Editor: Tử Đằng Huyền
Chương 27.
Đợi đến khi tỉnh rượu đã là sáng sớm ngày hôm sau, Từ Dao mặt không cảm xúc nằm trên cái giường nhỏ mở hai con mắt, nhớ lại dáng vẻ chính mình say rượu té xỉu, không cần nghĩ nhiều cũng biết nhất định rất buồn cười...
Đường đường là đệ tử thủ tịch Vân Đỉnh phái – Vũ Vân Hàn, một chén liền gục?!!
Có phải là sau này vô duyên với ly rượu hay không?? Từ Dao khổ não nghĩ.
Nhưng mà thời điểm mơ mơ màng màng, Từ Dao nhớ tới lúc mình còn hơi tỉnh táo. Giống như nằm mơ vậy, đập vào mi mắt là cổ của người nào đó, mơ màng ngủ loáng thoáng cảm nhận được mình hẳn là được ai cõng trên lưng, mà bờ vai kia đối với Từ Dao mà nói hơi nhỏ.
Còn có... Mùi thơm cơ thể mà người kia để lại...
Rất dễ chịu...
Từ Dao giật mình một cái trực tiếp ngồi dậy, vỗ vỗ gò má của chính mình. Còn chưa tỉnh rượu hay sao?!! Vẫn nghĩ đến những thứ vô căn cứ đó?!
"Sư huynh!" Liễu Mặc Tịch thấy Từ Dao đã tỉnh táo thì cười nghênh đón.
"Muội chuẩn bị một bát thuốc giải rượu, đang muốn đưa cho huynh." Từ Dao nhìn canh thuốc trong tay Liễu Mặc Tịch, tâm lí chùng xuống.
Từ Dao ơi Từ Dao, khi nào mày đến nông nỗi phải uống thuốc giải rượu thế?!
"Đa tạ sư muội." Nói xong Từ Dao liền cầm qua uống một hơi cạn sạch.
Hay lắm!! Đúng khổ!!!
"Hôm qua ta sau đó..." Từ Dao vẫn không nhịn được hỏi ra lời, sợ mình say rượu vạn nhất lên cơn điên gì nên làm thế nào cho phải.
"Hôm qua sau khi sư huynh say rượu là A Sanh cõng huynh về, nhìn y còn nhỏ tuổi như vậy ngược lại thể lực không tồi." Liễu Mặc Tịch khẽ cười.
Từ Dao thoáng giật mình trừng lớn hai mắt, thì ra cái đó không phải ảo giác!!
"Sư đệ đâu?" Từ Dao lúc này mới phát hiện từ lúc rời khỏi cửa vẫn không thấy thân ảnh Thẩm Dục Sanh đâu.
"A Sanh?? Hẳn là đi nơi nào đó còn chưa về."
"Như vậy sao." Tên tiểu quỷ đó có thể đi đâu?
"Sư huynh, huynh muốn đi sao?" Liễu Mặc Tịch nhẹ giọng hỏi.
Nghe Liễu Mặc Tịch đề cập đến chuyện này, Từ Dao mới nhớ tới ngày hôm qua muốn đi trấn Dịch Lũng, lập tức gật đầu.
Chẳng biết tại sao, Từ Dao thấy Liễu Mặc Tịch rõ ràng lộ ra chút cảm giác ủ rũ, ngẩn người lập tức khẽ cười, nói "Ta rất nhanh sẽ về."
"Được." Liễu Mặc Tịch cười khẽ, ánh mắt trong suốt nhu hòa, giống như thời điểm Từ Dao lần đầu tiên gặp nàng, làm người lóa mắt.
................
Từ Dao không biết mình đi bao lâu, chỉ có điều dọc con đường này đều rất yên tĩnh. Hai chân đột nhiên dừng lại, Từ Dao nhìn bốn phía xung quanh, không lẽ là đi nhầm đường?
Không nên... Rõ ràng đã hỏi sư muội vị trí cụ thể rồi mà.
Từ Dao ai oán thở dài một hơi, nhưng mà có một thứ gì đó khiến cho hắn cực kì chú ý.
"Ai?"
Từ vừa nãy hắn đã cảm nhận được, vẫn luôn có người đi sau hắn. Từ Dao quay đầu lại nhẹ giọng hỏi, hai tay nắm chặt giống như đang cảnh giác, không biết đối phương là người thế nào.
Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh xoạt xoạt, người ở trong bụi cỏ vừa ló đầu ra, Từ Dao đột nhiên cả kinh!
"Thẩm...Sư đệ?!! Sao đệ lại theo tới?!" Từ Dao lập tức đến trước mặt Thẩm Dục Sanh, kinh hô.
Ơ? Tại sao lại có cảm giác dù mình có đi đến bất cứ nơi nào thì tên tiểu quỷ này cũng luôn theo bên người nhỉ???
Thẩm Dục Sanh bị phát hiện cũng không thẹn thùng chút nào, bình thản mở miệng "Đệ không yên lòng để sư huynh một mình."
Từ Dao không khỏi bị chọc cười, không nhịn được nâng tay xoa lên đỉnh đầu người "Làm sao? Sợ ta bị ám hại?"
Thẩm Dục Sanh ngược lại thập phần ngoan ngoãn để Từ Dao tùy ý vuốt ve, không thể không nói từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhu thuận khiến Từ Dao rất thư thích, xoa xoa một lát mới bỏ qua cho y.
"được, theo ta lâu như vậy cũng không thể đưa đệ về lại nữa, đệ đồng hành cùng ta luôn đi." Từ Dao thu tay về cười nói, ánh mắt thoáng nhìn bội kiếm Thẩm Dục Sanh mang theo phía sau.
Không nghĩ đến y lại rất yêu thích bội kiếm này...
...............
Từ Dao thực sự không muốn thừa nhận, có Thẩm Dục Sanh bên người tốc độ xác thực nhanh hơn lúc hắn đi một mình.
Từ Dao liếc mắt nhìn người bên cạnh, luôn cảm thấy Thẩm Dục Sanh có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chẳng biết nên hỏi từ đâu.
Nghĩ nghĩ một chút, vẫn là quản tốt chuyện năng lực của mình đi.
"Chúng ta đến rồi." Thẩm Dục Sanh nhắc nhở.
Trước mắt hai người là một cái trấn nhỏ hết sức bình thường, gió thổi lên cát bụi phất qua dưới chân, khiến người ta cảm nhận được từng tia cảm giác mát mẻ, yên lặng như vậy.
Tại sao không có ai??
Từ Dao cảm thấy có chút kì quái, theo đạo lí giờ này thôn dân phải ra ngoài hoạt động, tại sao lại yên tĩnh đến một bóng người cũng không thấy?!! Ngay cả tiểu thương cũng không thấy!
Hai người đi tới một cái nhà thoạt nhìn giống như quán trọ. Ừm... mặc dù nó đã cũ nát đến không thành hình, toàn bộ quán trọ hiện ra một loại cảm giác âm u, rõ ràng đang giờ tập trung nhiều người nhất nhưng lại không có chút hơi người nào, bảng hiệu của quán treo trên mái hiên còn sắp rơi xuống.
"Xin hỏi có ai không?" Từ Dao khẽ gọi.
Vừa dứt lời liền thấy một vị nam tử trung niên từ sau màn cửa đi ra, nhìn thấy người tới thì khá kinh ngạc "Xin hỏi hai vị đến làm gì?"
"Nơi này của các ngươi có thể dừng chân không?"
Điếm trưởng nghe tới nhất thời hai mắt sáng lên như ánh sao, hai tay không khống chế được chắp lại "Có thể có thể!! Bản điếm không chỉ cung cấp phòng khách mà còn có rượu!"
Từ Dao gật đầu nhìn quanh bốn phía, tuy nói có chút cũ nát nhưng cũng may coi như tương đối sạch sẽ, miễn cưỡng vẫn có thể là nơi người ở được.
"Xin hỏi tại sao trấn nhỏ này lại hoang vu như vậy?" Từ Dao dò hỏi.
Điếm trưởng vừa nghe biểu tình lập tức biến thành cô đơn, sau đó thở dài bất đắc dĩ, lắc đầu "Đừng nhìn bọn ta thế này, trước đây tiểu trấn này còn có thể nói là phồn vinh, nhưng mà gần đây truyền ra một ít lưu ngôn phỉ ngữ(*) đã không còn những du khách ngoại lai nữa, dạo này càng nói là không có ai đến. Hơn nữa dân trấn lo lắng, tất cả đều đóng cửa không ra ngoài."
(*)Lưu ngôn phỉ ngữ: lời đồn đại
"Là bởi vì chuyện ma quái?"
"Khách quan ngươi cũng nghe nói sao? Aiz, không nghĩ tới đã truyền xa đến vậy."
"Lão bản, nghe nói ở trấn này có một thôn dân thần trí điên cuồng, có phải không?" Thẩm Dục Sanh thẳng thắn chạy gấp rút làm chủ đề tài.
Sắc mặt điếm trưởng nhất thời trở nên cứng ngắc, trong con ngươi hiện ra sự kinh sợ khủng hoảng "Cái đó... nam nhân kia sau đó đã rời khỏi thôn trấn, sau đó, sau đó không giải quyết được gì cả."
Xem ra lời đồn đại vẫn là thật.
"Hai vị tại sao lại đến thôn trấn này? Thứ lỗi ta không có ý gì khác, chẳng qua là gần đây vẫn luôn không có ai đến." Điếm trưởng ngại ngùng hỏi.
"Chẳng qua chỉ là muốn đi qua nơi này, thuận tiện tìm một nơi ở lại thôi." Từ Dao quyết định che giấu thân phận, thuận miệng ứng phó.
"Như vậy à, vậy thì là khách quý a. Hai vị chờ, ta liền đi dọn dẹp gian nhà." Điếm trưởng khách khí nói.
"Hả? Sư đệ, ta đặt trước hai gian, đệ không cần cùng ta chen chúc một gian phòng." Sau khi điếm trưởng sửa sang xong, Từ Dao vừa mới chuẩn bị mở cửa lại phát hiện Thẩm Dục Sanh đi theo phía sau mình, tựa hồ cũng muốn đi vào.
Thẩm Dục Sanh đứng ở phía sau nhìn Từ Dao không lên tiếng, nhếch môi lên tựa hồ bởi vì bị Từ Dao từ chối mà lộ chút bất mãn.
"Tiểu Sanh."
Đột nhiên xuất hiện cách gọi như vậy khiến Thẩm Dục Sanh mười phần kinh ngạc, cả người sững sờ đứng tại chỗ cũ như một mảnh gỗ vậy, dáng vẻ có chút buồn cười. Từ Dao khẽ cười hơi khom lưng vuốt ve sợi tóc của Thẩm Dục Sanh "Nghe nói rằng thay đổi cách xưng hô sẽ càng rút ngắn đi khoảng cách, nếu đệ không thích vậy, ta liền không gọi nữa."
Thẩm Dục Sanh sau khi lấy lại tinh thần bỗng nhiên cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình, mấy giây sau mới mở miệng.
"Đệ thích."
Từ Dao nghe đến câu trả lời này nhoẻn miệng cười. A!! Tiểu quỷ này thực sự là hiếm thấy đáng yêu như vậy!!!
"Thật không? Thích thì được rồi!"
__________________________________
Góc xàm: Edit chương này chỉ muốn hét lên: Sanh ca, liêm sỉ của anh đâu? =))))