ngài gi/ế/t ta, sẽ không có ai xoa bóp cho ngài đâu.”
“Chờ ta khỏe lại, sẽ giúp ngài làm chăm sóc da mặt!”
Bạo quân hừ lạnh một tiếng, buông tay rồi khỏi căn phòng tồi tàn của ta. Ta xoa cằm, tự an ủi mình đáng thương. Cũng may ta là người phương bắc nên đã cứu ta một mạng. Tên bạo quân không hiểu mấy thú vui lúc tắm rửa, bằng không cũng thật không biết phải đối phó với hắn thế nào.
Sau khi ta khôi phục vết thương, bạo quân lại gọi ta đến tắm rửa. Ta cầm khăn tắm đứng trước cửa phòng hắn, chỉ biết thở dài.
Đời người.
Thành thật mà nói, bạo chúa soái khí, cao ráo, dáng người rất chuẩn. Mỗi lần giúp hắn kì cọ, ta đều tranh thủ ăn đậu hũ của hắn. Dù sao ta cũng rất cực khổ, điều này có tính là gì.
Bạo chúa có một vấn đề, đó là rất vô tình.
Cha hắn là tiên hoàng đế, mẫu thân là công chúa tiền triều. Hắn sinh ra đã có dung mạo tuấn tú. Ai biết được khi mở mắt ra lại là một màu xanh lục kì dị.
Phụ hoàng của hắn choáng váng, nhưng mẫu thân hắn lại cười vui vẻ.
Bà ấy chỉ vào hoàng đế mà cười điên cuồng, hung ác nói: "Hách Liên Kỳ, ngươi đáng đời, ngươi sinh ra một đứa con trai là ác quỷ.”
Sắc mặt của hoàng đế rất khó coi, chỉ có thể đưa đứa nhỏ cho một vị quý phi nuôi dưỡng. Mẫu thân hắn liền bị cấm túc. Khi Hách Liên Kỳ ra khỏi cửa cung vẫn còn nghe thấy tiếng cười của bà ấy.
Mẫu thân của bạo quân cũng rất nổi danh. Bà ấy là công chúa tiền triều, phong hào là Thường Nhạc, vốn dĩ đã thành thân với đại tướng quân tiền triều Thôi Chấn Hoài được hai năm. Hoàng đế tiền triều ngu ngốc vô đạo, bị Hách Liên Kỳ lật đổ. Thiên hạ đổi chủ, công chúa Thường Nhạc bị diệt quốc. Hách Liên Kỳ giữ bà ấy ở lại trong cung, phá lệ phong cho danh hiệu Thục phi. Trường Nhạc công chúa nhan sắc lộng lẫy, là mỹ nhân thế gian khó gặp. Trước kia, bà nhận hết mọi sủng ái của hoàng đế tiền triều. Khi Hách Liên Kỳ mới được phong làm phó tướng quân, từng gặp bà cùng Thôi Chấn Hoài đang chuẩn bị cho hôn lễ. Thật không ngờ nhan sắc kinh diễm này cuối cùng lại hại bà cả một đời.
Lần đó trong hoàng cung có yến tiệc. Công chúa Trường Nhạc múa một điệu Kinh Hồng, đã chạm đến tâm tư của Hách Liên Kỳ. Hắn chính là vừa gặp đã yêu. Đại hôn của Thôi Chấn Hoài cùng Trường Nhạc công chúa cũng có mặt của Hách Liên Kỳ. Nam nhân đối với người phụ nữ mà mình không có được luôn luôn có một loại dục vọng đáng sợ. Sau khi thành thân, Trường Nhạc công chúa còn có thêm một chút ý nhị. Bà ấy cùng Thôi Chấn Hoài phu thê hòa hảo, càng khiến cho Hách Liên Kỳ ngứa ngáy trong lòng. Dần dà, Thôi Chấn Hoài trở thành cái gai trong mắt Hách Liên Kỳ. Trên chiến trường, chuyện sinh tử khó có thể nói trước. Hách Liên Kỳ nghĩ kế khiến cho Thôi Chấn Hoài c/h.ết trên chiến trường, nhưng lại không ngờ Thôi Chấn Hoài mạng lớn, chỉ mất đi một bên chân. Điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm Trường Nhạc công chúa dành cho Thôi Chấn Hoài mà bà còn cảm thấy đây là một vinh quang đáng tự hào. Hách Liên Kỳ nghe xong không nhịn được cười lạnh. Thôi Chấn Hoài khuyết một bên chân, không thể tiếp tục đánh giặc, Hách Liên Kỳ lên làm chủ tướng. Một năm sau đó, hắn lợi dụng vị trí chủ tướng này, đào tạo một đội quân riêng, quay trở lại kinh thành, nổi dậy lật đổ tiền triều.