Tấm bình phong kia, cuối cùng vẫn rơi vào tay Thục phi.
Còn quá trình như thế nào, phải hỏi đến thao tác của Thục phi liên hợp Tề Đàm.
Đầu tiên, Tề Đàm lấy danh nghĩa bản thân ưa thích, đưa giá bình phong đi. Chờ Thục phi theo phẩm cấp phân phối xong mấy thứ đồ này, Tề Đàm lại tìm một cơ hội, ban thưởng bình phong cho Thục phi.
Cái thủ đoạn này vốn dĩ rất cao minh, người bình thường cũng không thể nghĩ được Tề Đàm sẽ giúp đỡ Thục phi chi phối cục diện.
Nhưng thủ đoạn có cao mình hơn nữa, cũng quá tam ba bận.
Lần nào cũng dùng cùng một cái thủ đoạn, đây là muốn vũ nhục chỉ số thông minh của ai?
Dư quý phi nghe được tin tức này, đập hết ba bộ đồ sứ ở Dực Khôn Cung.
Cũng may mắn nàng chưởng quản vật trang trí trong cung, bằng không, Nội Vụ Phủ thật đúng là không cấp đồ mới cho nàng đập nhanh như vậy được.
"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!"
Trong mắt Dư quý phi, tất cả những nữ nhân cướp đoạt sự sủng ái của bệ hạ, đều là tiện nhân.
Mà Thục phi kẻ được sủng ái hơn nàng, là tiện nhân trong tiện nhân.
Bình phong lụa kia, Dư quý phi thèm nhỏ dãi đã lâu.
Ngay khoảnh khắc tấm bình phong được đưa vào trong cung, Dư quý phi không thiếu lần ám chỉ với Hoàng Hậu, nhắc nhở Hoàng Hậu đừng đoạt với nàng.
Loại hành vi này tuy rằng mười phần kiêu ngạo, nhưng Hoàng Hậu nhường nhịn, không so đo với nàng, cũng tỏ vẻ không có hứng thú.
Mà Thái Hậu tin phật, lần này Giang Nam tiến cống không chỉ có bình phong dệt hoa, còn có một tấm chăn gấm cũng được dệt tỉ mỉ dài đến bảy thước, mặt trên thêu tượng Quan Âm và《 Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》.
Thái Hậu nhất định sẽ lấy tấm chăn gấm.
Mà theo tác phong xưa nay của Thái Hậu, lấy chăn gấm rồi, liền sẽ không lấy thêm thứ gì nữa.
Thái Hậu không lấy, Hoàng Hậu lại nguyện ý nhường, tiếp theo được hưởng không ngờ gì chính là Dư quý phi.
Nhưng mà, nàng ngàn tính vạn tính, lại không tính đến, Thục phi sẽ lần nữa trắng trợn táo bạo ăn cướp của nàng.
Đúng vậy, lại lần nữa.
Dư quý phi chỉ cần nghĩ đến hai chữ này, hận không thể đập thêm một bộ đồ sứ.
Vào ngày Lục hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai, Tề Đàm sau khi từ Chung Túy Cung phất tay áo bỏ đi, gần hai tháng sau đó không hề ghé thăm hậu cung.
Không cần phải nói, tất nhiên là Thục phi chọc giận bệ hạ.
Dư quý phi cảm thấy, lúc này đây, Thục phi đã mất đi chỗ dựa.
Nhưng mà, sao nàng có thể ngờ được, ngay trước khi Thục phi phân công cống phẩm, Tề Đàm đột nhiên liền lại vào hậu cung, hơn nữa nơi bệ hạ đến đầu tiên lại chính là Chung Túy Cung của Thục phi.
Không phải Thục phi chọc bệ hạ tức giận sao?
Không phải tức giận đến mức hai tháng không thăm hậu cung sao?
Sao lại muốn ra mặt cho Thục phi rồi?
Bà Thục phi rốt cuộc rót cái canh quỷ quái gì cho bệ hạ vậy?
Dư quý phi nghĩ trăm lần cũng không ra.
Chờ nàng tức giận phát tiết không sai biệt lắm, đại cung nữ Thúy Lũ mới ra hiệu cho nhóm tiểu cung nữ dọn dẹp những mảnh sứ vỡ ném đầy đất.
Nàng mang gương mặt tươi cười tiến lên, cẩn thận nói: "Nương nương bớt giận."
"Bớt giận? Ngươi bảo bổn cung làm thế nào bớt giận?" Cơn giận còn sót lại của Dư quý phi chưa tiêu, nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo người.
Thúy Lũ hầu hạ nhiều năm, tự nhiên hiểu biết tính tình nàng.
Bởi vậy, nàng cũng không sợ, đỡ Dư quý phi ngồi lên ghế tựa, khuyên nhủ: "Nương nương hà tất so đo với nàng? Hôm kia phu nhân đến thăm nương nương, không phải đã nói sao, lão gia đã liên hợp với đông đảo quan viên trong triều, thỉnh cầu bệ hạ lập trữ. Ngài nghĩ xem, nếu là lão gia đề nghị, khẳng định là có phần nắm chắc, lập Tứ hoàng tử chúng ta."
Hiển nhiên, Dư quý phi cũng là suy nghĩ như thế, Thúy Lũ xem như nói trúng tim can nàng, lửa giận trong lòng lập tức xuôi xuống.
"Không tồi, Chiếu Nhi của ta trong các chư hoàng tử là thông tuệ biết lễ nhất. Bệ hạ nếu là lập trữ, không phải Chiếu Nhi thì là ai?"
"Chẳng phải vậy sao." Thúy Lũ nói, "Chờ đến khi tiểu chủ trở thành trữ quân, nương nương chính là người lớn nhất hậu cung này. Đến lúc đó, ngay cả vị ở Khôn Ninh Cung cũng phải đến xem ngài sắc mặt, huống chi là Chung Túy Cung?"
"Hừ." Dư quý phi ngẩng cao cằm, khinh miệt nói, "Ngay cả hiện giờ Hoàng Hậu đã phải xem sắc mặt bổn cung. Năm đó nếu không phải do Thái Hậu, bệ hạ đã sớm lập bổn cung làm hậu, nàng ta lại tính cái thứ gì?"
Thúy Lũ nịnh hót nói: "Bệ hạ coi trọng nhất trong lòng, vẫn là chủ tử ngài. Vị ở Khôn Ninh Cung tuy rằng được hậu vị, nhưng vẫn không được tâm bệ hạ. Trừ bỏ mùng một mười lăm là gia pháp tổ tông, bệ hạ có ngày nào bước qua cửa cung nàng?"
"Không tồi, hữu danh vô thật thôi."
Dư quý phi bị Thúy Lũ dỗ ngọt đến tâm tình thoải mái.
Chính là, nghĩ đến bình phong bị Thục phi nẫng tay trên, lòng nàng rốt cuộc bình ổn lại.
"Mân tần tiểu tiện nhân kia không phải cả ngày nịnh bợ Thục phi sao? Để nàng ta gánh chịu hậu quả thay Thục phi đi!"
"Nương nương ý tứ là............"
"Mấy hôm nữa chính là mồng một tết. Để Mân tần sao mấy cuốn 《 Kinh Kim Cương 》 cung phụng Phật tổ, cầu phúc thay Thái Hậu đi."
"Này......" Thúy Lũ khuyên nhủ, "Nương nương quên mất, Thái Hậu không thích nhất là việc bè phái."
"Hừ." Dư quý phi nhăn nhăn mày, nói, "Vậy thay bệ hạ cầu phúc, thay Đại Tấn cầu phúc. Để ả làm là được, bổn cung chính là muốn kiểm tra thực hư."
"Vâng. Nô tỳ kêu người đi truyền lời."
*
Giờ này khắc này, Mân tần chỉ có một tâm tình: Cái á đù chứ!
Dư quý phi cái đồ chó nuôi, tôi đào mộ tổ nhà cô hay là thế nào, đáng để cô cắn loạn như chó điên?
"Hì hì." Ngồi ở đối diện, Tương tần lấy quạt tròn che nửa khuôn mặt, nũng nịu cười với nàng, nửa thanh nửa khí nói, "Xem ra, muội muội không rảnh chiêu đãi, vậy tỷ tỷ cáo từ trước."
Mân tần cả giận nói: "Con mẹ nó bà không nói tiếng người được sao?"
"Nhìn muội muội này. Tỷ tỷ một người bình thường, đương nhiên là nói tiếng người. Chính cái gọi là: Trong lòng có Phật, xem vạn vật toàn Phật."
Nàng mắt phải nháy nháy, vứt vài cái mị nhãn cho Mân tần, cười hỏi, "Chỉ là không biết, ở trong mắt muội muội, tỷ tỷ là cái gì."
Mân tần bị nàng chọc cho tức giận thở hổn hển, cắn răng nói: "Ta chỉ cần vừa nhìn thấy cô, trong lòng thấy con chó điên mặt xệ."
Tương tần sắc mặt cứng đờ, lại nhanh chóng nhập diễn, oán trách: "Muội muội lớn lên ở cái ngóc ngách nào, sao có thể nói lời thô bỉ như vậy?"
Mân tần nắm xấp《 Kinh Kim Cương 》 tạp thẳng lên mặt nàng, "Cút away—-!"
"Ai nha nha, muội muội thủ hạ lưu tình."
Tương tần lấy tóc độ nhanh nhẹn không phù hợp với dáng người nhược liễu của nàng mà tránh một chưởng này của Mân tần, nghiêng mặt, lấy quạt che che, ủy ủy khuất khuất nói: "Tấm lòng này của tỷ tỷ, muội muội sao lại......"
"Cút, xéo, lăn!"
Mắt thấy Mân tần thật sự nổi giận, Tương tần chớp chớp mắt, nhanh chóng bỏ chạy.
"A ——"
Đi đến ngoài cửa, còn nghe thấy Mân tần bực bội la ó.
Linh Nhi khó hiểu hỏi: "Chủ tử, ngài làm gì ba ngày hai buổi đều trêu chọc Mân tần nương nương vậy?"
Tương tần ngoái đầu nhìn lại, lười biếng tựa hoa hải đường trong gió, mềm như bông mà nói: "Bởi vì, bổn cung nhàm chán. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy, trêu đùa Mân tần rất có ý tứ sao?"
Giống như một con mèo lúc nào cũng đề phòng, chọc một cái là dựng lông, giương nanh múa vuốt, lại chẳng có mấy lực sát thương.
Linh Nhi cũng cạn lời, từ nội tâm cảm thấy, nương nương nhà nàng thật sự càng ngày càng phóng khoáng.
Ngẫm lại lúc vừa tiến cung, so với hiện tại, quả thực lúc đó muốn cay xè đôi mắt.
Đoàn người đi được ước chừng hai mươi mấy bước, Tương tần mày nhíu lại, nàng che ngực, "Tịch Dao, Linh Nhi, bổn cung mệt mỏi, mau tới đỡ bổn cung nào."
Tịch Dao: "............"
Linh Nhi: "............"
—— được thôi, xin phép thu lại câu vừa rồi. Cho dù là hiện tại mắt ta vẫn cứ là cay xè.
"Dạ, chủ tử."
Hai đại cung nữ ngoan ngoãn tiến đến cứu giá.
*
Mân tần cũng không phải kẻ chịu ăn buồn ăn mệt.
Nàng tuy rằng không biết Dư quý phi vì sao đột nhiên nhằm vào nàng, nhưng nàng biết, mình cũng là người có chỗ dựa.
Đã có chỗ dựa, vậy sao lại không cần, ngược lại ép dạ cầu toàn?
Làm Lục Trà nhặt 《 Kinh Kim Cương 》 về, nàng tròng mắt vừa chuyển, liền lộ ra ý cười.
"Bạch Liên, đi phòng bếp."
"Dạ?" Bạch Liên thật cẩn thận hỏi, "Chủ tử, kinh này...... Không chép nữa sao?"
"Không sao, dựa vào cái gì nàng bảo ta làm ta phải làm?"
Thật vất vả mới tốt nghiệp, ai còn thích làm bài tập?
Bạch Liên cùng Lục Trà liếc nhau, đều cảm nhận được điềm chẳng lành từ trên mặt đối phương.
Lục Trà khuyên nhủ: "Nương nương, kia chính là quý phi Dực Khôn Cung. Nếu ngài không chép, nàng liền có lấy cớ trách phạt ngài. Đến lúc đó, cũng không phải là chép kinh mà còn là việc khác nữa."
" Đúng đó chủ tử." Bạch Liên cũng nói, "Quý phi còn nói kinh này là thay bệ hạ và Đại Tấn cầu phúc, nếu ngài không chép, đó chính là đại bất kính."
Mân tần chần chờ: "Có nghiêm trọng như vậy sao?"
"Có."
Hai đại cung nữ đồng thời nghiêm túc gật đầu khẳng định.
Các nàng đi theo Mân tần lâu như vậy, cũng đã nhìn ra, chủ tử đại khái ở nhà được nuông chiều từ bé, tuy rằng tâm địa thiện lương, đối đãi với các nàng rất tốt, nhưng một ít quy củ và thường thức thông thường, chủ tử lại không minh bạch.
Hai người cũng không muốn chủ tử gặp chuyện, thường xuyên nhắc nhở.
Mân tần có chút túng.
Tuy rằng nàng không hiểu pháp luật cổ đại, nhưng "Đại bất kính" là cái tội danh gì, nàng đọc truyện xem phim cũng đã nghe đến.
Cung phi như nàng, nhẹ thì một ly rượu độc, nặng thì liên lụy cả nhà.
Nàng đến bây giờ cũng chưa hiểu rõ, linh hồn của thân thể này là đổi vào thân thể nàng ở hiện thực, hay là hoàn toàn tiêu tán rồi.
Nàng trong lòng vốn là hổ thẹn, nếu lại liên lụy người nhà nguyên chủ, vậy thật đúng là vạn lần không thể thoái thác tội.
Bạch Liên và Lục Trà thấy nàng cúi đầu trầm tư, biết lần này là khuyên được, đều không thở phào.
"Chủ tử," Lục Trà thương nghị nói, "Nô tỳ giúp ngài lấy giấy bút nhé?"
"Không," Mân tần bỗng nhiên ngẩng đầu, "Vẫn là đi phòng bếp trước."
"Chủ tử?"
Hai cung nữ sắc mặt đều thay đổi.
—— không phải là đã khuyên được rồi sao?
Thấy thần sắc các nàng, Mân tần cười các nàng một cái, nói: "Chờ ta làm cho Thục phi nương nương hai phần, Lục Trà cầm đến Chung Túy Cung thay ta bồi tội, mấy ngày nay ta sợ là không được nhàn, không thể bồi nương nương nói chuyện."
Hai người ánh mắt sáng lên: Cái này thì có thể.
Hừ!
Mân tần đắc ý mà dụi dụi cái mũi: Bổn cung cũng là người có đùi!
Tác giả có lời muốn nói: Mân tần: Ta trêu ai chọc ai ta?