Khi mặt trời mọc trở lại và ánh sáng chói lọi chiếu sáng mọi ngóc ngách của thành phố, Quý Hành lại cảm thấy hoang mang. Cậu không biết cuối cùng là màn đêm đáng sợ hôm qua hay sự yên tĩnh hôm nay, cái nào là giả cái nào là thật.
Tuy rằng không biết tại sao, nhưng trực giác nói cho cậu rằng lúc này ở trong phòng thì sẽ an toàn.
Khi một ngày nữa sắp trôi qua, Quý Hành nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Cậu nhìn theo hướng phát ra tiếng động và nhìn ra cửa sổ. Ở phía xa là một cô gái đang chạy nhanh trên bãi cỏ, cô chạy rất nhanh, vừa chạy vừa nhìn lại, phía sau cô là một cô gái mặc váy tóc dài dính bê bết máu dùng dao đuổi theo đòi chém, cô gái hoảng sợ liên tục chạy về phía trước.
Quý Hành quan sát cẩn thận một lúc, mở một khe cửa sổ và ném thứ gì đó để thu hút sự chú ý của cô gái. Sau khi người kia nhìn lên, Quý Hành liền chỉ hướng cô ấy.
Cô gái gửi đến ánh mắt biết ơn, sau đó tăng tốc chạy vào khu chung cư nơi Quý Hành đang ở, thang máy chắc không sử dụng được nên cô dùng cả tay và chân để leo lên lầu. Sợ người bên kia nhìn không rõ nên Quý Hành đứng ở cửa nghe động tĩnh, lúc đầu chỉ có tiếng bước chân lộn xộn, chẳng mấy chốc lại có thêm một tiếng bước chân nặng nề, cậu nhíu mày.
Khi tiếng bước chân đầu tiên tới gần, Quý Hành nhanh chóng mở cửa, xác nhận đúng là mục tiêu thì nhanh chóng vươn tay kéo người đó vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cô gái thở hổn hển cảm ơn Quý Hành: "Cảm ơn cạu, cảm ơn cậu, cậu là ân nhân của tôi... không ngờ là một anh bạn nhỏ."
Lông mày Quý Hành không dám nới lỏng, ra cử chỉ bảo cô nàng im lặng. Cô cô gái đã nhận thức được cơn nguy hiểm vẫn chưa qua đi, hai người lo lắng mà thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã nghe thấy tiếng lưỡi dao sượt qua vách tường, càng ngày càng gần đến vị trí của họ. Cả hai người đều nín thở, cô gái cũng không nhìn thấy gì bên ngoài, vừa muốn quay đầu thì tầm nhìn của mắt mèo xuất hiện khuôn mặt điên cuồng của ả đàn bà kia. Người phụ nữ mặt vô cảm giơ dao chém về phía cửa nhà Quý Hành, sau khi chém nhiều nhát, ả dừng lại và nhìn vào mắt mèo. Cô gái theo bản năng định lùi lại thì bị Quý Hành ấn bả vai không cho động đậy.
Nếu bây giờ cô chuyển đi, ả ta có thể chắc chắn rằng đó là căn phòng này." Quý Hành thì thầm với cô.
Cô gái không dám cử động đầu, vươn bàn tay mũm mĩm ra động tác "OK", sau đó buộc phải nhìn chằm chằm vào người phụ nữ điên, cùng ả trừng mắt nhìn nhau. Cũng may ả ta nhìn một lúc cảm thấy không có gì mới xách dao đi chém cửa nhà đối diện.
Hai người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quý Hành đồng thời cũng có chút lo lắng: "Không biết bên kia có ai không, hy vọng họ không bị doạ sợ."
Mụ điên còn đang ở bên ngoài nên cả hai người đều nói rất nhẹ nhàng. Cô gái chạy đi tìm miếng băng dán mắt mèo lại, sợ người đàn bà điên quay lại phát hiện mắt mèo khác với lúc nãy.
Quý Hành lúc này mới bắt đầu nhìn kỹ đối phương.
Nhìn khuôn mặt tròn đầy vui sướng của người bên kia và tay chân đầy thịt, tạo nên sự tương phản cực độ với tốc độ và kỹ năng chạy của cô ấy lúc nãy, Quý Hành khẽ mỉm cười, "Trông cô thật là... dễ thương."
Cô gái vỗ nhẹ tay đi tới, khẽ nói: "Tên tôi là Hùng Manh Manh, mọi người đều nói tôi giống với tên á."
Quý Hành gật đầu: " Còn tôi tên là Quý Hành".
Bên ngoài tạm thời không có động tĩnh, nhưng họ không nghe thấy tiếng đi xuống cầu thang, tất nhiên lúc này họ không thể gỡ băng dính trên mắt mèo ra, rõ ràng là người phụ nữ điên nên đứng ở cửa chơi trò ôm cây con thỏ. Manh Manh cảm thấy bất lực, giải thích cho Quý Hành nghe: "Hôm nay tôi cùng đồng nghiệp đi tới đây. Không ngờ bên ngoài lại đụng phải đứa tâm thần nên tách ra khỏi đồng nghiệp. Cũng may là tôi nhanh chân, nếu không tôi đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi đấy. "Cô ấy ép ngực và thở ra vài hơi.
Người phụ nữ đó là như thế nào?"Quý Hành chưa đối mặt trực tiếp cũng đã cảm thấy rất sợ hãi.
"Chỉ là trò chơi này... Luôn luôn có một số người tâm lý yếu chịu đựng không nổi rồi trở nên điên cuồng. Giống như cô ta vậy. Chúng tôi không phải chưa từng gặp trường hợp thế này, nhưng chúng tôi không ngờ cô ta có thể chơi như thế này."
Quý Hành bị cô chọc cười, lấy ra một ít thức ăn mời cô nàng. Manh Manh thấy một mâm đồ ăn bự mà hai mắt phát ra tia sáng. Cô lấy một cái bạn nhét vào miệng rồi nhai hai phát đã vội nuốt xuống, "Sao cậu có nhiều đồ ăn vậy?"
Quý Hành không hiểu cô nói gì, chỉ vào mảnh đất trong phòng khách, "cô không thể dùng máy quy đổi để đổi được à?"
Manh Manh mở to mắt nói: "Lý thuyết thì có thể. Nhưng chúng tôi không có kỹ năng gieo trồng nên chỉ có thể nhặt ít rau cỏ dại để đổi thôi... nếu không phải game còn có cái đổi này, chắc tôi là lứa đầu tiên chết vì đói."
Cô giải quyết thêm một cái bánh bao với hai phát cắn. Vừa quay đầu lại, cô đã thấy những quả cà chua xanh chuyển sang màu đỏ. Cô vừa ăn bánh vừa nhìn Quý Hành hái cà chua ném thẳng vào máy trao đổi. Cô nàng mỗi lần trao đổi chỉ hái được đống hoa cỏ dại, đổi ra mấy thứ vàng xanh đỏ lung tung miễn cưỡng ăn cho đỡ đói chứ không có hương vị gì. Mà Quý Hành người ta quăng cà chua và lúa mì vào máy, đổi ngay được tô mì cà chua.
Nó vẫn còn nóng luôn!
Hùng Manh Manh bị chanh chua muốn chết*, chụp lấy một cái màn thầu, phàn nàn: "Tại sao? Tôi biết máy trao đổi này có thể sử dụng được, nhưng tôi không biết nó có thể sử dụng như thế này! Nếu tôi biết điều này, tôi vất vả vượt phó bản để làm gì? "
"Phó bản là như thế nào?" Quý Hành đưa mì cho cô, nhìn cô đang liếc liếc mắt, khịt mũi vài cái, "Tôi còn chưa tiến vào, cũng không biết phó bản là như thế náo. Mấy người đã tìm ra luật chơi chưa? "
Xiong Mengmeng húp vài phát hết nốt tô mì. Lần này cô ấy đã ăn no rồi. Cô ấy hiểu được đạo lý bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, bắt đầu giải thích trò chơi cẩn thận: " Trò chơi thuộc loại hình tuyển chọn. Tuy nói chết rồi có thể quay về thế giới thường, nhưng ai biết khi quay về thế giới bình thường phải đối mặt với những gì? Động đất, lũ lụt, lở đất, cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào, có thể bạn sẽ chết ngay lập tức khi ra ngoài, tốt hơn hết là hãy ở yên trong trò chơi.
Vì vậy, chúng tôi đoán trò chơi này có thể liên quan đến Kế hoạch để con người di cư đến một hành tinh mới, số lượng người hạn chế... Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán, không có cách nào để xác minh, chỉ có thể chờ đến khi kết thúc mới biết được. Cậu hãy nhớ lại câu nói đầu tiên lúc mới vô game ấy".
"xin tất cả người chơi hãy cố gắng sống sót. "
Manh Manh tiếp tục:" Phó Bản thường sẽ có một lối vào. Nhà cậu có cái giếng đúng không. Đó là cửa vào của phó bản cấp 1. Nhưng phó bản rất đáng sợ, cậu phải chuẩn bị tâm lý. Trong trò chơi này, bạn phải đề phòng Thợ Săn. Cô gái mất trí vừa rồi thì không phải thợ săn. Thợ Săn là một lũ ma quỷ liên kết với nhau giết người không chớp mắt, vì sống sót mà thủ đoạn ti tiện nào cũng dám làm. "
"Mọi người trong bệnh viện của chúng tôi thường đi theo đội. Tôi không biết các đồng nghiệp của tôi hôm nay thế nào. Tôi hy vọng họ không sao..."
Quy Handh nghe cô nói về bệnh viện thì nhớ đến Phó Bằng Lan bèn hỏi cô: "Cô thuộc bệnh viện nào?"
Manh Manh tự hào nói: 'Từ bệnh viện đa khoa Quốc gia'.
Quý Hành vui mừng ra mặt: "Bệnh viện cô có nhiều người lắm hả, vậy có ai tên Phó Bằng Lan không"?
Manh Manh ảm đạm nói: "Không, viện trưởng không có ở đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Hành Hành: Tôi hỏi tại sao tóc tôi lại là màu xanh lá?
Lan Lan: Vợ tin anh đi, anh thực sự không làm gì có lỗi với em cả!