Viên gia.
"Cha, kho lương của Lương gia bị trộm đến một mảnh vụn cũng không còn, thủ đoạn này đúng là ngoan độc."
Viên Thiên Sở vội chạy từ bên ngoài vào đại sảnh, nhìn thấy phụ thân đang ngồi ở đó uống trà thì liền đem chuyện xảy ra hôm nay báo cáo lên.
Viên lão gia biểu tình có chút biến hóa, kho lương bị trộm là chuyện lớn vậy mà Lương gia vẫn chưa loạn lên sao.
"Đã tìm ra ai là kẻ trộm chưa?"
Viên lão gia hỏi.
Viên Thiên Sở lắc đầu nói: "Không biết, bất quá vẫn còn một chuyện nữa đó là tên phế vật của Lâm gia kia sáng nay phát lương thực cho thôn dân hai thôn. Cha, người nói xem đầu óc của hắn có phải có vấn đề không, loại chuyện lợi người hại mình như vậy mà hắn cũng làm ra được, muốn làm người tốt thì cũng không phải làm như vậy a."
"Hắn là kẻ rất đáng nghi."
Viên lão gia trầm tư một chút nói: "Kho lương Lương gia bị trộm mà hắn thì lại phát lương thực, chuyện này Lương gia không hoài nghi gì sao?"
"Có nghi ngờ, Lương Dung Kỳ giống như phát điên đến nơi rồi, một lời liền mặc định chuyện này là do Lâm Phàm làm, nhưng chỉ là lời nói rỗng tuếch mà thôi vì hắn không có chứng cứ."
Viên Thiên Sở nói.
Tuy không phải là kho lương nhà mình bị trộm nhưng chẳng biết sao trong lòng hắn có chút hoảng. Có thể ở dưới mí mắt của trọng binh canh giữ, bất động thanh sắc không dẫn tới bất kì sự chú ý nào của người khác, dời đi kho lương không còn một mảnh thì bản lĩnh đúng là ghê gớm.
"Đi, tăng thêm thủ vệ ở kho lương."
Viên lão gia phân phó nói, đùa gì chứ, vụ này mà nhằm tiếp vào Viên gia của lão thì không phải càng thảm sao. Trong lúc yên ổn thì cũng phải nghĩ đến lúc gian nguy, chuyện chưa xảy ra không có nghĩa là sẽ không xảy ra, nếu chuyện này thực sự phát sinh mà giờ còn chưa có bất cứ hành động gì, chẳng phải là càng thảm sao.
Thuần Hương Các.
Lâm Phàm đang cực kì nhàn rỗi, trải qua những chuỗi ngày không ngừng thăm dò tìm chỗ chết thì hắn phát hiện, chỉ cần là ở trong U Thành này thì có thể làm mưa làm gió hoành hành ngang ngược. Lương gia và Viên gia đều là thế gia trong U Thành, đặc biệt là gia chủ của hai nhà này đều từng bị mình chơi xỏ, nếu như lão cha thực sự cho rằng không thể động vào đối phương được thì tuyệt đối sẽ nghiêm chỉnh giáo huấn hắn, đồng thời cũng sẽ đến hai nhà này bồi tội. Nhưng hình như lão cha cũng chẳng để ý gì đến mấy chuyện này, đến một lời khách sáo cũng chẳng nói với người ta. Nói trắng ra là lão cha cũng chẳng để hai nhà đó vào mắt, cho nên hắn cũng không sợ, cùng lắm thì tạm thời ở lì tại U Thành thôi. Nếu như muốn ra ngoài đi lại thì phải dựa vào tiểu phụ trợ tăng lên một chút, chuyện này không thành vấn đề.
Lâm phủ.
Đương lúc trở về thì thấy ở cửa vẫn còn không ít thôn dân đang xếp hàng chờ phát lương. Các thôn dân cảm kích tới chảy nước mắt với hành động Lâm công tử, không có chút nào là giả bộ, nói quỳ xuống để cảm tạ thì cũng liền quỳ luôn. Hiểu được ân huệ, đồng thời khắc cốt ghi tâm phần ân tình này.
Lâm Phàm chuẩn bị quay về hậu viện ngủ bù thì thấy lão cha đang đi đến, nói: "Kho lương của Lương gia có phải do ngươi trộm không?"
"Không phải, cha, hài tử của người giống loại người làm đạo tặc sao?"
Lâm Phàm một lời liền phủ nhận luôn, chuyện là các loại trùng làm không phải hắn, hắn chưa từng làm chính là chưa từng làm, hắn mới không nhận tội thay bọn trùng đâu.
Chỉ là hắn phát hiện ánh mắt của lão cha có chút không đúng lắm, hình như là muốn nói "Ngươi xem cha ngươi là tên ngốc chắc?"
"Cha, người không tin ta?"
Lâm Phàm vô cùng đau xót nói: "Phụ tử liền tâm, cha, chúng ta là phụ tử thì sự tín nhiệm lẫn nhau mới là quan trọng nhất, người hoài nghi ta như vậy thật sự là đang làm tổn thương đến tâm của ta đó."
Không nói gì, lão cha vẫn chưa nói thêm lời nào chỉ híp mắt như vậy, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Đối mặt với ánh mắt như vậy hắn không mảy may run sợ, nhất định phải ổn trọng, mơ ước lớn nhất của hắn chính là có thể làm một tên công tử phú gia, sống một đời hưởng thụ nhưng không muốn bại lộ quá nhiều tài cán.
"Cha, cả đêm hôm qua hài tử chưa ngủ, sắp chống đỡ không nổi rồi nên ta về trước đi ngủ đây."
Lâm Phàm đối mắt với lão cha rồi trực tiếp đi về phía hậu viện. Đi đi một lúc hắn lại cảm thấy có chút không đúng lắm, lúc nãy hình như bổn công tử đã bại lộ cái gì đó. Lắc lắc đầu, không thể nào, lời hắn nói không có chút vấn đề gì cả.
Lâm Vạn Dịch không ngăn cản Lâm Phàm muốn rời đi, chỉ nhìn bóng lưng tên nghịch tử nhà mình rồi lắc đầu.
"Lão gia, xem ra chuyện này chính là công tử làm rồi."
Ngô lão từ phía xa đi tới.
"Hừ, còn muốn giấu giếm ta, tên nghịch tử này càng ngày càng to gan lớn mật, muốn chọc thủng cả trời U Thành mới chịu chắc."
Lâm Vạn Dịch nói.
Ngô lão không hoảng không gấp, cho dù công tử có chọc thủng cả bầu trời U Thành, cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Trở về tới viện lạc thì Lâm Phàm thực sự chìm vào giấc ngủ, tối qua hắn chơi côn trùng cả một đêm thực sự rất mệt, giờ hắn chỉ muốn an ổn ngủ một giấc thôi.
Lương gia.
"Cha, hài tử đảm bảo kho lương nhà chúng ta bị trộm khẳng định là do tên vương bát đản kia làm."
Lương Dung Kỳ tức giận thở gấp nói, đây là bị người khác ức hiếp đến tận cửa rồi.
"Ngươi có chứng cứ không?"
Lương lão gia hỏi.
Sắc mặt lão cũng đang cực kì khó coi nhưng cũng không thể dại dột mà trong lúc kích động nhất thời đến Lâm gia bức hỏi. Tạm đại thế gia ở U Thành trên biểu hiện thì chung sống với nhau rất hòa bình, kiềm chế lẫn nhau nhưng thực sự thì sâu thẳm trong lòng lão vẫn sợ hãi Lâm gia.
"Không có."
Lương Dung Kỳ cúi đầu hai tay nắm chặt thành quyền, cho dù không có chứng cứ thì trong lòng hắn vẫn chắc chắn Lâm Phàm là tên đạo tặc trộm lương.
Sau đó hình như hắn nghĩ tới cái gì đó liền nói: "Cha, hay là chúng ta phái người đến thôn trang cướp lương thực về, dù sao thì đó cũng là lương nhà chúng ta, vẫn nên lấy lại."
Lương lão gia ngẩng đầu kinh ngạc nhìn con trai mình, nói: "đầu óc ngươi có vấn đề sao?"
Lão không ngờ tam nhi mà mình coi trọng lại nghĩ là biện pháp ngu xuẩn như vậy.
"Cha, ta...."
Lương Dung Kỳ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì mới được.
Kẽo kẹt!
Lương Dịch Sơ đẩy cửa tiến vào, còn có Tổ Tường đi theo phía sau. Tổ Tường không phải người Lương gia, giống khách hành hương của Lương gia hơn, được Lương gia cung cấp nuôi dưỡng nên hắn giúp Lương gia làm một vài chuyện. Chuyện kho lương là là một sự khiêu chiến đối với hắn, từ người thường không thể chạm tới chi tiết nhỏ, cẩn thận thăm dò tìm ra chân tướng. Dựa vào suy luận logic bình thường mà nói, Lâm công tử quả thật là kẻ đáng nghi nhất, cho dù là Lâm gia công tử cũng không thể bỏ qua được.
Nhưng.....
Vạn sự chỉ sợ một chữ "nhưng" này.
"Cha, hài tử và Tổ tiên sinh điều tra trong kho lương hồi lâu, lại xác định thêm một chuyện."
Lương Dịch Sơ nói.
Lương Dung Kỳ nhíu mi nói: "Đại ca, ngươi tới đây làm gì? Ở đây không có chuyện của ngươi."
"Sao ngươi dám nói những lời như vậy với đại ca ngươi, Dịch Sơ ngươi nói tiếp đi."
Lương lão gia giáo huấn một phen.
Lương Dung Kỳ rất đau lòng, cha, người sao có thể vì đại ca mà nói ta, đồng thời hắn cũng cảm thấy được nguy cơ bất an. Đại ca đây là muốn tranh sủng với ta sao.
"Tổ Tường tiên sinh, mời nói."
Lương Dịch Sơ khách khí.
Tổ Tường trầm mặc một lát mới ôm quyền nói: "Lão gia, qua sự khảo sát kĩ lưỡng của ta, có thể xác định chuyện kho lương bị trộm đích thực là do trùng cốc gây nên, mấy ngày trước ta gặp được một người ở trong thành. Lúc mới đầu thì còn chưa dám chắc chắn, nhưng sau này cẩn thận nghĩ lại thì lại phát hiện hình như đã từng quen biết người đó. Cuối cùng ta mới nắm chắc được người đó chính là phản đồ của Trùng Cốc, tên người đó là Phong Ba Lưu."
Lương lão gia không quen ai là Phong Ba Lưu, nhưng giờ đã biết là ai thì cũng coi như là loại bỏ được nghi hoặc trong lòng.
"Lão gia, người này là chân truyền của Trùng Cốc nhưng lại khi sư diệt tổ, có thể khống chế điều khiển côn trùng, chuyện kho lương chính là hắn gây nên, chuyện này ta nghĩ nên kết thúc ở đây thôi, ngàn vạn lần không thể động tới hắn."
Tổ Tường nói.
Lương Dung Kỳ vẫn còn đang đau lòng nghe thấy được lời này ngay lập tức muốn thể hiện mình, nói: "Cha, hài tử nguyện dẫn người đi bắt tên Phong Ba Lưu kia về đây."
Tổ Tường ngẩng đầu nhìn tam công tử một chút, thấy có chút không biết phải làm sao.
Khốn khiếp, đến lai lịch đối phương là ai ngươi còn không biết, lại còn muốn đi bắt người ta, chỉ sợ là đến cái mạng nhỏ của ngươi, cũng mất trong tay đối phương thôi.
"Tam công tử, người này không nên động vào thì hơn, nếu không sẽ mang đến họa tại họa ngập đầu cho Lương gia."
Tổ Tường khuyên bảo nói, hắn đã từng biết những chuyện này ở trong trung ương hoàng thành. Luận về kiến thức thì hắn biết nhiều hơn hẳn Lương gia và Viên gia, có nhiều thứ hắn biết mà người khác không biết.
Lương lão gia kinh hãi nói: "Người này lợi hại như vậy sao?"
Tổ Tường đáp: "Rất lợi hại."