Edit: cầm thú
Ở trong cục, Hoàng Miễn đưa tập hồ sơ thông tin cá nhân của Bạch Tử Dục cho Dịch Tiêu xem.
Tốc độ xem của Dịch Tiêu vô cùng nhanh, chốc lát, ánh mắt của cô dừng lại ở trên một trang giấy, hỏi:
"Công ty hữu hạn Thanh Mỹ, Bạch Tử Dục từng đi làm ở đây sao?"
Hoàng Miễn gật đầu: "Công ty hữu hạn Thanh Mỹ chỉ là cái vỏ bọc mà thôi, tình hình công ty này có phần bất thường, chỉ vào không ra. Công ty có đăng ký địa chỉ, nhưng lâu lắm rồi không thấy ai qua đó."
"Có điều tra được ai là ông chủ đằng sau không?"
"Đang chuẩn bị đi điều tra." Hoàng Miễn dừng một chút, "Chị Dịch, em cảm thấy Bạch Tử Dục nhận tiền thông qua công ty này, có thể đã làm những việc không đứng đắn."
Dịch Tiêu ngước mắt nhìn, cùng Hoàng Miễn bốn mắt nhìn nhau.
Đầu óc cô chuyển động giống như bánh răng tốc độ cực nhanh.
Đặng Thúy Bình, Dương Phương, Mạc Hạo Vũ, Bạch Tử Dục... càng điều tra, càng phát hiện nhiều người có thân phận khả nghi.
Những người này không làm chung công ty, nhìn cũng có vẻ không hề liên quan đến nhau. Nhưng suy nghĩ kỹ, năm năm trước Bạch Tử Dục đưa cho Mạc Hạo Vũ 50 vạn, Mạc Hạo Vũ lại xuất hiện trong cùng một quán bar với Đặng Thúy Bình, trước mắt đã có hai manh mối này.
Như vậy mục tiêu kế tiếp rất rõ ràng ----
Tra.
Điều tra xem Bạch Tử Dục có từng tới quán bar Khải Hoàn bao giờ chưa.
Đội cảnh sát hình sự của bọn họ chia làm ba đường, một nhóm điều tra Bạch Tử Dục, một nhóm đi điều tra quán bar Khải Hoàn, một nhóm tiếp tục điều tra thân phận Dương Phương.
Không lâu sau, Dịch Tiêu dẫn theo mấy vị cảnh sát hình sự lái xe tới quán bar Khải Hoàn.
Xe cảnh sát dựng trước cửa quán bar, cảnh sát Ngô lập tức nói:
"Cảnh sát Dịch, hóa ra nơi này là quán bar Khải Hoàn!"
Trước kia nơi này không được gọi là quán bar Khải Hoàn, mấy tháng trước mới được đổi tên thành Khải Hoàn, lão Ngô chỉ nghe tên cho nên không biết, bây giờ tới nơi mới kịp phản ứng.
Dịch Tiêu hỏi: "Sao vậy?"
Lão Ngô: "Cảnh sát Dịch, quán bar này lai lịch không nhỏ đâu. Trước đây tôi tới cảnh cáo không được buôn thuốc phiện, đã từng tiếp xúc với ông chủ của họ. Hóa ra quán bar này không dành cho tất cả mọi người, chủ yếu tiếp đãi các thương gia quan lớn, ngày nọ chúng tôi tới điều tra, sang hôm sau liền nhận được chỉ thị phía trên, bảo không được tới chỗ này điều tra nữa."
Mọi người trên xe lắng nghe.
"Lão Ngô, anh không nói đùa chứ? Tôi chưa từng nghe qua chỗ này có tiếng nói như thế đó?"
Những người khác phụ họa: "Đúng vậy, đầu năm nay quốc gia nghiêm túc điều tra trừng trị tham ô, đám quan lớn còn dám tới chỗ này à... nếu như điều tra viên tới chỗ này ngồi, chẳng phải bọn họ bị lộ hết rồi sao."
Lão Ngô thở dài một hơi: "Cậu cho rằng phía trên nghiêm túc thì phía dưới không dám thả nước sao?... Điều tra viên thì thế nào chứ, chốn quan trường hủ bại thế nào chẳng lẽ các cô cậu không biết? Căn bản là điều tra viên sẽ không tra tới được nơi này!"
Dịch Tiêu nhíu mày: "Anh Ngô, quán bar này có sạch sẽ không?"
"Trước kia tôi đi thăm dò thì không tìm thấy cái gì, người bên trong cũng chỉ uống rượu nhảy múa. Nhưng mà có người báo cáo, bên trong có hoạt động mại dâm."
Các vị cảnh sát nhìn nhau, bộ dạng như kiểu không có gì kinh ngạc:
"Nếu như không tìm thấy cái gì, ngược lại người bên trong khá nguy hiểm."
"Lão Ngô thật là, cảnh sát Dịch, chúng ta cử mấy đội cảnh sát có kinh nghiệm đi thăm dò, họ dám gây án thì đảm bảo có chỗ dựa vững chắc, nhưng mà rượu chỗ này chắc cũng không chỉ đơn thuần là rượu thôi đâu."
Mấy người cảnh sát hình sự có kinh nghiệm thảo luận với nhau khiến Dịch Tiêu thêm cảnh giác. Tất cả manh mối trong vụ án khắc sâu vào đầu cô, mỗi khi xuất hiện manh mối mới, tin tức đó lập tức được phân chia tới nơi liên quan.
Hiện giờ tất cả manh mối hình thành một bản đồ, nhiệm vụ của cảnh sát là tìm kiếm manh mối có tính khả nghi.
Trước khi phát hiện chân tướng của vụ án, việc phá án chỉ đành dựa vào suy đoán.
Trong lúc nhóm cảnh sát hình sự thảo luận mỗi người một câu, trong đầu Dịch Tiêu đã suy luận ra không ít khả năng.
Một loại trong đó, khả năng cực kì cao.
"Anh Ngô, một lát nữa anh đừng vào quán, tránh để bọn họ phát hiện ra."
Dịch Tiêu căn dặn xong thì dẫn theo hai vị cảnh sát vào trong quán. Hôm nay là ngày trực của quản lý Phùng, hắn mang theo khuôn mặt tươi cười đón tiếp cảnh sát vào, cũng rất phối hợp đem tất cả tài liệu thành viên và khách của quán trong sáu năm gần đây nộp lên một bản copy.
Trước khi đi, Dịch Tiêu gọi quản lý Phùng sang một bên:
"Quản lý Phùng, quán của anh có nhóm hội viên cao cấp là không có dữ liệu. Chúng tôi rất cần mấy tư liệu này, xin giúp đỡ thêm."
Vẻ mặt quản lý Phùng đột nhiên nghiêm lại, sau đó lại quay về dáng vẻ tươi cười che giấu bộ dạng ban nãy, giải thích nói: "Thông tin của hội viên cao cấp không thể tiết lộ. Cảnh sát Dịch cô cũng biết đấy, người tới quán chúng tôi đa phần không muốn bị người khác biết, trước kia có thám tử tư giả trang nhân viên tới lén quay chụp thông tin hội viên, cho nên..."
Thấy vẻ mặt Dịch Tiêu không tốt, quản lý Phùng vội vàng cười làm lành: "Nhưng mà chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hợp tác với cảnh sát, thông tin đó để tôi đi tìm cho cô, xin chờ một lát."
"Làm phiền anh rồi."
"Đây là việc chúng tôi phải làm..." Quản lý Phùng vừa nói vừa lùi về sau, sau đó lại hỏi, "Đúng rồi cảnh sát Dịch, thông tin của hội viên cao cấp cần phải có mật mã của ông chủ chúng tôi mới mở được, nếu bên phía cô sốt ruột việc phá án, chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp, có thể tìm thông tin của người cô muốn tìm trước."
Dịch Tiêu nháy mắt mấy cái: "Trước mắt chúng tôi còn chưa tìm được người, vẫn điều tra trong phạm vi rộng lớn."
Quản lý Phùng nghe xong lời này thì gật đầu, sau đó đi tới văn phòng liên lạc với ông chủ để lấy mật mã mở tư liệu.
Hơn một tiếng sau quản lý Phùng đưa tới một USB.
Dịch Tiêu nhận lấy, nhìn theo cánh tay mà quản lý Phùng duỗi ra, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhận lấy USB trong tay đối phương, ánh mắt rơi vào chỗ cổ tay của hắn, thăm dò hỏi:
"Quản lý Phùng, anh bị thương à?"
Quản lý Phùng rút tay về, vẻ mặt ngượng ngùng gãi đầu: "Mấy hôm trước nấu cơm ở nhà không cẩn thận bị dầu bắn vào, để cảnh sát Dịch chê cười rồi."
"..." Dịch Tiêu nhìn chằm chằm đối phương vài giây, cuối cùng mỉm cười, "Sau này chú ý một chút, bị dầu nóng bắn vào cũng rất đau đó."
"Cám ơn cảnh sát Dịch đã quan tâm!"
Cảnh sát Ngô ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, sau khi Dịch Tiêu lên xe liền hỏi:
"Cảnh sát Dịch, cô nói chuyện gì với quản lý Phùng vậy?"
"... anh Ngô, anh nấu ăn bao giờ chưa?"
"Thỉnh thoảng có làm... sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Dịch Tiêu mấp máy môi, lắc đầu, nói với đồng sự lái xe: "Chúng ta quay lại cục cảnh sát đi."
...
Tổ chuyên án điều tra ghi chép khách hàng trong vòng năm sáu năm của quán bar Khải Hoàn, bên trong không hề xuất hiện tên "Bạch Tử Dục". Nhân viên công tác trong quán bar cũng xác nhận không có người tên Bạch Tử Dục.
Dịch Tiêu lấy ra thông tin của Bạch Tử Dục xem lại một lần. Trong văn kiện công dân Bạch Tử Dục có đầy đủ tin tức, hình ảnh, nơi làm việc, tên ngân hàng, ghi chép xuất ngoại. Ngoại trừ năm năm trước gởi đi 50 vạn, dường như Bạch Tử Dục không có liên lạc gì với Mạc Hạo Vũ.
Bên kia, nhóm thành viên điều tra Đặng Thúy Bình, Dương Phương tới quán bar Khải Hoàn tới báo cáo với Dịch Tiêu. Trong dữ liệu thành viên cao cấp mà quản lý Phùng đưa bọn họ phát hiện "Dương Phương", nhưng tin tức Dương Phương đăng kí trong quán bar như số điện thoại, địa chỉ, nơi làm việc đều là giả.
"Cảnh sát Dịch, làm sao bây giờ? Trong vòng 5000 người tên Dương Phương chúng ta ngược lại phải tìm ra Dương Phương này, công việc quá nhiều, muốn kiểm chứng cũng cần thời gian, đến bây giờ còn chưa điều tra được lý do..."
Điều ra theo hướng ngược lại....
Cụm từ này bỗng đánh thức Dịch Tiêu.
... Vì sao Dương Phương phải đăng kí thông tin giả? Quản lý Phùng cũng đã nói qua, nhóm người tới quán bar Khải Hoàn phần lớn đều không muốn bị người ta biết, cho nên sẽ giấu giếm thông tin bởi vì sợ bị lộ.
Người như thế nào thì mới sợ bị lộ thân phận đây?
Dịch Tiêu lập tức nghĩ ra: "Tiểu Trần, các cậu điều tra trong phạm vi nhỏ lại... chỉ cần tra các quan nữ."
"Quan nữ?... Cảnh sát Dịch ý của chị là..."
"Không, không chỉ là quan nữ." Dịch Tiêu ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ, "Còn có vợ quan lớn."
Cảnh sát hình sự ngớ ra vài giây, nháy mắt mấy cái, chạy về chỗ ngồi điều tra như lời Dịch Tiêu nói.
Dịch Tiêu không kịp suy nghĩ sâu xa, chạy tới trước bảng ghi chép quan hệ của các nhân vật, cùng với tất cả mối quan hệ Đặng Thúy Bình từng nhắc tới...
... quả nhiên.
Vì sao lâu nay không tìm thấy mối liên quan giữa Dương Phương và Đặng Thúy Bình? Vì sao dựa theo mạng lưới quan hệ của Đặng Thúy Bình không tìm thấy Dương Phương kia?
Đáp án rất đơn giản ---
Thân phận của Dương Phương rất đặc biệt, nếu như bị người khác phát hiện chủ doanh nghiệp có quan hệ thân thiết với quan lớn, với tình hình triệt phá hủ bại trong nước, rất dễ bị người ta để mắt tới.
Người có thân phận đặc biệt như vậy, một là cô ta làm quan chức, hai là cô ta có quan hệ với quan chức.
Dương Phương có thể trở thành hội viên của Khải Hoàn, còn hợp tình hợp lý dẫn Đặng Thúy Bình vào Khải Hoàn. Mà Mạc Hạo Vũ cũng là khách hàng quen thuộc của Khải Hoàn.
Bỏ qua sự kiện bình hoa, Khải Hoàn là địa điểm manh mối duy nhất có liên quan tới Mạc Hạo Vũ và Đặng Thúy Bình.
Phía sau rốt cuộc che giấu điều gì?
Rốt cuộc là vì cái gì mà khiến Mạc Hạo Vũ khổ sở xây dựng sự nghiệp cuối cùng không tiếc tính mạng đi đền mạng, nhẫn tâm giết chết phanh thây Đặng Khải con trai của Đặng Thúy Bình?
......
Mấy tiếng sau, cảnh sát điều tra thân phận Dương Phương tìm ra ba người đủ điều kiện đưa thông tin lên cho Dịch Tiêu.
Một người là trưởng phòng, một cái là giáo viên, chồng cô ấy là cục trưởng cục bảo vệ môi trường, còn một người làm việc tự do, chồng cô ấy là cục trưởng cục thuế thành phố E.
Dịch Tiêu nhìn chằm chằm tư liệu người thứ ba: "Cục thuế..."
Cảnh sát hình sự kế bên hùa theo: "Cảnh sát Dịch, nếu như tôi nhớ không nhầm, Đặng nữ sĩ xuất khẩu hàng hóa..."
Ngón tay cái và ngón trỏ xiết chặt trang giấy trong tay.
Cảnh sát hình sự nói: "Nếu như cái vị vào quán bar là phu nhân cục trưởng cục thuế, vậy thì bên trong chắc chắn có điều gì đó..."
Dịch Tiêu vẻ mặt phức tạp, trong phút chốc chợt suy tính ra rất nhiều khả năng.
Cuối cùng căn dặn: "Nhóm các cậu cứ tiếp tục điều tra Dương Phương và Đặng nữ sĩ có quan hệ thế nào." Dừng một chút, "Nhớ kỹ, bí mật điều tra, không cần làm lớn chuyện."
"Vâng!"
Dịch Tiêu thả văn kiện trong tay xuống, trong đầu đột nhiên nhớ lại bộ dáng Đặng Thúy Bình ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm trên giường bệnh.
Trong khi điều tra, chưa từng có ai nói tới khuyết điểm của Đặng Thúy Bình, cũng không có ai nói về mối quan hệ với "cấp trên" của Đặng Thúy Bình.
Hiện giờ một chút manh mối đột nhiên xuất hiện, giống như một gói đồ được đóng gói cẩn thận, một khi trên đó xuất hiện một khe hở nhỏ, thì rất dễ dàng tháo dở phần còn lại.
Cũng chính là nói sau lưng một con người hoàn mỹ như vậy, rốt cuộc có thể che giấu thứ gì chứ.
Dịch Tiêu liên tục hít sâu vài cái, lúc này tất cả manh mối trong đầu đều rối rắm, khiến cô có chút khó thở.
Cô đi ra khỏi văn phòng, ra ngoài hít chút không khí trong lành, để cho khí lạnh lọt vào từng tế bào trên người, thở từng hơi từng hơi, cuối cùng cuốn bay toàn bộ mệt mỏi trong cơ thể.
Lát sau, cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hoàng Miễn, điện thoại vừa kết nối, liền hỏi:
"Bên cậu như thế nào?"
"Alo? Là chị Dịch sao?"
Phía bên kia rất ồn ào bao gồm cả tiếng trai lẫn gái.
Dịch Tiêu: "Cậu ở đâu? Sao lại ồn như vậy?"
Điện thoại bên kia vang lên tiếng Hoàng Miễn nói chuyện với người khác: "Thật ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại, sau đó quay lại ngay."
Không lâu sau, tiếng ồn ào bên kia đã giảm bớt, Hoàng Miễn thở phào một hơi nói: "Chị Dịch nhờ chị em mới thoát được đó!"
"Trốn thoát? Chẳng phải bảo cậu đi điều tra công ty hữu hạn Thanh Mỹ sao?"
"Đúng vậy ạ! Nhưng mà không ngờ rằng..."
Hoàng Miễn quay đầu nhìn hộp đêm phía sau, giọng nói nghẹn ngào, tới bên miệng rồi nhưng vẫn nuốt trở lại: "... cái này không quan trọng, chị Dịch, em tra được thân phận ông chủ công ty hữu hạn Thanh Mỹ rồi... em nói chị đừng ngạc nhiên nhé, ông chủ kia làm ngành."
"Làm ngành?"
"... là dẫn khách."
Hoàng Miễn ngừng một chút: "Chính là mại dâm nam đó."