Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 71: Ác ma bắt cóc trên nhân gian (21)



Cuộc thẩm vấn Đặng Thúy Bình kéo dài ba ngày. Sau đó, cảnh sát dựa vào khẩu cung của Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ chia nhau ra khám xét nhà riêng của bọn họ, đã thu giữ được một số lượng lớn vật chứng trong nhà Phùng Trữ.

Những vật chứng tìm được vẫn chưa đủ để thuyết phục tất cả cảnh sát tham gia điều tra.

Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, đa số tội phạm đều có động cơ gây án, động cơ gây án xuyên suốt toàn bộ quá trình phạm tội; do đó, khi phân tích quá trình phạm tội cũng có thể nhìn ra động cơ gây án.

Nguyên nhân giết Mạc Hạo Vũ của Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ rất rõ ràng.

Vậy mà, dưới tình huống con trai bị chặt xác, liệu có người mẹ nào sẵn sàng phân xác con trai mình thành trăm mảnh vứt ra ngoài đường?

Chị Trương nhìn chằm chằm vào ghi chép của Dịch Tiêu, phía trên còn có một hàng chữ khiến cô dựng tóc gáy:

''Đặng Thúy Bình có vấn đề về thần kinh à? Tôi cũng làm mẹ, con tôi và Đặng Khải bằng tuổi, tôi thực sự không thể hiểu nổi tại sao Đặng Thúy Bình có thể nhẫn tâm đưa thi thể con trai...''

Lão Trần xen vào: ''Đúng đó. Huống hồ kế hoạch mưu sát Mạc Hạo Vũ của Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ rất kỳ lạ. Cách mà những tội phạm giết người thông thường xử lý xác chết thì chỉ có đem chôn xuống đất hoặc ném vào biển lửa, mà hai người này lại vạch ra một kế hoạch vô cùng chi tiết để ném xác... Tôi thấy bọn họ đang cố tình đánh lừa cảnh sát, khiến chúng ta không thể tra ra được hung thủ.''

Chị Trương lại nói: ''...Kế hoạch của bọn họ ngược lại rất thành công, nhưng nếu có ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ xảy ra sai lầm chẳng phải sẽ bị chúng ta phát hiện ư? Vì sao bọn họ phải mạo hiểm lớn như vậy? Thà rằng cứ trực tiếp chôn xác trong rừng sau núi thẳm, không chừng nhiều năm sau vẫn chẳng có ai phát hiện ra.''

Lão Trần mím môi nhìn Dịch Tiêu: ''Tiểu Dịch, cô và Đặng Thúy Bình từng gặp mặt nói chuyện, cô cảm thấy sao?''

Dịch Tiêu trầm mặc, mấy lần mở miệng định nói nhưng lại thôi.

Chị Trương nhíu mày: ''Tiểu Dịch, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi.''

''Chị Trương, anh Trần, mọi người cảm thấy nếu đem xác Đặng Khải ném đi thì ai là người được lợi nhất?''

Chị Trương híp mắt suy nghĩ: ''... Không ai được lợi phải không? Chẳng có lợi ích gì trong vụ này cả.''

Lão Trần ngắt lời cô: ''Không đúng. Nếu chỉ tính riêng vụ ném xác, Đặng Thúy Bình là người được lợi nhất. Sau khi báo án xong, bà ta vẫn luôn ở cùng cảnh sát, sau đó lại nhập viện, Đặng Thúy Bình không có mặt tại hiện trường tai nạn xe hơi của Mạc Hạo Vũ... Những thứ này không quan trọng, cái quan trọng nhất là không ai có thể nghi ngờ một người mẹ như Đặng Thúy Bình lại có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy...''

Khớp xương trên mu bàn tay Dịch Tiêu gõ xuống bàn một cách nhịp nhàng, nghe đến đó chợt dừng lại.

''Đúng vậy, Phùng Trữ và Đặng Thúy Bình có hàng nghìn cách để giải quyết Mạc Hạo Vũ, nhưng họ lại chọn phương án ngụy tạo hiện trường tai nạn xe hơi vô cùng mạo hiểm, thậm chí còn dùng xác con trai mình để xóa bỏ hiềm nghi... Có thể nói, người được lợi nhất trong chuyện này chính là Đặng Thúy Bình.''

Chị Trương nhíu chặt chân mày: ''Đặng Thúy Bình rất yêu con trai và con gái của mình, điều này ai cũng có thể nhìn ra.''

Dịch Tiêu thở dài: ''Yêu con cái và yêu bản thân không mâu thuẫn với nhau... Có lẽ Đặng Thúy Bình không yêu con mình nhiều như chúng ta tưởng tượng, hoặc là, bà ấy yêu con mình nhưng lại càng yêu bản thân mình hơn.''

Đôi mắt chị Trương giật giật, từ chối cho ý kiến, tầm mắt lại rơi xuống bản ghi chép:

''Theo như những gì Tiểu Dịch nói, bản thân tôi thấy Đặng Oánh càng khiến người ta khiếp sợ hơn. Thông đồng với người ngoài bắt cóc em trai, sau lại quay đầu dẫn dắt cảnh sát điều tra, giống như cố tình để kế hoạch của Đặng Thúy Bình thất bại... Cô gái nhỏ này nếu không hành động, kế hoạch của Đặng Thúy Bình sẽ không bị bại lộ nhanh như vậy... À phải rồi, nhân tiện chúng ta có bắt luôn cô bé này không? Cô bé cũng là đồng phạm trong vụ bắt cóc Đặng Khải.''

Lão Trần: ''Bắt con bé thì cũng không bị kết án. Ngày hôm đó con bé đã khóc lóc thú nhận mọi chuyện với Dịch Tiêu trong bệnh viện rồi, con bé nói rằng căn bản không hề biết Mạc Hạo Vũ sẽ giết em trai mình và nghĩ là Mạc Hạo Vũ bắt cóc em trai chỉ để cho Đặng Thúy Bình một bài học, không ngờ tới...''

Đặng Oánh không có ý định giết người, chỉ tham gia vào vụ bắt cóc, vả lại, con bé mới mười lăm tuổi nên chưa phải chịu trách nhiệm hình sự về tội bắt cóc. Cho dù vụ án này có đưa ra tòa án xét xử, Đặng Oánh chỉ được coi là đồng phạm, hành vi bắt cóc giết người chủ yếu đều do Mạc Hạo Vũ hoàn thành.

Lão Trần nói đến đây bèn quay đầu lại hỏi: ''Tiểu Dịch, Đặng Oánh có nói nguyên nhân con bé làm vậy không?... Cô gái nhỏ này không bình thường, chúng ta phải theo dõi thêm.''

Ông vừa dứt lời, Hoàng Miễn chạy vọt vào phòng làm việc, đặt một chồng tài liệu dày cộp trước mặt Dịch Tiêu, thở hổn hển nói:

''Chị Dịch, em xong rồi, em làm xong rồi... Quả nhiên, mấy vụ án này đều có vấn đề!''

Hai mắt Dịch Tiêu tỏa sáng, nhanh chóng lật chồng tài liệu.

Chị Trương và lão Trần rối rít vây quanh hỏi: ''Tiểu Hoàng, cậu không tập trung điều tra Đặng Thúy Bình mà lại đi điều tra cái gì thế?''

''Những cái này đều là chị Dịch yêu cầu.''



Hoàng Miễn bình tĩnh lại, không thở hổn hển nữa, vừa nói vừa thở:

''Chị Dịch đưa cho em bảy bộ hồ sơ án treo, yêu cầu em so sánh và phân tích. Bảy vụ án đó đều là án giết người, mấy ngày này em đã xem qua, sau đó lại tới hiện trường điều tra từng vụ án một, không ngờ... Không ngờ vợ hoặc chồng của nạn nhân trong bảy vụ án này đều là thành viên trong Ủy ban quyền lợi phụ nữ!''

Chị Trương nghi ngờ: ''... Ủy ban quyền lợi phụ nữ?''

''Đúng vậy.'' Dịch Tiêu ôm chồng hồ sơ đi ra ngoài, chỉ để lại một câu:

''Đặng Thúy Bình là hội trưởng của Ủy ban quyền lợi phụ nữ.''

...

Cho đến tận bây giờ, Đặng Oánh vẫn thường mơ đến khung cảnh của mười năm về trước.

Mười năm trước, lúc Đặng Oánh năm tuổi; do khủng hoảng tài chính, chỉ trong một đêm cả gia đình Đặng Oánh trở nên nghèo khó.

Đặng Oánh mơ hồ có ấn tượng, lúc nhỏ, cô bé muốn cái gì thì ba mẹ sẽ mua cho cái đó, trong nhà có rất nhiều đồ chơi, chỉ riêng búp bê Barbie đã chất đầy một mặt tủ.

Bỗng nhiên có một ngày, mẹ không mua đồ chơi cho cô bé nữa. Khi đó Đặng Oánh hoàn toàn không biết sóng gió bên ngoài, lại càng không biết chuyện trong nhà, chưa kể đến chuyện mua búp bê, thậm chí căn biệt thự đang ở cũng phải đem đi trả nợ.

Chẳng mấy chốc, gia đình Đặng Oánh phải chuyển từ căn biệt thự đắt tiền sang một tòa nhà bình thường ở vùng ngoại ô.

Sau khi chuyển đi, ba Đặng Oánh suốt ngày ra ngoài nhậu nhẹt, mẹ thì mệt mỏi ôm bụng bầu lo đối phó với chủ nợ. Rất nhiều lần, chủ nợ kéo cả đám xã hội đen tới nhà nhìn ngó mẹ con cô bé.

Đặng Oánh sợ hãi, kéo tay Đặng Thúy Bình: ''Mẹ, ba đi đâu vậy?''

Đặng Thúy Bình mang thai bảy tháng, dùng cái bụng nhô ra che cả người Đặng Oánh: ''Suỵt...''

Cuộc sống như vậy kéo dài khoảng nửa năm.

Đặng Oánh nhớ rõ, trong nửa năm đó xảy ra rất nhiều chuyện.

Điều tốt là mẹ đã sinh em trai, em trai tên là Đặng Khải. Đặng Khải mới sinh rất dễ thương, là chị gái nên phải đối xử tốt với em trai và sẵn sàng chăm sóc cho em trai nhỏ.

Điều không may là chủ nợ càng ngày càng nhiều, tiếng gây gổ cãi vã trong nhà càng ngày càng lớn, ba bắt đầu ra tay đánh mẹ.

Có lần, trước khi mẹ sinh em trai, ba uống rượu say trở về và tát mẹ ngã xuống đất, vừa đấm vừa đá, trong miệng còn nói:

''Đẻ, đẻ, đẻ, cho mày đẻ, mày nhìn cái nhà này còn có tiền nuôi con à?! Mày có biết một ngày mày ăn bao nhiêu tiền không?!''

Đặng Thúy Bình ôm bụng, ngồi co quắp dưới đất khóc.

Đặng Oánh nấp sau cánh cửa, lẳng lặng nhìn cảnh này.

Tiếp đó, đôi mắt cô bé bất ngờ đụng phải ánh mắt của ba.

Người cha mới vừa rồi còn hung dữ, ánh mắt lúc này chợt dịu xuống, đi tới ôm lấy cô bé, vừa mở miệng, mùi rượu khó ngửi xộc vào mũi:

''Oánh Oánh, ngoan, đừng sợ, ba ôm con về phòng ngủ.''

Nói xong, ba vuốt lưng và hôn lên miệng cô bé.

Mùi rượu nồng nặc rất khó ngửi, nhưng đó cũng chứng minh ba rất yêu cô bé.

Đặng Oánh là một đứa trẻ ngoan, ba vẫn đối xử tốt với cô bé, còn vỗ về và hôn cô bé.

Nhưng ba lại đối xử không tốt với mẹ.

... Là do mẹ không ngoan ư? Nếu mẹ cũng là bé ngoan, ba nhất định sẽ đối tốt với mẹ.

Đặng Oánh được cha ôm về phòng ngủ.

Khoảnh khắc trước khi bước vào phòng ngủ, Đặng Oánh thấy mẹ đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng...

Buồn bã? Khiếp sợ? Kinh hãi?

Đặng Oánh không thể nghĩ ra từ gì thích hợp để miêu tả ánh mắt của mẹ khi đó. Giáo viên trong trường mẫu giáo không dạy điều này.

Sau đó, Đặng Oánh thường xuyên cảm thấy ánh mắt của mẹ có gì đó khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nếu mẹ nhìn ba như vậy, ba cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Chuyện xảy ra sau đó Đặng Oánh không nhớ rõ lắm, chỉ là mơ hồ có ấn tượng, ba luôn đối xử tốt với cô bé nhưng lại đối xử với mẹ rất tệ.

Cho đến một đêm kia, ba và mẹ cãi nhau trong phòng khách.

Khi đó mẹ vừa mới sinh em trai không lâu, chỉ dốc lòng chăm sóc cho em trai nhỏ. Đặng Oánh vừa vui nhưng lại vừa buồn.

Ngày đó ba mẹ cãi nhau rất to, Đặng Oánh nghe được cảm thấy buồn bực, cô bé như thường lệ ôm búp bê nhỏ lên tầng thượng, trốn trong căn cứ bí mật của mình —— phòng chứa đồ trên tầng thượng.

Mỗi lần tâm trạng không tốt, Đặng Oánh sẽ đến căn cứ bí mật này. Ngay cả ba mẹ cũng không biết đến căn cứ bí mật của cô bé.

Đặng Oánh khóa cửa lại.

Chơi trong đó được một lúc thì lại nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau.

Trong cuộc cãi vã, hình như họ đang tìm mình?



Đặng Oánh bĩu môi, chuẩn bị rời khỏi căn cứ bí mật thì nghe thấy ba mẹ dường như đang tranh cãi sang chuyện khác.

Đặng Oánh hơi sợ.

Cô bé lặng lẽ đẩy cửa phòng chứa đồ ra, sau đó rụt người lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau ngoài cửa.

Mẹ vừa đánh vừa khóc, ba vừa đánh vừa chửi. Hai người xô đẩy nhau tới gần mép sân thượng.

Hôm ấy ba có uống rượu, không cẩn thận bị vấp ngã, chân lui về sau mấy bước, may mắn là hai tay vẫn chống ở mép sân thượng.

Không ngờ, mẹ lại lao tới, dùng cả người đẩy ba từ trên sân thượng xuống dưới.

Ba thậm chí còn chưa kịp hô cứu mạng đã ngã xuống đất như pháo hoa đỏ tươi.

Đặng Oánh sững sờ nhìn cảnh này, hét không được, khóc không nổi.

Chẳng biết từ lúc nào, bản thân đã bẻ gãy chân tay của búp bê Barbie.

''...Mẹ?''

Đặng Oánh gọi Đặng Thúy Bình đang nằm co quắp trên mặt đất.

Đặng Thúy Bình ngoảnh đầu nhìn lại rồi xông tới ôm lấy cô bé.

''Oánh Oánh, con đã nhìn thấy cái gì?... Con không nhìn thấy gì cả... Cái gì cũng chưa từng thấy có đúng không?''

''Con thấy ba ngã xuống lầu...''

''...Phải, phải rồi, là ba ngã xuống lầu, ba uống nhiều rượu quá, tâm trạng không tốt, cho nên nhảy lầu có phải không?''

''Ba là bị...''

''Im miệng!''

Đặng Thúy Bình che miệng Đặng Oánh.

''Oánh Oánh, giờ ba không còn nữa, con còn muốn mất cả mẹ hay sao? Nếu cả ba và mẹ đều đi rồi thì ai sẽ là người mua búp bê Barbie cho con? Ai sẽ làm đồ ăn ngon cho con? Ai dẫn con đi chơi? Oánh Oánh, con phải giúp mẹ, con phải đứng về phía mẹ, mẹ đây đều là... Tất cả đều là vì muốn tốt cho con thôi!''

Đặng Thúy Bình nói xong thì bật khóc.

Ánh mắt Đặng Oánh đờ đẫn, tựa hồ nghe không hiểu mẹ đang nói gì.

Chỉ là thân thể không tự chủ được, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Cũng giống như bây giờ, Đặng Oánh nhìn trần nhà phòng bệnh trắng xóa cũng không còn cảm giác bi thương, không còn khổ sở nữa, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới những chuyện đã qua, thân thể không tự chủ mà bất giác rơi lệ thôi.

Thực sự, Đặng Oánh cũng không muốn khóc.

''Kẹt'' một tiếng, có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Dịch Tiêu dẫn theo hai nữ cảnh sát vào cửa, chuẩn bị đưa Đặng Oánh đã hồi phục sức khỏe về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.

Đặng Oánh yên lặng đứng dậy, mặc áo khoác, xách túi hành lý lên.

Dịch Tiêu nhận túi hành lý từ trong tay Đặng Oánh: ''Để chị.''

Đặng Oánh khoác cánh tay Dịch Tiêu, đôi mắt đỏ hồng nhìn cô:

''Chị... Em còn có thể gặp mẹ không?''

...

Sau khi Đặng Thúy Bình bị bắt, cảnh sát đã tra rõ vụ án Bạch Tử Dục ''chết'', và cái chết của Mạc Hạo Vũ.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát đã phát hiện Đặng Thúy Bình còn có liên quan đến một số vụ án mạng khác:

Mười năm trước, Đặng Thúy Bình đã đẩy chồng của mình từ trên tầng thượng xuống;

Chín năm trước, một người đàn ông trong một lần cãi nhau với vợ đã cầm dao phay chém về phía vợ mình, nhưng lại bị vợ giật được dao phản sát —— Theo điều tra, người vợ giết chồng do Đặng Thúy Bình xúi giục, do không chịu nổi cảnh bạo lực gia đình, cuối cùng quyết định cầm dao giết chồng;

Tám năm trước, một người đàn ông rơi xuống nước chết đuối không rõ lý do, hiện trường vụ án không có camera giám sát —— Theo điều tra, Đặng Thúy Bình và bạn gái cũ của người đàn ông này đã hợp tác gây án, đẩy người đàn ông đó xuống nước;

Bảy năm trước, xác một người đàn ông bị vứt nơi hoang dã, bộ phận sinh dục của nạn nhân bị cắt bỏ không tìm thấy —— Theo điều tra, Đặng Thúy Bình đã giúp vợ cũ của người đàn ông đó giết người và vứt xác, bộ phận sinh dục của nạn nhân hiện nay vẫn được vợ cũ bảo quản tại nhà;

Sáu năm trước, một người đàn ông tử vong trong một vụ tai nạn xe cộ do lái xe trong tình trạng say rượu. Sau đó cảnh sát tra ra được có ai đó đã động chạm tới phanh xe của nạn nhân. Cho đến nay vẫn chưa tìm ra được nghi phạm —— Theo điều tra, Đặng Thúy Bình bị tình nghi xúi giục tội phạm giết người một cách khéo léo thông qua việc làm hỏng phanh xe.

...

Một loạt các vụ án giết người chưa được giải quyết vì nhiều lý do, kể từ đó sự thật đã được phơi bày.

Ngoại trừ một trường hợp, các nạn nhân còn lại đều là đàn ông và có hành vi bạo lực gia đình, ngoại tình, v...v...; người bị hại đều là phụ nữ và đồng thời họ còn là thành viên trong Ủy ban quyền lợi phụ nữ.

Sau đó, cảnh sát cẩn thận điều tra Ủy ban quyền lợi phụ nữ và phát hiện ra rằng có một phòng bảo vệ nhân quyền trực thuộc Ủy ban, rất nhiều phụ nữ bị bạo lực gia đình và tranh chấp trong hôn nhân nghe danh đã đến để yêu cầu được bảo vệ quyền lợi, Đặng Thúy Bình sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ ——

Nếu giải quyết được bằng pháp luật thì sẽ đưa ra pháp luật xử lý;



Còn nếu không giải quyết được bằng pháp luật, Đặng Thúy Bình đã nói thế này:

''Đừng tưởng rằng cô chia tay, ly hôn xong là có thể thoát khỏi loại cặn bã đó, hãy nhớ, cặn bã vốn dĩ là cặn cã, là bởi vì bọn họ không biết xấu hổ, sẽ quấy rối cô cả đời.''

''Chị Bình, vậy tôi nên làm gì đây?''

''... Giải quyết hắn, vậy là xong.''

Từ thời điểm Đặng Thúy Bình đẩy chồng mình từ sân thượng xuống đất mười năm trước, con đường báo thù của Đặng Thúy Bình đã bắt đầu.

Mục tiêu trả thù của Đặng Thúy Bình đều là những người đàn ông có dính dáng tới bạo lực gia đình.

Người duy nhất ngoại lệ là Phùng Trữ.

Phùng Trữ là nạn nhân nam duy nhất của bạo lực gia đình mà Đặng Thúy Bình từng chứng kiến trong mười năm qua, ông ta đã chủ động tìm đến bà xin giúp đỡ.

Đặng Thúy Bình giúp Phùng Trữ giết vợ ông ta. Từ đó về sau, Phùng Trữ nhiều lần trong tối ngoài sáng giúp Đặng Thúy Bình làm việc.

Hai người hợp tác với nhau, xúi giục hoặc trợ giúp các hội viên giết người, cũng lập ra rất nhiều kế hoạch giết người một cách kín đáo, thành công đưa bảy vụ án mạng thành án treo bảo lưu trong kho hồ sơ, trở thành một trong số rất nhiều vụ án bí ẩn chưa được giải đáp.

Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ... Đều là người lão luyện.

...

Nhiệm vụ phỏng vấn Đặng Thúy Bình rơi vào tay Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu ôm chồng hồ sơ vụ án đi đến phòng thẩm vấn.

Đặng Thúy Bình sớm biết những chuyện mình làm trong mười năm qua đã bị lộ tẩy.

Từng trải qua nỗi đau mất con, lúc này Đặng Thúy Bình không khác gì xác chết biết đi, một cái xác rỗng mất đi linh hồn ngồi dưới ánh đèn rực cháy, mái tóc bạc trắng, các nếp nhăn trên khuôn mặt và lớp da chết trên môi khiến người ta rùng mình.

Dịch Tiêu ngồi xuống, cô nhìn vào chồng hồ sơ rất dày kia, không biết nên nói từ đâu.

Một lúc sau, cô nói:

''Bắt đầu nói từ vụ án mười năm trước đi.''

Mí mắt Đặng Thúy Bình giật giật rồi từ từ ngước lên nhìn:

''... Nói gì?''

''Tại sao chị giết chồng mình.''

''Tại sao?''

Đặng Thúy Bình cười khẽ, nhàn nhạt mở miệng: ''Không giết hắn, thì chờ hắn đến giết tôi sao?''

Dịch Tiêu nuốt khan: ''Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?''

''...A.''

Đặng Thúy Bình nhếch miệng: ''Cảnh sát Dịch, cô dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được mà? Còn có thể vì cái gì? Đơn giản là bạo lực gia đình, bạo hành thể xác, cưỡng gian trong hôn nhân, đánh đập phụ nữ có thai,... Những chuyện nhơ nhớp bẩn thỉu mà cô có thể nghĩ ra, hắn đều làm được.''

Bà nhún vai tự giễu, nói tiếp:

''... Những thứ đó tôi có thể nhịn, vì con cái tôi có thể chịu đựng. Nhưng cô biết không? Tên khốn kiếp đó ra ngoài tìm phụ nữ cũng không sao, hắn còn có ý định xuống tay với chính con gái ruột của mình, cô nói xem... Cô nói cho tôi biết tôi có thể không giết hắn ta hay sao? Tôi có thể trơ mắt nhìn hắn ngày ngày vừa ôm vừa hôn Oánh Oánh hay sao?!''

''Cảnh sát Dịch, tôi hỏi cô, nếu là cô... Nếu là cô thì cô sẽ làm như thế nào?''

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv