Editor: Tử Đằng Huyền
Chương 6.
Màu mắt trắng của Thẩm Dục Sanh quá mức khác với tất cả mọi người, dù là ai sau khi nhìn thấy cũng đều chấn động theo. Sau đó vô luận Từ Dao tìm hiểu thân phận y thế nào, trừ bỏ tên còn lại các chuyện khác đều bị lấy lí do là không nhớ rõ.
Liễu Mặc Tịch đem thuốc đưa cho Thẩm Dục Sanh, đối phương sau khi nhận lấy thì nói lời cảm tạ. Liễu Mặc Tịch nở nụ cười nói với Liễu Tư Thâm, "Cha, bây giờ nên làm gì?"
Thẩm gia bị diệt môn, Thẩm Dục Sanh đã mất đi nơi ở. Hơn nữa vẫn còn là con nít cứ như vậy bỏ mặc mà không để ý, không khỏi khiến cho người có chút lo lắng. Hai cha con Liễu Tư Thâm ngược lại là không ngại thân phận của Thẩm Dục Sanh cùng với con ngươi của y.
"Ta muốn ở lại."
Không đợi Liễu Tư Thâm nói chuyện, Thẩm Dục Sanh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng tựa hồ đã một mực chờ đợi thời cơ này. Một đôi bạch đồng tập trung trừng Liễu Tư Thâm, y biết rõ Liễu Tư Thâm là chưởng quản ở đây, cho nên những lời này là trực tiếp nói với hắn!
"Cha, đã như vậy chúng ta liền đem y thu lưu làm đệ tử Vân Đỉnh có được không?" Liễu Mặc Tịch mặt đầy vui sướng.
Mà Liễu Tư Thâm lại rơi vào trầm mặc, tất cả liên quan đến vị thiếu niên này đều là bí ẩn. Lại nói từ khi Thẩm gia di chuyển đến đây, Vân Đỉnh phái cũng chưa từng giao lưu với bọn họ...
"Sư huynh..." Từ Dao cảm giác vạt áo của mình bị người nào nhẹ nhàng nắm lấy, quay đầu lại liền nghe thấy một động tĩnh mềm nhũn như thế?!
Mặc dù đồng tử không hề có sắc thái nhưng Từ Dao cũng có thể nhìn ra Thẩm Dục Sanh nhìn mình thật bất lực và khao khát. Dáng vẻ thiếu niên đáng thương hoàn toàn không có nhuệ khí, gương mặt còn nét trẻ con chưa lui khiến người khó có thể từ chối.
Tiểu tử này...Hiện tại bộ dạng có chút quen thuộc? Từ Dao không nhịn được trên trán bốc lên mấy cái giếng hào.(*)
(*) chắc là mồ hôi.
"Sư phụ, tạm thời trước tiên thu xếp y như thế đi. Mặc dù y không nhớ rõ chuyện xảy ra với Thẩm gia, dù sao cũng vẫn là con nít. Ở lại chỗ này cũng thuận tiện cho chúng ta điều tra." Từ Dao rốt cục không chống đỡ được mở miệng xin tình.
Liễu Tư Thâm thở dài một hơi vẫn là không cách nào máu lạnh được với một hài tử, "Được rồi, trước tiên cứ để y ở lại đây đi."
"Qúa tốt rồi, cha!"
Từ Dao cảm nhận được góc áo của mình đang bị nắm dần dần buông lỏng, ngay sau đó hắn lần thứ hai cảm thấy một màn khiếp sợ. Thẩm Dục Sanh giống như trở mặt, thu hồi biểu tình vừa nãy, trên mặt nháy mắt mang theo một nụ cười tà mị khiến Từ Dao dựng hết cả tóc gáy!
"Xin chỉ giáo nhiều hơn... Sư huynh!"
Đệt!! Y!!! Y có thể thu hồi lời vừa nói không?!
.........
Khuôn mặt nhìn gần thật khiến người ta động lòng đâu, ngươi đem tu vi cả người toàn bộ cho ta được không? Ta không chờ được.
Từ Dao đột nhiên ngồi dậy thở mạnh từng hơi, vội vã nhìn bốn phía chung quanh. Mặc dù đêm đã khuya, hai mắt trong bóng tối vẫn có thể thấy rõ tất cả.
Không có bất kì người nào...
Mới vừa rồi tựa hồ có người bên cạnh hắn nói gì đó, Từ Dao không nhớ ra chỉ coi đó là giấc mộng. Ngày đó đã phát sinh lượng thông tin vượt qua khỏi trình độ dung chứa của hắn.
Với cái thế giới mà hắn chẳng biết rõ bất cứ thứ gì, đến tột cùng làm sao để sống tiếp?! Còn có hắn đến cùng nên làm gì để trở lại thế giới cũ?!!
Từ Dao nghĩ vậy nhất thời tỉnh cả ngủ, đứng dậy ra khỏi gian phòng. Ở đây không có game, giải trí, internet, cũng chỉ còn phương thức tản bộ để giết thời gian.
Rốt cục là còn muốn ngớ ngẩn ở địa phương quỷ quái này bao lâu?
Mà Từ Dao không thể không bội phục thân thể Vũ Vân Hàn này, dưới tình huống không có bất kì ánh đèn nào, hai mắt lại có thể sáng rực soi rọi các góc ngách, người phàm với người tu tiên chênh lệch rõ rệt đến vậy sao?
Lúc này, trong bóng tối có một cỗ ánh sáng nhạt hấp dẫn ánh mắt Từ Dao, cái kia không phải phòng của Thẩm Dục Sanh sao? Từ Dao hiếu kỳ chậm rãi đi tới.
Giờ này không ngủ còn ở bên trong làm cái gì?
Từ Dao nghĩ vậy liền rón rén đi đến ngoài cửa phòng, quay mắt về phía cửa lớn đóng chặt không cách nào mảy may nhìn thấy bên trong.
Từ Dao giơ tay chạm vào cánh cửa, hắn thề!!! Hắn chỉ muốn nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe nhỏ để quan sát một chút tình huống bên trong, ai ngờ hắn chỉ hơi dùng lực một chút, kết quả liền truyền đến âm thanh – kẹt kẹt....
Thẩm Dục Sanh xoay đầu lại, nhìn thấy Từ Dao đứng ngoài cửa, trên mặt vẫn... Không lộ ra bất kỳ biểu hiện nào.
"Không nghĩ tới sư huynh còn có thói quen hơn nửa đêm đi nhìn trộm."