“Các cậu chưa từng nghĩ tới khả năng vị hôn thê của tiểu zombie có thể ở trên Trái đất sao?” Khi đưa cho Raymond cuốn sách dạy nấu ăn, Minh Khinh Khinh đã hỏi Raymond vấn đề này.
Raymond nhận cuốn sách dạy nấu ăn, hai mắt sáng lên, vội vàng giấu cuốn sách được Minh Khinh Khinh in từ ứng dụng Nhà Bếp vào trong túi tay áo. Sau đó mới trả lời Minh Khinh Khinh: “Không, không có khả năng lắm, trên Trái đất, đều, đều là dạng sống cấp thấp.”
Tiếng Trái đất của cậu ấy vẫn còn rất sứt sẹo, nhưng vô cùng sẵn lòng lắp bắp trò chuyện với vị giống cái Trái đất này khi không có vương tử điện hạ và mấy vị đại thần ở đây.
Bởi vì với thân phận là một nhân viên vệ sinh nhỏ bé trên Jormungandr, bình thường chẳng có ai chịu nói chuyện với cậu ấy. Còn sau khi trở lại Claflin, các anh chị em của cậu ấy lại kỳ thị cậu ấy ốm yếu và thần lực thấp kém, nên cũng không thích qua lại với cậu ấy cho lắm.
“Mặc dù trong lịch sử, từng đề cập đến, đến một vị thầy cúng của chúng tôi, tìm được nửa kia, là, ếch xanh, nhưng thực ra đây chỉ là, chỉ là một tình huống cực kỳ hiếm gặp. Đại đa số các trường hợp, kết đôi với các vị hoàng trừ, đều là những người phụ nữ ưu tú, thuộc dạng sống cấp cao.”
Minh Khinh Khinh: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như một vị công, công chúa Tư Đặc Lãng của Bạch Oải Tinh, hoặc một vị giống cái khổng lồ của hành tinh Gunther, còn, còn có...”
Raymond vừa nhặt rau, vừa liên tục thốt ra một loạt các địa danh và tên người.
Bởi vì thiếu hụt giá trị sức mạnh, nên trước khi phá xác cậu ấy đã dành gần như toàn bộ thời gian để tham gia khóa học lịch sử của Claflin, lúc đàm luận dĩ nhiên thuộc như lòng bàn tay.
Khi nhắc đến những địa danh này, cậu ấy vô thức chuyển sang ngôn ngữ ngoài hành tinh, Minh Khinh Khinh một nơi cũng nghe không hiểu, miễn cưỡng lắm mới nghe được từ ‘công chúa’, ‘người khổng lồ’.
Minh Khinh Khinh cũng không có hơi sức đâu chấp nhặt việc Raymond phân biệt con người Trái đất là dạng sống cấp thấp: “Mấy nơi đó có rất nhiều người sinh sống sao?”
“Cũng không nhiều lắm.” Raymond trả lời.
Trên thực tế, các dạng sống cấp cao rất khó sinh sản.
Giống như song song với việc sở hữu năng lực dị thường là những người trong hoàng tộc Claflin sẽ bị thời kỳ mẫn cảm ràng buộc cả đời, các dạng sống trên những hành tinh này cũng sẽ có những gien khuyết điểm chí mạng của bọn họ.
Nếu so sánh theo cách này, ngoài việc không có siêu năng lực ra thì con người Trái đất thực sự là một hành tinh có chuỗi gen hoàn hảo nhất ——trừ tuổi thọ ngắn.
Raymond nhớ rành rọt từng số liệu trong sách giáo khoa văn học: “Bởi vì mấy trăm năm trước, hàng, hàng năm đều có chiến tranh, nên Claflin hiện tại chỉ có, chỉ có mười vạn người, trong đó, người của hoàng tộc không, không đến một ngàn. Dạng sống cấp cao của, của những hành tinh đã biết khác cũng, cũng tương tự như Claflin.”
“.....Dân số của các cậu cũng chỉ bằng 0,0015% dân số Trái đất, tại sao các cậu lại tỏ ra xem thường con người Trái đất chúng tôi mà không biết xấu hổ như vậy?” Trên trán Minh Khinh Khinh xuất hiện ba vạch đen.
Raymond nghệt mặt ra, nửa buổi trôi qua cũng chưa tiêu hóa được con số này.
Người của hành tinh Claflin kém nhất là môn toán học, thế nên cậu ấy vô cùng kính nể vị giống cái Trái đất trước mặt mình đây.
Minh Khinh Khinh lại hỏi: “Mặt Sẹo nói phụ thân của tiểu zombie đã phái một đội ngũ đến những nơi có dạng sống cấp cao để tìm vị hôn thê cho cậu ấy, vậy bây giờ đã có manh mối chưa?”
“Mặt Sẹo?” Raymond lại đực người ra một lúc lâu mới nhận ra người mà giống cái Trái đất đang nhắc đến tước gia Tinh Ba. Cậu ấy không khỏi một lần nữa kính phục Minh Khinh Khinh, dám dùng cách xưng hô lưu manh như vậy để ám chỉ sát thủ đệ nhất của Claflin.
“Trước mắt vẫn chưa có manh mối.” Raymond đáp.
Gien năng lực càng mạnh, càng khó kiếm được người nào có thể sánh ngang hàng.
Vấn đề kiếm được người phù hợp với vương tử điện hạ cũng là một nỗi lo lắng hàng đầu trong lòng Claflin thứ XIII.
Mặc dù ông ấy có ý định bồi dưỡng Cửu điện hạ trở thành người thừa kế duy nhất của Claflin, nhưng làm sao đảng cầm quyền có thể dung túng cho một người thừa kế luôn tiềm ẩn nguy cơ tử vong lên ngôi được?
Như vậy há chẳng phải đồng nghĩa với việc đem toàn bộ tương lai của Claflin hủy hoại vào tay một kẻ có tiền đồ mù mịt sao?
Chính vì điều đó mà các hạm tinh và đội tìm kiếm người định mệnh cho vương tử điện hạ suốt thời gian qua vẫn hoạt động trong vũ trụ —— Raymond có người thân đang làm công việc này, bọn họ đã bắt đầu hành trình tìm kiếm dài đằng đẳng từ năm vương tử điện hạ được sinh ra.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy được gì.
Mười mấy năm trước quốc vương bệ hạ đưa vương tử điện hạ lên Jormungandr, hy vọng trước khi anh trưởng thành có thể tìm được, nhưng cho dù vương tử điện hạ có đích thân tìm kiếm thì vẫn không có kết quả.
Thời gian gần đây, sau khi vương tử điện hạ trải qua thời kỳ mẫn cảm đầu tiên và suýt chút nữa mất mạng, quốc vương bệ hạ đã vô cùng lo lắng, một lần nữa phái thêm mấy phi thuyền vũ trụ, mang theo gien của vương tử điện hạ, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Có thể nói, vấn đề này đã trở thành một quốc sự nhức nhối chưa tìm được hướng giải quyết.
Nhưng vẫn như vậy..... vẫn chưa thể tìm kiếm được.
Trong hoàng cung bắt đầu xuất hiện vài tin đồn vô căn cứ, nói rằng vương tử điện hạ mặc dù sở hữu gen SSS ưu việt xuất chúng, nhưng phải chăng anh không thể ‘phát nhiệt’ với người khác được, phải chăng đã tồn tại loại gien nhược điểm gì đó chưa biết?
(Hiểu theo ngôn ngữ mạng thì có thể giải thích là bị ‘liệt dương’.)
Tin đồn thất thiệt này được bàn tán rất xôn xao, đảng cầm quyền trước nay vẫn luôn đối đầu với hoàng tộc Claflin, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này để làm ầm ĩ vấn đề lên?
Raymond chỉ là một nhân viên vệ sinh nhỏ bé trên Jormungandr, cách xa trung tâm chính trị hàng vạn dặm, nhưng mặc dù vậy, một vài lời đàm tiếu ngôn luận vẫn có thể len lỏi lọt vào tai cậu ấy, có thể thấy được hoàng thất có bao nhiêu áp lực.
“Hay là các cậu đến Trái đất tìm thử xem, nói không chừng ở trên Trái đất cũng nên.” Minh Khinh Khinh đưa ra đề nghị: “Trên Trái đất nhiều người vậy mà.”
“Tìm thế nào được? Điện hạ không, không thể phối hợp.” Raymong cũng cảm thấy lo lắng cho số mệnh của vương tử điện hạ.
Trước kia, khi vương tử điện hạ chưa rớt xuống Trái đất, tuy rằng anh không tích cực tìm kiếm như những hoàng trừ khác, nhưng cũng không tính là cự tuyệt sự tồn tại của ‘người định mệnh’.
Còn bây giờ, kể từ khi vương tử điện hạ quen biết người phụ nữ trước mắt này, anh đã hoàn toàn từ chối việc tìm kiếm người định mệnh của mình. Cho dù quốc vương bệ hạ ân cần chỉ bảo, cho dù liên quan đến tương lai vận mệnh của bản thân, anh cũng chỉ xem như gió thoảng bên tai.
Bây giờ mà kêu anh đi một vòng Trái đất, tìm kiếm người có thể khiến anh ‘phát sốt’ —— đừng nói là đề nghị với anh, cho dù chỉ bóng gió gợi ý một chút thôi, Raymond cũng không chút nghi ngờ rằng cậu ấy sẽ bị ấn xuống đất giống như Tinh Ba.
Minh Khinh Khinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi nghĩ cách xem.”
So với những vấn đề khác, ví dụ như tiểu zombie xung đột, tức giận, hay khi nào anh sẽ trở về hành tinh của mình, thì nhận thức ‘tiểu zombie có khả năng sẽ chết’ giống như một toà núi lớn, đột ngột lao tới chắn hết mọi thứ trước mắt, đè nặng lên trái tim cô.
*
Hôm nay khí áp trên người vương tử điện hạ rất thấp, lúc dùng bữa cũng không nói một lời.
Ngoại trừ thỉnh thoảng phát ra âm thanh dao nĩa va chạm vào bát đĩa một cách tao nhã ra, cả người anh giống hệt như một xác chết biết đi không có âm thanh.
Nhưng cuối bữa ăn, anh có để lại một lời khen cho bữa tối của Raymond, ‘rất khá’.
Thế là Raymond, tay sai trung thành của vương tử điện hạ cả người như phát sáng, hận không thể đứng dậy cầm quả cầu lụa đỏ như lúc võ sĩ đấu bò nhận huy chương: “Tạ, tạ điện hạ!”
Nhưng vương tử điện hạ lại không hề đưa ra bất kỳ nhận xét gì về sự kích động của Raymond, vẻ mặt hờ hững xoay người bước lên lầu.
Khoảng thời gian trước, lúc mà giống cái nhân loại kia ngày nào cũng chạy đến, mái tóc đen nhánh của vương tử điện hạ luôn được chải ngược ra sau và cố định lại bằng keo xịt tóc, để lộ ra vầng trán sáng bóng, sóng mũi cao thẳng và thanh tú.
Nhưng mấy hôm nay vương tử điện hạ chẳng có lòng dạ nào để ý nữa, tóc mái lòa xòa trước trán, sắp che đi đôi mắt xanh lam xinh đẹp.
Lu Kager và mấy vị chuyên gia vài ngày trước còn bị hơi thở u ám của vương tử điện hạ áp bách, nhất cử nhất động đều dè dặt thận trọng, sợ sẽ chọc giận đến vương tử điện hạ. Nhưng mấy hôm nay nhìn vương tử điện hạ hụt hẫng như vậy đã thành quen, cung kính đưa mắt tiễn vương tử điện hạ lên lầu xong, lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem 《Tom and Jerry》của Trái đất.
Trái đất là một kho tàng.
Tuy mới đến được nửa tháng, nhưng trong lòng mấy vị đại thần đều có một suy nghĩ như vậy.
Không ngờ Trái đất lại có những bộ phim hoạt hình đẹp mắt như 《Tom and Jerry》và《Shin - Cậu bé bút chì》.
Ngay cả hạm trưởng trung thành ban đầu chỉ một lòng muốn nhanh chóng quay về Claflin, bây giờ cũng đang chúi đầu vào máy tính bảng, xem 《Tân dòng sông ly biệt》đến mê mẩn, gần như quên mất mục tiêu sống của đời mình là phụ tá vương tử điện hạ, giúp đỡ chính nghĩa!
Thế nhưng, vương tử điện hạ đang lên lầu thì đột nhiên lại dừng bước.
Tất cả mọi người ở đây đều sở hữu một thính lực đặc biệt, kể cả người có thần lực thấp như Raymond. Mặc dù không siêu thường như Phó Tuyết Thâm, khi thần lực hoàn toàn triển khai có thể đủ nghe được âm thanh trong phạm vi vài trăm dặm, nhưng đối với một số âm thanh vụn vặt bên cạnh, bọn họ vẫn thính hơn người bình thường.
Thế là trong khoảnh khắc bọn họ cùng ngẩng đầu lên, tất cả đều nghe thấy tiếng rung phát ra từ túi quần của vương tử điện hạ.
Vương tử điện hạ có chút chần chừ, chậm rãi móc chiếc điện thoại đã lâu không dùng từ trong túi quần ra.
Sau đó anh cụp mắt xuống, tầm mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.
Cứ thế nhìn chằm chằm khoảng đâu tầm một phút.
.....
Sau đó, bầu không khí sau lưng điện hạ đột nhiên thay đổi, hơi thở ảm đạm tiềm ẩn nguy hiểm như như đang bám víu trên tảng băng trôi lập tức biến mất, thay vào đó là niềm phấn khích tột độ hệt như lúc Y Bình nhìn thấy Hà Thư Hoàn*.
(Y Bình và Hà Thư Hoàn là hai nhân vật trong bộ phim Tân dòng sông ly biệt, trong phim Y Bình và Hà Thư Hoàn yêu nhau.)
Điện hạ đột nhiên cất điện thoại, phóng nhanh lên lầu ba, tốc độ hệt như một con chó đang có quả bóng bầu dục chờ phía trước.
Lúc anh đi ngang qua cầu thang, dám chắc những người còn lại đang ngẩng đầu nhìn anh đều thấy được khóe miệng của anh đã ngoác đến tận mang tai.
Mấy người trong sảnh ăn: “.....”
“Trên cái màn hình nhỏ xíu đó cũng có thể xem được 《Tân dòng sông ly biệt》sao?” Hạm trưởng là người đưa ra câu hỏi đầu tiên.
“Ngu ngốc, lão già quê mùa.” Tinh Ba chế giễu: “Đó là điện thoại di động.”
Lập trường chính trị của Lu Kager và Tinh Ba không giống nhau, nhưng sau khi xuống Trái đất, mọi người đều tạm gác lại những tranh chấp trong quá khứ sang một bên. Ông ta không ngại học hỏi kẻ dưới: “Công dụng của điện thoại di động là gì?”
Chuyến đi lần này, cả ông ta và hạm trưởng còn có Raymond và những người khác đã học được rất nhiều thứ mới mẻ trên Trái đất. Trên Trái đất đúng là không có tàu Maglev, máy bay chiến đấu hay Jormungandr, nhưng trên Trái đất lại có ‘phòng tắm hơi’, ‘AV idol’ hay ‘Douyin phát sóng trực tiếp’.
Nếu nói Claflin là một hành tinh chiến đấu, tất cả công nghệ cao đều phục vụ cho việc tấn công và phòng thủ, vậy thì Trái đất chỉ là một hành tinh theo chủ nghĩa hưởng lạc, hầu hết các phát minh ở đây đều là phục vụ cho mục đích ‘ăn không ngồi rồi’.
Ngặt nỗi, tuy rằng ham muốn hưởng lạc rất đáng xấu hổ, nhưng lại khiến cho hạm trưởng và những người khác cảm nhận được niềm hạnh phúc đã mất từ lâu.
“Cái này tôi biết.” Raymond giơ tay, dùng ngôn ngữ Claflin dè dặt nói: “Nó được sử dụng để liên lạc, gửi và nhận tin nhắn, trò chuyện video, tương đương với chim bồ câu và thiết bị liên lạc 3D của chúng ta.”
“Vậy là trên đó cũng xem được 《Tân dòng sông ly biệt》đúng không?” Hạm trưởng vẫn chú ý vào mỗi chuyện này.
“Chắc, chắc được.” Raymond đáp.
Hạm trưởng hào sảng nói: “Vậy thì ta nghĩ rằng, để nghiên cứu nền văn minh của nhân loại Trái đất, với tư cách là hạm trưởng của Jormungandr, đã đến lúc ta nên sở hữu một chiếc. Không biết bao nhiêu tiền ấy nhỉ? Ta phải xin vương tử điện hạ trích chi phí công mới được.”
Mọi người: “......” Muốn mua về để xem phim thì cứ việc nói thẳng, đừng lòng vòng tìm lý do lý trấu.
Một lát sau vương tử điện hạ lại đi xuống, mọi người vội vàng chấm dứt những tiếng xì xào bàn tán. Bọn họ lũ lượt ngẩng đầu nhìn vương tử điện hạ, cả đám lại không khỏi giật mình.
“......”
Bọn họ dám cam đoan đây là ngày tinh thần của vương tử điện hạ phơi phới nhất trong mấy ngày gần đây.
Điện hạ lại đổi sang một chiếc áo sơ mi trắng bảnh tỏn, học theo người Trái đất bỏ áo sơ mi trắng vào quần tây đen, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ mấy trăm vạn, mái tóc đen lại chải ngược về say, dùng keo xịt cố định, để lộ ra gương mặt điển trai và đôi mắt xanh trong.
Thứ duy nhất không ăn nhập với anh là chiếc điện thoại di động dành cho người già đang cầm trong tay.
“Buổi tối tốt lành.” Phó Tuyết Thâm nở một nụ cười thân thiện với bọn họ.
“Buổi, buổi tối tốt lành.” Hạm trưởng tinh mắt nhìn thấy trong tay vương tử điện hạ còn cầm thêm chìa khóa xe: “Ngài chuẩn bị ra ngoài sao?”
Phó Tuyết Thâm gật đầu: “Có chút chuyện cần xử lý.”
Nói xong, không đợi hạm trưởng và những người khác phản ứng lại, anh đã dịch chuyển đến ghế lái của một chiếc xe sang trọng đang đậu bên ngoài.
Tiếng khởi động xe lập tức truyền đến.
Chờ hạm trưởng ý thức được điện hạ có thể đi làm gì, vội vàng chạy theo ra ngoài thì ngay cả khói xe cũng đuổi không kịp.
“Mẹ nó!” Hạm trưởng chửi thề: “Chắc chắn là giống cái nhân loại kia đang lạt mềm buộc chặt!”
Đã một tuần liền không được gặp Minh Khinh Khinh, chờ mãi mới nhận được tin nhắn của cô, dĩ nhiên Phó Tuyết Thâm không rãnh bận tâm đến chuyện Achilles chỉ còn lại một cơ hội để bốc cháy.
*
Lúc lái xe tới rạp chiếu phim, Tiểu Phó lại cúi đầu liếc nhìn lời mời mà Minh Khinh Khinh vừa gửi đến trong điện thoại với đôi mắt sáng ngời. Anh vô cùng biết ơn bản thân vì đã sữa lại chiếc điện thoại di động này.
Lúc đó ở Bắc Kinh, anh cứ tưởng mình sẽ như vậy chết đi, để lại cho Minh Khinh Khinh một bức thư, nhưng lại mang theo điện thoại bên mình.
Đêm đó mưa to giàn giụa, nước mưa cọ rửa thân thể anh, chiếc điện thoại di động nằm trong túi quần anh cũng bị ngập nước. Sau khi được cứu về hạm tinh Jormungandr, chiếc điện thoại mà Minh Khinh Khinh cho anh lại bị thiết bị chống gián điệp trên hạm tinh làm nhiễu sóng, trực tiếp báo hỏng.
Sau khi trở lại Trái đất, anh thử sử dụng thần lực để khôi phục lại chiếc điện thoại đã bị hỏng này, nhưng ‘khôi phục’ không phải là năng lực của anh. Nếu đem về Claflin, nói không chừng một vị hoàng huynh sở hữu năng lực ‘khôi phục’ của anh có thể sữa chữa được.
Anh đã nghĩ tới rất nhiều cách, cuối cùng lại trở về cách mà anh vẫn thường làm trước đây: Baidu.
Anh liên tục tìm kiếm nhiều cách thức khác nhau trên một số diễn đàn của Trái đất. Theo phát biểu của một số nhà công nghệ trên Trái đất thì nên tháo tất cả linh kiện của điện thoại ra, lắp ráp lại. Lúc lắp ráp lại điện thoại, anh kết hợp với thần lực, thế là chiếc điện thoại đáng lẽ ra đã hoàn toàn hư hỏng, cuối cùng cũng được anh sữa chữa lại.
Bên trong còn rất nhiều tin nhắn với Minh Khinh Khinh trước đây, lúc mà anh còn bị coi là một ‘zombie’. Hôm qua anh còn buồn bã xem lại những tin nhắn đó, không ngờ hôm nay lại nhận được tin nhắn mới.
Đôi mắt xanh to tròn của Phó Tuyết Thâm như tro tàn lại cháy, cố gắng không để khóe miệng giương cao quá rõ ràng.
Có lẽ Minh Khinh Khinh vẫn chưa bỏ cuộc, mà chỉ do mấy ngày nay quá bận rộn, có việc khác cần phải làm. Anh nghĩ.
Khi sắp đến rạp chiếu phim, Tiểu Phó hít một hơi thật sâu, liếc nhìn lại bản thân trong gương chiếu hậu, đảm bảo tâm tình của mình không biểu đạt quá lộ liễu. Dựa theo tính cách con người anh hiện tại, anh phải giả vờ thờ ơ hờ hững, vô cảm lạnh lùng mới đúng.
Tiểu Phó xoa xoa hai má, thế nhưng đôi mắt vẫn không thể ngăn được sự rực sáng, giống như một chú chó con cuối cùng cũng được chủ đón về.
Sau khoảng thời gian sống trên Trái đất gần đây với tư cách là một vị vương tử điện hạ cực kỳ thông minh, chứ không phải là một tiểu zombie vụng về đần độn, Phó Tuyết Thâm đã học được gần như tất cả các phong cách sống của con người.
Anh dễ dàng điều khiển xe vào tầng hầm, còn ghé cửa ra vào quét mã, đợi lát nữa lái xe ra sẽ được trừ tiền giữ xe.
Sau đó, anh đi thang máy từ nhà để xe dưới tầng hầm, tấp qua lầu một mua hai cốc trà sữa mà ngày hôm đó Minh Khinh Khinh từng uống ở đoàn làm phim, còn mua một miếng bánh socola nhỏ và một bó hoa hướng dương được gói trong giấy báo cũ, rồi đi thang cuốn lên lầu bốn của tòa nhà.
Tuy đã đến Trái đất lần thứ hai, nhưng Phó Tuyết Thâm cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt người Trái đất —— lúc anh vẫn còn là một tiểu zombie ngốc nghếch vì miễn cưỡng phá xác, không đủ khả năng tiến hành nghi thức trưởng thành, con người Trái đất đã để lại cho anh ấn tượng không được tốt.
Nhưng hôm nay anh lại ước gì bị người khác phát hiện anh sắp đi xem phim cùng Minh Khinh Khinh.
Từ bãi đậu xe đến rạp chiếu phim trên tầng bốn, hầu như tất cả mọi người đi đường đều không thể không ngước nhìn Tiểu Phó.
Cậu thanh niên xuất hiện ở đây, hệt như một vị hậu duệ quý tộc rơi vào trang trại chăn nuôi bẩn thỉu mà không hề hay biết.
Ban đầu, ở đây có mấy anh chàng cao tầm một mét tám đi với người yêu vẫn được tính là có chút đẹp trai, vậy mà sau khi anh xuất hiện đều biến thành dưa vẹo táo nứt.
Vương tử điện hạ hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của những người xung quanh. Trong lòng anh vô cùng hồi hộp, đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên anh hẹn hò với Minh Khinh Khinh trong rạp chiếu phim.
Bình tĩnh!
Tiểu Phó một mặt dùng thần lực áp chế Achilles trong lòng bàn tay, mặt khác ra sức kiềm chế nhịp tim của mình.
Nhưng đáng giận là dù có làm thế nào cũng không bình tĩnh được!
Hai vành tai của anh đều đã đỏ rực.
Bởi vì Minh Khinh Khinh quá nổi tiếng, không thể gặp nhau bên ngoài, cho nên cô đã gửi cho Tiểu Phó mã QR của vé xem phim, kêu anh sau khi mở màn thì đi thẳng tới chỗ đó tìm cô.
Trước khi Tiểu Phó bước vào, anh ghé qua quầy bỏng ngô mua thêm hai hộp bỏng ngô và một chiếc nón lưỡi trai, sau đó đội nón lưỡi trai lên đầu, đè thấp vành nón rồi bước vào rạp chiếu phim.
Minh Khinh Khinh đang ngồi ở hàng G ghế số 12.
Phó Tuyết Thâm cầm bỏng ngô và trà sữa đi thẳng một đường. Dù đã đội nón lưỡi trai, còn cố tình cúi thấp đầu để gương mặt điển trai ẩn vào bóng tối, nhưng bởi vì dáng người cao ráo quá bắt mắt, nên vẫn có không ít người xem đã ngồi vào ghế dõi theo anh.
Nhưng cũng may là bộ phim đã mở màn, sau giây lát ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, hầu hết mọi người đều vội vã chuyển sự chú ý sang bộ phim.
Phó Tuyết Thâm ngồi xuống bên cạnh Minh Khinh Khinh, cố gắng mím môi, duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Sao? Không tìm được ai đi xem phim chung à?”
Minh Khinh Khinh cũng trang bị rất đầy đủ, đội nón vành nhỏ và đeo kính râm, tóc nhét vào trong mũ, còn mặc một bộ đồ unisex rộng rãi. Cô thấp giọng thì thào: “Gần đầy tôi rất bận, không phải cố ý không đến tìm cậu.”
Phó Tuyết Thâm hờ hững đáp một tiếng, hiển nhiên không mấy tin lời cô nói: “Ồ? Phải không?”
Tầm mắt của Minh Khinh Khinh rơi xuống cánh tay trái đang cầm bó hoa hướng dương của Phó Tuyết Thâm: “?”
Tiểu zombie hiểu chuyện rồi, còn biết tặng hoa cho con gái?
Phó Tuyết Thâm thản nhiên đưa bắp rang bơ và trà sữa cho cô: “Nhặt được đấy.”
Minh Khinh Khinh: “.....”
Bộ phim chẳng mấy chốc đã bắt đầu, ánh sáng mờ nhạt nhảy nhót trên mặt của hai người, Minh Khinh Khinh lại thấp giọng, nhích đầu lại gần: “Từ sau lần trước, bệnh ‘cảm mạo’ của cậu còn tái phát không?”
Minh Khinh Khinh đột nhiên nhắc đến vấn đề này thực sự rất kỳ lạ, nhưng mái tóc mềm mại và thơm thơ của cô lại rơi trên bờ vai của Tiểu Phó, mà Tiểu Phó thì lại đang dồn hết lực chú ý để đối phó với Achilles. Anh cứng người đáp: “Không có.”
Minh Khinh Khinh dường như chỉ thuận miệng nhắc đến, đặt hoa hướng dương với trà sữa sang chiếc ghế trống bên cạnh, chỉ ăn vài miếng bỏng ngô, cùng anh nói chuyện phiếm: “Tiểu zombie, gần đây tôi bận quay phim.”
“Tôi biết, Khinh Khinh bận đóng phim với Bùi Hồng Trác.” Phó Tuyết Thâm cố gắng không để giọng điệu của mình trở nên chua lét. Nhưng cái giọng điệu đó vẫn giống hệt như con chó sau khi đi lạc được chủ nhân tìm lại, lại phát hiện ra chủ nhân đang bận rộn với mấy con chó khác.
Phó Tuyết Thâm vừa nói ra đã cảm thấy hối hận.
Minh Khinh Khinh nhạy bén phát giác, tay cầm bỏng ngô bỗng khựng lại: ‘Cậu tới trường quay?”
“Chỉ là rãnh rỗi nên đi loanh quanh một lúc thôi.”
Phó Tuyết Thâm nhìn thẳng vào bộ phim, trên sườn mặt đẹp trai là một mảng tối, nhàn nhạt nói: “Tôi đâu có bận rộn như ai kia, rõ ràng hứa xin lỗi một trăm lần, kết quả một lần cũng chưa thấy.”
“......” Minh Khinh Khinh thiếu chút nữa nghẹn lời: “Tôi thấy cậu càng ngày càng thạo tiếng Trái đất rồi đấy. Có định ở lại Trái đất lấy vợ sinh con luôn không?”
Lấy vợ sinh con?
Phó Tuyết Thâm suýt nữa mặt đỏ như rỉ máu. Tại sao Minh Khinh Khinh lại bỗng nhiên nhắc đến chuyện này?
“Chưa, chưa nghĩ tới. Nhưng cũng, cũng không phải....” Tiểu Phó lại lắp bắp: “Cũng không phải không thể.”
Minh Khinh Khinh để ý thấy đồ vật kim loại như một dạng bùa chú cổ xưa trong lòng bàn tay anh đang lấp ló dưới ánh sáng của bộ phim. Lần trước cô từng hỏi Tinh Ba đó là cái gì, Tinh Ba nói đó là Achilles, nhưng lại không giải thích chức năng cụ thể cho cô, chỉ kêu cô tự hỏi Tiểu Phó.
“Đây là cái gì?” Minh Khinh Khinh tùy tay cầm lấy.
Phó Tuyết Thâm đang lơ đễnh, lúc tay cô đến gần anh, anh đã sơ ý để cô cầm lấy Achilles.
Minh Khinh Khinh cúi đầu, dưới ánh sáng yếu ớt của bộ phim, tò mò xem kỹ những đường nét trên Achilles chi hoàn.
“Đây là cái gì?” Minh Khinh Khinh lại hỏi.
Phó Tuyết Thâm nhìn cô chơi với Achilles chi hoàn như thể đang chơi với trái tim anh.
Không biết từ lúc nào mà cô lại có thể dễ dàng lấy đi bất cứ thứ gì từ anh, bao gồm cả tình cảm của anh.
Có thể đã bắt đầu từ nhiều năm trước, khi cô giật lấy anh khỏi móng vuốt của những con chim hoang dã —— lúc đó anh vẫn còn là một quả trứng.
“Là Achilles.” Phó Tuyết Thâm bất giác lại biến thành một Tiểu Phó hỏi gì đáp nấy. Anh thấp giọng nói: “Khi một người bị thần chú trói buộc đến gần người mà mình thích, nó sẽ phát sáng. Nếu tình cảm đó sâu nặng, nó sẽ không chỉ phát sáng, mà còn bùng cháy.”
Phó Tuyết Thâm nhớ đến cặp tình nhân bằng mặt mà không bằng lòng trên hạm tinh, lại nói tiếp: “Cần phải hứa hẹn chân thành cả đời mới được.”
“Cái quái gì vậy? Mọi thứ trên hành tinh của bọn cậu cứ như truyện thần thoại ấy. Lần trước dưới chân núi Cửu Hoàn, hình như tôi đã thấy nó phát sáng đúng không?” Minh Khinh Khinh vẫn chưa hiểu rõ tình huống.
“Đúng vậy.” Phó Tuyết Thâm nhìn trạng thái hoàn toàn mờ nhạt của Achilles lúc này đang được Minh Khinh Khinh nắm trong lòng bàn tay, cổ họng chua chát: “Xin lỗi, vì đã để nó tùy tiện phát sáng.”
Thế nhưng Minh Khinh Khinh lại hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau của anh. Thời điểm đó khi tiểu zombie cầm thứ này, thứ đồ vật này đã phát sáng trong tay anh. Như vậy, dựa theo lời của tiểu zombie thì tức là gần đó đã xuất hiện một người có thể hứa hẹn dành tình cảm chân thành cho anh cả đời?
Minh Khinh Khinh nghĩ tới đây, hai mắt đột nhiên sáng rực lên: “Chẳng lẽ người các cậu cần tìm ở gần chân núi Cửu Hoàn?”
“Cái gì mà người cần tìm?” Phó Tuyết Thâm cũng không hiểu ý cô muốn nói gì.
Minh Khinh Khinh: “Không phải cậu cần tìm người định mệnh của mình sao?”
Sắc mặt Phó Tuyết Thâm lập tức thay đổi: “Là ai nói với cô? Nghe này, tôi không định—— ”
Nhưng anh còn chưa dứt câu, đã nghe thấy Minh Khinh Khinh nói: “Tôi nghĩ thế này, thay vì mò kim đáy bể, chi bằng cậu đến mấy nơi đông đúc nhất để tiến hành kiểm tra xem.”
Trong rạp chiếu phim rất ồn ào, giọng nói của Minh Khinh Khinh cũng rất thấp.
Nhưng Phó Tuyết Thâm vẫn nghe rõ mồn một từng lời cô nói.
Lúc này Phó Tuyết Thâm bỗng nhiên căm ghét thính giác quá mức ưu việt của mình.
Hô hấp của anh trở nên nặng nề, đôi mắt xanh biếc như bịt hút hết ánh sáng, tối đen như màn đêm, trực giác không muốn nghe thấy những lời tiếp theo của Minh Khinh Khinh, nhưng cổ họng anh lại nghẹn ứ, từ trong kẽ răng chỉ miễn cưỡng rít ra một chữ: “Cô...”
Minh Khinh Khinh trù tính: “Sắp tới tôi sẽ xin nghĩ một thời gian, chúng ta đi từng thành phố, đến những nơi có nhiều người như rạp chiếu phim hay các buổi hoà nhạc để xem tiểu zombie cậu có phản ứng gì không, liệu có thể ‘phát sốt’ không.”
Phó Tuyết Thâm nháy mắt như rơi xuống hầm băng.
Anh phản ứng lại, suýt chút nữa bị chọc cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đang giúp tôi tìm kiếm vị hôn thê của tôi?”
“Sao cậu lại phản ứng như vậy?” Minh Khinh Khinh kinh ngạc.
Cô vô thức cho rằng tiểu zombie là đang bài xích việc đi đến những nơi khác trên Trái đất, có thể trước đây bị con người Trái đất ức hiếp đã để lại bóng ma tâm lý trong anh.
Cô duỗi tay ra đặt lên đỉnh đầu Tiểu Phó giống như lúc trước, xoa đầu động viên anh: “Tôi sẽ đi với cậu mà.”
Phó Tuyết Thâm như bị kim đâm vào tim, cảm giác vô cùng đau đớn.
Trong bóng tối, anh dường như nghe thấy được nhịp tim của bản thân, từng nhịp rồi lại từng nhịp, nặng nề mà đau đớn. Đầu của những người đang ngồi trong góc tối kia như biến thành thủy triều, còn người trên bờ chỉ có anh và Minh Khinh Khinh. Thế giới xung quanh trống rỗng vô hồn, chỉ còn lại màn hình chiếu phim cực lớn và Minh Khinh Khinh bên cạnh anh.
Không.
Minh Khinh Khinh cũng không hề ở cùng anh.
Mà chỉ có nhịp tim của chính anh.
Anh sắp bị nhấn chìm và chết ngạt vì thủy triều dâng lên, nhưng Minh Khinh Khinh lại chưa từng đặt chân đến thế giới của anh.
Anh mang theo tâm trạng phấn khích đến gặp cô, cứ ngỡ đây là một buổi hẹn hò, nhưng không ngờ mục đích của cô là đẩy anh đến với cái gọi là ‘vị hôn thê’.
Cô chưa bao giờ thích anh, viên pha lên đó đã kiểm chứng vô số lần.
Nhưng anh vẫn chưa chết hy vọng, vì thế lại hết lần này tới lần khác tự rước nhục về mình
“Nếu tôi tìm được người khác, cô sẽ rất vui sao?” Phó Tuyết Thâm khàn giọng hỏi.
Gương mặt điển trai của anh vô cùng ảm đạm.
Minh Khinh Khinh còn chưa kịp trả lời câu hỏi của anh thì đã kinh ngạc há hốc nhìn về phía Achilles chi hoàn mà cô vừa trả lại cho tiểu zombie.
Achilles chi hoàn đang sáng lên, hoặc có thể nói là bốc cháy. Chỉ một giây sau khi cô đặt lại vào lòng bàn tay anh, nó đã bắt đầu nóng lên hầm hập, không hề có sự báo trước.
Nháy mắt, xung quanh hai người bỗng rực sáng như ban ngày.
Quả cầu lửa kim loại khổng lồ giống như một hiệu ứng đặc biệt trong Harry Potter, bao phủ lên hai người bọn họ.
Mắt Phó Tuyết Thâm đã phiếm hồng.
Cả rạp phim hốt hoảng nhìn sang.
Nhưng bởi vì ngọn lửa quá nóng, đám đông không dám lại gần, chỉ nghĩ là cháy lớn nên mọi người đều kinh hoàng tháo chạy khỏi rạp chiếu phim.
“Sao bây giờ lại phát sáng?” Minh Khinh Khinh cũng suýt nữa tưởng cháy, hoảng hốt kéo Tiểu Phó rời đi.
Lúc Minh Khinh Khinh sắp bị vấp té, Phó Tuyết Thâm đã nhanh tay đỡ lấy eo cô.
Môi anh mang theo vài phần lạnh lẽo, được ăn cả hai ngã về không hôn lên môi cô.
“Đúng vậy, em có thấy không, hiện tại không có ai bên cạnh nhưng nó vẫn phát sáng.”