Editor: Tử Đằng Huyền
Từ Dao giật mình đứng tại chỗ, đôi mắt trợn to lên bị kinh ngạc bởi điều Liễu Mặc Tịch nói. Ngày hôm qua còn diễu võ dương oai hãm hại mình vẻn vẹn một đêm, liền chết oan uổng.
Ai có thể ngờ tới sẽ phát sinh chuyện này?
Đợi đến khi mọi người nhanh chóng đuổi đến Tây Môn quý phủ, liền nghe thấy từng trận tiếng khóc nức nở, trong đó bi thảm nhất chính là mẫu thân Tống Cư Uyên, Tống Ngọc Khanh.
"Vân Hàn huynh." Phương Thanh Vân chắp tay trước ngực, đi đến bên Từ Dao khiêm tốn nói.
Đối với sự có mặt của Phương Thanh Vân hắn khá bất ngờ, thời điểm luận võ bị thương nghiêm trọng đến mức nào Từ Dao đều tận mắt nhìn, thương nặng như thế hiếm khi thấy có thể đi lại bình thường, mà Phương Thanh Vân dĩ nhiên hoàn hảo không tổn hại chút nào đứng ở trước mặt hắn!
"Ngươi? Thương thế của ngươi?" Hai mắt Từ Dao tập trung ở chỗ bụng bị kiếm đâm trúng của Phương Thanh Vân, bởi vì quần áo che lại nên không thể nhìn thấy vết thương của hắn.
Chỉ thấy Phương Thanh Vân cười yếu ớt một chút, tới gần Từ Dao nhẹ nhàng mở ra chỗ cổ áo, một màn tiếp theo trực tiếp làm Từ Dao được mở rộng tầm mắt!
Một cái xác trùng to bằng bàn tay đang bám vào miệng vết thương của hắn, phần lưng thập phần bóng loáng, mà khiến người ta kinh ngạc hơn chính là phần nhọn của cái xác mơ hồ phát ra ánh sáng màu đỏ, nhìn kĩ có thể thấy được từ bụng nhẹ nhàng nứt ra một khe hở, ở nơi đó có vô số xúc tu màu trắng. Thần kì nhất chính là, vết thương vốn bị vỡ ra từ lâu cũng đã nhanh chóng kết vảy khép lại.
Từ Dao hít vào một hơi, trong dạ dày nháy mắt tuôn ra một luồng cảm giác kịch liệt khó chịu.
Phương Thanh Vân rất khoái lần thứ hai hoàn hảo che đi, thở dài một hơi "Vân Hàn huynh chớ hoảng, đây là loại trùng thuốc chữa trị của chúng ta nuôi so với dược thảo thì công hiệu nhanh hơn chút, là cổ thuật của phái ta."
Phương thức trị liệu kỳ ba thế này làm cho Từ Dao được mở rộng tầm mắt, tuy nói có điểm buồn nôn nhưng hiệu quả ngược lại là kinh người.
Ho nhẹ một tiếng, Từ Dao dời đề tài đi dò hỏi "Tống Cư Uyên đâu?"
Phương Thanh Vân vốn đang nở nụ cười lập tức biến mất, chuyển thành một loại sầu khổ, nâng ngón tay chỉ đến một hướng. Sắc mặt Từ Dao trở nên hơi trầm trọng nhấc chân chậm rãi đi lên phía trước, chỉ là trong giây lát đó nhăn chặt mày lại. Chóp mũi nhạy cảm ngửi được mùi khí vị bất đồng.
Giống như đã từng quen biết...
"Con của ta!!!!"
Đang đi tới cửa liền nghe thấy một trận âm thanh tan nát cõi lòng, chỉ thấy một nữ nhân quỳ nằm trên mặt đất còn bên cạnh... Nếu như đoán không sai thì là thi thể của Tống Cư Uyên.
...........
"Ngươi hảo." Thẩm Dục Sanh vừa định đuổi theo Từ Dao lại đột nhiên bị Phương Thanh Vân chào hỏi chặn đường, liếc mắt nhìn đối phương sau đó khẽ gật đầu, không có ý tứ muốn giao lưu.
Phương Thanh Vân thấy Thẩm Dục Sanh lạnh nhạt với mình, trái lại cười yếu ớt một chút, vẫn cứ giữ ý cười thờ ơ nói ra một câu "Ngươi chắc là vị thiếu niên Thẩm gia kia đi."
"Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý gì, chỉ là đơn thuần muốn biết vì sao ngươi lại ở cùng Vân Hàn huynh?" Nhìn ra giữa hai lông mày Thẩm Dục Sanh toát ra chút địch ý, vội vã giải thích.
"Có gì không được?"
Thẩm Dục Sanh không trả lời trực diện, lãnh đạm hỏi lại, ánh mắt rõ ràng là có ý 'liên quan gì tới ngươi', hơn nữa đôi bạch đồng tinh khiết tựa đại dương của y không cẩn thận sẽ trong nháy mắt nuốt hết tất cả!!
Trán Phương Thanh Vân bốc lên từng tầng mồ hôi lạnh, cảm nhận rõ ràng được có ý không ổn từ Thẩm Dục Sanh, cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nhưng Phương Thanh Vân có thể khẳng định, thiếu niên trước mặt này...Không đơn giản!
...............
Mùi máu tanh bốc lên thẳng tắp tiến vào lỗ mũi, quanh quẩn trong đại não, quá mức gay gắt, bộc phát ra ngoài cảm giác uy nghiêm cùng đáng sợ, khủng bố.
Từ Dao nhấc chân đến gần, nam nhân trên đất toàn thân từ lâu đã phát ra hàn ý lạnh lẽo, đã mất đi nhiệt độ thân thể, da dẻ từ từ xuất hiện các vết tích nhăn nheo. Mà đáng kinh ngạc nhất chính là lỗ máu trước ngực Tống Cư Uyên, dòng máu vẩn đục mà sền sệt đã ngừng lưu động.
Loại phương thức sát hại này... giống như đúc với Thẩm gia!!!
Từ Dao dùng chóp mũi ngửi một cái, khí vị kia đã biến mất hầu như không còn.
"Ma vật!!! Tuyệt đối là đồ đáng chết!! Vì sao phải hại ta?!!!!" Mẫu thân Tống Cư Uyên khóc không thành tiếng kêu lên, cùng với người cha Tống Triệu Đường đứng ở một bên lộ vẻ mặt khó xử.
Không đúng không đúng!!!
Ở trong đại hội, thiếu nữ xuất hiện kia đúng là bị ma vật làm hại mới dẫn đến toàn thân bị hút đến khô cạn. Mà Tống Cư Uyên chết trước mắt, giống y như đúc cách chết mà hắn thấy ở Thẩm gia!!
"A..." Nghe thấy âm thanh truyền đến phía sau, Từ Dao quay đầu lại liền nhìn thấy Liễu Mặc Tịch hoảng sợ, bàn tay nửa che trên khuôn mặt, che giấu thanh tuyến sắp phát ra tiếng kêu.
Rõ ràng Liễu Mặc Tịch cũng nhìn ra điểm này.
"Qúy gia gặp phải chuyện này, ta thật đáng tiếc." Liễu Tư Thâm đi tới vỗ vai Tống Triệu Đường, truyền đạt một câu không hề có sự ai thán.
So với Tống Ngọc Khanh, biểu tình của Tống Triệu Đường không để lộ ra bi thương quá lớn, trái lại có chút bình tĩnh đến khiếp người. Đột nhiên giương mắt nhìn về Liễu Tư Thâm "Chuyện của con trai ta các ngươi thực sự không rõ ràng?!"
"Đây là có ý gì?" Liễu Tư Thâm hơi nhướng mày.
"hôm qua con ta hồi phủ bình yên vô sự, vẻn vẹn một buổi tối liền bị sát hại!! Điểm kỳ hoặc trong đó các ngươi thực sự không biết sao?!!!" Âm thanh Tống Triệu Đường đột nhiên rống to, ánh mắt vốn đã lạnh lùng lại tràn đầy sự tức giận.
"Sao lại nói ra lời ấy? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là chúng ta mưu hại trưởng tử Tây Môn phái của các ngươi sao?!!!" Liễu Tư Thâm nghe ra ý tứ hàm xúc trong lời nói, bất mãn nhíu mày lại.
"Khuyển tử đến tột cùng gặp chuyện gì, lẽ nào đại đệ tử Vân Đỉnh các ngươi không biết sao?!"
Vừa dứt lời mọi người đều kinh sợ, Từ Dao càng là một mặt khó giải thích được. Tại sao lại kéo hắn vào?? Mắc mớ gì đến hắn?? Thần thái trên mặt trong nháy mắt tràn đầy gân xanh.
"Hôm qua khuyển tử hồi phủ, tinh thần uể oải suy sụp như có tâm sự, dò hỏi nhiều lần mà khuyển tử vẫn luôn dùng việc mình không sao làm lí do, nói rằng cần thời gian suy nghĩ nhưng lại đóng cửa không ra. Tuy rằng ta không biết là chuyện gì, nhưng mà có thể nghe ra khuyển tử lầm bầm bên trong tên của Vũ Vân Hàn, cho nên nhất định có liên quan tới ngươi!" Tống Triệu Đường không nóng không lạnh kể rõ.
Liên quan tới ta???
Tống Cư Uyên này hẳn tám phần mười là ăn no rửng mỡ đi? Chết rồi còn gây phiền cho hắn, cứ ghi hận Vũ Vân Hàn như vậy sao??
Trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia giống như dòng điện cảm thấy kinh sợ, Từ Dao nhớ lại lời của Liễu Tư Thâm nói với mình đêm qua, lẽ nào năng lực của hắn đã bị Tống Cư Uyên phát hiện?
Đánh nhau ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa chính hắn không hề biết chuyện lạm dụng nguồn sức mạnh này, cũng khó trách để Tống Cư Uyên nổi lên lòng nghi ngờ. Bởi vậy, cái chết của hắn trái lại giữ được bí mật cho Vũ Vân Hàn.
Từ Dao cười khổ trong lòng, chính mình thế mà lại rất... ích kỉ.
"Dù vậy, cái chết của hắn cũng không liên quan đến Hàn nhi!!" Liễu Tư Thâm giận dữ nhíu mày, cứng rắn phản bác.
"Hôm qua lúc các ngươi đánh nhau, ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Mỗi khi Vũ Vân Hàn xuất chiêu tầm nhìn của ta không còn tinh tường, không cách nào nhìn rõ từng thủ đoạn. Hiện tại nghĩ tới, phỏng chừng khi đó có người vì che đậy thứ gì mà dùng phép che mắt!"
Tống Triệu Đường nói làm Từ Dao đổ mồ hôi lạnh, không hổ là chưởng môn của Tam Đại môn phái, quan sát hết sức nhạy cảm như vậy, nếu như nhân vật chính không phải là mình, Từ Dao đã muốn vỗ tay.
Mà sắc mặt Liễu Tư Thâm cũng rõ ràng tăng thêm mấy phần trầm trọng, nhìn chằm chằm Tống Triệu Đường không lên tiếng.
"Ở trong thí luyện đại hội sử dụng loại bí thuật này, ta suy đoán rằng khuyển tử đã phát hiện ra thứ gì đó vô cùng bí mật cho nên mới có thể bị độc thủ chịu khổ!"
Nói xong, ánh mắt Tống Triệu Đường như con chim ưng tập trung nhìn con mồi hướng về gương mặt Từ Dao.
"Là như vậy phải không? Vũ Vân Hàn!"
【 tác giả có lời: Hằng ngày không biết xấu hổ cầu mọi người ủng hộ~~】