Hai mươi bảy tháng chạp, mổ gà đón phiên chợ lớn.
Tết Nguyên Đán gần kề, ngày hai bảy tháng chạp có ba việc cần chú ý, có câu “một mổ”, “hai cắt, “ba rửa”.
Cái mổ đầu tiên chính là mổ gà trống.
Người xưa tin rằng gà là một loài vật tượng trưng cho điềm lành, mổ gà cũng đồng nghĩa với việc mang lại nhiều may mắn.
Việc thứ hai là mua sắm.
Thông thường lúc này trong nhà đều đã mua đủ thịt rau cho ngày tết, chỉ còn lại vài thứ linh tinh lặt vặt như mua tranh tết cắt hoa giấy, mua pháo để chúc mừng.
Việc thứ ba, giặt quần áo, tẩy rửa chăn đệm, tắm rửa.
Tắm rửa sạch sẽ, gột rửa đi những điều xui xẻo của năm cũ chuẩn bị đón chào những điều may mắn của năm mới.
Lạc Anh giặt sạch hết tất cả ga trải giường và chăn bông thay bằng đồ mới, sau khi tắm và sấy tóc xong, cô búi tóc lên bằng một cây trâm.
Ngày trước khi còn ở trong cung, đều dùng thùng tắm để gột rửa đi một thân mỏi mệt, đổi lại ở hiện đại phương diện này đã tiện nghi hơn rất nhiều. Muốn nấu nước nóng chỉ cần cắm điện, có vòi nước ở hai nhiệt độ khác nhau chia thành bên trái và bên phải, dễ dàng điều chỉnh độ nóng lạnh. Cũng may căn nhà này có thùng tắm, à không, phải gọi là bồn tắm lớn, cô có thể thoải mái ngâm mình ở trong đó, nếu nước quá lạnh chỉ cần thêm một chút nước nóng là được.
Lạc Anh vừa nhớ lại kiểu “nhà tắm” trong ký ức của nguyên chủ, cả một đám con gái khoả thân đối mặt với nhau, Lạc Anh không khỏi biến sắc, may mà cô có bồn tắm, không cần phải đến nhà tắm kiểu đó làm gì.
Tối hôm qua sau khi chiêu đãi cô người mẫu Văn Ngạn Thanh, đối phương ăn xong trực tiếp trả 888 tệ, lần trước làm hai bàn cho nhóm Hạ đạo cũng chỉ lấy 888 tệ một bàn, tối hôm qua cô chỉ làm ba món một canh, không thể lấy giá cao đến vậy, Lạc Anh chuyển lại nhưng đối phương không nhận.
“Sắp đến Tết rồi, chúc tôi và bà chủ cùng sớm phát tài.”
Biết đối phương không thiếu tiền, đã nói đến mức như vậy Lạc Anh chỉ đành nhận lấy, lần sau đối phương còn tới sẽ làm thêm vài món là được.
Cửa ải cuối năm ngày càng gần, người đến ăn sáng dần thưa thớt, sáng sớm hôm nay chỉ còn vài khách hàng cũ ghé qua.
“Chú Trương? Hôm nay chú không bận sao?” Lạc Anh múc ra ba bát cháo.
Cháo gà với nấm hương, ăn kèm gà nước bọt*, nấm trộn và một số món ăn kèm khác.
(*) Gà nước bọt không phải là gà chảy nước miếng mà là gà lạnh có mùi thơm và vị rất lạ miệng. Gà tiết nước bọt là một món ăn nguội truyền thống cổ điển của ẩm thực Tứ Xuyên, nghe nói nó có danh tiếng “Lừng danh ba ngàn dặm, hương vị áp đảo mười hai châu”, tương đối phổ biến và phổ biến trong các bữa tiệc ẩm thực Tứ Xuyên. (Nguồn: Baidu)
“Không có việc gì để làm, Tiểu Phùng vừa thi đậu tiền cảnh*, tới đây ăn mừng một bữa.”
Ông Trương vui vẻ nói.
(*) Tiền cảnh là phần hình ảnh gần máy quay nhất.
Lạc Anh quay đầu nhìn sang, đó là cô bé Phùng Oánh Oánh, anh chàng Dương Điền cũng có mặt.
Tiền cảnh cùng một kiểu với vai quần chúng, nhưng cao cấp hơn một chút so với việc đóng vai người chết hoặc binh lính, bọn họ được xuất hiện trước ống kính, yêu cầu cao hơn những diễn viên quần chúng bình thường, đương nhiên, cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Dương Điền là một trong những diễn viên tiền cảnh, bây giờ cậu ta đang nỗ lực để thi chứng chỉ diễn viên, nhưng trước mắt còn chưa tổ chức thi.
“Vậy thì tốt, hai tháng nữa là được phỏng vấn đặc biệt rồi.” Lạc Anh khen ngợi.
Tuy cô chỉ mở cửa hàng buôn bán nhưng cô sống ở Ảnh Thị Thành này, hơn nữa khách ra vào đều là người làm việc ở đây, đối với nghề làm diễn viên cũng có những hiểu biết nhất định.
Ở cái thành phố điện ảnh này, làm diễn viên, thông thường đều từ chỗ thấp nhất đi lên, diễn một vai người qua đường, binh lính, xác chết hay chỉ là một tấm hình, ai cũng không biết đến ai, nếu thật sự muốn thấy bản thân xuất hiện trên TV, có lẽ cần phải phóng to màn hình ra mới nhìn thấy cái ót ẩn sâu trong đám đông.
Bởi vì Phùng Oánh Oánh vừa mới đến, trong tay không có nhiều tiền nên ông Trương cố ý giúp cô ấy bố trí một số công việc, ổn định cuộc sống.
Mức lương của diễn viên quần chúng cấp thấp nhất được tính theo giờ, khoảng 120 tệ mười tiếng, cộng thêm với tiền thức khuya, tiền diễn xác chết, mưa gió hay thời tiết xấu.
Những người chúc mừng Phùng Oánh Oánh thi đậu “tiền cảnh” cũng gọi là diễn viên quần chúng đặc biệt, lương hàng ngày về cơ bản có thể tăng gấp đôi, nhưng không có khoản trợ cấp nào khác, số giờ làm thêm sẽ được thêm vào mức giá.
Hai mắt cô bé Phùng Oánh Oánh híp lại, không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Trước đây, khi cô ấy đi làm thêm cũng chỉ được hơn 100 tệ một ngày, anh Dương Điền nói cho cô biết một ngày của tiền cảnh ít nhất phải 200 tệ, nếu cô ấy làm thêm giờ sẽ lên tới 300 đến 400 tệ.
Phùng Oánh Oánh tính rồi, hơn 200 tệ một ngày, cho dù hai ngày mới có một việc thì một tháng cũng kiếm được hơn ba ngàn, so với việc chạy đi làm quần chúng cả tháng, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy vui vẻ. Tương lai biết đâu sẽ được đóng vai cung nữ, nha hoàn, học sinh, nói không chừng bác còn có thể nhìn thấy mình trên TV nữa.
Phùng Oánh Oánh ngồi trên ghế nhìn bà chủ nhỏ bưng bữa sáng lên bàn, còn mang thêm hai đĩa đồ ăn kèm.
“Chúc mừng em thi đậu nhé.” Lạc Anh mang thức ăn lên, Phùng Oánh Oánh đỏ bừng mặt.
“Cảm ơn chị.” Hôm nay cô ấy lại ăn ké, vốn là muốn để dành đủ tiền mới đến chỗ bà chủ ăn cơm, nhưng hôm nay ông Trương nhất quyết nói phải tới ăn mừng, ông sẽ mời khách, kéo cô và Dương Điền qua đây.
Lần thi tiền cảnh này là lần cuối trong năm, ông Trương nói cô may mắn mới thi đã đậu, Tết Nguyên Đán nếu có quay phim có thể sẽ kiếm được một khoản nho nhỏ. Nếu mà không thi đậu, lúc đó hiệp hội diễn viên cũng nghỉ lễ thì đành phải chờ sang năm sau.
“Ái chà, xem ra Tiểu Phùng của chúng ta rất được yêu thích nha, bà chủ còn tặng đồ ăn đây này.” Dương Điền cười nói, trước giờ chưa từng có ai nhận được đãi ngộ như vậy.
Lạc Anh mỉm cười, hôm nay giảm bớt số lượng món ăn, nhưng khách ghé vẫn không nhiều, đoán chừng sẽ còn dư, trùng hợp tiểu Phùng có việc vui nên tốt hơn là tặng đi, mọi cũng được vui vẻ.
Có câu gặp việc vui tinh thần thoải mái, người bình thường hơi hướng nội ít nói chuyện như Tiểu Phùng mà sáng nay cũng đã cởi mở hơn rất nhiều.
Cô ấy quan sát búi tóc được cài trâm đơn giản của Lạc Anh, chọc chọc Dương Điền bên cạnh.
“Anh Dương Điền xem kìa, nhìn bà chủ có phải rất giống, giống mấy người trong phim cổ trang trên TV không, còn đẹp hơn họ nữa.”
Nghe Phùng Oánh Oánh nói, ông Trương và Dương Điền đều ngẩng đầu lên.
Quả thật, hôm nay bà chủ nhỏ cài tóc như tạo hình trong phim cổ trang, nếu mặc thêm váy xoè và giày vải, tăng thêm khí chất trên người, trông cô không khác gì xé phim cổ trang bước ra đời thực.
“Bà chủ mà đi thử vai cổ trang, chắc chắn một lần là qua.” Dương Điền bình luận.
Phùng Oánh Oánh gật đầu tán thành, bà chủ không trang điểm nhiều, chỉ mặc bộ quần áo giản dị và đeo tạp dề, nhưng nhìn thế nào cũng giống như người trong tranh, hoặc một bức tranh mỹ nhân cổ trang.
Ông Trương cũng cẩn thận suy tư, lúc Lạc Anh mới chuyển đến đây người đầu tiền nói chuyện với cô là ông, ông còn giúp cô sắm sửa đồ đạc cho cửa tiệm, khi đó cách nói chuyện của Lạc Anh còn mang hơi hướm cổ điển, mỗi một câu nói ra đều kiểu nửa sáng nửa tối.
Lúc ấy ông Trương còn nghĩ, lẽ nào cô gái này xem phim cổ trang quá 180 phút? Bây giờ Lạc Anh không nói chuyện kiểu đó nữa, giọng cô dịu dàng uyển chuyển, nhưng có một khí chất không thể bỏ qua.
Lạc Anh dọn hai món cuối cùng lên bàn bọn họ, phát hiện cặp mắt sáng quắc của ông Trương đang nhìn cô chằm chằm.
“Lạc Anh này, cháu muốn đóng phim cổ trang giải khuây không?”
Ông Trương hỏi, trong tiệm Lạc Anh bây giờ không có ai, tại sao không kiếm việc nào đó thú vị một chút.
Dương Điền mới húp một thìa cháo vào miệng, nghe thấy ông Trương hỏi vậy suýt nữa phun ra. Trong lòng cậu trộm nghĩ, ông Trương hỏi thật kỳ. Bà chủ nhỏ không thiếu ăn thiếu uống, tay nghề giỏi, dại gì bỏ đi làm diễn viên?
Lạc Anh khẽ nhướng mày, sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Cô chưa từng có ý định làm diễn viên, hơn nữa phim cổ trang chẳng phải chỉ cần mặc trường bào đi dạo trong phim trường cung đình đọc lời thoại là xong rồi sao? Kiếp trước cô ở trong cung đủ rồi, quần áo kiểu đó mặc cũng đã chán, hơn nữa diễn xuất còn cần phải để ý ngôn ngữ và động tác, tính cách của cô vốn lạnh nhạt đã quen, làm thế nào được chứ!
“Cháu không có hứng thú, vẫn nên mở quán ăn thôi.” Lạc Anh lắc đầu.
Nghe Lạc Anh nói vậy, ông Trương cũng không nhiều lời thêm nữa, mấy người bọn họ lại vùi đầu ăn sáng.
Cháo là cháo gà hầm nấm hương, gạo và nước vừa tới, nấm hương thái nhỏ ninh cùng thịt gà xé, rắc thêm vài sợi hành lá xanh trang trí. Húp một thìa đầy thịt gà và nấm hương, cháo vào miệng vẫn giữ nguyên hơi nóng, độ mặn vừa phải. Thịt gà mềm mềm, nấm hương toả ra hương vị đặc trưng riêng, cháo nóng hổi thơm lừng, ăn vào không những thanh đạm mà còn ngọt miệng.
Húp xong vài ngụm cháo chỉ cảm thấy hơi ấm lan toả khắp bụng, toàn thân và dạ dày đều nóng rực.
Mộc nhĩ bùi bùi mà béo ngậy, thêm một chút vừng trắng cho bắt mắt, trên đĩa để riêng ớt sừng và rau mùi, nhìn thôi đã thấy thích mắt.
Ông Trương gắp một đũa mộc nhĩ lớn, nhưng thật ra đũa này cũng chỉ gắp được một cụm của nó mà thôi. Mộc nhĩ lành lạnh ăn rất giòn, cộng với việc nêm nếm vừa ăn, chua chua cay cay đi kèm với cơm trắng thì thật hết sẩy. Cắn một miếng mộc nhĩ, sau đó húp một miếng cháo gà nấm hương, ngon bá cháy.
Phùng Oánh Oánh lia đũa sang đĩa gà chảy nước miếng, ba người họ vốn gọi một phần nhưng Lạc Anh lại tặng thêm một phần.
Giữa chiếc đĩa trắng muốt, những thớ thịt gà vàng ươm ngập trong nước sốt dầu ớt đỏ tươi, thoạt nhìn đã khiến người ta phải dựng ngón cái, cộng thêm tỏi băm và hành lá xắt nhỏ tăng thêm hương vị.
Sở dĩ người ta gọi là gà chảy nước miếng vì nguyên liệu chế biến món này chủ yếu là ớt, ăn vào tê cay cả miệng, không thể khống chế được tuyến nước bọt.
Phùng Oánh Oánh gắp một miếng thịt gà, nhìn màu ớt đỏ rực cũng phải âm thầm nuốt nước miếng một cái. Cắn một ngụm, cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại, nhai thịt gà mềm mụp, khoang miệng ngay lập tức cảm nhận được sự cay nóng của ớt! Nóng! Tươi! Mềm! Càng ăn nước miếng tiết càng nhiều.
Ăn xong hai đũa thịt gà chảy nước miếng, Phùng Oánh Oánh múc hai thìa cháo, hưmm, ngon đến nỗi cô suýt chút nữa đã nuốt luôn cả lưỡi.
Món chính sáng này là bánh rán hành, bánh được cắt thành từng miếng vừa ăn, vỏ bánh vàng óng, hành lá xắt nhỏ phủ khắp mặt bánh đang toả mùi thơm hấp dẫn cực kỳ!
Dương Điền đưa đũa gắp bánh lên cắn một cái, bánh rán hành giòn rụm cơ hồ vỡ vụn, nhưng khi nhai lại không bị khô cứng mà bên trong mềm dẻo, quyện với vị mằn mặn của mỡ hành đọng lại trên đầu lưỡi, ngon không thể cưỡng lại.
Sau khi ba người ăn xong, Dương Điền thu dọn bát đũa đặt vào máy rửa chén, sau đó lười biếng ngồi phịch xuống ghế. Trong quán bây giờ không có ai, Lạc Anh nhận ra Tiểu Phùng cũng bắt đầu đồng hoá giống bọn họ, ăn xong ngả người ra sau thì không khỏi lắc đầu, tại sao tất cả mọi người đều bày ra tư thế này vậy.
Nhìn thời gian đã gần tám giờ, nếu có phim thì giờ này đã bắt đầu quay.
“Hôm nay không có cảnh ạ?” Lạc Anh hỏi.
Ba người cùng lắc đầu: “Không có.”
Ông Trương trầm mặc rồi than thở: “Bận rộn cả năm bây giờ mới được nghỉ, mọi người ăn Tết nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Dương Điền cảm thán: “Cháu lại muốn tranh thủ Tết nhất để kiếm thêm ít, kết quả cơ hội chẳng bao nhiêu.”
Ông Trương bận cả năm trông cậy vào mấy ngày Tết để thư thả một chút, ngược lại Dương Điền hy vọng có nhiều đoàn phim hơn, nhân dịp thời tiết này để kiếm gấp đôi bình thường. Phùng Oánh Oánh không nói lời nào, đây là lần đầu tiên cô ấy đón Tết ở bên ngoài, người bên cạnh cô không phải họ hàng và em gái, mà là một nhóm người không quan hệ không huyết thống.
“Dương Điền, chị Tôn bắt cậu chuẩn bị món gì thế?” Mấy người câu được câu chăng trò chuyện.
Vừa nghe vậy, Dương Điền lộ ra biểu tình đau khổ: “Phải làm trứng bác cà chua với một món thịt, còn bắt buộc phải nấu có hương có vị nữa, sao mà em làm được chứ, sầu muốn chết đây.”
“Tiểu Phùng, hay bọn mình đổi đi?”
Phùng Oánh Oánh lắc đầu nguầy nguậy: “Không được đâu, em có đặc quyền của người mới, chị Tôn đích thân chỉ định nhiệm vụ cho anh em không dám đổi với anh đâu.”
Lạc Anh đứng bên cạnh nghe vài câu, hoá ra nhóm diễn viên ở chỗ chị Tôn tụ lại ăn tối, mỗi người đều được chị Tôn phân công nhiệm vụ nấu ra một món, Phùng Oánh Oánh mới đến cho nên có đặc quyền thích làm món gì cũng được, những người khác phải làm thật ngon, không được lừa lọc cho qua.
Những người tới Ảnh Thị Thành đều ở lại ít nhất một năm, có người về quê ăn Tết, có người không. Có người ôm mộng làm diễn viên, lại có người chỉ thuần tuý vì kiếm tiền mà đến, thuê một phòng trọ ba đến năm trăm tệ sống kiểu giường tầng như kí túc xá, hoặc là ở phòng đơn. Mỗi ngày đi sớm về muộn chạy show, ăn tạm cơm hộp ở đoàn phim, trừ bỏ nội y ra đều mặc trang phục diễn, nếu không có ham muốn hưởng thụ thì thật sự tiết kiệm được không ít.
Mà những người đến Tết vẫn không về nhà như họ, cùng gộp lại ăn một bữa cơm giao thừa, xem Xuân Vãn. Mỗi ngày đều nhìn mặt nhau, không phải người nhà nhưng cũng hơn hẳn người nhà.
Nghe bọn họ thảo luận về mấy người ăn cơm tất niên, nấu những món nào, ai bị chị Tôn phân công, dọn dẹp tổng vệ sinh mấy ngày nay, ánh mắt Lạc Anh chợt chững lại, cô cũng đang chuẩn bị ăn Tết. Nhưng giao thừa năm nay không cần chuẩn bị yến tiệc trừ tịch nữa, không cần ở Ngự Thiện Phòng làm việc đến hừng đông, không cần nhìn chằm chằm đám đồ đệ nấu ăn. Trong phút chốc, Lạc Anh bỗng cảm thấy mờ mịt, không ở trong cung, không ở Ngự Thiện Phòng, vậy giao thừa năm nay một mình cô phải làm gì đây?
Lạc Anh tự hỏi không lâu đã bị một giọng nói bên ngoài đánh gãy.
Cửa tiệm đột ngột bị đẩy ra, mành được vén lên, một luồng gió lạnh lùa vào trong quán khiến Dương Điền phải ngoảnh đầu sang, người nào đi vào không nhanh tay đóng cửa vào vậy, lạnh muốn chết.
Trước cửa xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ, thoạt nhìn đi cùng nhau, người cuối cùng bước vào khép cửa lại.
Người đi đầu cắt tóc đầu tinh, dưới cằm để râu, rõ ràng khuôn mặt trông không tệ nhưng lại trở nên xốc vác, khí thế hung dữ. Cả nhóm tổng cộng bốn người, trông ai cũng không được thân thiện.
Ông Trương cau mày, những người này trông như diễn viên đóng thế, nhưng diễn viên đóng thế trong Ảnh Thị Thành không ai là ông Trương không biết, mấy gương mặt này mới tới hay có mục đích gì khác?
Lạc Anh nhìn người tới, ánh mắt khẽ động, trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc, lẽ nào chủ nợ lần trước lại phái người tới? Tiếp tục đến gây chuyện?
Cô đi thẳng đến bàn, khách mới đến vẫn nên hỏi một tiếng.
“Ăn món gì?” Lạc Anh hỏi đúng trọng tâm.
Ngoài cô ra, trong quán chỉ còn bàn của Lão Trương và Dương Điền là chưa đi, thậm chí Phùng Oánh Oánh còn giữ phím 110 trên điện thoại, một khi đám người này động thủ cô sẽ lập tức báo cảnh sát.
Người đàn ông dẫn đầu quan sát tiệm một chút, nhìn bảng đen trên tường: “Bốn bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm, mười hai cái bánh rán hành, đồ ăn kèm mỗi thứ một phần.”
Lạc Anh gật đầu.
“Lát nữa tự đi lại lấy.” Cô xoay người quay lại phòng bếp chuẩn bị.
Những người này mặc dù nhìn hung dữ nhưng không có ác ý với cô, chỉ cần đối phương không gây chuyện đều là là khách hàng bình thường.
Lạc Anh ghi món, còn bảo đối phương tự đi lấy đồ ăn khiến Dương Điền trộm lau mồ hôi trong bụng, bà chủ thật sự, thật sự quá khí phách. Nếu là người khác đã vội tránh đi, nhưng cô vẫn bình thường như cũ, có lẽ đó là phong thái cần phải có của một người đầu bếp. Cho dù bạn có thái độ như thế nào, ở trong quán của tôi, tôi vẫn là người làm chủ!
Bởi vì bốn người đàn ông vừa mới vào, không khí thoải mái ban đầu trong quán đột nhiên chững lại, ba người ngừng trò chuyện khiến không gian rơi vào lặng im.
Ngoài người đàn ông đi đầu, những người còn lại dường như đang quan sát cửa tiệm.
“Lão đại, lần đầu tiên em thấy một quán ăn chỉ bán được mấy món thế này, chậc, giá còn không rẻ, không cao không thấp, buôn bán bây giờ cũng không dễ làm.” Người lên tiếng có khuôn mặt trẻ con, răng nanh nhỏ trông khá trẻ. Anh ta hết nhìn trái lại nhìn phải không ngừng đánh giá.
“Mở quán bán đồ ăn sáng kiếm được bộn tiền, trước đó chúng ta… Chẳng phải trong quán chúng ta có Lưu sư đệ cũng nghĩ thoáng rồi sao, mẹ cậu ta tay nghề không tồi, kết quả mở một cái sạp hàng buổi sáng chưa đến nửa tháng đã thất bại, nói là quá mệt mỏi, dậy sớm không nổi.” Người nói chuyện lúc này là một người mắt nhỏ.
Người đàn ông dẫn đầu vẫn im lặng, một người khác để tóc dài rút ra điếu thuốc.
Vị trí của Dương Điền vừa vặn nhìn thấy những người kia, thầm nghĩ không ổn, hỏng rồi, bà chủ không cho phép hút thuốc trong tiệm, nhìn điệu bộ của mấy người này cũng đừng làm loạn đấy nhé.
“Khách mới, đồ ăn xong rồi.” Lạc Anh hô to, mặt trẻ con và mắt nhỏ đứng dậy, một người bưng mâm cháo, người còn lại dọn bánh rán và đồ ăn kèm.
Hai người bưng đĩa trở về, Lạc Anh cũng bưng chén đĩa đi tới.
Thấy tóc dài cầm thuốc, cô cau mày nói thẳng: “Trong tiệm cấm hút thuốc.”
Khi ở Đại Lương không có thứ gọi là thuốc lá, nhưng lúc Lạc Anh xuyên đến đây mới biết thứ này cũng gây nghiện, từ trước tới nay cô chưa bao giờ có cảm tình với những thứ này. Khẩu hiệu tuyên truyền vẫn luôn nói “Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ”, cô nhớ rõ thứ này không phải thứ tốt. Huống chi khói bốc lên mù mịt, hơn nữa căn phòng lớn trong mùa đông cũng phải đóng kín cửa ra vào, sẽ ảnh hưởng đến những người khác.
Đến rồi đến rồi, bà chủ nhỏ quả nhiên không khách sáo, tim Dương Điền đập bùm bụp.
Tóc dài vừa ngậm điếu thuốc, lấy ra một cái bật lửa, theo thói quen anh ta phải hút một điếu thuốc trước khi ăn, tiệm ăn sáng này còn không cho hút thuốc?
Tóc dài đang định cự mấy câu với bà chủ đã thấy lão đại lên tiếng trước: “Cất đi, ở chỗ người ta phải nghe theo quy định của họ.”
Lão đại đã mở miệng, tiểu đệ nào dám không nghe. Anh ta ngoan ngoãn cụp mắt, nhưng thói quen này đã hình thành không phải ngày một ngày hai, miệng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lạc Anh không ngờ người đàn ông đầu đinh dẫn đầu lại nói chuyện, lời nói và thái độ mang khí độ của người trong giang hồ.
Đã như vậy cô cũng không cần nhiều lời: “Tặng thêm cho các anh.”
Cô thuận tay đặt một đĩa thức ăn kèm lên bàn, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy người bọn họ.
Dương Điền gào thét trong lòng, bà chủ đây là một tay đánh tay còn lại cho quả ngọt, thu xếp vô cùng thoả đáng.
Mấy người đàn ông tuy không hiểu gì, nhưng đồ ăn miễn phí có ngu mới không nhận, mặt trẻ con lập tức nhe răng nanh cười toe toét.
“Cám ơn bà chủ, cô khách sáo quá.”
Lạc Anh gật đầu: “Từ từ ăn.” Nói xong quay trở lại phòng bếp.
Cô vừa đi, đám người bắt đầu ăn cơm, thấy những người này cũng giống thực khách bình thường khác, Dương Điền quay đầu đi không nhìn chằm chằm bọn họ nữa, nhưng Phùng Oánh Oánh vẫn ôm chặt điện thoại, ai biết ăn xong họ có gây chuyện không, đợi họ đi rồi cô mới có thể yên tâm.
“Lão đại, bà chủ này cũng không tệ, anh nói xem có phải cô ấy nhắm anh rồi không.” Mắt nhỏ cười hì hì nói.
Giọng của bọn họ không nhỏ, Phùng Oánh Oánh nghe không sót chữ nào, chẳng biết bà chủ ở trong bếp có nghe thấy không.
Nghe thấy lời này, Phùng Oánh Oánh nhịn không được âm thầm phỉ nhổ trong lòng, dạo này cô ấy đã học được mấy câu của chị Tôn và trên mạng, “loại đàn ông tầm thường, lấy đâu ra tự tin như vậy.” Thật sự rất hợp cho trường hợp này.
“Sắc đẹp của lão đại chỉ đổi lại một món phụ, rẻ bèo.” Tóc dài cũng góp một câu.
“Ăn đi.” Đầu đinh trầm mặc gõ đũa, dứt lời, ba tiểu đệ vội vàng cúi đầu húp cháo.
Cháo trứng bắc thảo thịt bằm, giữa những hạt cháo trắng như tuyết là các lát trứng đen nhánh được cắt thành từng miếng nhỏ, và vụn thịt bằm li ti, rắc thêm hành lá càng khiến cháo dậy mùi thơm ngào ngạt. Cháo được đựng trong chiếc bát lớn đáy sâu, mặt trẻ con thản nhiên khuấy cháo vài lần, trứng bắc thảo và thịt bằm được trải rộng ở giữa, quản lý nguyên liệu rất vững, chủ quán này cũng thật thực tế!
Múc một thìa lớn cho vào miệng, cháo đặc quánh rất sánh mịn, không ngoa khi phải nói mịn không khác gì tơ lụa. Mùi trứng thơm dịu có vị bùi bùi, hạt cháo hoà quyện hoàn hảo với thịt bằm hoà tan trên đầu lưỡi, trứng không hề có mùi tanh mà còn thơm ngon, đậm đà bổ dưỡng.
“Cháo trứng này… Ngon thật đấy.”
Một bát cháo có thể làm ra đủ hương đủ vị, đặc biệt ở cách đầu bếp điều khiển nguyên liệu, việc thêm nước và gạo cùng độ lửa sẽ dẫn đến màu sắc khác nhau của cháo. Nếu thêm quá nhiều nước cháo sẽ bị loãng, nếu nấu quá lâu cháo nhẽ bị vữa, nhưng món cháo trứng thịt bằm này được điều chỉnh quá hoàn hảo về mọi mặt.
Trong số các món mà mặt trẻ con đã ăn những năm qua, đủ để xếp vào top ba.
Phải biết rằng, đây không phải tiệm cơm kiểu Quảng Đông, không phải nhà hàng trong khách sạn cao cấp, cũng không phải cháo nấu trong nồi nhỏ ở nhà, trong quán ăn sáng nghiêm túc này mà nấu được một nồi cháo có hương vị như vậy, quả thực khiến mặt trẻ con kinh ngạc vô cùng.
“Đúng là ngon thật, cậu xem còn rất nhiều trứng với thịt nữa, bà chủ hào phóng quá!” Nói xong, mắt nhỏ dựng ngón tay cái lên, miệng lại nhét thêm một muỗng.
Tóc dài vươn đũa gắp đồ ăn kèm, thứ này chính là ác mộng của “không ăn rau thơm”.
“Rễ ngò rí (rau mùi).”
Phải, chính xác là vậy, gốc ngò rí. Đối với những người ăn ngò rí, rễ ngò thực sự rất ngon, đặc biệt khi trộn vào món ăn lạnh, hương vị càng thêm độc đáo.
Nói là rau mùi nhưng thật ra là rễ, không có lá, chỉ có thân rễ màu xanh lá. Cho một cọng ngò vào miệng, bên dưới giòn giòn, cọng ngò xanh bên trên có vị hơi giống cần tây, nhưng lại mang mùi đặc trưng của ngò.
Rễ ngò đã được trộn với nước sốt trở nên giòn tan trong miệng, còn đậm vị chua chua, loại rau thơm này đặc biệt thơm vào mùa xuân, ăn vào chỉ cảm thấy sảng khoái đã miệng.
“Rau trộn này ăn cũng ngon.” Tóc dài ăn một cây còn chưa đủ, gắp cây thứ hai, đã lâu anh ta không ăn, rất ít quán cơm trong Ảnh Thị Thành bán món này. Hôm nay xem như vận khí tốt, tuỳ tiện vào một tiệm ăn sáng lại có, quan trọng là nấu ăn quá ngon!
Ngày trước gần nhà của tóc dài có một nhà chuyên môn làm món rau trộn, tính theo cân, nào là cây cát cánh, muối tỏi, đường mắm, ngũ vị hương, đậu hũ khô, đậu phộng, món nào cũng ngon, trong đó cái ngon nhất là gốc ngò rí này.
Hầu hết mọi người khi nghe đến rễ ngò, đều thắc mắc một điều, ăn được không? Nhưng đối với những người thích ăn thì thực sự ngon không gì sánh bằng.
Nhà bán rau trộn trước kia đắt hàng nhất chính là loại rễ ngò này, có nhà còn mua cả bát lớn, chậc, quả thật không chừa lại cho người đến sau một chút nào.
Giá rễ ngò rí hơi cao, mỗi lần mẹ anh ta mua về đều bị bà nội la lớn: “Tốn tiền mua thứ này làm gì? Vườn sau nhà mình không có ngò sao, nó thích ăn thì ra vườn mà nhổ.”
Mẹ anh ta cũng từng làm thử, bà nhổ rau về bỏ thêm dấm chua đường trắng, mắm muối, tỏi băm trông không tệ, có thể thoả cơn thèm, nhưng khi nếm thử mới biết không phải người nào làm rau trộn cũng bán đắt hàng.
Khi đó, tóc dài còn nói với mẹ: “Hay để con đi hỏi xem người ta làm thể nào?”
Bị mẹ anh ta lườm cháy mặt: “Đần quá, nói cho con biết cách làm? Người ta còn buôn bán được không?”
Bên này, đầu đinh gắp một đũa gà sốt cay, là món Lạc Anh tặng.
Gà sốt cay được đặt trong bát thuỷ tinh trong suốt, dưa chuột xanh và thịt gà xé được trộn lẫn với nhau, một lượng lớn dầu đỏ bao bọc xung quanh cả hai, trông thôi đã biết cực kỳ cay nồng.
Gắp một đũa cả gà và dưa chuột, dưa chuột thái sợi thanh mát nhưng đã ngấm đẫm trong dầu ớt, cũng hơi cay, gà xé bằng tay, hình dạng không đồng nhất, ngâm trong dầu ớt và tỏi bằm, vừng trắng.
Thịt gà xé lấy từ ức gà, nhưng không bị quá nạc. Vừa ngậm vào miệng đã nồng vị cay thơm lừng, cảm giác cay xé lưỡi đến mức phải rít lên, tê tê môi, hương vị đậm đà, kết hợp với dưa leo tươi mát điều hoà khiến món ăn hoàn hảo hơn.
Đối với Lạc Anh, món gà sốt cay này chỉ như việc vặt, luộc gà chín xong xé nhỏ, vừa trộn vừa có thể điều chỉnh nước sốt. Sở dĩ sáng nay cô làm món này hoàn toàn do cô mua quá nhiều gia vị, nên thử làm một lần để sáng nay phát miễn phí.
Đàn ông thường không nói nhiều, cho dù cảm thấy quá cay cũng chỉ ăn một miếng bánh rán hành, sau đó húp ngụm cháo áp chế cái cay.
“Lão đại, cay không?” Mắt nhỏ nhìn bát sốt ớt, chần chừ.
Người đàn ông trả lời “không cay”, mắt nhỏ đảo mắt do dự một lúc rồi lia đũa tới.
Miếng thịt gà vừa vào miệng, mắt nhỏ chợt gào lên, “mẹ nó, cay quá”, vội vàng húp hai thìa cháo để làm loãng vị cay trong miệng, mang vẻ mặt oán hận nhìn lão đại nhà mình, cái này còn bảo không cay, quá là cay được không! Rõ ràng đang cố tình đào hố dụ anh ta nhảy vào.
“Em nếm thử, em nếm thử.” Tóc dài cũng gắp một miếng, vừa nuốt xuống đã vội vàng ăn miếng bánh.
“Đã!”
Mấy người đàn ông ăn cơm xem như yên tĩnh, chỉ nói với nhau vài câu, cái này ngon, cái kia ngon.
Lão Trương đang ngồi cẩn thận quan sát cũng yên tâm, chỉ tới ăn cơm là tốt rồi, cho dù không tới ăn, bây giờ thấy đồ ăn ngon đã vui như vậy chắc không nghĩ đến chuyện gây sự nữa đâu nhỉ?
Mắt nhỏ hơi phàm ăn tục uống, ăn cháo xong bắt đầu khịt mũi, một lúc sau mới no bụng, vừa vặn mặt trẻ con cũng ăn xong.
“Có gọi thêm không? Còn bánh này.”
Bánh rán hành thơm ngào ngạt, dùng mỡ heo để chiên, thơm đến nỗi tóc dài còn dùng tay mà ăn, cả một tay dính đầy dầu.
“Không cần à? Cậu nhìn bảng đi, không thiếu cháo.” Tóc dài vừa nói vừa nhặt vụn bánh, mồm miệng không rõ ràng.
Lúc này mặt trẻ con và mắt nhỏ mới phát hiện ra dòng chữ trên bảng đen, oa đúng vậy, trên cơ bản cháo trong tiệm chỉ tính một suất dù khách bao nhiêu.
Cháo dù sao cũng ăn no bụng, người bình thường đi ăn sáng chỉ một bát là đủ, người ăn hai bát không nhiều, hơn nữa tiệm của Lạc Anh đều dùng bát lớn đáy sâu để bán.
Ông Trương để ý bàn tay của mặt trẻ con có vết chai ở hổ khẩu*, chẳng lẽ tay cầm dao? Mấy người này nhìn vẫn còn trẻ, trong mắt ông Trương nhiều lắm chỉ ba mươi.
(*) hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Lời trong bụng ông chuyển đi chuyển lại mấy vòng, định hỏi thăm lai lịch nhóm này từ đâu tới, lại thấy bọn họ ăn mãi chưa xong.
Mặt trẻ con đã đi múc thêm cháo lần thứ ba.
Phùng Oánh Oánh không dám nói gì, nhưng tay lại gửi tin nhắn cho Dương Điền và ông Trương.
“Bọn họ thật sự không đến đây làm loạn? Sao lại ăn nhiều vậy chứ, chẳng lẽ muốn ăn nghèo bà chủ luôn à?”
“Thằng nhóc choai choai ăn hơn một ông già, ông thấy mấy người này đều là người luyện võ, lượng đồ ăn lớn, ăn nhiều cũng bình thương, không sao đâu.” Ông Trương chậm rãi trả lời tin nhắn.”
May mắn sáng hôm nay không quá nhiều người, ăn không đủ không lẽ bọn họ bắt bà chủ phải làm thêm?” Dường Điền luôn cảm thấy mấy người này làm việc bất chính.
“Chú Trương, chú nói bọn họ là người tập võ, là võ gì vậy ạ?” Phùng Oánh Oánh mới tới hơn nửa tháng, nhưng đã học được rất nhiều môn đạo trong Ảnh Thị Thành.
“Có đoàn phim nào đang quay cảnh võ thuật sao? Trông mấy người này lạ mặt, ít nhất bọn họ không phải người trong đoàn phim chúng ta, chắc là người mới đến, đoàn phim nào có thể mang đến?” Dương Điền múa tay trên bàn phím điện thoại.
Quán ăn càng lúc càng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng xì xụp ăn uống của bàn bên kia, chỉ có tiếng điện thoại của Dương Điền bàn bọn họ.
Lạc Anh đặt bát đĩa đã rửa sạch vào trong tủ khử trùng. Cô cũng không cảm thấy mấy người này ăn nhiều là chuyện gì to tát, nhìn bọn họ đi đường vững vàng, đều là người luyện võ, người luyện võ ăn nhiều là chuyện bình thường, chẳng qua trùng hợp hôm nay ăn ở đây mà thôi.
Vì đã nói có thể ăn bao nhiêu cháo tuỳ thích, nói được thì phải làm được.
Ngày mai hai mươi tám tháng chạp, cô chưa nghĩ ra món gì để sáng mai làm món chính, làm bánh mật? Hay là làm bánh bao hấp? Mì phở gì đó?
Mấy người này ăn nhiều một chút cũng giúp cô không lãng phí đô ăn. Cháo cô dùng loại gạo Kanida (Gạo ruộng nuôi cua), sản vật nổi tiếng phía Bắc Trung Quốc. Kiếp trước Lạc Anh chỉ từng nghe qua danh tiếng, bởi vì tiến cung làm cống phẩm phần lớn đều là loại gạo đất đen, cũng không biết loại gạo nuôi cua này bắt đầu được sản xuất từ khi nào. Sau khi đến hiện đại, cô mua mỗi thứ một ít như gạo hương lài, gạo nuôi cua… Mà ở trong Ảnh Thị Thành này, bởi vì cách chỗ sản xuất gạo ruộng nuôi cua không xa cho nên mua loại này tiện nhất, hơn nữa còn chia làm ba chất lượng, loại một, loại hai, loại ba.
Khi mở cửa hàng chi phí là điều cần phải tính toán thật kỹ, cho dù cô muốn sử dụng những nguyên liệu tốt nhất, nhưng đến cuối cùng vẫn phải tính toán đến lợi nhuận? Vì vậy cô lựa chọn loại gạo nuôi cua loại một, nấu cháo hay nấu cơm đều rất ngon, gạo dẻo thơm, vị ngọt lành thơm ngát rất riêng.
Lạc Anh đến thời đại này rồi mới biết, trên đời thật sự có Thần Nông khiến cô không thể không tán thưởng, nếu xét ở Đại Lương đó chính là một vị thánh sống. Năng suất tối thiểu khi lai giống gạo là hơn 1000 cân/mẫu, nếu đặt ở Đại Lương đây sẽ là con số không thể tưởng tượng nổi.
Người thời nay còn nói gạo lai tạo không quá ngon, nhưng đối với những người không đủ ăn, được ăn no đã là một món quà lớn trời ban, thậm chí còn không dám nghĩ tới thì làm sao có thể hy vọng xa vời với hương vị, mùi vị hay gì đó, đó là những điều mà những người có tiền mới nghĩ tới.
Lạc Anh đã từng tận mắt chứng kiến bát cháo loãng được phát lúc cứu trợ thiên tai, nói là cháo không bằng gọi là nước, cháo trong đến mức có thể đếm rõ hạt gạo trong bát, nhưng vẫn có người uống cạn một hơi rồi vội vàng chạy xuống cuối hàng.
Cho dù sau này cô ở kinh thành an cư lạc nghiệp, nhưng khi nhìn thấy quá nhiều người chết đói, quá khứ đó nào có thể quên đi dễ dàng? Nếu lúc đó có giống lúa lai này thì tốt biết mấy, Lạc Anh không khỏi nghĩ.
Cuộc nói chuyện qua tin nhắn của ba người Phùng Oánh Oánh vẫn đang tiếp diễn.
“Anh Dương Điền, anh có đếm được không? Đây là lần thứ mấy rồi? Bọn họ không chê cháo nguội sao?”
“Lần thứ năm… Lần đầu tiên anh thấy trường hợp này trong quán của bà chủ, ăn nhiều thật.”
“Anh Dương Điền, em xem trên mạng nói có một kiểu vua dạ dày ăn sạch một nhà hàng, mỗi lần đánh xong một trận sẽ đổi chỗ nếu không sẽ bị chủ quán trở mặt, anh xem bốn người này có giống vậy không?”
Đọc xong tin nhắn của Phùng Oánh Oánh, ngay cả ông Trương cũng phải trầm trư, suy đoán này rất có lý.
Sau khi mặt trẻ con lấy xong đợt cháo lần thứ tám, nồi cháo trứng bắc thảo thịt nạc cũng đã cạn đáy.
Ông Trương yên lặng gõ một câu: “Những người này đúng chuẩn thùng cơm mà.”