Mỗi ngày cùng Thần Thần lên triều, xem hoàng đế cùng các đại thần ngoạn biến sắc mặt, ngẫu nhiên đi qua Thái y viện nhìn Tiểu Duệ tử, thuận tiện đem Thái y viện giảo đắc long trời lở đất.
Buổi chiều Thần Thần xử lý công sự, ta ở trong phủ cùng hạ nhân giết thời gian.
Ngày cứ như nước chậm rãi trôi qua.
« Ầm ùng ———— » một đạo bạch quang đem tấm màn đen xé rách, tận lực bồi tiếp một trận nổ.
Ô ô, vì cái gì thế giới này sét đánh vang như vậy a. Ô ô ô, thật đáng ghét.
Ta lui ở trên giường, dùng chăn bao lấy mình.
Ô ô, Thử, ta rất nhớ ngươi, ta nhớ giường của ngươi, ta nhớ trong ngực ngươi.
Ta không khỏi lại nhớ Thử.
Thử là hàng xóm cùng khu phúc lợi với ta, từ nhỏ chúng ta liền như hình với bóng. Chính là ta có cái tật xấu, buổi tối sợ sét đánh. Ta cũng không biết tật xấu này là khi nào dưỡng thành.
Chính là, trước kia ở viện phúc lợi, buổi tối sét đánh ta đều tự động tự phát ngủ thẳng bên người Thử, Thử cũng không để ý, ôm ta ngủ tiếp. Sau lại, hai chúng ta bất đồng công tác, ở hai nhà trọ khác nhau.
Nhớ rõ khi đó là lần đầu tiên ta ngủ một mình ở nhà khi sét đánh, nhìn bên ngoài một đạo lại một đạo bạch quang, nghe bên ngoài một tiếng lại một tiếng nổ, ta thật sự chịu không nổi, cầm ô chạy vào trong mưa.
Khi đó đại khái là hơn nửa đêm một chút.
Tuy nói nhà của ta cách nhà Thử không xa lắm, khoảng mười phút đi bộ, nhưng là khi ấy mưa rất lớn, hạt mưa cũng rất nặng.
Khi tới nhà Thử, ô đã bị thổi bay, cả người ướt đẫm, mưa theo tóc chảy xuống.
Ta ấn chuông cửa nhà Thử, Thử còn đang buồn ngủ ra mở cửa, nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hô ầm lên : [Quỷ a a a ———– ]
May mắn hàng xóm khi đó đi du lịch, bằng không không bị tiếng hét của hắn làm tỉnh mới là lạ.
Ta vươn một bàn tay nghĩ muốn ngăn cản hắn, không nghĩ tới hắn lại nhảy dựng lên, run run nói : [Đừng, đừng tới đây.]
Sau chỉ cần nhớ lại liền cảm thấy buồn cười vạn phần, mỗi lần đều đem ra giễu hắn : [ Ngươi không sợ trời không sợ đất, như thế nào lúc ấy lại bị dọa thành như vậy.]
[ Ngươi nha, đó là nửa đêm a, mặc cho là ai nhìn thấy bộ dáng ngươi lúc đó đều bị dọa chết khiếp.] Thử cho ta một cái xem thường.
Ô ô, Thử, ngươi ở đâu ?
Ngươi có hay không phát hiện ta « đã chết » ?
[ Cha, cha, ngươi sao vậy ?] Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Thần Thần đi đến, sờ sờ trán ta.
Ta ôm cổ Thần Thần : [ Thần Thần, đêm nay ngươi ngủ cùng phụ thân được không ?] Không đợi hắn trả lời, đem hắn tha lên giường.
[ Cha, ta xem phòng ngươi còn sáng đèn, cho nên đến xem. Như thế nào, cha, ngươi sợ sét đánh ?] Thần Thần đem ta đặt trên giường, ngồi bên cạnh nói.
Ta gật mạnh đầu : [ Ân ân, Thần Thần, ngươi bồi phụ thân được không ?]
Hắn thở dài, cởi quần áo, thổi tắt đèn, nằm bên cạnh ta, đem ta ôm vào trong ngực.
Ta thỏa mãn thở dài một hơi, thật tốt, nguyên lai cái ôm của Thần Thần là ấm áp như vậy.
Đừng nhìn Thần Thần mới chỉ có mười bảy tuổi, nhưng hắn cao hơn ta nửa cái đầu, làm việc cũng gọn gàng lưu loát, nhìn không ra hắn là thiếu niên mười bảy tuổi.
Con ta chính là không giống với a, ta ở trong lòng hắn tán thưởng một câu, ngửi mùi hương trong ngực hắn, nặng nề ngủ.
Biên quan báo nguy.
Cùng đứa con ngủ cảm giác thật không giống với a, ấm áp lại thoải mái, ngủ thẳng tới hừng đông. Vì chất lượng giấc ngủ của ta, mỗi đêm ta đều đem Thần Thần kéo tới phòng ta ngủ chung.
Chính là xú tiểu tử này mới đầu lại không đồng ý, nói cái gì mà ngủ cùng phụ thân sẽ bị người chê cười.
Đi đi, ai chẳng biết bên ngoài ngươi lợi hại, chỉ cần ngươi trừng mắt, người khác phỏng chừng hô hấp đều ngừng, càng miễn bàn sẽ bị chê cười.
Sau lại không chịu nổi ta đau khổ cầu xin cùng sự tồn vong của Vương phủ (nói lầm bầm, ngươi nếu không đáp ứng, ta liền đùa chết Vương phủ này), Thần Thần cuối cùng cũng đáp ứng.
Vì thế, ngay tại tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, ta liền từ trong ngực Thần Thần tỉnh lại.
Bất quá, sau khi cùng Thần Thần ngủ chung, ta mơ thấy con chó ngốc nhà Thử nhiều hơn, mỗi đêm đều liếm tới liếm lui trên mặt ta. Được rồi được rồi, cho dù trước kia ta thực thích đùa bỡn ngươi, ngươi cũng đừng thường xuyên đến trong mộng của ta a. (cún con a ~ *cười râm đãng*)
Ngày hôm đó tại triều đường.
[ Khởi bẩm Hoàng thượng, biên quan tám trăm dặm báo nguy, nói là Nam Tương quốc gần đây rục rịch, rất có ý xâm phạm quốc gia ta.] Thượng Quan tướng quân nói.
Ta lôi kéo vạt áo Thần Thần, nhỏ giọng hỏi : [ Nam Tương quốc ?]
[ Là một trong những quốc gia có thực lực tương đương quốc gia ta, còn có một nước gọi là Thượng Huyền quốc. Đương nhiên xung quanh cũng có một ít tiểu quốc, nhưng số lượng không nhiều lắm.]
Ta nhìn Thần Thần khi nói tới Thượng Huyền quốc trong mắt nổi lên một tia tàn khốc, chẳng lẽ trước kia đã phát sinh chuyện gì ?
Lúc này Lý tướng quân cũng đi ra nói : [ Hơn nữa Nam Tương quốc đã thu mấy tiểu quốc, hiện tại cũng chỉ còn Hổ Ưng cùng Lê Ương hai tiểu quốc. Xem ra Nam Tương là muốn nhất thống thiên hạ.]
Hoàng thượng gật đầu : [ Ân, trẫm cũng nghe nói. Trước kia là bởi vì có khế ước nên cũng thật có hòa bình một năm. Hiện nay Nam Tương quốc đã đổi chủ, sợ là không còn muốn thực hiện khế ước.]
[ Đúng rồi, Thượng Huyền quốc lại có động tĩnh gì ?]
[ Khởi bẩm Hoàng thượng, thám tử hồi báo nói Thượng Huyền quốc tạm thời không có động tĩnh gì.]
Ta thấy Thần Thần sau khi nghe được Thượng Huyền quốc thì không có chút phản ứng, chẳng lẽ mới rồi là ảo giác của ta ?
Ai nha, trước mặc kệ Thần Thần, muốn đánh nhau nha. Nga ha hả, hơn nữa là chiến tranh cổ đại. Tuy rằng ta cũng không nguyện nhìn đến sinh linh đồ thán, chính là ngay cả bọn họ đều nói chiến tranh không có cách nào khác tránh phải không ? Hảo muốn nhìn một chút chiến trường vĩ đại, hảo muốn cảm thụ một chút hào khí vạn trượng, khí thế mạnh mẽ, bản sắc nam nhi a.
[ Như vậy, Thượng Quan tướng quân, Lý tướng quân, nhiệm vụ lần này liền giao cho hai người các ngươi, cần phải bảo hộ quốc gia của ta.]
[ Tuân mệnh, mạt tướng quyết không phụ hoàng ân.] Hai người song song khái thủ. (chắp tay)
Từ từ, ta cũng muốn đi.
Ta nhảy vào giữa hai người họ (đừng hoài nghi, là nhảy a = =) : [ Hoàng thượng, thần cũng muốn đi.]
Lặng im, toàn trường một mảnh lặng im.
Này, này tính là cái gì phản ứng a.
Cho dù ta rất nổi tiếng, nam nữ lão ấu đều biết (cái kia........ = =), cũng không phải cái dạng này thôi, rất đả thương lòng tự trọng a.
[ Ta —– không —– chuẩn —— !]
Lại tới nữa, ta che cái lỗ tai, hướng lên trời trở cái xem thường. Thần Thần, nơi này là hoàng cung, tốt xấu gì ngươi cũng phải chừa mặt mũi cho Hoàng đế lão ca ngươi chứ.
A, hoàng cung chính là hoàng cung, không giống với a không giống với, không có rung động lợi hại như Vương phủ a.
Bất quá việc cấp bách là thuyết phục Thần Thần : [ Vì cái gì không chuẩn ? Ta là cha ngươi, nào có đứa con nào phản đối cha ? Nói lại, ta là Binh bộ thị lang, cũng chưởng quản binh a (tuy chỉ là cái hư danh = =)]
[ Nơi đó là chiến trường, không phải hoàng cung, không phải Thái y viện, lại càng không phải Vương phủ ! Nơi đó không phải địa phương ngươi có thể chơi đùa ! Tùy thời đều có thể đổ máu, có thể chết ! Ngươi rốt cuộc có biết hay không ?! Nói lại, ngươi biết cầm binh đánh giặc như thế nào sao ?] Thần Thần trợn trắng mắt.
Khinh bỉ, câu cuối cùng tuyệt đối là mãnh liệt khinh bỉ !
Cư nhiên xem thường cha ngươi, hừ : [ Ai nói ta không hiểu. Nghe cho kỹ.
Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước, không thể không khảo sát nghiên cứu cho thật kỹ.
Phải dựa vào năm mặt sau đây mà phân tích tình thế thắng bại trong chiến tranh: Một là Đạo, hai là Thiên, ba là Địa, bốn là Tướng, năm là Pháp. Đạo là chỉ việc phải làm cho nguyện vọng của dân chúng và vua nhất trí với nhau, đồng tâm đồng đức. Thiên là thiên thời, nói về ngày đêm, trời râm trời nắng, trời lạnh trời nóng, tức tình trạng về khí hậu thời tiết. Địa là địa lợi, nói về đường sá xa gần, địa thế hiểm yếu hay bằng phẳng, khu vực tác chiến rộng hẹp, địa hình phải chăng có lợi cho tiến công, phòng thủ, tiến tới, thối lui. Tướng là tướng soái, tức nói về tài trí, uy tín, lòng nhân ái, lòng can đảm, sự uy nghiêm của người tướng. Pháp là pháp chế, nói về tình trạng tổ chức, biên chế, sự quy định về hiệu lệnh chỉ huy, sự phân chia chức quyền của tướng tá, sự cung ứng vật tư cho quân đội và chế độ quản lý. Cho nên phải tính toán, so sánh những điều kiện đôi bên giữa địch và ta để tìm hiểu tình thế thắng bại trong chiến tranh. Tức là phải xem xét: Vua bên nào có nền chính trị được lòng dân hơn? Tướng soái bên nào có tài năng hơn? Thiên thời địa lợi bên nào tốt hơn? Pháp lệnh bên nào được quán triệt hơn? Thực lực quân đội bên nào mạnh hơn? Binh sỹ bên nào được huấn luyện thành thục hơn? Thưởng phạt bên nào nghiêm minh hơn?
Nếu kế sách có lợi và được chấp thuận, còn phải tìm cách tạo ra tình thế có lợi để làm điều kiện phụ trợ bên ngoài cho việc tiến hành chiến tranh. Thế, tức là căn cứ vào tình huống phải chăng có lợi để mà có hành động tương ứng. Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá (nguyên tác “Binh giả, quỷ đạo giã”). Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán. Tấn công kẻ thù lúc chúng không phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới (nguyên tác “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý”). Tất cả những điều nói trên đều là sự khôn khéo để thủ thắng của binh gia, nhưng lại không thể quy định trước một cách máy móc. Phàm trước khi khai chiến, đoán được thắng là do tính toán đầy đủ.Trước khi khai chiến mà đoán không thắng là do tính toán không chu đáo. Tính nhiều hơn tính ít, huống hồ không tính toán gì. Quan sát đủ các mặt đó, ai thắng ai bại có thể đoán trước được.]
(Mẹ ơi, QT có một mẩu ấy mà dịch nghĩa nó ra thì dài khỏi nói luôn, cái « Kế sách » của ngài Tôn Tử ấy ta giải thích rất chi là đầy đủ rồi đó, nàng nào muốn tìm hiểu thêm thì cứ hỏi GG tẩu tẩu.)
Hô, một hơi nói nhiều như vậy, thật sự là mệt chết ta. Bất quá, phản ứng thật không tồi. Nhìn một cái, bọn họ một đám trừng mắt lớn như vậy, vẻ mặt là bất khả tư nghị, thật sự là rất rất rất thành công nga ~
Ô ô, Vương lão sư, ta bây giờ mới hiểu được dụng tâm của ngươi. Ta lúc ấy thật sự là rất không thích ngài, hại ngài mỗi ngày chạy theo sau ta, bắt ta học《 Tôn Tử binh pháp 》. Cám ơn ngài lúc trước đã không ngừng nỗ lực, tạo nên thàn công ngày hôm nay của ta.
[ Kia thì đã sao? Dù sao ta không chuẩn.]
Một chậu nước « rào » một cái dội từ đầu đến chân, cảm giác thành tựu bỗng chốc biến thành không.
Xú tiểu tử !
[ Thần đệ, ta biết ngươi cố kỵ cái gì. Chính là hiện tại là thời khắc mấu chốt, tài hoa của Bạch thị lang ngươi cũng vừa thấy. Ngươi nếu lo lắng, liền cùng hắn đi tốt lắm.]
Hoàng thượng, ngươi thật tốt, chờ ta chiến thắng trở về, ta nhất định hảo hảo cám ơn ngươi.
Ta dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hoàng thượng, thế nào lại cảm giác Hoàng thượng run lên đâu.
[ hừ, chờ chúng ta trở về, ta nhất định cùng phụ thân đùa chết hoàng cung của ngươi.] Thần Thần liếc liếc Hoàng thượng.
Hắc tuyến, đây là trong triều đình na, ngươi cũng quá không để hoàng luật vào mắt đi. Còn có, để chi đem ta kéo vào, ta chỉ nghĩ muốn cám ơn Hoàng thượng mà thôi a.
Bất quá, đây là ý Thần Thần đã đáp ứng rồi nga.
[ Tốt lắm, Bạch thị lang cùng Vương gia và hai vị tướng quân tiến lên, bảo vệ tổ quốc giang sơn. Ba ngày sau xuất phát.]