*
Dù sao đã biết đầu đuôi câu chuyện, ta cảm thấy đầu óc Thái tử có chút vấn đề.
Nghĩ đến việc về sau hắn muốn kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, cai quản thiên hạ, ta cảm thấy ta phải chạy trốn trước lúc đó. Nếu không ai biết được đến lúc đó tên ngốc kia lại lăn lộn Hiền vương phủ đến mức nào.
Cuối cùng ta có cần hợp tác Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân không?
Đây là một vấn đề quan trọng.
*
Ta trở về vương phủ trước giờ cơm chiều, ngày thường là ta ríu rít nói chuyện Sở Tĩnh Vận nghe. Hôm nay ta đang tự hỏi nhân sinh nên không có thời gian phản ứng hắn, trên bàn cơm an tĩnh đến mức chỉ có âm thanh của chén đũa.
Phá lệ nặng nề.
Sau đó Sở Tĩnh Vận nhẹ giọng nói chuyện, mang theo chút lo lắng: “Hôm nay nàng gặp chuyện gì không vui hả?”
“Hả? Không có.”
Ta lo gắp đồ ăn cho chính mình, lão Cô ở phòng bếp làm thịt rất ngon. Cà tím nướng cũng thơm nức mũi, ta có thể ăn ba bát cơm!
“Nàng…Cảm thấy Hiền vương phủ thế nào?”
Hiếm khi Sở Tĩnh Vận chủ động hỏi ta, ta cũng trả lời rất nghiêm túc.
“Khá tốt, mọi chỗ đều không tồi, nhưng hơi quạnh quẽ. Chàng cũng biết, nhà ta có năm huynh đệ tỷ muội, mặc dù ta và đại ca thường xuyên không ở nhà, nhưng mỗi lần trở về trong nhà rất náo nhiệt.”
“Lúc trước ta đã rất tò mò, vì sao lại là nàng và Tô đại công tử kế thừa sản nghiệp của Tô gia?”
“Bởi vì Nhị ca của ta không giỏi về việc đó.”
“Vậy Tô nhị công tử không có câu oán hận nào hả?”
“Có!” Ta vui sướng khi người gặp họa, chọc thịt tôm trong nát: “Hiện tại ta gả chồng, hắn bắt buộc phải tiếp nhận công việc của ta. Ha ha ha! Chàng chưa gặp bộ dáng tâm như tro tàn của Nhị ca, tám phần là Tô Thượng Khanh hận chết chàng! A? Tôm ở chỗ nào xuất hiện trong bát ta vậy?”
Nhìn Sở Tĩnh Vận bỏ con tôm vừa mới lột vào trong bát ta, hắn cười tủm tỉm hỏi ta: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
Sau đó Sở Tĩnh Vận lại cầm lên một con tôm.
*
Hiền vương điện hạ là một người tốt!
*
Miệng ta nhét đầy thịt tôm, ta quyết định, mặc kệ vị Thái tử chó má kia, chắc chắn ta sẽ tác hợp đôi tình nhân Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân này!
*
Buổi tối hôm nay ta không đọc tiểu thuyết nữa, sớm nằm xuống ôm lấy chăn nhỏ yêu thương của ta, lúc Sở Tĩnh Vận cầm điểm tâm đến, hơi ngẩn người nhìn ta.
“Không ăn?”
“Không ăn, không ăn, đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức để còn có sức đánh trận đánh ác liệt!”
Nhìn bộ dáng tinh thần mười phần của ta, không giống như đang buồn ngủ. Sở Tĩnh Vận đặt điểm tâm xuống bàn lùn rồi mới đi nằm xuống. Đây là lần đầu tiên ta ngủ trước hắn kể từ khi ta gả vào vương phủ đến nay. Hôm sau dậy, ta thấy đáy mắt của Sở Tĩnh Vận có màu xanh lá, ta ném chăn đệm trong tay lên trên giường, ngồi lại gần bên cạnh hắn dò hỏi.
“Lát nữa ta sẽ bảo phòng bếp luộc hai quả trứng gà cho chàng đắp lên, đẹp như vậy mà mang theo quầng thâm mắt, đáng tiếc.”
Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, đứng dậy gọi tỳ nữ múc nước rửa mặt chải đầu. Sở Tĩnh Vận vẫn ngây ngốc ngồi trên giường, âm thanh mềm mại như cơn gió tháng ba: “Sao nàng có thể ngủ say được như vậy?”
“Không phải thường ngày chàng ngủ rất ngon sao, sao đêm qua lại mất ngủ vậy?”
Sở Tĩnh Vận không trả lời ta mà ôm chăn ngẩn người. Ta nhìn hắn hơi cong miệng, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ngây thơ của hắn, mềm mại dễ bắt nạt. Nhưng tất nhiên ta sẽ không bắt nạt Hiền vương điện hạ, ta chỉ biết cảm thán trong lòng, trách không được Trần tiểu thư vừa gặp được người này đã thương, thật sự đẹp đến mức khiến tim đập thình thịch.
Sau đó ta bắt đầu tò mò, không biết Thái tử trông như thế nào.
Là người đọc trung thành của các cuốn tiểu thuyết ngôn tình, ta dám khẳng định Thái tử lớn lên không hề kém, hơn nữa cũng là một phong cách đẹp khác với Sở Tĩnh Vận.
Trong tiểu thuyết đều viết như vậy.
Không để ta tò mò lâu, hai ngày sau Hiền vương mang ta vào cung ăn cơm.
Lần này là cung yến.
*
Ngày mười lăm mỗi tháng, Sở Tĩnh Vận đều phải trở về cung ăn cung yến, đột nhiên ta nghĩ đến chính mình đã làm Hiền vương phi một tháng.
Rất không chân thật.
Lần vào cung ăn cung yến này khác hoàn toàn với lần trước. Lần trước ta ăn gia yến, tổng cộng chỉ có bốn người là công công của ta, bà bà của ta, phu quân của ta và ta. Lần này tăng thêm một đống lớn, cái gì mà vương gia quận chúa rồi phi tần rồi phu nhân, ta không quen biết bọn họ. Dù sao ta luôn sinh hoạt ở Tây Cảnh, vậy nên cũng không có mấy người quen biết ta.
Như vậy, hôm nay mọi người sẽ làm quen quen biết nhau.
Cả khuôn mặt của ta đều toát lên nụ cười thân thiện hòa ái, vấn an trò chuyện với thân thích của nhà chồng. Gien của hoàng thất thật sự rất tốt, những người ngồi đây không ai khó coi, thậm chí một người xinh đẹp hơn một người!
Sở Tĩnh Vận xinh đẹp nhất.
Ta vuốt lương tâm nói.
*
Cũng không phải ta lo lắng mình khó coi, dù sao ta cũng không sinh con cho Sở gia của bọn họ, không sợ ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của nhà hắn.
*
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy Thái tử.
Sở Tĩnh Thâm mày kiếm mắt sáng, phong lưu lịch lãm, rất thích hợp làm tình địch của Sở Tĩnh Vận.
Ta không dấu vết liếc nhìn, âm thầm gật đầu, sau đó bị người ôm eo dựa vào trong lòng. Sở Tĩnh Vận nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói ở bên tai ta, âm thanh ngọt ngào: “Sắt Sắt đang nói chuyện gì vậy?”
“Chắc là loại son phấn mới Thiên Vũ các vừa cho ra mắt.” Không nghiêm túc nghe mấy. Sở Tĩnh Vận đưa cho ta một quả lê thơm ngon, vừa giòn vừa ngọt, ta nhận lấy nó vừa gặm vừa cười tủm tỉm tiếp thu lời khách sáo của các phu nhân, công chúa. Phần lớn là trai tài gái sắc duyên trời tác hợp, tiếp theo là mấy lời trêu chọc cái gì mà tân hôn yến nhĩ cử án tề mi, Sở Tĩnh Vận ôm ta mỉm cười theo.
Ta hơi bối rối, không biết hắn đang làm gì.
Sau đó ta rất cẩn thận, liếc nhìn một vòng xung quanh, nhìn đến Thái tử ngồi cách bọn họ không xa, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tối tăm liếc nhìn về phía này.
Ta hiểu rồi!
*
Cung yến không thể tùy ý giống như gia yến, mọi người ngồi theo thứ tự vị trí đã được sắp xếp trước, theo lý thường ta nên ngồi cùng một bàn với Sở Tĩnh Vận. Hôm nay hắn sắm vai một vị phu quân thâm tình, ta là đồng đội của hắn, chắc chắn không thể kéo chân sau, thu hút rất nhiều lần chú ý không che giấu của Hoàng Đế.
Hoàng Hậu mỉm cười dịu dàng véo mạnh đùi của Hoàng Đế.
Nhìn qua chắc rất đau, ta chép chép miệng nhìn vua của một nước mặt không đổi sắc nhẹ giọng dỗ Hoàng Hậu, kính nể từ tận đáy lòng, Sau đó quay đầu gắp một miếng măng nướng mùa đông mà Sở Tĩnh Vận thích ăn cho hắn.
Sở Tĩnh Vận hơi ngạc nhiên nhìn ta.
Cùng nhau ăn cơm gần một tháng, khẩu vị của hắn là gì ta biết hết, vì vậy ta gắp thêm một miếng thịt hầm khoai tây mà hắn thích, nhướng mày đắc ý nhìn hắn. Sở Tĩnh Vận nở nụ cười như gió mùa xuân, lao thẳng vào mặt ta, giá trị sắc đẹp lại tăng thêm vài phần.
Ta bắt đầu điên cuồng gắp thức ăn cho hắn.