Editor: Tử Đằng Huyền
Chương 3.
Từ Dao cảm thấy ngực khó chịu, cảm giác đau đớn lít nhít từ vị trí lồng ngực mở rộng ra phía ngoài, huyết tinh cường liệt dâng tới cổ họng của hắn, xông thẳng đến bên miệng.
Từ Dao rốt cuộc không chịu đựng được sự khó chịu trong cổ họng, đột nhiên mở mắt ngồi thẳng eo nôn ra một ngụm máu trong lòng bàn tay, khóe miệng còn có chút dấu vết lưu lại, tầm nhìn mơ hồ từ từ khôi phục rõ ràng.
Mình...còn sống?
"Độc đã ép ra ngoài cơ thể, thân thể không có gì đáng ngại."
Từ Dao nghe thấy một giọng nữ, quay đầu liền nhìn thấy một vị nữ tử duyên dáng yêu kiều đang ngồi đoan trang bên cạnh chính mình. Dung nhan khá thanh tú, da thịt trắng hơn tuyết hiện ra khí chất cùng mị lực cao thượng tao nhã, hai mắt mỉm cười nhìn Từ Dao.
Từ Dao hiển nhiên bị mỹ nhân trước mắt làm hoảng hốt thần trí, một lát sau mới phản ứng được hai gò má đỏ ửng, có chút thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt người bên cạnh.
Từ Dao luôn cảm giác khuôn mặt nữ nhân này tựa hồ đã gặp ở đâu đó, lại nhất thời không nghĩ ra được là địa phương nào.
"Xin chào, xin hỏi đây là nơi nào?"
"Sư huynh gặp vấn đề gì vậy? Đương nhiên là tại quý phủ nha." Nữ tử hơi mím môi nhếch khóe miệng lên, con ngươi trong suốt linh động không thể tả hết mùi thơm ngát diễm lệ.
Sư huynh? Qúy phủ??
Từ Dao nghe từ ngữ xa lạ như vậy ngẩn ra mấy giây, sau mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh của bản thân. Cây cột đỏ ửng đứng sừng sững ở bốn góc gian phòng, xung quanh vách tường đều là gạch được điêu khắc bằng màu trắng ngói, trên giường rèm the chống muỗi theo gió tung bay.
Mà Từ Dao lúc này mới quan sát kĩ càng nữ tử trước mặt này, vừa tỉnh lại bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn kết quả quên không nhìn quần áo của nàng. Nữ tử mặc một bộ bạch y, quần dài che lại thân hình gầy kiều của nàng, mái tóc được buộc cao gọn gàng.
Chuyện này... Này?!! Từ Dao ngoại trừ thán phục đến nỗi trố mắt ngoác mồm thì cũng không nói ra lời thừa thãi nào.
Đây là... Đang đóng kịch sao?? Lẽ nào hắn đang ở trong đoàn kịch?
"Cô nương, xin hỏi cô là?" Từ Dao khách khí khẽ cười hỏi thăm tên nữ tử.
Nữ tử sau khi nghe xong hiển nhiên kinh hãi, hai mắt trợn lên như chuông đồng, thần sắc từ kinh ngạc chuyển thành bi thương. Mà Từ Dao thì lại chớp chớp mắt, có phải hắn hỏi vấn đề không nên hỏi không?
"Sư huynh... Ta là A Tịch, ngươi tại sao có thể không nhớ rõ?"
Thời điểm Từ Dao đang khó giải thích một trận, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, người đến một thân y phục sa tanh(*) màu đen, bào bên cạnh được khảm nạm viền hoa linh lan màu vàng, thắt lưng ngọc trên eo biểu lộ ra sự cao quý.
(*) Hay còn gọi là vải Satin là loại vải dệt áp dụng kỹ thuật dệt vân đoạn, tạo nên ít sự đan kết giữa sợi ngang và sợi dọc.
"Thân thể khôi phục sao rồi?" Nam nhân nhìn thấy Từ Dao ngồi dậy, đầu tiên là kinh ngạc sau liền nhu hòa cười khẽ chậm rãi tiến về phía trước.
"Cha! Sư huynh hắn... Không nhớ rõ con..." Nữ tử tự xưng là A Tịch nhìn người tới như thấy được nhánh cỏ cứu mạng, nắm chặt ống tay áo người kia, thần thái hoang mang.
Nam nhân nhíu mày nhìn về phía Từ Dao, làm cho Từ Dao ngày càng căng thẳng. Nam nhân ngồi lên giường nhấc lòng bàn tay nhỏ của hắn lên, một tay di chuyển tới chỗ cổ tay Từ Dao, một tay sờ lên trán hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Từ Dao luôn cảm giác có cỗ ấm áp nồng đậm xâm nhập vào đầu óc, dò xét tiến vào từ trên xuống dưới toàn thân, thậm chí mơ hồ nhìn thấy bàn tay đang đặt trên trán mình tựa hồ ẩn ẩn ánh sáng vô tận...
"Hàn nhi, ngươi cái gì cũng đều không nhớ sao?" Từ Dao thấy nam nhân nguyên bản rất tốt, giờ đây lông mày lại càng thêm nhíu chặt, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin.
"Cái kia, các người rốt cuộc là ai nha? Có phải nhận lầm người rồi không?" Từ Dao giờ khắc này đã biểu hiện ra một chút dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, chuyện cười quá đáng quá thì chẳng có gì hay.
Nam nhân trước mặt thở dài một tiếng, nhìn dung mạo có lẽ là lớn hơn rất nhiều so với Từ Dao "Không nghĩ tới độc này cư nhiên lại ác độc như thế, Hàn nhi chỉ sợ là đã mất trí nhớ."
"Cha? Sư huynh thế nào?!..."
Từ Dao nhìn hai người có khuôn mặt đẹp đẽ trước mặt như thế nào lại trở nên lao lực như vậy?! Vừa định nói cám ơn rời đi, khóe mắt trong lúc lơ đãng liếc tới trước bàn gương, thế nhưng lại hiện ra một gương mặt xa lạ!!
Đồng tử Từ Dao đột nhiên rụt lại một chút, cho rằng chính mình hoa mắt. Vội vàng nhắm mắt lại lần thứ hai mở ra nhìn, vẫn cứ không thay đổi. Kia rõ ràng không phải dung mạo của chính mình!!!
"Xin lỗi, mọi người có thể đi ra ngoài một chút không?"
Hai người nghe thấy thỉnh cầu của Từ Dao đều sững sờ, tựa hồ còn muốn tiếp tục hỏi chút gì đó nhưng lại bị Từ Dao lần nữa từ chối.
"Mời hai người đi ra ngoài, tôi cần nghĩ lại chính mình một chút." Âm thanh mang theo đau xót ẩn nhẫn rất lớn xen lẫn một chút nội tâm muốn hỏng mất.
"Được, vậy chúng ta đi ra ngoài trước."
Đợi đến khi trong phòng rốt cục chỉ còn dư lại một mình Từ Dao, Từ Dao ra sức đứng dậy vọt tới trước bàn nhìn chằm chằm mình trong kính, cả người không rét mà run, tựa hồ như một dây thần kinh trong đầu nứt toác.
Người ở trong gương làn da trắng nõn như tuyết, mái tóc đen nhánh buông xuống bên hông, ngũ quan chẳng khác nào trải qua bàn tay của thượng đế xoa nặn mà thành cực kì kinh diễm lóa mắt! Đặc biệt đôi mắt giống như lưu ly kia, chỉ liếc mắt nhìn liền khiến người khác không cách nào dời tầm mắt, nơi khóe mắt phải còn có một nốt ruồi son.
Hay cho một tấm xinh đẹp tuyệt trần rồi lại không hiện ra khuôn mặt xinh đẹp!!
Này con mẹ nó...!!! Người này là ai?!!
Từ Dao khó tin giơ tay hướng đến gò má của mình, nhéo một cái, trên da truyền đến cảm giác đau đớn, đôi môi nhếch lên đồng thời cả bờ môi cũng bắt đầu run lên.
Trước tiên không nói đến dáng vẻ này, khuôn mặt này rõ ràng đã từng thấy ở đâu đó!!!! Từ Dao nghe thấy âm thanh trong đầu nổ tung, đây không phải là gương mặt trong mộng kia hay sao?
Không nghĩ tới cảnh tượng trong mộng dĩ nhiên thực sự xảy ra trên người mình!! Bây giờ dĩ nhiên còn biến thành dáng vẻ ấy!!
Ừm... Tuy nói là kinh diễm chút, nhưng mà Từ Dao muốn thân thể của chính mình cơ!!
Lúc này một ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu Từ Dao, nữ nhân vừa rồi kia không phải là cái người bị ám sát ở trong mộng đấy chứ!! Đột nhiên nhìn thấy người sống nhất thời không nhớ ra được!
Đây chính là cái gọi là giấc mộng trở thành sự thật? Ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì thế này?!!
【 tác giả có chuyện nói: Lăn lộn bán manh cầu thu gom, đề cử cùng vé tháng ~ moah moah 】