Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 12: Ma vật



Editor: Tử Đằng Huyền

Tự đại mà khai quật các vùng đất, vạn vật sinh linh hoang vu được loài người khai sáng. Mà nhân loại thì vượt lên trên chúng sinh, bắt đầu nền văn minh mới của bọn họ.

Như dự đoán thiên đạo vô thường, những chủng tộc khác ở trên thế gian này sinh sôi rất có lợi. Mà trong đó có bộ tộc quỷ dị nhất, bọn họ không có thực thể, không có bất kỳ hình thể biến hóa nào, dựa vào việc hút lấy tu vi cùng hồn phách nhân loại để sống.

Bọn họ tới vô ảnh đi vô tung(*), qua lại ở trong đám người, bóp giết nhân loại từ xa xưa tới nay đều duy trì sự kiêu ngạo!! Rất nhiều người chết oan uổng đều thoát ra từ tay bọn họ, nhân loại gọi là “Ma vật.”

(*) Ý chỉ việc đến đi đều không rõ hành tung.

Trăm năm qua vì chống lại ma vật xâm hại, nhân loại đã dùng hết toàn lực, sau đó phát hiện trên người Yêu tộc có linh thạch có thể tạo thành trọng thương đối với ma vật, linh thạch giống như trái tim của Yêu tộc, thu được linh thạch chính là đoạt mệnh!!

Cũng có người không đoạt mệnh, cướp đoạt linh thạch để sử dụng, điều động yêu thú, yêu lực, trong trận chiến nhân loại cùng ma vật, Yêu tộc đã phải đánh đổi cực kì thê thảm!!!

Cuối cùng, tràng chiến dịch này đã kết thúc với chiến thắng của nhân loại!! Mà ma vật liền không còn hơi thở nữa.

Trải qua trăm năm, nhân loại đã quen thường ngày yên bình, đột nhiên xảy ra hai vụ án khiến cho không có bất kì lực lượng chống đỡ nào.

Trăm năm qua thế giới vẫn luôn được Tam đại gia tộc có linh lực mạnh nhất thống trị nắm trong tay. Theo thứ tự là Vân Đỉnh phái, Tây Môn phái cùng Thiên Sơn phái.

Mà Thẩm gia cùng Hạ gia đều là môn phái nhỏ biệt lập, dù phát sinh sự tình hiếm thấy như vậy, ba gia tộc lớn vẫn là lần đầu cùng đứng ngồi ở phía trên cung điện.

Đối với hai sự kiện này hơn nữa còn là Liễu Tư Thâm tự thuật, mọi người đều hoài nghi thời gian trăm năm qua đi, ma vật lần thứ hai gây nên sóng gió, còn có người tuyên bố đây là Yêu tộc trả thù nhân loại!

Từ Dao lẳng lặng nhìn các đại môn phái tranh luận, tổng hợp lại nội dung bọn họ nói, Từ Dao đại khái có thể lí giải bối cảnh thế giới này.

Càng nghe càng là đứng ngồi không yên, ngẫm lại hắn 20 năm luôn sống an nhàn ở thời hiện đại, kết quả lại đi tới địa phương có thể mất mạng bất cứ lúc nào, Từ Dao giờ khắc này thật không biết có cảm tưởng gì.

“Không biết đại đệ tử Vân Đỉnh phái, Vũ Vân Hàn có ý kiến gì?”

Người nói chuyện là Tống Cư Uyên thuộc Tây Môn phái, người này ngày thường vô học luôn làm bộ có ý tốt, giờ khắc này hai mắt híp lại tập trung nhìn Từ Dao, đợi hắn trả lời.

Từ Dao không nghĩ tới sẽ có người dò hỏi ý nghĩ của hắn, tâm lí cả kinh không trả lời được gì.

“Hàn nhi tại án Thẩm gia diệt môn vì trúng độc đã đánh mất kí ức, cái vấn đề này cũng không cần để hắn trả lời.” Liễu Tư Thâm trực tiếp giải vây thay Từ Dao.

Mà Tống Cư Uyên không buông tha tiếp tục truy hỏi “Trúng độc? Nói như vậy ngươi là ở hiện trường? Mất trí nhớ có khi là giả vờ đi, ngươi không muốn cho người khác biết chuyện xảy ra lúc đó?”

Lời này nói ra, mọi người lại bắt đầu nghị luận, đã có người mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Từ Dao. Từ Dao quả thực có chút bị Tống Cư Uyên chọc cho tức cười.

“Mặc dù ta không nhớ rõ, Vũ Vân Hàn ta cũng sẽ không làm việc che giấu chân tướng tổn hại đến thanh danh Vân Đỉnh phái, thỉnh một số người đừng lại bịa đặt.” Từ Dao nói đồng thời liếc mắt nhìn về phía Tống Cư Uyên.

“Ngươi!!!!!” Tống Cư Uyên tức giận đến vỗ bàn trực tiếp đứng dậy, lại bị người ngồi bên cạnh răn dạy.

“Ngồi xuống cho ta!!”

Người ngồi bên cạnh chính là chưởng môn Tây Môn phái, phụ thân của Tống Cư Uyên. Đứa con nhà mình trong trường hợp này hồ đồ tức giận đã vượt qua mức tưởng tượng.

Tống Cư Uyên không cam lòng ngồi lại, ánh mắt vẫn hung tợn như cũ nhìn Từ Dao. May mà Từ Dao không nhìn thẳng, trời mới biết hắn có phải là có quan hệ gì với Vũ Vân Hàn? Ngược lại cũng không phải chuyện của Từ Dao.

“Ta nghe nói gần đây Vân Đỉnh mang về một hài tử Thẩm gia, hình như là người duy nhất sống sót. Vị kia chẳng lẽ không giải thích một chút với chúng ta sao?” Từ Dao không nghĩ tới Tống Cư Uyên cư nhiên đặt sự tình lên người Thẩm Dục Sanh, song quyền đặt ở đầu gối từ từ siết chặt.

“Đừng nhìn ta như vậy nha, ta bất quá là nghi hoặc nên hỏi thôi, dù sao chuyện này hiện tại rất huyên náo sôi sục.” Lúc này Tống Cư Uyên một bộ khuôn mặt dương dương tự đắc, liếc xéo Từ Dao.

“Y không nhớ rõ.” Từ Dao lãnh thanh đáp.

“Được lắm không nhớ rõ! Tại sao vị thiếu niên kia cũng mất trí nhớ? Hay là lại nói bị chuyện xảy ra lúc ấy làm cho sợ đến choáng váng?” Tống Cư Uyên nói chuyện càng ngày càng mất đi chừng mực, tỏ rõ chính là muốn để Từ Dao lúng túng.

“Ngươi nói chuyện chú ý một chút.” Từ Dao nghe không quen thái độ xem thường của Tống Cư Uyên, không khỏi có chút nổi giận.

“Làm sao? Lời ta nói những câu có lý, ngươi…”

“Được rồi!! Ngươi còn ngại sự tình chưa đủ lớn sao?!”

Tống Cư Uyên lời kế tiếp lại bị phụ thân lần thứ hai áp chế, hừ lạnh vài câu liền ngồi xếp bằng không lên tiếng nữa. Từ Dao không khỏi cảm thán, quản giáo đứa con trai như vậy cũng thật nhọc lòng.

“Hi vọng mấy ngày nữa sân thí luyện trước sẽ không xuất hiện sai lầm.” Một vị lão nhân đột nhiên mở miệng nói, mà câu nói này dẫn tới sự chú ý của Từ Dao.

Thí luyện??? thí luyện cái gì??

“Đến lúc đó mỗi môn phái đều phải trông coi chặt chẽ, ta không cho phép đang trong đại hội thử luyện chúng đệ tử lại phát sinh sai lầm gì!!” Chưởng môn Thiên Sơn phái lớn tiếng quát lên.

“Bây giờ ma vật lần thứ hai hoành hành, ngày tháng yên bình liền muốn chấm dứt.” Không biết từ chỗ nào truyền đến một câu nói, nhất thời làm cho nhân khí trên cả phủ điện càng thêm yên tĩnh.

“Nhìn tình hình chỉ có linh thạch mới có thể hóa giải nguy cơ lần này.”

“Tình hình trận chiến năm đó, không biết săn giết bao nhiêu Yêu tộc, trăm năm qua khỏi nói linh thạch ngay cả Yêu tộc cũng đã cực kì hiếm thấy tồn tại, có còn tồn hay vong không phải chỉ nói là được.”

“Đây là báo ứng a!! báo ứng!!!”

Mọi người đều than thở.

Thời điểm Từ Dao chuẩn bị rời đi liền nghe thấy có người sau lưng gọi hắn, quay đầu lại chỉ thấy một mặt ác của Tống Cư Uyên đang nhìn mình.

“Ngươi còn chuyện gì?” Chỉ bằng chuyện vừa rồi Từ Dao liền không có ấn tượng tốt với người này.

“Đừng tưởng rằng thí luyện trong đại hội năm ngoái ngươi thắng ta liền đắc ý vênh váo!! Năm nay ta nhất định phụng trả lại cho ngươi!!” Tống Cư Uyên biểu tình uy nghiêm, âm lãnh đáng sợ, có thể thấy được đã một mực chờ đợi cơ hội tiếp đãi mình!!

“… Hai gia tộc liên tục xảy ra án mạng, ngươi còn có thời gian rảnh đi lưu ý chuyện này sao?” Từ Dao lãnh thanh mở miệng.

“Làm sao? Vũ Vân Hàn, ngươi sợ?” Tống Cư Uyên vênh mặt lên cười giống như trào phúng.

Từ Dao sắc mặt nghiêm nghị, khóe môi hơi nhếch lên khinh miệt liếc nhìn khuôn mặt Tống Cư Uyên đang dào dạt đắc ý một cái, phun ra hai chữ.

“Ấu trĩ.”

【 tác giả có lời: Bán cái manh cầu thu gom đề cử vé tháng 】

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv