Cuối cùng thì Thái tử bị ta chọc tức bỏ đi, nhưng mà ta cũng rất tức giận đấy chứ.
Kiều nương rót cho ta một ly nước dưa hấu ướp lạnh, lại dỗ dành khuyên bảo cả nửa ngày, nhưng lửa giận này của ta thật sự không cách nào tiêu tan được, nàng dứt khoát đặt đôi đũa xuống bàn.
“Không thì chúng ta tìm một cơ hội chụp bao tải đánh hắn một trận!”
“Phương án này khả thi đấy!” Ta hung hăng gật đầu.
Tưởng sinh nghe thấy nhíu mày, lắc đầu không đồng ý: “Làm càn, dù gì hắn cũng là Thái tử.”
Ta và Kiều nương nhìn hắn như đồ đần: “Ai nói chúng ta muốn đánh Thái tử?”
Bầu không khí trong phòng quỷ dị trầm mặc nửa ngày. Tưởng sinh đổi lại nhìn hai chúng ta như nhìn người điên.
“Đánh Quân thượng càng không được! Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Vương Kiều - tiểu tỷ tỷ chân dài da trắng chuyên đọc thoại bản lãng mạn cho ta nghe.
Tưởng Trạch - tiểu ca ca anh tuấn tiêu sái chuyên đọc thoại bản kinh dị cho hai chúng ta nghe.
Hai người này là a hoàn và thư đồng từ nhỏ lớn lên cùng ta, quan hệ vô cùng tốt.
Một ngày này, thẳng cho đến lúc về Vương phủ, ta vẫn không vui lên nổi, cơm tối cũng không thèm ăn đã đi nằm, đọc thoại bản đến khi sắc trời tối dần, ta ngại đốt đèn, dứt khoát ném sách sang một bên nghiêng đầu ngủ say.
Trong lúc mơ màng nghe thấy có người gọi ta, lúc mở mắt liền thầy gương mặt lo lắng của Sở Tĩnh Vận. Y phục của hắn còn chưa có thay, hẳn là vừa mới hạ triều, vốn dĩ là công tử ôn nhuận như ngọc, bây giờ khoác lên người trang phục màu đen của Quang Lộc tự, lại nhiều thêm mấy phần anh khí.
“Sao nàng không ăn cơm? Có phải chỗ nào không thoải mái?”
“Không có.” Ta lại trùm kín chăn xoay người vào bên trong.
Sở Tĩnh Vận kéo chăn ra xoay người ta lại đối diện với hắn, đôi mắt đào hoa nhuốm đầy u sầu:
“Ai chọc nàng tức giận?”
“Chính là ca ca của ngươi!” Ta bực mình ngồi bật dậy, dọa Sở Tĩnh Vận hơi lui về phía sau.
“Chuyện ta gả cho ngươi nói toạc ra là do hắn bày trò, bây giờ ta làm Hiền vương phi còn không phải là hợp ý hắn à, cùng là làm thiếp, Trắc phi của Thái tử nói thế nào thì so với Trắc phi của Hiền vương, phần thắng của hắn cũng lớn hơn chứ, hắn không cảm kích ta thì thôi, còn chạy tới trước mặt ta diễu võ giương oai. Không phải là đầu óc có vấn đề thì là gì?”
“Hôm nay hắn tới Vương phủ?”
“Không phải, hắn chạy tới quán trà của ta.”
Ánh mắt Sở Tĩnh Vận trầm xuống: “Hắn đã nói gì với nàng.”
“Còn cái gì nữa, hắn muốn châm ngòi ly gián tình cảm phu thê của hai chúng ta. Hắn cảm thấy ta không biết lý do ta gả cho ngươi là gì chắc? Đầu óc chính mình không tốt lại cho rằng ai cũng ngu ngốc như hắn. Sở Tĩnh Vận, ngươi cũng nên cảm thấy tức giận chứ.”
“Ta?”
Mỹ nam mờ mịt nghiêng đầu nhìn ta, trông cực kỳ mềm mại đáng yêu, ta nhịn không được đỡ trán thở dài:
“Con đường phía trước đành đi từ từ vậy, gánh nặng đường xa nha!”
Ta lại nằm trở về trên đệm, âm thầm suy nghĩ làm thế nào để Sở Tĩnh Vận có thể cưới Trần Uyển Quân, tức chết cái tên Sở Tĩnh Thâm thích làm trò kia.
Cơ hội nói đến là đến.
Thời tiết ngày càng trở nên khô nóng, Quân thượng muốn đi hành cung nghỉ mát, đi cùng ngoại trừ Hoàng hậu và mấy vị phi tần còn có mấy Hoàng tử nhỏ tuổi, vài người không có việc gì làm giống ta.
Thời điểm Sở Tĩnh Vận đưa ta lên xe ngựa dặn dò đủ thứ, quan tâm như mẫu thân dặn nữ nhi, vô cùng thương yêu.
“Mẫu hậu rất thích nàng, nếu có ai bắt nạt nàng, nàng liền đi tìm người, người sẽ che chở cho nàng.”
“Đã biết.”
“Nàng cũng không được tham ăn, ít ăn đồ lạnh, đau bụng thì kêu tiểu Trúc đi tìm thái y.”
“Được.”
“Không được đọc thoại bản quá muộn, ăn cơm đầy đủ.”
“Hiền vương điện hạ, ngài không cảm thấy ngài quá càm ràm à?” Ta bị hắn nắm tay, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Lâu nhất là nửa tháng ta sẽ xử lý xong công vụ, chờ ta.”
“Không đợi ngươi ta còn có thể chạy đi đâu.” Ta cảm thấy lời này của hắn rất thừa thãi. “Ngươi yên tâm đi, lo chuyện của ngươi cho xong, chờ ngươi tới hai chúng ta đi chèo thuyền.”
Sở Tĩnh Vận đột nhiên kéo ta vào lòng, cười khanh khách dán lên tai của ta nói: “Được.”