Giữa tiếng kinh hô của mọi người xung quanh, ta bị Sở Tĩnh Vận bế ngang ra khỏi địa lao. Vốn định nói gì đó để cứu vãn tình thế, nhưng nhìn khuôn mặt u ám của hắn, ta quyết định ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đừng cố gắng nói lý lẽ với mỹ nhân đang nổi giận!
May mà Sở Tĩnh Vận vẫn còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, ra khỏi địa lao, hắn liền đặt ta xuống, nhưng không cho ta kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nắm lấy tay ta, kéo ta sải bước về phía Đình Nhã hiên. Ta cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, thầm cầu nguyện đừng có ai không biết điều mà xuất hiện vào lúc này!
Nhưng trên đời này luôn có những người không biết chọn thời điểm, lại còn không có mắt nhìn.
Nhìn thấy Sở Tĩnh Thâm đang đi tới đi lui trong chính sảnh, ta chỉ muốn che mặt. Quả nhiên, vừa thấy Sở Tĩnh Vận, hắn liền tiến lên, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí lúc này kỳ lạ đến mức nào, tự mình lải nhải than thở.
"A Vận, sao vừa mới xuống giường được đã chạy đi rồi, phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng lắm, đã bảo đệ nghỉ ngơi thêm vài ngày mà. Nếu đệ muốn đi tìm Cẩm Thư, thì cứ nói một tiếng, nếu không yên tâm giao cho người khác, ta đi tìm muội ấy thay đệ cũng được."
"Cẩm Thư?"
Sở Tĩnh Vận hơi nhướn mày, ta điên cuồng nháy mắt với Sở Tĩnh Thâm, bảo hắn mau chóng ngậm miệng, chuồn đi, nhưng tên Thái tử ngốc nghếch này hiển nhiên không nhận được tín hiệu cầu cứu của ta, ngược lại còn hào hứng mở lời.
"Nói đến Cẩm Thư, muội thật sự rất lợi hại, ngay cả Chu Cẩn cũng không cạy được miệng tên đó, muội dùng cách gì mà khiến hắn giao ra công thức thuốc giải thật vậy? Ta cũng không biết muội là Chỉ huy sứ Vũ Đức Ti, vậy cưỡi ngựa b.ắ.n cung của muội thế nào? Chúng ta tìm cơ hội tỉ thí nhé! Cẩm Thư, mắt muội khó chịu sao?"
Sở Tĩnh Thâm cuối cùng cũng chú ý đến việc ta đang nháy mắt với hắn, nhưng lời hắn nói ra lại khiến ta muốn thổ huyết, ta ôm trán, thở dài thườn thượt, đưa tay vỗ vai hắn.
"Thái tử điện hạ, ngài thật sự là nhân tài."
"Hửm? Cẩm Thư, muội đột nhiên khen ta như vậy, ta hơi không quen, tuy ta cũng luôn cảm thấy mình..."
"Hoàng huynh."
Sở Tĩnh Vận lên tiếng cắt ngang, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Hiền vương cong lên, nụ cười rực rỡ như hoa mẫu đơn nở rộ.
"Làm phiền hoàng huynh đến chỗ phụ hoàng, mẫu hậu báo tin, để họ đỡ lo lắng, ta hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút."
"Ồ! Đúng rồi! Vậy ta đi trước, hai người đều phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bệnh lại tái phát."
Tên Thái tử ngây thơ sau khi dặn dò nghiêm túc liền vội vàng rời đi, ta nhìn bóng lưng hắn khuất dần, thở dài, "Hoàng huynh của huynh như vậy, giao quốc gia cho hắn, thật sự không sao chứ?"
"Hoàng huynh chỉ là tính tình hơi bốc đồng, nhưng chuyện chính sự thì không cần phải lo lắng."
Thôi được rồi, người nhà các ngươi đều thấy không sao, ta cũng không lo lắng nữa.
Trời phù hộ An Bình!
Ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vươn vai, xoay người định bỏ đi, "A~ mệt quá! Ta đi tắm, huynh nghỉ ngơi trước đi."
"A Cẩm."
Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười khiến ta đột nhiên dừng bước, chậm rãi quay người lại, liền thấy Sở Tĩnh Vận chống cằm, mỉm cười nhìn ta.
"... Được rồi, được rồi, ta biết rồi, sau này khi thẩm vấn, ta nhất định sẽ chú ý, sẽ không nhìn nam nhân khác, cũng sẽ không tùy tiện tiếp xúc thân mật với bọn họ! Thực ra, trong mắt ta, bọn họ chẳng khác gì một tảng thịt mỡ, mà thịt mỡ thì không phân biệt giới tính, nên ta mới không để ý."
Ta nắm tay Sở Tĩnh Vận lắc qua lắc lại, không ngại mất mặt mà làm nũng, cuối cùng lấy lòng cười với hắn.
"Vậy nên, đừng giận nữa nha."
Mặt Sở Tĩnh Vận lại đỏ lên, hắn che miệng ho khan hai tiếng, tâm trạng đã chuyển từ u ám sang tươi sáng.
"Sau này nhất định sẽ chú ý!"
"Ta đảm bảo."
Chủ động nhận lỗi, còn sửa hay không thì để sau hẵng nói.
"Vậy còn Sở Tĩnh Thâm là sao? Từ bao giờ mà quan hệ của hai người tốt đến vậy, huynh ấy còn gọi nàng là Cẩm Thư nữa."
Vừa mới dỗ được một bình dấm, lại lật thêm một bình nữa, nhưng ta cảm thấy mình vô tội trong chuyện này, dù sao tên đó cũng là đồ ngốc.
"Sau khi phát hiện mình bị mối tình đầu lừa gạt, huynh ấy đột nhiên thấy ta là người tốt, rồi đơn phương tuyên bố ta là huynh đệ tốt của huynh ấy."
"Quả nhiên."
Sở Tĩnh Vận thở dài, hắn ghé sát lại, tựa đầu vào vai ta, im lặng một lúc, bỗng nhiên cọ cọ như làm nũng, "Vì vậy, trước đây ta mới tìm mọi cách không cho huynh ấy đến gần nàng."
"Tại sao?"
"Vì huynh ấy quá dính người."
Sở Tĩnh Vận đột nhiên đứng thẳng dậy, nắm lấy hai tay ta, nghiêm túc nói, "Xem ra phải để huynh ấy mau chóng thành thân, mới không có cơ hội cứ bám lấy nàng, chướng mắt ta."
"Cũng không cần thiết."
Ta rất thích Tào Trân Trân, nếu tên ngốc Sở Tĩnh Thâm này vẫn không hiểu chuyện, ta cũng định phá hỏng hôn sự này, dù sao nhà ta cũng có hai chàng trai ưu tú chưa lập gia đình, không cần thiết phải để tiểu khả ái Trân Trân gả cho người không yêu nàng ấy mà chịu ấm ức.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Sở Tĩnh Vận ghé sát tai ta, thổi nhẹ một hơi, ta không tự chủ được mà rùng mình, lùi lại một bước.
"Không có gì. Cái đó, ta thật sự phải đi tắm rồi, cảm thấy mình hôi quá."
Ta ra hiệu cho hắn buông ta ra, Sở Tĩnh Vận mỉm cười, đột nhiên cúi xuống, vác ta lên vai, đi về phía phòng tắm.
"Huynh làm gì vậy!"
Không phải nói là cơ thể suy yếu sao?!
"Sở Tĩnh Vận, thả ta xuống, không phải huynh là quân tử ôn nhuận như ngọc sao? Nhân vật của huynh sụp đổ rồi!"
…
Đầu hạ năm Gia Hưng thứ ba.
Bận rộn suốt ngày đêm ở Vũ Đức Ti hơn một tháng, cuối cùng cũng kết thúc vụ án, ta lê thân thể mệt mỏi về Vương phủ, cũng không kịp ăn cơm, liền lăn ra ngủ. Khi mơ màng tỉnh dậy, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Hôm nay Sở Tĩnh Vận được nghỉ, hắn mặc trường bào màu xanh nhạt, đang dựa vào bàn đọc sách, thấy ta tỉnh dậy, liền cong môi nở nụ cười ấm áp.
"Hôm nay trời đẹp, có muốn đến Đào Nhiên đình uống trà trên thuyền không?"
Ta bị nụ cười này làm choáng ngợp, ngây ngốc gật đầu đồng ý.
Gió trên hồ lúc này vẫn còn se lạnh, lão bản liền thêm bình phong lụa trong thuyền để chắn gió. Ta lười biếng cuộn mình trong tấm áo choàng lông cáo, nằm trên giường nghe tiểu khúc trên sân khấu, mấy cô nương bàn bên cạnh đột nhiên bàn tán về chủ đề kỳ lạ "Nếu ta gả cho người ta không thích", giọng không to không nhỏ, vừa đủ để ta nghe thấy.
Ta vừa ăn bánh hoa sen, vừa nghe một lúc, không nhịn được mà cười khẽ hai tiếng, hạ giọng nói với người bên cạnh, "Nghĩ lại thì, năm đó khi gả cho huynh, ta cũng là gả cho người mình không thích."
Sở Tĩnh Vận vốn đang ngân nga theo điệu nhạc, nghe ta nói vậy, liền quay đầu lại với vẻ mặt hoang mang, đôi mắt đào hoa long lanh chớp chớp, gió đầu hạ thổi tung mái tóc hắn, trông như tiên nhân lạc xuống trần gian.
Rất có thể là loại tiên nhân ăn hoa uống sương mà lớn lên.
Hắn nghe vài câu chuyện phiếm bên cạnh liền hiểu ta đang nói gì, khóe miệng khẽ cong lên, bưng chén trà nhấp một ngụm.
"Vậy thì thật là uất ức cho Tô tiểu thư rồi."
"Cũng không sao, dù sao lúc đó ta cũng không có người mình thích, gả cho ai mà chẳng được, hơn nữa, trải nghiệm gả cho Vương gia làm chính phi cũng khá thú vị."
Nhìn nụ cười vô tư lự của ta, Sở Tĩnh Vận đặt chén trà xuống, hắn hơi cau mày nhìn ta chằm chằm, khô khan nói, "Phu nhân, ta ghen rồi."
"Ghen cái gì mà ghen, con cũng sinh cho huynh hai đứa rồi, còn muốn thế nào nữa?"
Ta nhét một miếng bánh vào miệng, khăn ướt trên bàn đã lạnh, Sở Tĩnh Vận gọi tiểu nhị lấy khăn nóng mới, lại thêm than vào lò sưởi, hắn nắm lấy tay ta, cẩn thận lau sạch vụn bánh trên đầu ngón tay ta.
"Phu nhân bận rộn cả tháng trời không về phủ, Thính Huyền và Niệm Ca rất nhớ nàng, ngày nào cũng đòi tìm mẫu thân."
Sở Tĩnh Vận nói rất đáng thương, ta cũng biết lần này mình bận quá, bỏ bê gia đình, đang định nói vài lời ngon ngọt để an ủi hắn, Sở Tĩnh Vận lại nắm tay ta, áp sát lại gần, giọng nói nhẹ nhàng, "Nếu phu nhân cảm thấy áy náy, có thể bồi thường cho ta."
"Bồi thường cái gì?"
Ta mơ hồ cảm thấy bất an, rất muốn rút tay về, Sở Tĩnh Vận cười duyên, nháy mắt với ta, đặt tay ta lên môi hắn, còn dùng đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay ta.
"Ngủ với ta."
Sở Tĩnh Vận, ngươi quả nhiên đang giở trò với ta!
Mấy năm nay, người này càng ngày càng phóng túng, ỷ mình đẹp trai mà làm càn, năm đó ta đúng là mù mắt mới thấy Sở Tĩnh Vận là một quân tử ôn nhuận như ngọc!
Đúng lúc ta muốn cho hắn một cái tát để tỉnh táo lại, Sở Tĩnh Vận đột nhiên đổi chủ đề, "Phu nhân, nửa năm nay, nàng lại tích được kha khá ngày nghỉ rồi, bây giờ thời tiết ấm áp, hay là chúng ta nghỉ vài ngày, đến ngoại ô phía Bắc đạp thanh ngắm hoa? Vừa hay đến thăm phụ hoàng và mẫu hậu."
Sau khi thoái vị, Sở Kế Thịnh và Hoàng hậu nương nương nửa năm sống ẩn dật, du ngoạn khắp nơi, ngay cả khi hồi kinh cũng ở trong biệt thự ở ngoại ô phía Bắc, sống rất ung dung tự tại.
"Huynh lại đang tính toán gì vậy?"
Cuối cùng ta cũng rút tay về được, Sở Tĩnh Vận ghé sát tai ta, hơi thở ấm áp phả lên da khiến ta rùng mình.
"Đương nhiên là giao Thính Huyền và Niệm Ca cho họ, để phu nhân an tâm bồi thường cho ta."
"Im miệng!"
Ta nhét một miếng bánh ngọt vào miệng hắn, xem ra lần này ta tăng ca quá lâu khiến hắn rất để tâm. Sở Tĩnh Vận phồng má, trừng mắt nhìn ta bằng đôi mắt đào hoa long lanh nước, trông như một chú sóc nhỏ bị bắt nạt.
"Ngày mai... ta sẽ hỏi Chu Cẩn, xin nghỉ nửa tháng chắc cũng được, Quang Lộc tự bên đó của huynh không sao chứ?"
"Không sao, không sao!"
Sở Tĩnh Vận gật đầu lia lịa, nuốt miếng bánh trong miệng, ta sợ hắn nghẹn, vội vàng rót trà nóng đưa cho hắn. Sở Tĩnh Vận bưng chén trà, nhìn ta đầy nhiệt tình, "A Cẩm, lần này chúng ta sinh nữ nhi nhé!"
"... Mơ giữa ban ngày à."
Ta lại nhét thêm một miếng bánh hạt dẻ vào miệng hắn.
Thôi, cứ nghẹn c.h.ế.t đi cho rồi.
Được mời trả lời, người tại Vương phủ, nhà có hai đứa nhỏ.
Ta gả cho người ta không thích, nhưng bây giờ ta có thể sắp sinh cho hắn đứa con thứ ba rồi, hy vọng lần này là nữ nhi.
(Toàn văn hoàn)