Trong hoàng cung có rất nhiều chó mèo lưu lạc, chúng nó đã từng được chủ tử các cung sủng ái. Sau này chủ tử qua đời, hoặc là sau khi chủ tử thất sủng, chúng liền biến thành chó mèo vô chủ lưu lạc trong cung.
Một ít là như vậy, một ít là đời sau của chúng.
Những con chó con mèo này, nếu may mắn, sẽ lần nữa được nhận nuôi. Nhưng đó chỉ là số ít, đại đa số chúng đều phải tự mình kiếm ăn.
Cho nên, nếu Dung phi thật sự có thói quen hành hạ chó mèo, ở trong cung này, thật đúng là không dễ tìm chứng cứ.
Rốt cuộc, đại đa số người đều phải bảo vệ chính mình trước, nào có nhiều thời gian rỗi quản những con mèo con chó đó?
Tương tần nói: "Thiếp có chứng cứ."
Nói tới đây, nàng tựa hồ là nghĩ tới cái gì ghê tởm làm nàng khó có thể chịu đựng, lại ngại ở trước mặt Thục phi, cố nén.
"Cái gì chứng cứ?"
Tương tần nói: "Dung phi sau khi dẫm chết con mèo kia, liền dùng một khối vải bọc lại, ném tới một cái giếng cạn ở phía nam Ngự Hoa Viên."
Thục phi nhíu mày: "Đây cũng là ngươi tận mắt nhìn thấy?"
"Đúng vậy." Tương tần nhu nhược gật gật đầu, "Thiếp đi theo."
Mân tần đột nhiên hỏi: "Không phải ngươi bảo bị dọa choáng váng sao?"
Tương tần sắc mặt cứng đờ, quay đầu trừng mắt nhìn Mân tần một cái.
—— Thiếu nữ, nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần ngươi hiểu hay không?
Bị nàng trừng, Mân tần đột nhiên phản ứng lại: Hai người quen biết lâu như vậy, nàng hôm nay cư nhiên phản hố Tương tần được một hồi.
Thật là đáng mừng.
Tề Thịnh kém chút nữa cười ra tiếng.
Mân tần đầu tiên là kinh ngạc, chậm rãi lại biến thành đắc ý vô cùng, vừa nhìn đã biết ngày thường không thiếu lần thua thiệt vì Tương tần.
Thục phi nén cười, nhẹ nhàng khụ một tiếng, "Chuyện này, ta sẽ làm người đi tra xét."
Nếu Tương tần nói thật, Dung phi chính là chó cắn người là chó không sủa.
Ngày xưa nàng trong tay không có quyền lợi, chỉ có thể phát tiết trên người chó mèo. Hiện giờ nàng đã được bệ hạ trao cho cung quyền......
Tóm lại, nàng vẫn cần cẩn thận một chút.
Chẳng những nàng phải cẩn thận, còn phải nhắc nhở Đức phi một tiếng.
Nàng và Đức phi hợp tác nhiều năm, đã có ăn ý, cũng không thể vì một Dung phi mà sụp đổ.
*
Vô luân hậu cung tiền triều có bao nhiêu chuyện, đại điển lập trữ là đại sự không thể bỏ qua.
Tới ngày lành, sáng sớm, Tề Thịnh đã được Lưu ma ma dùng khăn lạnh lau mặt cho tỉnh.
Lập trữ là công việc triều chính, hậu cung phi tần không cần tham gia, nhưng chư hoàng tử một người cũng không thể vắng mặt.
May mắn, nhỏ tuổi như Tề Thịnh và Ngũ hoàng tử, chỉ cần đứng đúng ở vị trí của mình, chờ đến khi kết thúc buổi lễ, cùng quần thần lễ bái trữ quân là xong.
Các ca ca lớn từ Tứ hoàng tử trở lên cần phải hành lễ làm đủ lễ nghi.
Đến cuối ngày, phỏng chừng cẳng chân cũng đã tê liệt không sai biệt lắm.
Tề Thịnh cùng vẻ mặt ngốc Ngũ hoàng tử đứng cạnh nhau, trước nhóm tông thất cùng quần thần.
Tề Thịnh tin tưởng, trước lúc Ngũ hoàng tử đến đây, Hoàng Hậu cũng nhất định giống Thục phi nhắc nhở hắn: Không thể thất nghi ở trước mặt quần thần.
Nói thật, chuyện này với một nhóc con chưa đến ba tuổi, thật sự là quá làm khó người.
Ngũ hoàng tử kiên trì ước chừng được hơn bốn mươi phút, rốt cuộc nhịn không được, khi các huynh trưởng cùng đám người phía sau lại một lần lễ bái, cậu nhỏ giọng kêu: "Lục đệ, lục đệ, lục đệ."
Tề Thịnh vốn không muốn phản ứng, nhưng hắn cứ bị gọi mãi như vậy, bị người nghe thấy thì không tốt.
Vì thế, Tề Thịnh quay đầu nhìn một cái.
Ngũ hoàng tử giống như nhận được sự tiếp ứng lớn lao, lại tiếp tục kêu: "Lục đệ."
Tề Thịnh âm thầm mắt trợn trắng, lặng lẽ nhìn thoáng qua bốn phía. Thấy không ai chú ý hai tiểu hài nhi như bọn họn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Lục đệ, lục đệ, lục đệ......"
Ngũ hoàng tử thấy hắn không phản ứng nữa, tựa hồ là đã phát tính tình kỳ quái, thế nào cũng phải gọi cho bằng được người quay ra.
Tề Thịnh bị hắn phiền không ít, chỉ đành thấp thấp lên tiếng: "Ngũ ca, chuyện gì?"
Ngũ hoàng tử nói: "Ta chán dã man."
Tề Thịnh: "Ừm."
"Lục đệ, lục đệ, đệ không thấy chán sao?"
Tề Thịnh: "Huynh không phiền ta, ta liền không chán."
Có lẽ là ngữ khí hắn có chút tức giận, Ngũ hoàng tử sợ tới mức câm miệng.
Thấy hắn lại thành thành thật thật đứng, Tề Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Ngũ hoàng tử mới an tĩnh chưa được nửa giờ, lại bắt đầu quấy rầy hắn.
"Lục đệ, lục đệ, lục đệ......"
Tề Thịnh đang bị bài văn biền ngẫu của Thái Thường Tự Khanh làm cho mơ màng sắp ngủ, đột nhiên bị hắn quấy rầy, một chút liền bị doạ tỉnh.
Hắn hít sâu một hơi, cắn răng thấp giọng nói: "Ngũ ca làm gì?"
"Ta......"
"Ta cái gì mà ta?" Tề Thịnh ngắt lời, "Mẫu hậu không nhắc nhở Ngũ ca không thể nói lung tung sau?"
Ngũ hoàng tử đáng thương hề hề, "Có nói, nhưng mà......"
"Không có nhưng mà." Tề Thịnh lại lần ngắt lời, "Chúng ta đang tế trời, nếu xúc phạm thần minh, chúng ta sẽ chịu trừng phạt."
Lời này cũng không phải là dọa cho qua.
Nếu hai người bọn họ dám làm ảnh hưởng đến đại điển tế trời, không cần biết là phụ hoàng hay là mẫu thân từng người, đều sẽ làm cho bọn họ biết, mông bọn họ còn có thể hồng đến mức nào.
Ngũ hoàng tử mở to hai mắt, không tin hỏi: "Thật sự?"
Tề Thịnh đang muốn tiếp tục lừa dối hắn, bỗng nhiên nghe thấy "Thình thịch" một tiếng, ngay sau đó, Nhị hoàng tử lăn một lèo từ bậc thang xuống dưới.
Toàn trường nhất thời yên tĩnh, ngay cả Thái Thường Tự Khanh đang đứng ở một bên dàn tế, dùng thanh âm và tình cảm phong phú mà niệm tế văn, cũng biến cố này làm cho cả kinh ngơ ngẩn, thanh âm đột nhiên im bặt.
Ngũ hoàng tử hoảng sợ mà trừng lớn mắt, buột miệng thốt ra: "Nhị ca đã xúc phạm thần minh rồi sao?"
Sau đó, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Ngũ hoàng tử, mỗi người đều ý vị khó hiểu.
Thậm chí còn có chút người suy luận âm mưu đã bắt đầu suy đoán, chuyện này có phải do Hoàng Hậu lập kế hoạch hay không, mục đích chính là vì phá hư đại điển lập trữ.
Rốt cuộc, nếu Tam hoàng tử bị phế đi, hoàng tử tiếp theo có quyền kế thừa, chính là Ngũ hoàng tử.
Nhị hoàng tử nằm ở bậc thang tầng dưới chót, phẫn hận mà trừng mắt nhìn Ngũ hoàng tử, nhưng vì máu tươi đang chảy xuống từ trên trán chảy, cậu ta không thể không nhắm hai mắt lại.
Thái Tử Tề Hoàn cùng cánh quốc công sắc mặt liền càng tồi tệ.
Ngày này, có thể nói là ngày có phong cảnh nhát từ ngày Tề Hoàn mời chào đời tới nay, cũng là ngày sau khi Quốc công hoăng thệ, phủ Quốc công bọn họ mở mày mở mặt nhất.
Xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy, còn có huyết quang tai ương, thật sự là quá không may mắn.
Đứng giữa tế đàn, Tề Đàm hít sâu một hơi, giương giọng nói: "Người tới, đỡ Nhị hoàng tử xuống trị liệu."
Có thiên tử hạ lệnh, nội thị im như ve sầu mùa đông mới dám hành động, nhanh chóng nâng Nhị hoàng tử xuống, múc nước múc nước, tuyên ngự y tuyên ngự y.
"Khâm Thiên Giám."
"Có thần."
Khâm Thiên Giám đứng ra.
Tề Đàm hỏi: "Việc vừa rồi có ảnh hưởng tới trữ quân hay không?"
Vấn đề này, bảo Khâm Thiên Giám trả lời như thế nào?
Ai có thể bảo đảm làm Thái Tử thì nhất định có thể thuận lợi đăng cơ?
Nếu là hắn hiện tại nói không có ảnh hưởng, ngày sau ngôi vị trữ quân xuất hiện biến cố, bệ hạ giận chó đánh mèo bọn họ làm sao bây giờ?
Hắn chỉ có thể nói: "Thần chưa thể đáp lời Bệ hạ, thần còn cần xem bói."
Tề Đàm nói: "Chuẩn."
Khâm Thiên Giám từ trong lòng ngực lấy ra sáu đồng tiền, đôi tay che ở lòng bàn tay lẩm bẩm.
Sau đó, bỗng nhiên rải tiền trên mặt đất.
Đồng tiền lần lượt lăn xuống, vừa vặn có một đồng lăn đến chỗ Nhị hoàng tử ngã xuống đập vỡ cái trán, lưu lại vết máu.
Giam chính trong lòng buông lỏng, vẻ mặt sợ hãi mà nói: "Bệ hạ, đồng tiền xem bói thấy máu, chính là không cát. Còn thỉnh bệ hạ tạm dừng điển lễ, chọn ngày lành khác."
Tam hoàng tử mặt chậm rãi trắng, hai mắt lộ ra vẻ thấp thỏm.
Quốc công thật ra muốn đại điển tiếp tục, để Tề Hoàn ngồi chắc vị trí Thái Tử.
Nhưng mà việc xem bói này, từ trước đến nay thà rằng tin là có, không thể tin là không. Tề Hoàn lại là hi vọng duy nhất của Quốc công phủ, không thể qua loa một chút nào.
Một bên Ngũ hoàng tử kinh ngạc cảm thán mà nhìn Khâm Thiên Giám, lại cực kỳ tò mò đồng tiền trong tay ông ta.
Hắn cảm thấy, này cũng quá thần kỳ. Ngay cả phụ hoàng lợi hại nhất, cũng muốn nghe ông ta.
"Lục đệ...... "
"Câm miệng!"
Tề Thịnh thật hận không thể dán chặt miệng Ngũ hoàng tử lại.
Lúc này, cúi đầu làm người không kịp, ngươi giúp ta xoát cảm giác tồn tại làm cái gì?
Bị hắn hung, Ngũ hoàng tử ủy khuất mà mếu máo, "Lục đệ, ta chỉ là muốn"
"Không, huynh không muốn!"
"Ta chỉ là nghĩ"
"Huynh không nghĩ!"
Lúc này, Tề Thịnh chỉ có thể may mắn, mọi người đang cực lực chú ý đến tiện nghi cha và Khâm Thiên Giám, không có ai chú ý tới hai tên nhóc tì bọn họ.
Nhưng may mắn của hắn cũng chỉ đến đó thôi.
Bởi vì......
"Oa ——" Ngũ hoàng tử đột nhiên khóc rống lên.
Tề Thịnh ngạc nhiên, "Ngũ ca, sao......"
Người chung quanh cũng bị động tĩnh này hấp dẫn.
Ngũ hoàng tử khóc lớn nói: "Ta muốn ra khỏi cung. Ta...... Ta không.... Ô oa......"
Tề Thịnh: "...... Trời, này......"
Này mẹ nó thật xấu hổ.
Chung quanh có người trộm cười ra tiếng, Ngũ hoàng tử khóc đến lớn hơn nữa.
Cái này khiến cho không khí khẩn trương vì Nhị hoàng tử xảy ra chuyện lập tức liền nhẹ nhàng đi.
Tề Đàm đau đầu xoa xoa cái trán, cảm thấy mấy đứa con trai, đứa nào cũng không khiến người ta bớt lo.
May mắn đại hoàng tử nhanh nhẹn, vội vàng mở miệng: "Phụ hoàng, nhi tử mang Ngũ đệ cùng lục đệ xuống trước."
"Được, đưa lão tứ đi cùng luôn."
Tề Đàm chỉ muốn nhanh chóng dọn mớ hỗn độn này đi.
Lập Thái Tử cũng có thể xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, quả thực chính là vết nhơ trong đời hắn.
"Đúng vậy."
Đại hoàng tử lên tiếng, Tề Hoàn đứng ở vị trí trữ quân gật gật đầu, sau đó đại hoàng tử liền tiếp đón Tứ hoàng tử, cùng ba đệ đệ cùng nhau đi rồi.
Rất có phong thái anh cả của các em.
Tề Hoàn lập tức liền nắm chặt nắm tay, trong lòng tức giận Đại hoàng tử dẫm lên hắn thượng vị.
Nhưng phản ứng của hắn chậm nửa nhịp, cũng chẳng trách người khác được.
"Thái Tử, con cũng trở về đi." Tề Đàm dừng một chút, bỏ thêm một câu, "Việc hôm nay đều là ngoài ý muốn, không cần để trong lòng."
Nhưng lời này lại chẳng có tác dụng với Tề Hoàn.
Bởi vì, Tề Hoàn nhạy bén mà đã nhận ra, lời này chính là vì trấn an mình.
Hắn cảm thấy thật uể oải, cũng thật hổ thẹn.
Xảy ra chuyện như vậy, hắn đã không thể giúp phụ hoàng xử lý, còn để phụ hoàng lo lắng trấn an.
"Nhi tử liền đi về trước."
Bên kia, Ngũ hoàng tử vẫn luôn khóc một đường. Cho dù Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử dỗ thế nào cũng không có tác dụng.
Ranh con này khóc liền khóc đi, để cho Tề Thịnh chịu không nổi chính là, cậu ta một bên khóc, một bên nhìn chằm chằm chằm hắn.
Tề Thịnh mắt cá chết: "Ngũ ca rốt cuộc muốn làm sao?"
Ngũ hoàng tử: "Oa oa oa...... Vì sao đệ không đái ra quần?"
Tề Thịnh: "............"
——???
Tác giả có lời muốn nói: Ngũ hoàng tử: Nói mạo phạm thần minh sẽ bị trừng phạt, vì sao chỉ phạt ta, không phạt đệ?