Đặng Oánh nói dối.
Chẳng lẽ trước khi xuống tay với Đặng Khải, Mạc Hạo Vũ đã từng tiếp xúc với Đặng Oánh?
Nếu là như vậy, vì sao Mạc Hạo Vũ lại thả Đặng Oánh đi, thay vào đó, hắn quay sang sát hại Đặng Khải?
Hôm Đặng Khải mất tích, Đặng Oánh vốn định đến trường tiểu học đón em trai. Theo lời kể của Đặng Oánh, ngày đó, sau giờ học, Đặng Oánh và các bạn cùng lớp nán lại tán gẫu thêm vài câu nên rời khỏi trường muộn hơn mọi khi, lúc đến trường tiểu học, em trai đã mất tích.
''Ở trường Đặng Oánh không có bạn bè, cũng không thích nói chuyện với người khác.'' Giáo viên chủ nhiệm nói, ''Hôm Đặng Khải gặp chuyện, sau giờ học, Đặng Oánh rời khỏi lớp từ sớm, không ở lại lớp tán gẫu cùng các bạn... Cũng có thể trên đường về con bé gặp người quen nên mới đi đón em trai muộn?''
Dịch Tiêu càng trò chuyện cùng giáo viên chủ nhiệm lại càng phát hiện ra rằng, những gì Đặng Oánh nói với cảnh sát trước đây và hiện tại có sự khác biệt rất lớn.
Chẳng lẽ...
Suy luận không muốn tin nhất hiện ra trong đầu ——
Nếu Đặng Oánh từng tiếp xúc với Mạc Hạo Vũ, vậy em trai Đặng Khải bị bắt cóc, Đặng Oánh không thể nào không biết chuyện.
Hoặc là nói, trong chuyện này Đặng Oánh cũng tham dự.
Cả người Dịch Tiêu bất giác run rẩy, đột nhiên trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp Đặng Oánh.
Khi đó, nếu không phải Đặng Oánh ngày ngày mua hoa mang đến phòng bệnh của Đặng Thúy Bình bị Dịch Tiêu phát hiện, họ sẽ không biết được Đặng Thúy Bình thích hoa của tiệm ''Hoa hồng và súng'', và họ sẽ không đến tiệm hoa kia để điều tra ——
Sẽ không tra ra được danh tính Mạc Hạo Vũ.
Dịch Tiêu ngẩng đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ bệnh viện, chợt nhớ lại một đêm kia, Đặng Oánh đưa cho cô tấm danh thiếp của tiệm hoa ''Hoa hồng và súng''.
Nếu Đặng Oánh là khách quen ở đó, tại sao còn mang theo danh thiếp bên mình? Vả lại, tiệm hoa cách trường học rất gần, hơn nữa còn làm tuyên truyền quảng bá rộng rãi trên internet, căn bản không cần phải lấy danh thiếp.
... Chân tướng dần lộ ra, manh mối đầu tiên là từ Đặng Oánh.
Dịch Tiêu chợt lạnh sống lưng, cô quay đầu nhìn Đặng Oánh nằm trên giường bệnh.
Ngay từ đầu, cuộc điều tra này đã bị Đặng Oánh dẫn dắt.
...
Dịch Tiêu canh giữ trong bệnh viện cả đêm.
Hôm sau, giáo viên chủ nhiệm đến trường giảng dạy, Dịch Tiêu vẫn túc trực bên giường bệnh của Đặng Oánh.
Dịch Tiêu thức trắng đêm, cả đêm cô hồi tưởng lại từng lời nói và hành động của Đặng Oánh.
【Mẹ em rất thích hoa ở tiệm hoa này. 】
Yếu đuối, cẩn thận dò xét, trong lúc lơ đãng vô tình lộ ra manh mối.
Tất cả bắt nguồn từ bó hoa Đặng Oánh mua và đặt trước cửa phòng bệnh.
Dịch Tiêu đặt ly nước trong tay xuống, cô nghiêng đầu nhìn Đặng Oánh đang ngủ.
Đột nhiên, hàng lông mi của cô bé khẽ run, đôi mắt dần dần hé mở.
Dịch Tiêu nuốt khan, khó khăn nói:
''Tỉnh rồi?''
Đặng Oánh mê man nhìn trần nhà, cô bé nhẹ nhàng quay đầu nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, đôi môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng.
Nhất thời muôn vàn câu hỏi hiện lên trong đầu cô, ánh mắt Dịch Tiêu ảm đạm:
''... Tại sao lại sự sát?''
Đặng Oánh im lặng.
Bất kể Dịch Tiêu hỏi cái gì, Đặng Oánh vẫn một mực im lặng.
Cứ như vậy trôi qua một ngày, bác sĩ tới kiểm tra ba bốn lượt đều nói rằng cơ thể Đặng Oánh không còn gì đáng ngại, chỉ chờ vết rạch trên cổ tay khép lại là ổn.
Từ sáng cho đến tối, Đặng Oánh thẫn thờ nhìn trần nhà giống như Đặng Thúy Bình lúc trước, cả ngày không nói một lời, cũng không buồn cử động.
Dịch Tiêu cố gắng trò truyện cùng cô bé vài lần, nhưng Đặng Oánh làm bộ không nghe thấy, hoặc là nhắm mắt hoặc là mặc kệ không nhìn Dịch Tiêu.
Tám giờ tối, Dịch Tiêu nhận cuộc gọi từ tổ chuyên án nói rằng họ đã tìm được chứng cứ phạm tội của ''Người khả nghi'' kia và chuẩn bị bắt giữ ngay lập tức.
Dịch Tiêu bất đắc dĩ đành phải gác lại chuyện của Đặng Oánh, chuẩn bị lên đường tới hiện trường bắt giữ.
Lúc chuẩn bị đi, Đặng Oánh cả một ngày không nói chuyện cuối cùng cũng lên tiếng:
Cô bé nói: ''Là em có lỗi với em trai.''
...
Trong cục, một đội cảnh sát hùng hùng hổ hổ đưa kẻ tình nghi vừa bắt được về quy án.
Nghi phạm được đưa tới phòng thẩm vấn.
Chị Trương trở về cục cảnh sát tìm kiếm một lượt vẫn không thấy bóng dáng Dịch Tiêu.
''Tiểu Dịch đâu?''
''Cảnh sát Dịch vẫn chưa quay lại.''
''...Thời điểm này mà Dịch Tiêu còn đi đâu vậy, nói muốn đến hiện trường bắt người xong lại không đi.''
''Hình như cảnh sát Dịch vẫn đang trong bệnh viện trông coi con gái Đặng Thúy Bình.''
Chị Trương thở dài: ''Con gái bà ấy có bác sĩ theo dõi là được rồi... Bỏ đi, chúng ta thẩm vấn nghi phạm này trước, lát nữa Tiểu Dịch về, để cô ấy trực tiếp tới phòng thẩm vấn.''
Nửa tiếng sau, Dịch Tiêu vội vã quay trở về tổ chuyên án.
Hạ Khả vui vẻ chạy tới khoác vai Dịch Tiêu:
''Chị Dịch! Chúng ta tra được rồi! Chị nói không sai, người quản lý đó... Quản lý Phùng của quán bar Khải Hoàn, hắn chính là hung thủ sát hại Mạc Hạo Vũ!''
Dịch Tiêu nhướng mi, ánh mắt mệt mỏi nhìn Hạ Khả, nhẹ nhàng hé môi:
''Đã tìm được chúng cứ?''
''Tìm ra rồi! Hơn nữa, chúng tôi dựa theo những gì chị nói, đi điều tra mối quan hệ giữa Đặng Thúy Bình và quản lý Phùng mới phát hiện... Chị Dịch, chị sao vậy?''
Dịch Tiêu ngẩn ra: ''?''
''... Sao chị lại khóc?''
Hạ Khả vội vàng lấy khăn giấy từ trong người mình ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt Dịch Tiêu.
''Cảm ơn. Tôi không sao, chỉ là hơi buồn ngủ.''
''Chị Dịch, chị không nên để bản thân làm việc quá sức như vậy, chị đi nghỉ ngơi trước đi, chị Trương và những người khác còn đang thẩm vấn quản lý Phùng.''
''... Tôi qua đó xem thử.''
Hạ Khả không ngăn được Dịch Tiêu, đành để cho cô đi.
Dịch Tiêu được điều chuyển đến cục cảnh sát thành phố E lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Khả trông thấy cô lộ rõ dáng vẻ mệt mỏi.
...
''Họ tên.''
''Phùng Trữ.''
''Tuổi.''
''Bốn mươi.''
''Nghề nghiệp.''
''Quản lý quán bar.''
''Quán bar nào.''
''Quán bar Khải Hoàn.''
''Biết Mạc Hạo Vũ không?''
''Biết, là tôi giết.''
''Tại sao giết hắn?''
Phùng Trữ im lặng.
''... Kể lại quá trình gây án.''
Phùng Trữ bình tĩnh mô tả lại toàn bộ quá trình sát hại Mạc Hạo Vũ.
Chị Trương hỏi: ''Tại sao anh muốn giết Mạc Hạo Vũ?''
''... Tôi và hắn có thù oán.''
''Thù oán gì?''
Phùng Trữ lại im lặng.
Dịch Tiêu ngồi trong phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Phùng Trữ, trong lòng nhiều cảm xúc ngổn ngang.
Lần đầu tiên Dịch Tiêu và Hoàng Miễn đến quán bar Khải Hoàn điều tra, chính miệng quản lý Phùng Trữ đã nói rằng, ông ta chỉ nhìn thấy Đặng Thúy Bình trên TV, chưa từng thấy Đặng Thúy Bình tới quán bar Khải Hoàn.
Tuy nhiên, khi cảnh sát điều tra đến thông tin ra vào của các vị khách trong quán bar, mặc dù Đặng Thúy Bình không có tên trong danh sách nhưng tên của Dương Phương lại xuất hiện rất nhiều lần. Sau đó, cảnh sát kiểm tra lại sổ ghi chép và lịch làm việc của quản lý Phùng đã phát hiện ra rằng, bất cứ khi nào nhóm chị em Dương Phương đến quán bar chơi đùa thì quản lý Phùng luôn là người trực ngày hôm đó.
Chỉ trừ một vài lần quản lý Phùng xin nghỉ phép.
Mối tương quan giữa hai bên phải hơn 80%.
Phùng Trữ không thể nào chưa từng gặp Đặng Thúy Bình.
Ngược lại, Phùng Trữ đặc biệt cẩn thận che giấu chuyện ông ta biết Đặng Thúy Bình, nhưng tại sao ông ta phải che giấu điều đó.
Ông ta nói dối.
Lần thứ hai đến quán bar, Dịch Tiêu dẫn theo những cảnh sát khác đi lấy danh sách hội viên cao cấp, người tiếp bọn họ vẫn là quản lý Phùng.
Trước khi đi, Dịch Tiêu để ý thấy trên tay quản lý Phùng có vết bỏng ——
''Mấy hôm trước tôi ở nhà nấu cơm không cẩn thận bị dầu bắn vào.'' Phùng Trữ đã nói như vậy.
Lúc ấy Dịch Tiêu không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy vết thương trên tay Phùng Trữ hơi lớn. Về sau, phát hiện Phùng Trữ nói dối, vết thương trên tay đã thu hút sự chú ý của Dịch Tiêu ——
Nếu Mạc Hạo Vũ bị thiết kế chết do tai nạn xe, thì liệu có khả năng người sát hại Mạc Hạo Vũ đêm đó cũng ngồi trên chiếc Porsche đó không?
Mọi thứ chỉ là phỏng đoán.
Tất cả sẽ được xác minh sau cuộc điều tra.
Trong phòng thẩm vấn, Phùng Trữ vẫn giữ im lặng, chị Trương đưa ra bằng chứng mà cảnh sát đã tìm được đặt trước mặt ông ta.
Phùng Trữ nhìn miệng chị Trương mở ra khép lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy hai bên tai ù đi. Những tiếng ong ong đó cuối cùng tập hợp lại với nhau và trở thành bốn chữ lớn hiện lên trong đầu ——
Mọi thứ chấm hết.
...
Sáng sớm hôm sau, Phùng Trữ nhận tội.
Hai hình cảnh đưa Phùng Trữ về trại tạm giam.
Trên đường đi tình cờ chạm mặt Đặng Thúy Bình đang bị đưa đi thẩm vấn.
Từ xa, Phùng Trữ đã nhìn thấy bóng dáng tiều tụy của Đặng Thúy Bình. Trong ấn tượng của ông ta, Đặng Thúy Bình luôn là một doanh nhân xinh đẹp, mạnh mẽ và tươi sáng đứng trên trang nhất của 《Tài phú》.
Dáng vẻ Đặng Thúy Bình nhếch nhác như vậy, Phùng Trữ chưa từng nhìn thấy.
Hai người chạm mặt nhau, Đặng Thúy Bình vẫn cúi đầu, không hề để ý tới người phía trước.
Cho đến khi hai bên giao nhau, đột nhiên Đặng Thúy Bình nghe thấy giọng của một người đàn ông rất quen thuộc:
''... Thúy Bình.''
Cả người Đặng Thúy Bình cứng đờ, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn Phùng Trữ.
Phùng Trữ cười khổ lắc đầu.
Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó bị hình cảnh bênh cạnh thúc giục đi về phía trước.
Đặng Thúy Bình được đưa vào phòng thẩm vấn.
Dịch Tiêu đã sớm ngồi chờ sẵn bên trong.
Đặng Thúy Bình ngồi xuống, đột nhiên trong một khoảnh khắc, bà cảm giác đèn trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt, từng trận ù tai ùa vào đánh thẳng lên các dây thần kinh não bộ, tựa như một bản Trấn Hồn khúc, gọi bà đi lên nhận phán xét.
Khoảnh khắc đó, những hình ảnh cuộc đời mấy chục năm qua như một chiếc đèn kéo quân hiện ra trước mắt bà. Bố mẹ, chồng, con cái, sự nghiệp, vinh quang, u ám, tội ác, máu.
Phía trước đèn kéo quân, là dấu chấm hết của sinh mệnh.
Đặng Thúy Bình luống cuống, hai cánh tay từ bả vai đến lòng bàn tay run bần bật, đôi môi không ngừng run rẩy.
Một tiếng ''Bùm.''
Đặng Thúy Bình chợt bừng tỉnh, ánh mắt từ từ tụ lại, thấy rõ khuôn mặt mệt mỏi của Dịch Tiêu.
Đặng Thúy Bình nuốt khan, bà do dự có nên chủ động mở miệng nói hết mọi chuyện trước hay không.
Nhưng đã muộn.
Mười ngón tay đan chéo của Dịch Tiêu cuối cùng cũng buông ra. Cô mở đầu nói:
''Đặng nữ sĩ, con gái bà - Đặng Oánh tự sát.''
Đầu óc Đặng Thúy Bình thoáng chốc trống rỗng, giây tiếp theo, bà bật dậy hốt hoảng nói:
''Tôi muốn đi gặp con gái, tôi muốn gặp con gái tôi, tôi muốn đi thăm... Đi thăm Oánh Oánh của tôi...''
Hình cảnh bên cạnh khống chế Đặng Thúy Bình, đẩy bà ngồi lại trên ghế, không cho bà lộn xộn.
Dịch Tiêu bình tĩnh nói: ''May là chúng tôi phát hiện kịp thời, Đặng Oánh không nguy hiểm đến tính mạng, người đã tỉnh.''
Đặng Thúy Bình thở gấp, bất chợt gào khóc.
Dịch Tiêu đứng dậy, đặt một hộp khăn giấy trước mặt Đặng Thúy Bình, sau đó quay trở về chỗ ngồi.
Đặng Thúy Bình rút liên tiếp mấy tờ khăn giấy và không ngừng lau nước mắt trên khóe mắt, con trai chết, bà đã khóc rất nhiều, thậm chí, hiện tại không thể khóc thành tiếng.
''Đặng Oánh đã kể cho tôi rất nhiều chuyện.'' Dịch Tiêu mím môi ngừng một chút, ''Đặng nữ sĩ, những gì tôi nói sau đây đều là thuật lại lời của Đặng Oánh, mong bà chuẩn bị tâm lý thật tốt.''
Đôi mắt Đặng Thúy Bình đỏ hoe, bà không có can đảm ngẩng đầu.
''Năm ngày trước khi Đặng Khải bị bắt cóc, Mạc Hạo Vũ đã chọn bắt cóc Đặng Oánh trước. Ngày hôm sau, Đặng Oánh vẫn bình an vô sự đến trường học, con bé nói với bà rằng đã qua đêm ở nhà bạn học nam... Phải không?''
Đặng Thúy Bình ngước mắt lên sau đó lẳng lặng gật đầu.
''Ban đầu Mạc Hạo Vũ lựa chọn bắt cóc Đặng Oánh. Đặng Oánh nói chuyện với Mạc Hạo Vũ nửa ngày, sau đó hắn quyết định thả con bé. Nhưng hai người bọn họ đã lập một thỏa thuận.''
Dịch Tiêu nói tới đây, cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cầm ly nước lên uống vài ngụm, chầm chậm thả lỏng người.
''Nội dung của thỏa thuận là... Đặng Oánh phải giúp Mạc Hạo Vũ bắt cóc em trai của mình - Đặng Khải.''
Hôm đó, Đặng Oánh nhận được tin nhắn Đặng Thúy Bình gửi tới, nói rằng hôm nay bận công việc, nhờ Đặng Oánh tới trường đón Đặng Khải rồi qua trung tâm thương mại chờ.
Đặng Oánh biết cơ hội tới nên lập tức liên lạc với Mạc Hạo Vũ.
Ngay khi tan học, Đặng Oánh gửi tin nhắn cho em trai, bảo thằng bé đứng đợi ở đầu đường mà hai người thường gặp.
Con đường nhỏ này ít người qua lại, hai bên đường không có hàng quán, xe cộ đi lại không thuận tiện, ngày thường học sinh cũng ít khi đi qua đây.
Khi Đặng Khải đến điểm hẹn, Đặng Oánh đã chờ ở đó, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Đặng Khải hỏi: ''Chị, chúng ta tới đây làm gì thế?''
Đặng Oánh trả lời: ''Hôm nay mẹ bận việc, cho nên để chú này tới đón chúng ta.''
Nói xong, Đặng Oánh tự tay giao Đặng Khải cho Mạc Hạo Vũ.
''Tiểu Khải, em và chú này lên xe chờ chị nhé, chị sẽ lên sau.''
Đặng Khải gật đầu rồi theo Mạc Hạo Vũ lên xe.
Vừa lên xe, Mạc Hạo Vũ chanh chóng đánh ngất Đặng Khải sau đó nhét thằng bé vào trong cốp xe.
Đặng Oánh quay trở lại cổng trường giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau, Đặng Thúy Bình tới trường học phát hiện Đặng Khải mất tích.
''... Đặng nữ sĩ, chính miệng Đặng Oánh nói, là tự tay con bé đưa Đặng Khải lên xe Mạc Hạo Vũ.''
Đặng Thúy Bình trợn tròn mắt, ánh mắt dại ra, tầm mắt rơi xuống sàn nhà, nhất thời không nói lên lời.
Trong phòng thẩm vấn duy trì trầm mặc.
Rất lâu sau, Đặng Thúy Bình ''Phì'' cười một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: ''Không thể nào, cô đang lừa tôi, không thể nào, Oánh Oánh và Tiểu Khải thân thiết như vậy, con bé sẽ không làm chuyện đó... Không thể nào, không thể nào... Không thể nào!''
Dịch Tiêu không nói gì, cô lấy điện thoại di động ra, mở đoạn ghi âm Đặng Oánh tự thuật.
Từng câu từng chữ như một nhát dao đâm thẳng vào tim Đặng Thúy Bình.
Bà hoàn toàn suy sụp.
''Sao lại... Sao lại, sao lại là Oánh Oánh? Tôi không biết... Sao lại là Oánh Oánh?! Tại sao con bé lại làm vậy?! Tại sao?!''
Đặng Thúy Bình cực kì kích động, hình cảnh bên cạnh phải giữ chặt bà ta, ngăn không cho bà ta làm ra những hành động điên rồ.
Nói xong, Đặng Thúy Bình rơi nước mắt, bà gục đầu xuống bàn khóc rống lên.
Bà ta khóc rất lâu, khóc nấc lên từng hồi, nghe mà đau lòng.
Dịch Tiêu không ngăn bà ta, cô đi ra khỏi phòng hít thở không khí trong lành, vài phút sau lại bước về phòng thẩm vấn.
Cô nhìn dáng vẻ gục mặt xuống gào khóc của Đặng Thúy Bình, cảm xúc trong lòng lại trào dâng.
''Tại sao Đặng Oánh lại làm như vậy?... Đặng nữ sĩ, hẳn là bà cũng rất rõ ràng, không phải sao?''
Cả người Đặng Thúy Bình cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên, nức nở nói:
''Oánh Oánh, con bé... Đã nói hết cho cô?''
Dịch Tiêu gật đầu.
Đặng Thúy Bình thở dài, cố nén vô vàn cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Bà ngồi thẫn thờ nửa ngày, không ai biết bà ta đang nghĩ gì.
Đặng Thúy Bình vẫn không lên tiếng, hình cảnh canh gác hơi sốt ruột thúc giục:
''Bà nói đi.''
''Không sao, cứ để bà ấy ngồi đi.'' Ngừng một chút, Dịch Tiêu nói tiếp:
''Đặng nữ sĩ, suy nghĩ kĩ, nghĩ xong gọi tôi.''
''... Không cần.''
Đặng Thúy Bình yên lặng mở miệng, cười khổ một tiếng.
Bà chậm rãi mở miệng: ''Cảnh sát Dịch, không phải cô luôn hỏi tôi, tại sao lâu như vậy mới báo cảnh sát sao?''
Dịch Tiêu ngẩn ra, đôi mắt chăm chú khóa chặt trên người Đặng Thúy Bình.
''... Đương nhiên là để chuẩn bị. Chuẩn bị vứt xác, chuẩn bị chứng cứ, chuẩn bị giết Mạc Hạo Vũ, chuẩn bị đường lui, chuẩn bị xong rất nhiều rất nhiều thứ... Chuyện đó không phải tốn rất nhiều thời gian sao? Tôi cũng muốn báo cảnh sát càng sớm càng tốt, tôi cũng muốn... Muốn thi thể của Đặng Khải sớm trở về bên cạnh tôi.''
Dịch Tiêu nhíu mày, không hiểu những lời Đặng Thúy Bình nói.
''... Chuẩn bị vứt xác? Vứt xác ai?''
Đặng Thúy Bình nhếch môi cười cười, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng giễu cợt:
''Đương nhiên là xác của Tiểu Khải.''