Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta liền thấy quầng thâm dưới mắt Sở Tĩnh Vận, ta ném chăn đệm lên giường, ngồi xuống bên cạnh chàng, cúi xuống nhìn chàng.
"Lát nữa bảo nhà bếp luộc hai quả trứng cho huynh đắp lên, khuôn mặt đẹp trai như vậy mà có quầng thâm, thật đáng tiếc."
Ta vỗ vỗ vai chàng, đứng dậy gọi nha hoàn vào chuẩn bị nước rửa mặt, Sở Tĩnh Vận vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, giọng nói mềm mại như gió xuân tháng ba, "Sao nàng có thể ngủ say như vậy?"
"Huynh bình thường chẳng phải cũng ngủ rất ngon sao, hôm qua bị mất ngủ à?"
Sở Tĩnh Vận không trả lời ta nữa mà ôm chăn ngẩn người, ta nhìn chàng khẽ há miệng, bộ dạng ngây ngốc hiếm thấy, trông thật ngoan ngoãn đáng yêu. Nhưng ta đương nhiên sẽ không bắt nạt Hiền vương điện hạ, ta chỉ âm thầm cảm thán, thảo nào Trần tiểu thư vừa gặp đã động tâm với người này, quả thực là đẹp đến mức khiến người ta rung động.
Sau đó ta bắt đầu tò mò Thái tử trông như thế nào.
Là độc giả trung thành của đủ loại thoại bản ngôn tình ở hiệu sách, ta dám khẳng định Thái tử chắc chắn đẹp trai, hơn nữa chắc chắn là kiểu đẹp trai khác với Sở Tĩnh Vận.
Thoại bản đều viết như vậy.
Ta không phải tò mò quá lâu, chưa đến hai ngày sau, Hiền vương đã dẫn ta vào cung dùng bữa.
Lần này là tiệc cung đình.
Sở Tĩnh Vận nói ngày rằm hàng tháng đều phải vào cung dự tiệc, ta chợt nghĩ, mình vậy mà đã làm Hiền vương phi được gần một tháng rồi.
Thật không chân thực.
Lần này vào cung dùng bữa rất khác so với lần trước, lần trước đúng là tiệc gia đình, chỉ có công công (cha chồng), bà bà (mẹ chồng), phu quân và ta, bốn người; lần này thì cả một đống người, toàn là vương gia, quận chúa, phi tần gì đó, ta chẳng quen mấy người, dù sao ta cũng sống ở Tây Cảnh quanh năm, cho nên cũng chẳng mấy ai quen ta.
Vậy thì hôm nay mọi người làm quen một chút.
Ta nở nụ cười thân thiện hòa nhã, chào hỏi hàn huyên với đám người nhà chồng này, gen hoàng tộc thật sự tốt, người nào người nấy đều xinh đẹp, thậm chí còn thi nhau khoe sắc!
Sở Tĩnh Vận là đẹp nhất,
Nói thật lòng đấy.
Ta không lo lắng mình đẹp hay xấu, dù sao ta cũng không sinh con cho Sở gia bọn họ, không sợ ảnh hưởng đến nhan sắc của nhà chàng.
Cuối cùng ta cũng gặp được Thái tử.
Sở Tĩnh Thâm, mày kiếm mắt sáng, đúng là phong thái tiêu sái, rất xứng l.à.m t.ì.n.h địch với Sở Tĩnh Vận.
Ta không nhịn được nhìn thêm hai lần, âm thầm gật đầu, sau đó liền bị người ta ôm eo kéo vào lòng, Sở Tĩnh Vận mỉm cười ôn nhu ghé sát tai ta, giọng nói ngọt đến mức phát ngấy, "Thư Nhi đang nói chuyện gì vậy?"
"Chắc là son phấn mới ra mắt của Thiên Vũ các gần đây." Ta không nghe kỹ lắm.
Sở Tĩnh Vận đưa cho ta một quả lê thơm, vừa giòn vừa ngọt, ta vừa gặm vừa cười tủm tỉm tiếp nhận những lời khách sáo của các vị phu nhân, công chúa, đại khái là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, rồi lại là tân phu thê đầu ấp tay gối các kiểu trêu chọc, Sở Tĩnh Vận ôm ta cười theo.
Ta hơi khó hiểu chàng đang diễn trò gì.
Sau đó, ta tập trung quan sát xung quanh, nhìn thấy Thái tử ở cách đó không xa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía này với ánh mắt u ám.
Ta hiểu rồi!
Tiệc cung đình không được tùy tiện như tiệc gia đình, mọi người ngồi theo sự sắp xếp của mình, ta đương nhiên ngồi cùng bàn với Sở Tĩnh Vận. Hôm nay chàng đóng vai một người chồng si tình, ta là đồng đội của chàng, đương nhiên không thể để mất mặt, cũng tận tâm tận lực đóng vai một người thê tử yêu trượng phu, khiến hoàng thượng mấy lần nhìn chằm chằm không chút che giấu.
Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng véo đùi hoàng thượng.
Trông có vẻ khá đau, ta tặc lưỡi thấy hoàng đế không đổi sắc mặt, nhỏ giọng dỗ dành hoàng hậu, thật sự bội phục. Sau đó quay lại gắp một đũa măng xào mà Sở Tĩnh Vận thích cho chàng.
Sở Tĩnh Vận có chút ngạc nhiên nhìn ta.
Ăn cơm cùng nhau gần một tháng, khẩu vị của chàng, ta vẫn biết, cho nên ta lại gắp thêm một miếng khoai tây trong món thịt kho tàu mà chàng thích, đắc ý nhướn mày với chàng. Sở Tĩnh Vận mỉm cười với ta như gió xuân phất qua, nhan sắc lại tăng thêm mấy bậc.
Ta bắt đầu điên cuồng gắp thức ăn cho chàng.
Vốn dĩ bữa tiệc này diễn ra khá êm đềm, nếu Thái tử không đến gây rối.
Sở Tĩnh Thâm bưng chén rượu đến kính rượu, ta liền cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành, quả nhiên hắn nhìn ta một lúc, sau đó bắt đầu mỉa mai Sở Tĩnh Vận bằng giọng điệu châm chọc.
"Chúc mừng ngũ đệ cưới được vương phi tốt như vậy."
"Tuy không phải là như ý nguyện, nhưng dù sao cũng coi như an ủi phần nào."
"Không biết Hiền vương phi có giỏi đàn không?"
Nụ cười trên mặt ta cuối cùng cũng biến mất, đặt chén rượu xuống, lấy khăn tay lau miệng.
"Thái tử điện hạ, chúng ta đổi sang bát lớn đi."
Hôm nay tỷ tỷ sẽ cho ngươi say đến c.h.ế.t!
Dám trước mặt ta mà bắt nạt nam nhân của ta, tiểu tử ngươi rất ngông cuồng đấy!
…
Lần đầu tiên dự tiệc cung đình, ta đã cho Thái tử nằm dưới gầm bàn.
Cảm thấy mình thật tuyệt vời!
Đương nhiên ta cũng say không kém, Sở Tĩnh Vận dìu ta lên xe ngựa, sau đó ôm ta vào lòng.
"Có muốn nôn không? Có cần ta vén rèm xe lên không? Uống chút trà nhé?"
Ta xua tay, không muốn nói chuyện.
"Hắn nhằm vào ta, nàng làm khổ bản thân làm gì."
Sở Tĩnh Vận dùng khăn ấm lau mặt cho ta, ta muốn nói với chàng chúng ta là người một nhà, hắn nhằm vào huynh chính là nhằm vào ta, đừng sợ, sau này tỷ che chở cho huynh! Nhưng ta thật sự khó chịu đến mức không mở miệng được, cuộn tròn trong lòng chàng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trên người Sở Tĩnh Vận có mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ.
Ta rất thích.
…
Mãi đến khi mặt trời lên cao ba sào ta mới tỉnh, là trên giường của Sở Tĩnh Vận.
Kỳ thực đây là giường của hai chúng ta, chỉ là về chuyện ngủ, hai chúng ta vẫn luôn phân chia rõ ràng, chàng ngủ trên giường, ta ngủ trên trường kỷ, cho nên đột nhiên xâm chiếm địa bàn của Sở Tĩnh Vận khiến ta có chút không tự nhiên. Sở Tĩnh Vận đã không còn trong phòng, có nha hoàn vào hầu hạ ta rửa mặt, khi ta sảng khoái xuất hiện ở thư phòng, Sở Tĩnh Vận có chút ngạc nhiên.
"Có muốn uống chút trà an thần không?"
"Yên tâm! Ta khỏe lắm, chưa bao giờ say!"
Ta vỗ n.g.ự.c đầy kiêu hãnh.
Sở Tĩnh Vận mỉm cười dịu dàng với ta, nhưng sau khi nhìn thấy thứ nha hoàn mang vào phòng, nụ cười của chàng liền nhạt đi, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn.
"Nàng đây là ý gì?"
"Chính là lời của Thái tử nhắc nhở ta, ta thật sự biết đàn."
Ta nghiêm chỉnh ngồi xuống, thử mấy âm thanh, sau đó mới chỉnh tề gảy dây đàn.
Một khúc "Bình Sa Lạc Nhạn" vốn là khúc điệu du dương, lại bị ta đàn thành tiếng vó ngựa rầm rập, khí thế hùng hồn, Sở Tĩnh Vận dần cau mày, đúng lúc ánh mắt chàng u ám nhìn ta, khúc nhạc liền chuyển điệu, như chiến sự kết thúc, tiếng chiêng thu binh vang lên, sau đó đàn nhạn bay qua núi cao, chỉ thấy cảnh tượng thái bình thịnh trị.
Sắc mặt của Sở Tĩnh Vận thật sự quá phức tạp, khó hiểu.
"Ta đàn dở lắm sao?"
Tuy rằng đúng là mấy năm rồi không động đến đàn, nhưng cũng không đến mức vậy chứ, dù sao ta từ ba tuổi đã bắt đầu học đàn, trình độ cũng khá cao.
"Nàng muốn trở về Tây Cảnh sao?"
Câu hỏi này của Sở Tĩnh Vận thật kỳ lạ.
"Ta làm gì mà phải muốn quay về? Mới được một tháng, ta còn chưa hưởng thụ đủ làm vương phi đâu."
"Chỉ là đột nhiên nhớ ra mình còn biết đàn, đàn cho huynh nghe thôi. Đúng rồi! Trước đây huynh cũng nói muốn đàn cho ta nghe, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng đàn luôn đi!"
Ta kéo Sở Tĩnh Vận ngồi xuống bên đàn.
"Đến lượt huynh rồi!"
Sở Tĩnh Vận lại ngẩn người, ta nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của chàng đặt lên dây đàn.
Một khúc "Phượng Cầu Hoàng" chậm rãi vang lên.
Đàn hay hơn ta.
Được rồi, tại hạ nhận thua.
"Hôm nào ta luyện tập lại, đàn "Ngư Chu Xướng Vãn" cho huynh nghe!"
Ta kiên định nắm chặt tay, Sở Tĩnh Vận mỉm cười nhìn ta.
"Đừng đàn thành "Bích Hải Triều Sinh" đấy."
"... Ta sẽ cố gắng."