Yến Triều Sinh rút tay về, Mật Sở ngẩn người, mím môi không nói gì.
Nàng ta không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại có chút khó chịu. Nàng ta thừa nhận, mấy ngày trước ở đài thử linh, đệ tử này biểu hiện vô cùng xuất sắc, Mật Sở cũng chợt lóe lên ý định kết giao.
Ngày đó ai cũng được phong thưởng, Mật Sở nhìn từ xa, thấy đệ tử này quỳ gối giữa đám người, không ai hỏi thăm.
Nàng ta biết, nếu thể hiện lòng tốt vào lúc này, nhất định sẽ giống như đưa than ngày tuyết. Sau khi do dự thật lâu, nhìn thấy Yêu mạch của hắn, nàng ta cuối cùng cũng không bước tới, chỉ quan sát từ xa. Thu nhận một đệ tử Yêu mạch, nói trắng ra là một chuyện cực kỳ xấu hổ, nàng ta không có đủ can đảm đối mặt với những lời bàn tán đó.
Mãi đến về sau, sau một hồi quỳ rất lâu, hắn cũng đứng dậy rời đi, Mật Sở nhìn bóng dáng hắn, trong lòng dâng lên vài phần hối hận.
Thu phục lòng người rất đơn giản, nếu nàng ta không coi thường Yêu mạch của hắn, nhờ một trưởng lảo bất cần thu hắn làm đệ tử, chỉ cần như vậy hắn sẽ phục tùng Lâu gia. Đáng tiếc nàng ta nhận ra quá muộn, hắn đã đi rồi.
Hôm nay Xích Thủy Lưu Song lại đến thương lượng với nàng ta trước, nói giao phó đệ tử này cho nàng ta, nàng ta sửng sốt, trong lòng dâng lên chút vui sướng, đồng ý với Lưu Song.
Khi vừa nhìn thấy Yến Triều Sinh, ngày đó chỉ đứng dưới đài thử linh nhìn hắn vài lần từ xa, đã biết hắn tư dùng bất phàm. Hôm này được nhìn gần, thiếu niên mặt mày lạnh lùng, lộ ra vẻ u ám đặc trưng của Yêu tộc, càng thêm tuấn mỹ. Dù Mật Sở đã quen nhìn thấy những nam tử xinh đẹp, cũng không thể không thừa nhận, hắn rất đẹp mắt.
So với hai vị công tử Bạch thị, hắn thậm chí còn xuất sắc hơn cả vị Thái tử Phong thị nổi danh Bát Hoang kia vài phần.
Lưu Song đem tay của bọn họ đặt lên nhau, Mật Sở kinh ngạc mà cảm nhận được, thiếu niên thể chất lạnh lẽo, giống như một khối băng đen cực lạnh.
Bởi vì Lưu Song đã hỏi qua ý kiến của nàng ta từ trước, cho nên nàng ta không cảm thấy mình bị mạo phạm. Yến Triều Sinh tuy huyết mạch ti tiện, nhưng thật sự quá mức đẹp mắt. Mật Sở thậm chí không khỏi suy nghĩ, nếu như Tiên tộc chịu thu nhận hắn, còn đối đãi tử tế với hắn, hắn nhất định sẽ tự hào đỏ mặt.
Tiểu đệ tử sẽ ở trong viện của nàng ta vẩy nước quét nhà, chờ được nàng ta tặng cho Tiên dược.
Nhưng nàng ta vạn lần không ngờ rằng, thiếu niên lạnh như băng rút tay ra, không có nửa phần gấp gáp cùng vui sướng như nàng ta mong đợi, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái nhìn nàng ta.
Xung quanh có không ít con cháu Tiên tộc, trên mặt Mật Sở không kìm được có chút lo lắng.
Nàng ta trong lòng có chút khó chịu, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, nghẹn đến mức hoảng. Nàng ta bắt đầu trách Lưu Song vì đã đưa người này cho mình, khiến mình bị mất mặt.
Kể từ lúc Lưu Song từ Côn Luân trở về, nàng ta không thể nhìn thấu nàng. Thỉnh thoảng nàng ta đến tìm Lưu Song, Lưu Song luôn đóng cửa không thấy đâu, cũng không hề nghe lời nàng ta nữa. Nàng ta thầm trách mắng Lưu Song, nhưng lại không thể nói trực tiếp.
Cũng may Bạch Vũ Huyên không để nàng ta chịu thiệt thòi, lập tức mở miệng.
"Xích Thủy Lưu Song, ngươi làm sao vậy, dám để tên yêu nghiệt này đến điện của Mật Sở! Hắn bước vào sẽ làm bẩn địa bàn của Mật Sở."
Yến Triều Sinh mặt không cảm xúc mà nghe.
Nếu nói lúc hắn vừa mới chạy lại đây, cả người như cây liễu ngày xuân, thì giờ phút này lại giống nhau băng lạnh u ám.
Ngay cả mấy lời Bạch Vũ Huyên nhục nhã hắn, nói hắn sẽ làm bẩn điện của Mật Sở, hắn cũng không có chút phản ứng dư thừa, cả người đều trầm lặng ngoài dự đoán.
Rất nhiền Tiên tử cùng Tiên quân trẻ tuổi đứng xung quanh nhìn Yến Triều Sinh với vẻ mặt khác nhau.
Lưu Song nói: "Ta đã sớm báo với Mật Sở Tiên tử, còn nữa, đã vào Tiên cảnh ta, đều là đệ tử Tiên cảnh, không có ai là yêu nghiệt, nhị công tử, ăn nói cho cẩn thận!"
Bạch Vũ Huyên trừng mắt nhìn nàng, không biết cậu ta đang tức giận vì địa bàn của Mật Sở bị làm bẩn, hay là vì một Tiên tộc Thượng cổ như Lưu Song lại ở trước mặt mọi người bảo vệ Yến Triều Sinh!
Yến Triều Sinh lãnh đạm rũ mắt, không vui không buồn.
Lưu Song sợ Bạch Vũ Huyên lại tìm được chết chọc đến Yến Triều Sinh, vất vả lắm mới nhặt được một cái mạng về, cậu ta không thể yêu quý nó sao? Chờ đến lúc Yến Triều Sinh thật sự bị bức đến nổi điên, đến lúc đó mọi người đừng mong được an ổn.
Nàng có chút đau đầu, âm thầm truyền âm tới Bạch Vũ Huyên: "Nhị công tử, ngươi thành thật một chút, đây là quyết định của phụ thân, nếu ngươi không phục, có thể tìm phụ thân nói lý lẽ. Còn nữa, ngươi bớt trêu chọc Yến Triều Sinh lại, ngươi cứ làm, thì đó là do ngươi lòng dạ hẹp hòi, thua trận đấu, muốn báo thù riêng."
Bạch Vũ Huyên không chịu nổi lời kích động, tức giận không chịu được, truyền âm lại cho nàng: "Ngươi nói tiểu gia báo thù riêng?"
"Đúng vậy, nếu ngươi cứ chọc hắn, chính là báo thù riêng!"
Bạch Vũ Huyên nói: "Tiểu gia tuyệt đối sẽ không tìm đến hắn!" Dứt lời, cậu ta mới chậm chạm nhận ra đây là chiêu khích tướng của Lưu Song, tức giận đến nghiến răng: "Xích Thủy Lưu Song, ngươi..."
Lưu Song an ủi cậu ta: "Được rồi, đừng nóng giận, ta là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi tu luyện cho thật tốt, ta giao lại Không Tang cho ngươi, chờ ta trở về, chúng ta so tài một phen, ngươi cũng không thể để thua đúng chứ."
Bạch Vũ Huyên vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của nàng, còn có câu "Ta giao Không Tang cho ngươi", không biết vì sao không nói gì nữa.
Từ nhỏ đến lớn, ai cũng tin tưởng ca ca, chưa từng có ai tin tưởng cậu ta cả.
Lưu Song là người đầu tiên, Bạch Vũ Huyên sau khi trầm mặc một lúc lâu, nói: "Ngươi trở về cũng không đánh lại ta."
Lưu Song có chút hiểu cho Bạch nhị, ở một khía cạnh nào đó, nguyên chị cùng Bạch nhị giống nhau, không được tin tưởng. Bởi vậy dù cậu ta trông có vẻ mình đầy gai nhọn, nàng vẫn chọn đối xử khoan dung với cậu ta, giống như nàng đã bao dung với chính mình trong quá khứ.
Sau khi nói với Bạch nhị đừng chọc đến Yến Triều Sinh nữa, nàng nhìn về phía Mật Sở.
"Mật Sở Tiên tử, biểu hiện của Yến Triều Sinh trên đài thử linh ngày hôm đó tỷ cũng đã thấy, hắn là người đứng đầu, hắn có thể bảo vệ tốt cho tỷ."
Mật Sở trầm giọng nói: "Lưu Song, từ lúc muội từ Côn Luân trở về, muội ngày càng xa lạ với ta. Bằng hữu của muội cũng là của ta, ta ắt sẽ đồng ý với tất cả thỉnh cầu của muội, sẽ không đối xử tệ với hắn."
Lưu Song gật đầu.
Lưu Song không tin tình bạn đối với mình mà Mật Sở biểu hiện ra, nàng cũng không biết, tương lai Mật Sở liều chết rời khỏi Phong Phục Mệnh, hao hết tâm tư trở về bên cạnh Yến Triều Sinh, có bao nhiêu phần là chân thành.
Nhưng bây giờ đã có thể làm lại, người sẽ thu hút lẫn nhau cuối cùng vẫn sẽ thu hút lẫn nhau, người sẽ yêu nhau cuối cùng cũng sẽ yêu nhau.
Tất cả mọi người đều đã xong xuôi rồi, chỉ trừ Yến Triều Sinh sắc mặt lạnh nhạt.
Lưu Song do dự mãi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "... Ngươi hãy hòa hợp với Mật Sở Tiên tử."
Hắn ánh mắt lạnh tanh, nói: "Nhất định rồi, đã là mong muốn của cô, sao ta có thể phụ kỳ vọng của cô được chứ!"
Lưu Song cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, song thời gian cấp bạch, nàng nhất thời không cách nào giải thích.
Có người giục nàng đi tháp Trấn Yêu.
Tùy rằng không ít người đến đưa tiễn nàng, nhưng hiện giờ nàng đang mang tội trên người, đành không quá yên tâm mà theo vài vị Tiên quan rời đi, mỗi bước chân đều mang theo sự lưu luyến.
"Lưu Song bái biệt chư vị."
Yến Triều Sinh không thèm nhìn nàng dù chỉ một lần.
*
Đợi mọi người rời đi, Mật Sở quay đầu lại nói: "Yến Triều Sinh, huynh đi theo ta."
Nàng ta khuôn mặt bình tĩnh, khóe môi khẽ mang chút ý cười. Mật Sở Tiên tử ở Tiên giới nổi tiếng thân thiện, dường như chuyện Yến Triều Sinh rút tay vừa rồi, vị Tiên tử khoanh dùng nay không để trong lòng.
Yến Triều Sinh nhìn nàng ta tươi cười, trong lòng lạnh như băng, lần đầu tiên hắn nhận ra, Yêu thân không phóng đãng như hắn tưởng tượng, lửa giận trong lòng hắn không giảm bớt chút nào.
Xích Thủy Lưu Song!
Nàng rời đi thật sự sảng khoái, dù hắn có tức giận đến mức muốn bóp chết nàng, cũng không có cơ hội.
Thấy hắn không động đậy, Mật Sở ngoái đầu nhìn hắn: "Huynh có điều băn khoăn?"
Trầm mặc một lúc lâu, Yến Triều Sinh đuổi theo Mật Sở.
Hắn tức giận nghĩ, Xích Thủy Lưu Song đã an bài con đường cho mình, nếu hắn không nhận phần "ý tốt" này, chẳng phải quá có lỗi với nàng hay sao!
Hắn đi theo Mật Sở về tẩm điện, vẫn hy vọng có người đuổi theo, nói Lưu Song đổi ý, muốn hắn về rừng trúc trước. Tuy rằng nàng đã bị tước thân phận thiếu chủ, nhưng ngày nào còn mang họ Xích Thủy, ngày đó vẫn có quyền tùy ý làm bậy.
Nhưng vẫn không có gì, cho đến khi hắn đến nơi ở của Mật Sở, vẫn không chờ được tin như thế.
Yến Triều Sinh một đường bình tĩnh lại, bước chân ngày càng chậm dần, cuối cùng càng cảm thấy không đúng.
Nếu Lưu Song thật sự để ý hắn, sao có thể đẩy một Tiên tử xinh đẹp đến bên hắn? Tâm tư của hắn vốn nhạy cảm đa nghi, trước giờ đều cho rằng Xích Thủy Lưu Song hành vi phóng đã, không khác gì với các nữ Yêu, có ý đồ với hắn.
Nhưng đã lâu như vậy, hành động của nàng không hề vượt quá quy củ, thậm chí nhìn biểu hiện của nàng vừa rồi, nàng căn bản không biết vì sao hắn lại tức giận.
Chẳng lẽ... trong lòng hắn có chỗ trùng xuống.
Không, sẽ không, nếu nàng thật sự không quan tâm đến hắn, vậy thì nàng giải thích thế nào về những chuyện trước đây nàng làm cho hắn. Nàng bị phạt đi tháp Trấn Yêu, không phải đều là vì hắn sao?
Hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống, từng chút từng chút về mối quan hệ này đều bị hắn xem xét một lần, trái tim hắn ngày càng trầm xuống, cuối cùng cũng nhận ra điều gì còn thiếu.
Đôi mắt nàng khi nhìn về phía hắn, dường như không có tình yêu.
Mật Sở ngửi thấy mùi máu, kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy Yến Triều Sinh mặc y phục đệ tử màu xanh biển đi theo phía sau, tay đang nắm chặt, máu chảy ra.
"Huynh làm sao vậy?"
Hắn ngước mắt, một đôi mắt đen nhanh, khẽ cười nói: "Không sao."
Mật Sở bất giác cảm thấy lạnh.
*
Lưu Song thay quần áo thủ vệ tháp Trấn Yêu, một minh đi vào tháp, tập trung nghĩ đến lời dặn dò của phụ thân: "Dạ Mộ Lạc ở tầng cao nhất của tháp Trấn yêu, tức là tầng ba lăm. Bên trong tháp Trấn Yêu, mỗi một tầng đều cực kỳ nguy hiểm, phần lớn Yêu tuy rằng bị phong ấn, nhưng vẫn có một số đại Yêu vẫn có thể sử dụng pháp lực, có loại đặc biệt giỏi mê hoặc nhân tâm. Khi con đi lên, tháp Trấn Yêu càng cao, Yêu bị giam giữ càng mạnh, không cần nghe nhiều, cũng không cần nhìn nhiều, càng không được chạm vào!"
Nàng nghiêm túc bước vào.
Ở lối vào mỗi tầng có vài chiến binh Tiên tộc đứng đó.
Những chiến binh này đến từ những Tiên cảnh khác nhau, tháp Trấn Yêu là trách nhiệm của tất cả Tiên cảnh. Thấy Lưu Song đi tới, vẻ mặt bọn họ đều tê dại lạnh băng. Tầng thứ nhất còn có người nhấc mắt nhìn Lưu Song một cái, càng đi lên trên, đến tầng thứ bảy thứ tám, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Song, các chiến binh ôm lấy vũ khí, nhắm nửa mắt, làm bộ mọi chuyện không liên quan đến mình.
Cả tòa tháp Trấn Yêu an an tĩnh tĩnh, dường như không có lấy một người hay Yêu nào cả. Lưu Song nghe theo lời cảnh báo của phụ thân, không quên nhìn xiềng xích bên trong, một lòng dọc theo cầu thang cùng ánh đen tối tăm bước lên trên.
Khi đến tầng thứ mười, phía trong đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn khặc khặc, giọng nói lạnh lẽo: "Ở nơi khốn nạn này lại có đệ tử Tiên tộc mới tới!"
Một câu này, giống như đột ngột đánh thức mọi người.
Các loại giọng nói cùng tiếng người bén nhọn chói tai lần lượt vang lên.
"Mau nhìn xem, là một tiểu Tiên tử!"
"Bổn tọa sống vạn năm, lần đầu tiên thấy một Tiên tử xinh đẹp như vậy, không biết mùi vị như thế nào nhỉ."
Lưu Song không phản ứng, làm như không nghe thấy, tiếp tục lên phía trên.
Càng lên cao, từ ngữ ô uế khó nghe càng nhiều. Đến tầng thứ hai mươi, có đại Yêu Hồ tộc dùng thanh âm ma mị thốt liên khiến chúng Yêu cười vang không thôi.
Tầng hai sáu, Lưu Song nhìn thấy một người quen trong ký ức.
"Ô Thần sư thúc." Đây là một vị sư thúc của nguyên chủ. Trước đây khi tháp Trấn Yêu cần người canh giữ, vị sư thúc này mất đi người yêu, nản lòng thoái chí, nên đã chủ động xin vào. Bây giờ tính ra, đã hơn hai trăm năm.
Nam tử mặc áo giáp đen, ôm kiến, đờ đẫn ngồi ngoài cười lớn tầng hai sáu.
Ô Thân nghe thấy giọng nói, lúc này mới chậm rãi nâng mắt lên, dần dần, đôi mắt đen nhánh của y có tiêu cự, chần chừ nói: "Song Song?"
"Là con!" Lưu Song vui vẻ nói, "Ô Thần sư thúc, sao người lại thành ra như vậy?"
Trước đây Ô Thần là nam tử xinh đẹp nổi danh Tiên tộc, bây giờ nhìn lại vô cùng nghèo túng đờ đẫn, cả người chết lặng như băng.
Ô Thần đánh giá nàng, cười khổ nói: "Chớp mắt con đã trưởng thành thế này rồi. Song Song, sao con lại đến đây?"
Lưu Song giải thích đơn giản một chút.
"Các chiến binh ở tháp Trấn Yêu đều lựa chọn phong ấn năm giác quan cùng thần thức. Đại Yêu trong tháp Trấn Yêu giỏi mê hoặc nhân tâm, chỉ có phong ấn năm giác quan, mới có thể đảm bảo trong lòng không có gì ngoài việc trấn thủ nơi này."
Khó trách từ lúc Lưu Song vào đây, thấy các đệ tử Tiên tộc vô cùng lạnh nhạt.
Tầng thấp nhất không quá nguy hiểm, các chiến binh Tiên tộc không cần phong ấn năm giác quan.
"Con muốn đến tầng ba lăm?" Ô Thần nhíu mày.
"Phải, Ô Thần sư thúc ở chỗ này hai trăm năm, có biết Dạ Mộ Lạc không?"
Ô Thần vẻ mặt nghiêm trọng: "Song Song, đừng lên phía trên, ở chỗ của sư thúc, phong ấn năm giác quan, năm mươi năm sẽ nhanh chóng qua thôi. Dạ Ma la đã đi theo Yêu đế từ thời Thượng cổ, là một kẻ điên không hơn không kém, tuy rằng không còn tu vi, nhưng vẫn nguy hiểm hơn bất cứ ai. Ta ở chỗ này hai trăm năm, Dạ Ma La khi ngủ khi tỉnh, phần lớn thời gian đều ngủ. Nhưng một khi gã tỉnh lại, toàn bộ tháp Trấn Yêu, không có một con Yêu nào dám phát ra tiếng."
Tuy rằng đã mất đi Yêu lực, nhưng với uy lực đáng sợ này, có thể đoán được, Dạ Ma La là một nhân vật nguy hiểm.
Nếu là trước đây, Lưu Song sẽ nghe theo sư thúc ở lại nơi này, nhưng Tiên mạch thứ năm, chỉ có Dạ Ma La, kẻ duy nhất sống sót sau Thượng cổ đại chiến, biết nó ở đâu, nàng không thể không đi một chuyến.
"Sư thúc, người yên tâm, nếu thấy không ổn, con sẽ nhanh chóng phong ấn năm giác quan."
Nàng đã thấp thụ sức mạnh Thần khí, không đến mức không thể tự bảo vệ mình.
Ô Thần thấy nàng kiên định, thở dài một tiếng: "Ta đưa con lên."
Lúc đi đến tầng ba tư, Lưu Song nghe thấy trong tháp có người nói: "Ngươi có muốn biết, Thương Lam Tiên cảnh sinh ra trong trời đất như thế nào không?"
Lưu Song sửng sốt.
Hiện giờ Thương Lam vẫn chưa hoàn toàn hình thành, nàng quay đầu, kinh hãi nhìn một trận.
Sắt đen ngàn năm xuyên qua xương tỳ bà của một con Yêu, cái đuôi dị dạng của ả bị chặt đắt, khuôn mặt mang nụ cười quỷ dị, sâu thẳm nhìn nàng.
Nữ tử mỹ mạo khẽ mở bờ môi đỏ, giọng nói uyển chuyển êm tai: "Tiểu Tiên tử, ngươi rất sợ Không Tang dẫm vào vết xe đổ của Thương Lam đúng không? Ngươi lại đây, ta sẽ nói cho ngươi, bí mật về Thương Lam."
Ả áo rách quần manh, tươi cười dịu dàng và nhẹ nhàng.
Một đôi tai bịt tai Lưu Song, Ô Thần nghiêm túc nói: "Ả ta có thể đọc tâm, đừng nghe, đừng tin."
Lưu Song mím môi gật đầu: "Ừm, con biết rồi, đa tạ sư thúc."
Nữ tử cười khanh khách nói: "Lời ta nói là sự thật, những chuyện từ xưa đến nay ta đều biết hết. Nếu ngươi tò mò, có thể tìm ta bất cứ lúc nào."
Lưu Song không quay đầu lại, tiếp tục đi lên trên.
Tới tầng ba lăm, Ô Thần nói: "Song Song, bảo trọng."
"Sư thúc yên tâm, người cũng bảo trọng."
Nàng do dự một lát, đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy một căn phòng trống rỗnh, ngoại trừ xiếng xích đan xen cùng ánh đèn tối tăm trên tường, không có bất cứ thứ gì.
Ba mươi hai sợi xích sắt đen đâm xuyên thân thể một nam tử. Gã bị treo trên không trung, không chỉ có xương tỳ bà, những huyệt lớn trên người đều đã bị khóa chặt toàn bộ.
Gã gục đầu ngủ ngon lành, trên người mang vết máu đã khô, là nam tử, nhưng thân thể vô cùng yếu ớt.
Mái tóc đen đầy đầu uốn lượn đến mắt cá chân.
Nghe thấy tiếng động, gã từ mộng ngọt bừng tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lưu Song trông thấy một gương mặt trẻ con, nói thế nào nhỉ, giống như một con thú nhỏ đang sợ hãi, vô thức khiến người ta muốn an ủi, trông gã rất ngây thơ, như một thiếu niên yếu đuối mười ba, mười bốn tuổi dưới nhân gian.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, lúc gã vô tội mở mắt ra, lại là một đôi đồng tử bạc vô cùng xinh đẹp!
Lưu Song hoài nghi liệu mình có đếm sai không. Nơi này là tầng ba lăm sao, ngừoi trước mắt, đừng nói với nàng là Dạ Ma La nhé?
Thiếu nhìn nhìn về phía nàng, khẽ giật giật cánh mũi, môi cong cong, giọng nói thanh nhã bất ngờ.
"Xem ra, mấy vạn năm qua đi, ngài ấy đã thuận lợi sinh ra."