Editor: Tử Đằng Huyền
"Lại là ngươi tiểu quỷ thối này!! Không biết sống chết!" Hành động của chính mình đột nhiên bị người ngăn cản, Tống Cư Uyên lộ ra biểu tình tràn đầy dữ tợn! Cũng không quản cái gì ba bảy hai mươi mốt, móc ra một cây chủy thủ đâm về phía Thẩm Dục Sanh!!
Thẩm Dục Sanh thu lại cung tên vừa muốn tránh ra, lại có người hành động nhanh hơn y một bước. Tầm nhìn phía trên đột nhiên hiện ra một mảnh tăm tối, nhẹ nhàng nâng con ngươi chính là gương mặt Từ Dao gần trong gang tấc, đồng tử Thẩm Dục Sanh co rút lại, giật mình đứng tại chỗ.
Từ Dao cố nén cả người đau nhức giống như muốn tan vỡ, chỉ cần di chuyển nhanh chóng liền khiến ý thức của hắn muốn sụp đổ, cố gắng chống đỡ khí lực cuối cùng, trên không trung xoay người một cái, nhảy lên đá bay dao găm đang tới gần!!
Một khắc đó toàn bộ khí lực của Từ Dao đều bị lột rời đi, thân thể rơi xuống nhưng không có cảm giác đau đớn truyền đến do va chạm với mặt đất. Thân thể Từ Dao trực tiếp được Thẩm Dục Sanh hai tay tiếp được.
"Sư huynh!"
Thẩm Dục Sanh ôm lấy thân thể co quắp mềm xuống của Từ Dao, hai tay đặt trên người hắn không biết tại sao lại đặt trên mặt, Thẩm Dục Sanh cảm giác rõ hơi thở nóng rực của Từ Dao phả lên cổ mình.
Tim...Vì sao táo loạn không ngừng...
"U, Vũ Vân Hàn, ngươi rời sân bây giờ là tự động nhận thua sao?" Khóe miệng Tống Cư Uyên treo lên nụ cười bất kham, muốn ngồi thẳng lên làm ra cái tư thái vương giả, nhưng hiển nhiên... Hắn không làm được.
"Thấy chưa?! Dáng vẻ của Vũ Vân Hàn bây giờ ấy!! Còn ai không phục đều lên hết cho ta!!" Tống Cư Uyên làm càn kêu to về phía mọi người, không có một ai dám chống đối hắn.
"Cha! Nhất định là cái tên Tống Cư Uyên giở trò gì! Nếu không sư huynh sao lại đột nhiên bị thương!" Liễu Mặc Tịch nhìn hai người tựa sát dưới đài, bất bình thay Từ Dao!
Sắc mặt Liễu Tư Thâm nghiêm nghị, từ đôi lông mày nhíu chặt của hắn có thể thấy hắn đứng ngồi không yên, lúc thường vẫn luôn uy nghiêm giờ khắc này nội tâm từ từ đổ nát vì nóng nảy, bất an!
Nhưng mà làm cho hắn nghi hoặc chính là công kích vừa nãy của Từ Dao...
Toàn trường không có ai đáp lại Tống Cư Uyên, mà kết quả này đúng như hắn muốn, khẽ cười giống như miệt thị, vừa định dời bước lại phát hiện lòng bàn chân của hắn như bàn thạch, không cách nào nhúc nhích.
Tống Cư Uyên mạnh mẽ cúi đầu nhìn liền thấy hai chân của mình, chẳng biết từ lúc nào bị đóng băng tại chỗ cũ! Băng sương lạnh giá gắt gao dính vào lòng bàn chân, lãnh ý thấu xương đâm tiến vào toàn thân, tê mỏi bất kham!
"Mẹ nó!! Băng ở đâu đến?!!" Tống Cư Uyên rống giận nhưng không tránh thoát được trói buộc dưới chân.
Từ Dao miễn cưỡng níu lại vài tia ý thức, từ trong lòng Thẩm Dục Sanh ngẩng đầu lên thở gấp, khí thô trầm thấp, sợi tóc bị thấm ướt treo ở trên mặt, khiến da thịt vốn trắng noãn lại càng lộ vẻ tái nhợt.
Khóe miệng Từ Dao nhẹ nhàng giương lên, làm nổi bật trên khuôn mặt hắn một loại vẻ đẹp tà tính, thế nhưng thần sắc lãnh dục bình tĩnh này không có giống tâm lí của Từ Dao!
Thân thể Vũ Vân Hàn này đúng là không có nắp!! Không biết Tống Cư Uyên hạ cái độc dược gì, cả người đau đến không còn cảm giác, còn sót lại chút ý thức hiếm hoi nhưng vẫn cứ không mất đi!!
Từ Dao thậm chí ngay cả hôn mê cũng không làm được!!!
Đau chết lão tử!!! Mọe!!
Bởi vì cả hai người Tống Cư Uyên và Từ Dao không thể hành động, lấy phán định cuối cùng không thể xác định đến tột cùng là người nào chiến thắng.
"Trời ạ! Các ngươi mau nhìn hài tử kia!!!"
Lúc này, không biết ai ở trong đám người hô to một câu, ánh mắt mọi người rời đi theo phương hướng âm thanh nhìn sang chỉ thấy một thiếu nữ mái tóc ngổn ngang buông xuống hai bên vai, cước bộ lảo đảo, hành vi quỷ dị!
"Nàng là hài tử môn phái nào?" Một giọng nói nghi ngờ truyền ra, mà tựa hồ cũng không biết vị thiếu nữ này.
Từ Dao dựa vào vai Thẩm Dục Sanh, hai mắt mở ra tầm nhìn mơ hồ dần dần hướng về phía thiếu nữ kia. Dựa vào việc Vũ Vân Hàn vốn có thể chất không giống người thường, Từ Dao thoáng phát hiện trên người thiếu nữ có chỗ không đúng.
Xuyên thấu qua vụn vải trên người nàng có thể nhìn ra từ da dẻ mơ hồ bốc lên sương mù, ở trong không khí từ từ bốc hơi.
Kia!!! Đó là!!!
"Tiểu cô nương, ngươi lạc đường sao?" Một người có vẻ tốt bụng lên trước hỏi thăm.
"Đừng tới gần nàng!!!"
Từ Dao sợ hãi la lớn, kết quả sau khi hắn rống lên một luồng khí phun xông thẳng lên trực tiếp phun ra một búng máu tươi!! Ở trong cơ thể có độc tố chưa được xử lí, mạnh mẽ dùng linh lực tiến hành phá tan dẫn đến thân thế vốn có trọng thương lại càng thêm nghiêm trọng!!
"Sư huynh! Sư huynh!!" Lần đầu tiên Thẩm Dục Sanh lộ ra biểu tình kinh hoảng như vậy, hai tay ôm lấy Từ Dao không khống chế được bắt đầu run rẩy! Một bầu trời sợ hãi giống như một cái hố sâu mở rộng ra vô hạn!!
Từ Dao lắc đầu, hiện tại hắn một câu cũng không nói được, thân thể càng là hoảng hốt khó chịu, nếu như có thể hắn thật muốn đem Tống Cư Uyên đẩy xuống biển.
Mà trước mắt, lại xuất hiện cục diện mới! Hai mắt Từ Dao gắt gao nhìn về phía trước.
Sau khi Từ Dao rống lên dọa người tốt bụng kia, quay đầu nhìn hắn một cái. Thiêu nữ khẽ nâng lên sợi tóc giấu bên trong gương mặt, hai má tái nhợt đến mức có thể thấy được mạch máu, hai mắt đột ngột trợn to, hai hàng huyết lệ chảy ra, cặp con ngươi vẩn đục kia không có bất kì tiêu cự nào.
Miệng thiếu nữ hơi mở ra, một vệt máu thuận thế chảy xuống từ khóe miệng của nàng, hiện ra một độ cong cứng ngắc. Màu da toàn thân từ từ chuyển đổi thành trắng bệch, mặc dù trên mặt nàng ta trương ra không phải mỹ mạo lúc trước, nhưng tất cả mọi người vẫn nhận ra được.
Vị thiếu nữ này, là nữ hài mất tích của Hạ gia!!!
Vì sao lại biến thành dáng vẻ ấy?!!
"a!!!!" người tốt bụng kia vừa quay đầu lại nhìn thấy gương mặt khủng bố như vậy, không khỏi sợ đến mức kêu to lên!! Vội vã lùi lại bước chân.
Lúc này một cái lợi kiếm ngang trời xuất hiện mạnh mẽ cắm vào lồng ngực thiếu nữ, chỉ thấy chưởng môn Tam đại môn phái cùng nhau tiến lên vọt xuống, làm tốt tư thế nghênh chiến, cảnh giác nhìn chằm chằm trước mặt thiếu nữ.
Chỉ nhìn dáng vẻ kia, bọn họ liền phỏng đoán vị thiếu nữ này có lẽ đã sớm bị khống chế thần trí!
Thanh kiếm đâm vào thân thể nhưng thiếu nữ lại không có bất kì cảm giác đau đớn nào, hai mắt không động đậy trừng phía trước, thân thể không có cảm giác vẫn cứ đứng thẳng bất động ở chỗ cũ. Sau đó mọi người đều bị một màn kế tiếp làm cho kinh sợ!
Thân thể thiếu nữ từ từ tuôn ra từng đám sương đen, sương mù dần dần tụ lại vào thanh kiếm cắm bên trong thân thể, vẻn vẹ một cái nháy mắt liền hòa tan đến biến mất hầu như không còn!
Thình lình hiện ra trước mắt mọi người chính là một lỗ máu bị kiếm đâm thủng!!
Tam Đại chưởng môn đồng thời cả kinh, liếc mắt nhìn nhau sau đó liền lấy pháp khí ra! Ai ngờ một giây sau, thiếu nữ đột nhiên cực kì đau khổ quát to lên, thanh âm kia giống như đầu ngón tay dài mỏng cào vào vách tường vô cùng chói tai kinh hãi!
Hắc vụ trên người ngày càng nồng đậm, chỉ chốc lát sau thiếu nữ không một tiếng động ngã thẳng tắp trên mặt đất, mà đoàn hắc vụ kia cũng không thấy bóng dáng.
Tam Đại chưởng môn đi lên trước vừa nhìn, thân thể thiếu nữ như bị hút hết máu, tứ chi khô gầy như rơm rạ, ngũ quan thất khiếu chảy máu, mà càng dọa người hơn chính là hai con mắt của nàng!!
Đồng tử đột ngột trợn to, toàn bộ nhãn cầu biến thành đen thùi!!
Chính vào lúc mọi người hãm sâu trong sự kiện vừa đột phát này, thân thể Từ Dao rốt cục không chịu nổi, mắt nhắm lại, trong cuống họng còn lưu lại mùi máu tanh ban nãy.
Mọe... Thật muốn ngủ một giấc...
Chuyện sau đó Từ Dao liền không giải quyết được gì nữa, hắn tựa hồ nghe thấy trước khi hôn mê nghe thấy tiếng gọi cấp thiết của Thẩm Dục Sanh.
A, thì ra y cũng sẽ có tâm tình sốt ruột thế này....
___________________________________________
【 tác giả có lời: có được sự ủng hộ của mọi người là chuyện tui vui nhất ~~^ω^ 】
Góc lảm nhảm: Chương mới đây bà con ~