Mấy lời vô sỉ của giấm vương...
Yến Triều Sinh đuổi Lưu Song ra ngoài, rót chén trà, đưa lên miệng.
Mặt hắn nóng bừng, nàng đây là có ý gì? Cố ý tới trêu chọc hắn, xem hắn phản ứng thế nào sao? Hắn trong lòng phiền loạn, căn phòng Tiên các chật chội, trong không khí dường như còn vương lại mùi hương của nàng.
Biết rõ rằng không thể, vậy thử hắn để làm gì? Hắn không rõ dụng ý của nàng, cũng khó có thể phỏng đoán có âm mưu gì không.
Yến Triều Sinh cụp mi, trở lại ghế ngồi, tiếp tục chuyện trước khi bị Lưu Song bước vào cắt ngang. Hắn cởi bỏ y phục màu đen, y phục rơi xuống, chỗ bị mất vảy hộ tâm máu thịt lẫn lộn, máu lại rỉ ra.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn, phần thịt và vảy bị khoét đi vẫn chưa mọc lại, liếc mắt một cái nhìn qua, có vết thương sâu đến độ thấy cả xương.
Hắn vô cảm ném bình ngọc không còn thuốc trong tay, sắc mặt bình tĩnh.
Tuy rằng hắn đã ở Không Tang được ba năm, nhưng linh dược có được quá ít, lọ thuốc này hắn được một vị Tiên nhân tha phương cho khi còn làm yêu quái ở núi rừng.
Đó cũng là món đồ tốt nhất trên người hắn hiện tại, Yến Triều Sinh vẫn luôn không dám dùng.
Vậy mà vừa rồi hắn lại dùng để thoa vết trầy của Lưu Song. Yến Triều Sinh nằm xuống, mặc xiêm y vào, tâm phiền ý loạn.
Yêu quái không có vảy hộ tâm, giống như đem điểm yếu phơi bày ra trước mặt người khác, Không Tang trông có vẻ an bình, nhưng đối với một kẻ như hắn, một khi trở về, chắc chắn sẽ phải đối mới với vô vàn nguy hiểm. Trước ngày đó, vảy hộ tâm vẫn chưa thể mọc lại, hắn không chỉ phải nghĩ cách để khôi phục tu vi, mà còn phải tìm một bộ giáp mềm để thay thế vảy hộ tâm, bảo vệ trái tim mỏng manh nết của yêu quái.
Mấy thứ này làm xao lãng suy nghĩ của hắn, hắn cố gắng không nghĩ đến gương mặt hiện giờ của Xích Thủy Lưu Song.
Kỳ thật trong Bát Hoang, Yêu là chủng loại ít chú trọng đến ngoại hình nhất, bởi vì ai nấy đều có vẻ ngoài không tồi, khắp nơi đều có thể thấy được mỹ nhân. Có loại Yêu trời sinh tính tình phóng đãng nông cạn đáng chết, như Yến Triều Sinh lúc vừa mới đi ngang qua cánh rừng nọ, đám Yêu nữ dù cho khinh thường huyết mạch của hắn, nhưng lại vì túi da của hắn mà muốn cùng hắn xuân phong nhất độ.
Loại thiên tính phóng đáng giống như động dục khiến cho người ta cảm thấy chán ghét như vậy, Yến Triều Sinh cũng không thể cắt đứt. Hắn cũng là Yêu tộc, cũng có tất cả thiên tính khiến cả Bát Hoang cảm thấy dơ bẩn và mỉa mai của Yêu tộc.
Thậm chí, Yến Triều Sinh có chút xấu hố, kéo chăn che mình lại.
Rắn vốn tà dâm...
Huyết mạch Hồ tộc cũng không phóng đãng bằng huyết mạch Xà tộc. Hồ tộc am hiểu dụ dỗ người khác, còn Xà tộc... Yến Triều Sinh sắc mặt khó coi mà nghĩ, có lẽ khó có thể cưỡng lại bất kỳ sự cám dỗ nào.
Yến Triều Sinh nhớ khi mình còn nhỏ sống ở núi rừng kia, có một con đại Xà Yêu, cả ngày lẫn đêm giao hoan bất kể thời gian địa điểm, tạo ra rất nhiều mùi vị kỳ quái.
Yến Triều Sinh chán ghét con dâm xà đó, hắn cảm thấy huyết mạch Xà tộc không nên dơ bẩn như thế này.
Nhưng nhẫn Thập giới màu bạc trên cổ tay sáng chói, rõ ràng đang nhắc nhở hắn vừa rồi mới làm cái gì.
Hắn mím chặt môi, chưa bao giờ hận thiên tính của mình đến thế.
Miếng vết thương nhói đau, năng lực tự chữa lành của Yêu tộc có nhanh đến đâu, quá trình này cũng cực kỳ thống khổ, nhưng thịt có thể mọc ra, nhưng vảy hộ tâm lại không cách nào trở lại, có lẽ cần trăm năm, hoặc ngàn năm nữa, Yến Triều Sinh không biết.
Từ trước đến nay, chưa từng có một con Yêu nào ngu xuẩn đến mức nhổ đi vảy hộ tâm của chính mình,
Môi hắn tái nhợt, hắn mở đôi Yêu đồng, quan sát xung quanh có người hay không, thấy không có ai mới để mặc mùi máu tanh lan tràn trong phòng.
Yến Triều Sinh cảnh giác, cả đêm không dám ngủ, trước bình minh ngày hôm sau, hắn mở mắt ra, miễn cưỡng thi triển một thuật phát, thanh trừ mùi máu tươi trong phòng như thường lệ.
Miệng vết thương thêm một tầng lại một tầng phong ấn.
Điều kiện sinh tồn của Yêu vốn hà khắc, từ nhỏ các yêu quái đều biết, không thể bộc lộ điểm yếu củamình trước mặt người khác.
Tiên tộ bộc lộ sự yếu ớt sẽ được thương xót.
Còn các yêu quái một khi để lộ sự yếu ớt của mình, lập tức sẽ bị giết chết hoặc bị ăn thịt.
Khi Yến Triều Sinh bước ra cửa, sắc mặt đã giống với ngày thường, lúc hắn nhìn thấy Lưu Song cùng bọn công tử Bạch Thị, Lưu Song đang chào từ biệt Thiếu U.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu lam, không còn Huyễn Nhan châu, Tiên ấn của Xích Thủy Thượng cổ giữa trán nàng cũng hiện ra.
Nửa cánh hoa như lông vũ màu xanh băng phiến, cao quý lại thanh nhã, nàng nâng đôi má, ánh mắt đuổi theo Tức Mặc Thiếu U.
Yến Triều Sinh ngồi ở phía dưới, lãnh đạm nghe Bạch Truy Húc nói lời rời đi khách sáo, Yến Triều Sinh cố nhịn, không liếc nhìn nàng một cái.
Dòng máu cứ chảy dồn dập, thứ thiên tính khiến người ta bực bội này bị hắn cưỡng ép đè nén, hắn chưa từng mất bình tĩnh nửa phần.
*
Lưu Song lưu luyến Thiếu U, vất vả lắm nàng với gặp lại y ở kiếp này, không ngờ chưa đầy một tháng ngắn ngủi lại phải lần nữa chia xa.
Bạch Truy Húc nói: "Thiếu chủ, đi thôi."
Nàng ngồi trên Tiên kiếm, quay đầu lại nhìn Thiếu U, thanh y Tiên quân tắm mình dưới ánh mặt trời, dường như không nghĩ nàng sẽ quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của nàng.
Ánh mắt hai người không né không tránh, vừa vặn nhìn nhau.
Ngay lúc Lưu Song định cười, Thiếu U khụ một tiếng, dời ánh mắt đi: "Xích Thủy Tiên tử lên đường bình an."
Ốc Khương bên cạnh y cười tủm tỉm nói: "Tiểu nha đầu, trải qua đoạn thời gian chung sống này, ngươi thấy thiếu chủ nhà ta thế nào?"
"Thiếu chủ đương nhiên rất tốt."
Yến Triều Sinh bỗng nhiên ngước mắt nhìn qua, ánh mắt tối đen, không biết hỉ nộ.
Ốc Khương: "Vậy lần trước ngươi tới Côn Luân làm chuyện đó, có hối hận không?"
Lưu Song cho rằng ông ta đang nói đến chuyện nguyên chủ đến đây làm nhục Thiếu U: "Đương nhiên hối hận."
Ốc Khương hắc hắc lặng lẽ cười, càng cười càng nhộn nhạo, đầu bạc râu bạc cũng không cứu vớt được hình tượng tiên phong đạo mạo ban đầu của ông ta. Nếu đã hối hận vì đã hối hôn với thiếu chủ, vậy còn có thể cứu vãn được chứ? Ông ta đang định nói gì thêm, Thiếu U không nhanh không chậm mở miệng: "Sư tôn, lò luyện của người sắp nổ rồi."
Ốc Khương ngẩn người, kêu lên một tiếng, không thèm lo tiếp đón nữa, vội vàng chạy đến rừng đào của mình.
Thiếu U cười nói với Lưu Song: "Bảo trọng."
Lưu Song nói: "Thiếu U, thời gian tới ta lại đến thăm huynh. Đúng rồi, ta nghe đại công tử nói, không bao lâu nữa còn có Tứ Hải yến, huynh cũng đi Tứ Hải yến chứ?"
Y nhẹ nhàng gật đầu.
Lưu Song rất vui, không bao lâu nữa lại được gặp Thiếu U, chờ nàng lần này trở về làm quen với cuộc sống ở Không Tang, nhất định sẽ chuẩn bị cho Thiếu U một phần lễ vật.
Bạch Vũ Huyên không kiên nhẫn mà thúc giục: "Được rồi được rồi, dây dưa mãi không xong, có muốn về Không Tang hay không, dài dòng quá, huynh trưởng, để cô ta ở lại đi."
Bạch Truy Húc buồn cười mà lắc đầu: "Thiếu chủ ngồi đi."
Y khởi động Tiên kiếm, mang theo một đám người rời đi, Lưu Song vẫy tay với Thiếu U.
Thanh niên trong Tiên cảnh ngước mắt nhìn nàng, cho đến khi bóng dáng của họ càng lúc càng xa. Cảnh tượng này trùng lặp với cảnh tượng kiếp trước của nàng, trong lòng Lưu Song tràn ngập cảm xúc, lần từ biệt Thiếu U giống như vậy là khi nàng ngồi trên Tiên xa đại hôn, sau đó không còn gặp được Thiếu U nữa.
Lần đó là vĩnh biệt, lần này là không lâu nữa sẽ còn gặp lại nhau.
Gặp lại từng cố nhân khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm và thỏa mãn. Nghĩ đến cố nhân, nàng tức khắc nhớ tới tiểu gia suýt chết, vội vàng nhìn về phía Yến Triều Sinh bị lãng quên.
Hắn ngồi ở một đầu khác của Tiên kiếm, đưa lưng về phía nàng, ánh mắt lãnh đạm.
Từ lúc đoàn người bắt đầu từ biệt Thiếu U, hắn không nói một câu nào. Giờ phút này nhìn sang, quanh thân đều tỏa ra luồng khí nặng nề, không biết ai lại trêu chọc hắn.
Lưu Song đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, lặng lẽ hỏi Yến Triều Sinh: "Quả trứng kia đâu?" Nàng muốn tìm xem Yến Triều Sinh giấu Thanh Loan ở nơi nào.
Không thể để người Bạch thị phát hiện.
Nếu Bạch Truy Húc biết Thanh Loan còn sống, nhất định sẽ tru sát Thanh Loan, còn nếu để Bạch Vũ Huyên phát hiện, chỉ sợ hiện trường sẽ diễn ra một màn nướng trứng chim.
Nàng quan sát tất cả những nơi trên người Yến Triều Sinh có thể giấu trứng chim, vẫn không thấy Thanh Loan đâu.
Lưu Song có chút kỳ quái, không lẽ bị hắn âm thầm vứt đi rồi?
Yến Triều Sinh từ khi nàng xem xét hắn, toàn thân liền cứng đờ, hắn mang theo vài phần tức giận nói: "Cô quản nhiều như vậy làm cái gì, không tiếp tục lưu luyến chia tay với Tức Mặc Tiên quân nữa sao?"
Dứt lời, hắn như nhận ra cái gì, ánh mắt chợt lạnh đi rồi im lặng.
Lưu Song không hiểu, chuyện từ biệt với Thiếu U liên quan gì với Thanh Loan? Nàng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thương lượng với hắn: "Nó đâu rồi? Thỏa thuận lúc trước ta nói vẫn còn tính, ngươi cứu nó, ta sẽ cho ngươi tu vi."
Yến Triều Sinh không chút nghĩ ngợi thuận miệng lạnh lùng nói: "Ăn rồi."
"Ăn rồi! Ngươi ăn nó rồi?"
"Chỉ là trứng của một con Yêu điểu mà thôi. Bây giờ ta mới nhắc tới nó, hà tất phải làm bộ làm tịch?"
Lưu Song dùng thần thức cẩn thận tìm kiếm, quả thực không cảm nhận được bất kỳ khí tức của trứng chim nào trên người Yến Triều Sinh, nàng chưa từ bỏ ý định mà tìm tòi thêm một lần lại một lần nữa, kết quả vẫn như cũ. Đầu óc Lưu Song nhất thời trống rỗng.
Vốn dĩ bảy trăm năm sau, Thanh Loan không chết, nó còn có thể theo Xích Diều cùng Yến Triều Sinh chinh chiến.
Mà nay, mẫu thân Thanh Loan nhỏ huyết lệ tự thiêu, hóa thành một món Tiên khí tặng cho Yến Triều Sinh, nguyện vĩnh viễn trở thành Tiên khí phục vụ hắn, hắn lại lật lọng giết chết Thanh Loan.
Tại sao? Chẳng phải sau này Thanh Loan sẽ trở thành cánh tay phải của Yến Triều Sinh sao? Yến Triều Sinh lại thật sự ăn nó!
Nàng không thể tin, nhất thời không thể tiếp nhận, rồi lại nhìn Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn nàng. Ánh mắt nàng rơi trên chiếc túi gấm vắt trên thắt lưng của hắn, Lưu Song mừng rỡ.
Đó là một chiếc túi gấm đầy màu sắc có thêu hình đám mây trên đó, trông chẳng hợp với vẻ u ám của Yến Triều Sinh.
Theo những gì nàng biết, Yến Triều Sinh không bao giờ đeo những chiếc túi màu sắc, trên người hắn luôn chỉ có vũ khí và dược liệu.
Chiếc túi này từ đâu mà có?
Không phải, hôm qua khi nàng đến gặp Yến Triều Sinh, phòng của hắn bày biện rất đơn giản, như vậy hắn nấu Thanh Loan ở đâu?
Huống hồ gì Thanh Loan là một con Yêu điểu Thượng cổ, nó bị cá Hoành Công nuốt mà vỏ trứng còn chưa vỡ, hắn nói vứt đi còn đáng tin hơn, chắc chắn hắn không ăn nó.
Sau khi đoán ra, Lưu Song thở phải nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại trở nên ngượng ngùng, tại sao Yến Triều Sinh lại gạt nàng, còn dùng giọng điệu khó nghe như vậy.
Hôm qua nàng kể cho hắn nghe về Mật Sở, không phải hắn rất vui sao?
"Trong cái túi này là Thanh Loan sao?" Lưu Song nhỏ giọng hỏi, nhưng tại sao nàng lại không cảm nhận được khí tức của Thanh Loan?
Yến Triều Sinh ngước mắt lên, đôi ngươi vẫn toát lên vẻ lạnh lùng: "Không phải, không dễ dàng như vậy đâu."
"Cái túi đó từ đâu ra?"
Chiếc túi cầu kỳ xinh đẹp đến mức này không phải nữ đệ tử Côn Luân nào cũng có thể tặng, hơn nữa hắn lại một lòng với bạch nguyệt quang, ai cho hắn mà hắn lại nhận?
Nàng ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn chiếc túi gấm xinh đẹp, đoán rất có thể Thanh Loan đang ở bên trong. Đây là loại pháp khí cường đại gì, sao lại có thể che đậy được khí tức của Yêu Ma? Ngay cả Yến Triều Sinh cũng không thể che đậy được khí tức của mình.
Nàng nhìn chằm chằm vào thắt lưng của Yến Triều Sinh, một lúc lâu sau, Yến Triều Sinh mới thốt được mấy lời từ cổ họng của mình, nghe có chút khó chịu: "Thiếu chủ rảnh rỗi lắm sao?"
"Không rảnh." Nếu rảnh nàng đã không cần phải nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, nếu rảnh thì nàng đã đi luyện tập rồi.
Lưu Song chỉ cảm thấy từ tối qua đến nay hành động của Yến Triều Sinh rất kỳ lạ, sau khi nàng lấy ra được Huyễn Nhan châu, hắn đã có thể nhanh chóng nhận ra nàng, dùng nhẫn Thập Giới trói nàng lại, cuối cùng còn đồng ý xóa bỏ chuyện quá khứ, thậm chí nàng còn thấy sự vẻ mặt đỏ ửng của hắn khi nàng nói Không Tang sẽ hứa gả Mật Sở cho hắn, để hắn rời xa Không Tang.
Lưu Song chưa bao giờ nhìn thấy những cảm xúc như vậy ở hắn.
Dù sao Yến Triều Sinh tương lai sẽ là đồng minh của nàng, hắn vẫn là chìa khóa cho sự tồn tại của hai giới Tiên Ma, nếu hắn tâm trạng trở nên thất thường, điên cuồng và ăn nói bừa bãi thì nàng phải có kế hoạch càng sớm càng tốt để tránh tai họa.
Lưu Song biết tương lai Thanh Loan nhất định sẽ trở thành Yêu điểu của hắn, song nàng cùng Thanh Loan đã chung sống trăm năm, tuy rằng trái tim đã không còn, nhưng ký ức vẫn còn đó, những ký ức này rất dịu dàng. Nàng không xem Thanh Loan như một con yêu quái, nó chính là một trong số những cố nhân của nàng.
Lưu Song hy vọng Thanh Loan còn sống.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, chuyệng gì đã xảy ra với Yến Triều Sinh, đồng minh tương lai này có ổn không?
*
Tâm tình Yến Triều Sinh không tốt.
Đêm qua, việc Lưu Song hứa cho hắn một mỹ nhân, để hắn xóa sạch ân oán trước đây với Không Tang, đối với hắn là cực kỳ vô lý. Hắn là một đệ tử thậm chí còn chưa vào được bên trong, nàng là thiếu chủ của Không Tang, sao nàng có thể cho rằng hắn có đủ bản lĩnh và dũng khí để gây thù chuốc oán với Không Tang?
Yến Triều Sinh thức suốt đêm, một phần vì đau đớn, một phần vì những lời này.
Ý nàng là gì?
Khó trách hắn nghĩ quá xa, lúc vừa mới đến cánh rừng nọ, rất nhiều Yêu nữ thèm muốn túi da của hắn, muốn cùng hắn xuân phong nhất độ.
Hắn đã nghe qua rất nhiều lời trêu chọc phù phiếm như vậy.
Chẳng lẽ Xích Thủy Lưu Song cũng...
Hắn nghiến răng nghiến lợi, không biết là mỉa mai hơn hay xấu hổ, tức giận hơn. Phần lớn Yêu tộc đều có túi da đẹp, các Yêu vật có linh lực thấp thậm chí còn dựa vào bùa chú để duy trì vẻ ngoài.
Nhưng Yến Triều Sinh chưa bao giờ nghĩ đến việc dấn thân vào con đường đó, ngay cả trong thời điểm khó khăn nhất, hắn vẫn nghiến răng đứng dậy giết chết một con báo Yêu đang thèm muốn hắn. Xích Thủy Lưu Song quả thực vô sỉ, bọn chúng chỉ là yêu quái phóng đãng, còn nàng thân là Tiên tộc Thượng cổ, lại có thể nói những lời đó một cách nhẹ nhàng như vậy.
Đúng là một nữ tử vô sỉ.
Cho đến sáng nay, hắn còn đang nghĩ rằng sẽ không đồng ý với thỏa thuận của nàng. Tiên tộc còn sa ngã hơn cả Quỷ tộc. Dù chưa bước vào Tiên đạo nhưng hắn biết cần phải giữ đạo tâm kiên định.
Song, có lẽ nàng đã quên mất những lời đã khiến hắn trăn trở cả đêm hôm qua. Trước khi rời Côn Luân, hắn nhìn thấy Lưu Song lưu luyến nói lời từ biết với Tức Mặc Thiếu U bằng ánh mắt rất chân thành. Ốc Khương hỏi nàng có hối hận không, nàng lập tức nói có.
Nàng hối hận điều gì, hối hận vì đã hối hôn với người đó?
Yến Triều Sinh không khỏi nhớ đến cái tên mà nàng đã gọi khi hắn kéo nàng ra khỏi mộ Quỷ Vương ở Bát Khổ cốc và che chở cho nàng khỏi Quỷ khí. Yến Triều Sinh đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, tại sao hôm qua nàng lại nói với hắn những lời như vậy?
Vì thế, khi nàng đến gặp anh với niềm hy vọng tràn trề và hỏi hắn trứng của Yêu điểu đâu rồi.
Yến Triều Sinh chỉ lạnh lùng nói: "Nó chết rồi." Đừng chọc tức hắn, hắn cản bản không thể cứu được trứng con Yêu điểu đó.
Hắn vẫn không biết vì sao nàng lại quan tâm đến một quả trứng của một con Yêu điểu như vậy, chẳng lẽ Yêu tộc bọn họ nợ nàng gì sao? Hắn sẽ tìm cơ hội vào một ngày khác vứt quả trứng phiền toái này đi.
Hắn cho rằng Lưu Song sẽ không tin, bởi vì khí tức của Yêu tộc khó có thể che giấu. Hiếm có Ma khí nào trên thế gian này có thể hoàn toàn che đậy được khí tức của Yêu tộc, ngay cả bản thân hắn cũng biết, nếu quả trứng con Yêu điểu này không thực sự biến mất, nàng sẽ có thể tìm ra khí tức của nó.
Ban đầu nàng cũng tin, cảm xúc bàng hoàng, hoài nghi, bối rối, buồn bã... lần lượt hiện lên trên khuôn mặt nàng.
Hắn tưởng nàng sẽ nói gì đó, không ngờ nàng lại suy nghĩ một lúc, lại nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng ánh mắt nàng rơi xuống thắt lưng hắn.
"Trong cái túi này có Thanh Loan phải không?"
Yến Triều Sinh không ngờ nàng nhìn thấy, nhất thời kinh ngạc, chiếc túi trên thắt lưng hắn được làm từ những chiếc lông chim của Thanh Văn, trước khi chết, con chim đó biết đứa con của nó sẽ gây loạn lớn, cho nên nó đã để lại những chiếc lông quý giá nhất phủ lên quả trứng để che đậy khí tức của Yêu điểu. Ngay cả hắn cũng không ngờ lông của Thanh Văn còn có tác dụng như vậy, huống chi là Lưu Song.
Yến Triều Sinh trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, sao nàng có thể biết chắc chắn rằng trong túi có trứng Yêu điểu? Và cũng cho rằng hắn vẫn chưa giết quả trứng?
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lông mi dài của nàng khẽ rũ xuống, đôi mắt từ từ trượt từ ngực hắn, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng. Lúc này Yến Triều Sinh mới ý thức được, bởi vì hắn muốn che giấu sự tồn tại của quả trứng nên đã để cho nàng đến gần mình, nếu lễ nghi của Tiên tộc không cho phép, hắn thậm chí còn cho rằng nữ tử này sẽ đưa tay cởi túi gấm ra.
Không còn Huyễn Nhan châu, nàng giờ đây đã hoàn toàn lấy lại được dung mạo, Yến Triều Sinh tối qua không nhìn nàng nhiều, nhưng bây giờ hai người gần gũi như vậy, nếu lúc trước hắn không cố ý chọc nàng, bầu không khí có lẽ sẽ không căng thẳng như vậy, Yến Triều Sinh thậm chí còn nghĩ rằng hai người họ đang yêu nhau, vụng trộm sau lưng hai vị công tử Bạch thị.
Đôi mắt phiền phức của nàng bẩm sinh đã có màu sắc ôn hòa và long lanh mỗi khi nhìn người khác, khi nàng nhìn ai, dường như chỉ có người đó lọt vào trong ánh mắt của nàng. Đôi mắt nguy hiểm đó đang rơi xuống...
Yến Triều Sinh nghiến răng: "Cô rảnh rỗi lắm phải không?"
"Không rảnh." Nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn không dời đi, thậm chí còn có chút tò mò.
Tò mò... Nàng nhìn chỗ đó, nàng tò mò cái quái gì vậy!
Một làn sóng nhiệt dâng lên, Yến Triều Sinh muốn che mắt nàng lại. Đúng là phóng đãng không biết xấu hổ! Đây chính xác là những gì nàng nói tối hôm qua sao.
Song, điều khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn chính là huyết mạch phóng đãng của Yêu tộc trong cơ thể hắn đang bắt đầu sôi sục không thể kiểm soát dưới ánh mắt của nàng. Yến Triều Sinh chán ghét nhận ra cảm giác này ngày càng trở nên tồi tệ hơn khi nàng nhìn hắn như thế.
Đầu óc hắn trống rỗng, sau đó thô bạo ném chiếc túi vào tay nàng: "Muốn thì cầm lấy, tránh xa ta ra!"
Nàng cầm lấy túi gầm, lặng lẽ mở ra, nhìn xem, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên ở đây, sao ngươi lại nói ngươi ăn nó rồi?"
Sắc mặt Yến Triều Sinh lạnh băng, không thèm nói chuyện với nàng.