Quý Hành cùng Trần Chi Vọng hiếm khi đứng chung thuyền, đều bị lời của Phó Bằng Lan chọc cho tức muốn xù lông. Lầu hai nhiều phòng thế, xui thế nào bọn họ lại chọn trúng phòng có thi thể, mà cái bà nội chủ nhà cũng thiệt vãi ra, người chết rồi còn đem thi thể giấu đi làm gì?
Nhưng đến khi hai người thấp thỏm theo Phó Bằng Lan đến sau giường..
Trần Chi Vọng: không muốn nói chuyện_ing.
Quý Hành:"..." cảm giác như Phó Bằng Lan không phải đeo lên mặt nạ, mà giống như cầm cái máy khởi động, action phát là diễn luôn, trình độ này không cầm giải ảnh đế uổng ghê.
Trần Chi Vọng: "Anh hai.. cho tôi hỏi một câu, ai yêu đương xong cũng thành.. vậy hả?" Bảo sao Hùng Manh Manh với Lâm Dao lâu lâu cũng không giống người thường lắm.
Phó Bằng Lan liếc anh ta một cái: "Tôi còn đang theo đuổi.." nói xong lại muốn duỗi tay vào trong lấy đồ ra.
Quý Hành vốn còn đang vì lời nói của anh mà tâm hồn treo ngược cành cây, thấy động tác của anh vội chạy đến ngăn: "đừng..."
"Yên tâm, anh có xem các phòng rồi. Cái này phòng nào cũng có, gồm cả phòng bà chủ.." Phó Bằng Lan lôi đồ vật dưới giường ra, hai người còn lại định thần nhìn mới thấy là một bức tranh, nhìn sơ thì chỉ là bức tranh thường.
Đương nhiên đó cũng chỉ là nhìn sơ thôi. Bức tranh vẽ hình ảnh nam chủ nhân đang bận đồ quý tộc, bối cảnh là biển hoa trông giống ở rừng rậm.
"Mấy cái loại đồ vật này thường sẽ có trò chơi nhỏ cung cấp manh mối cho phó bản chính." Phó Bằng Lan mười phần kinh nghiệm mà mở cái kẹp sau bức tranh, như làm ảo thuật mà lôi từ sau tranh ra một tờ giấy nhỏ.
[đề số 4: mỹ nhân xinh đẹp nhất rừng Mê Lộ là ai?
A. công chúa Jennie
B. Nữ hoàng Allie
C. Phu nhân bá tước
Nhắc nhở chính: phu nhân bá tước đang bị thiếu một mặt của ma kính, nếu bạn trả lời sai thì... ]
Loại câu hỏi này thật ra cũng không xa lạ, có lẽ là trò chơi giữa nam chủ nhân và nữ chủ nhân, cho nên Quý Hành nhíu mày tự hỏi: "Chẳng lẽ là nam chủ nhân trả lời sai nên bị biến thành mặt kính?"
Trần Chi Vọng nghiêng nghiêng đầu: " Tự nhiên tôi thấy đề này cứ quái quái kiểu gì ấy... kiểu như nhắc nhở chính cùng đề có liên hệ ấy, cảm giác như tôi đã gặp ở đâu rồi.."
Quý Hành ánh mắt sáng ngời: "Là truyện cổ tích, chỉ khác là bối cảnh không phải rừng Mê Lộ, ma kính là của hoàng hậu, bà ta mỗi ngày đều soi gương và nói: "gương thần gương thần, đi khắp thế gian ai là người đẹp nhất", nếu đúng theo nội dung vậy có khi nam chủ nhân đáp sai, lựa chọn A hoặc B, sau đó bị biến thành ma kính".
Phó Bằng Lan lúc này mới mở miệng: "Còn có khả năng, là hắn đã đáp đúng, chọn C, nhưng bị nữ chủ nhìn thấy.."
Quý Hành, Trần Chi Vọng:....
Phó Bằng Lan lại tiếp tục nói: "Có thể công chúa Jennie có suy nghĩ "tôi mặc kệ đáp án là gì, ở đây tôi đẹp nhất". Loại chuyện này mà, làm sao có đáp án chính xác được.."
Quý Hành quay lại trừng anh: "Rồi mắc cái gì anh hiểu rõ thế?"
"Có thể bởi vì đọc nhiều truyện cổ tích á.." Anh nhún vai: "Có điều truyện cổ tích toàn lừa người thôi."
Trần Chi Vọng nghe bọn họ bàn luận đạo lý phân tích kỹ càng, quay đầu nghĩ lại thì thấy không đúng lắm: "Hình như chúng ta càng bàn càng đi xa ấy nhỉ, tôi thấy cách nhìn này không dùng được."
"Dùng được."
"Đương nhiên là có thể dùng."
Phó Bằng Lan cùng Quý Hành đồng thời nói, hai người nhìn nhau cười. Phó Bằng Lan nói tiếp: " Lỡ đâu công chúa Jennie là boss của phó bản thì làm sao?"
"Vậy chả lẽ phó bản sau sẽ có thêm nữ hoàng Allie và phu nhân bá tước?" Trần Chi Vọng không giải thích được "Sao toàn là nữ vậy?"
Quý Hành nghĩ nghĩ: "Chắc là vì đàn ông toàn xuất hiện trong truyện xưa của mấy nàng."
"Trước kia thấy chơi trò chơi toàn là phí thời gian. Giờ chơi game sinh tồn thế này mới thấy nó còn tốn tế bào não hơn cả lên bàn mổ." Trần Chi Vọng nặng nề thở dài, anh ta hôm nay đã quá mệt rồi, sau khi xác nhận xung quanh không có đồ vật mới tiến vào trong chăn mà nằm, còn không quên chúc hai người kia ngủ ngon: " Tôi chịu không nổi tôi ngủ trước nhé."
Quý Hành cũng chúc Phó Bằng Lan ngủ ngon, nói xong lại nghĩ đến câu nói hồi nãy của Phó Bằng Lan. Nghĩ một hồi nhịn không được cậu bèn nói ra: "Thật ra cũng không cần theo đuổi.." cậu có thể tự mình nhảy tới dán lên người ảnh.
"Vậy thì không được đâu Quý Hành." Giọng nói Phó Bằng Lan vang lên đầy quyết đoán: "chúng ta phải phát triển chậm một chút, không thể quá nhanh."
Quý Hành: "... em cũng không phải đồng ý liền.."
Tiếng cười nhẹ của Phó Bằng Lan vang lên, gõ nhẹ vào lòng Quý Hành.
"Anh mới viết cho em hai lá thư tình" Phó Bằng Lan nhìn cậu trong bóng tối:"Kế hoạch của anh là viết cho em mười lá thư tình mới được, Quý Hành, anh muốn nói với em, anh là nghiêm túc."
"Từ từ.." Quý Hành đã tìm lại được tiếng nói: "Mấy cái lá thư kia là thư tình á hả?"
"Ừ" Phó Bằng Lan đáp: "Chứ em nghĩ là gì?"
Quý Hành xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh, cười run người khiến giường cũng hơi hơi run rẩy, "Vậy anh nên viết rõ ra một chút, rốt cuộc thì.. do anh thẳng quá á."
"Ừ, anh cũng thấy anh có hơi khắc chế quá." Phó Bằng Lan tổng kết lại.
Quý Hành "..." hình như chúng ta đang ông nói gà bà nói vịt đó anh.
Ngủ đến khuya thì Quý Hành lại bị giật mình. Phía trên phòng bọn họ phát ra tiếng động, sàn phòng trên thình thịch liên tục vài cái như thể có ai đang đi qua đi lại, cậu theo thói quen mở mắt nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ bị cây cối bao lấy rậm rạp, toàn bộ căn phòng chỉ có mấy tia sáng le lói từ ánh trăng xuyên vào, nếu không nhờ có lá thổi khiến lá đong đưa thì cậu còn tưởng nó là thứ gì..
Cậu quan sát thêm một lúc rồi muốn tới gần để xem nó là loại thực vật nào. Ngay khi cậu vừa bước đến cửa sổ thì mấy cành lá cây bắt đầu cử động, phảng phất như thể tất cả có ý thức, hướng đôi bàn tay ma quái về phía Quý Hành, cậu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngứa ngứa trên mặt, trên cổ. Tuy nói nó đột ngột tiếp cận nhưng lại không có ý định hại cậu.
Ngược lại, tụi nó còn có vẻ thích cậu.
Chắc là do thuộc tính tăng hảo cảm thực vật của cậu phát huy tác dụng, nhưng Quý Hành có hơi ngứa ngứa, nên đưa tay ra lột đám lá cây, có điều tụi nó có hơi nhiệt tình khiến cậu mất một hồi lâu mới gỡ ra được, tự nhiên cổ cậu xuất hiện hơi ấm, cổ tay cũng có cảm giác bị cầm lấy.
Quý Hành:???
Hình như tỉnh mộng rồi.
Cậu chớp chớp mắt nhìn Phó Bằng Lan trước mặt, không có cửa sổ, không có đám lá cây rậm rạp, cái gì cũng không có, trước mặt cậu chỉ có anh thôi. Quý Hành còn phát hiện không chỉ có tay cậu bị bắt lấy, mà áo sơ mi của Phó Bằng Lan mấy nút trước ngực đều bung ra rồi, còn hơi hơi loạn nữa, cứ như vừa bị người ta làm gì ấy.
Quý Hành cúi đầu nhìn tay mình???
"Khỏi cần nghi ngờ, là em làm đó." Phó Bằng Lan nói chuyện như bình thường, nhưng cũng không có buông tay Quý Hành ra, còn thuận theo đoán: "Em vừa mới nằm mơ, là mộng xuân hả?"
Quý Hành "..."
Trần - ngủ có một giấc cũng không yên - Chi Vọng nỗ lực nhắm mắt bỏ qua tất cả, thầm nhủ: tôi không nghe được tôi không nghe được tôi không nghe được.
Sống hai đời mới được yêu đương - Quý Hành - tự cảm thấy bản thân mình sống quá uổng phí rồi, may là trời tối, đỏ mặt cũng không bị phát hiện. Cậu chậm rì rì ngẩng đầu nhìn Phó Bằng Lan, dùng âm lượng vừa đủ cho hai người nghe thấy nói: "Em tưởng trước kia không có nói là đồng tính?"
"Không phải là "tưởng"." Phó Bằng Lan đáp mang theo ý cười: "Anh cũng thấy kỳ lạ, gặp em thì tự nhiên.. quen tay hay việc."
Quý Hành giả vờ bình tĩnh mà rút tay về, che giấu sự ngại ngùng bằng cách sờ sờ tai mình, nóng quá, cứ như bị sốt vậy. Hai người lại nằm trên giường một lúc sau thì Quý Hành nghe tiếng Phó Bằng Lan vẫn còn ý cười: "Em đỏ mặt lại hả?"
Quý Hành: ".. Anh biết đọc tâm thuật hả?" Nói xong lại hận không thể cắn quách lưỡi đi, bởi vì không cần biết Phó Bằng Lan có kỹ năng đó không, chỉ cần câu nói của cậu thì đã tự khẳng định vụ đỏ mặt rồi.
Quý Hành đau tim không thôi.
Phó Bằng Lan vui vẻ lên nên cũng không trêu Quý Hành nữa. Cậu vừa bình ổn lại trái tim định ngủ thì tiếng thình thịch trên lầu lại vang lên nhắc nhở cậu.
"Anh có nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch trên lầu không?" Mới vừa nói xong bên trên lại vang lên tiếng động.
"Quý Hành, anh nghĩ anh có thể xác định ở trên tụi mình là ai.." Phó Bằng Lan nói.
Quý Hành cũng biết, bởi vì cái tiếng thình thịch này giống y hệt lúc Manh Manh làm rơi quả cầu, là phân bón cho cây. Quý Hành lại kể cho Phó Bằng Lan giấc mơ của mình, anh nghe xong tiếc nuối nói: "Hoá ra là loại mơ này à..."
Anh vầy là có ý gì hả hả hả? Quý Hành vừa mới bình ổn lại có nguy cơ đỏ mặt tiếp...
Đối phương hình như còn không thoả mãn hỏi tiếp: "Sao em lại dễ thẹn thùng thế?"
Quý Hành giờ chỉ muốn che mặt thôi. Làm ơn đừng trêu lung tung nữa được không?
Quý - đã lớn, khí huyết lưu thông mạnh - Hành: Tôi không có thích thế này, thề.
Sau nửa đêm mới ngủ lại có hơi khó chịu, đến khi Quý Hành tỉnh lại thì bên cạnh đã trống không. Cậu nghe tiếng động trong nhà vệ sinh lật đật đứng dậy xử lý giường chiếu của mình, vừa xong là cùng lúc Phó Bằng Lan với Trần Chi Vọng đi ra, cậu mới có thể tỏ ra bình tĩnh nhìn hai người.
"Sáng sớm tốt lành". Quý Hành tay chán nhanh nhẹn mà thu dọn giường chiếu sạch sẽ, hoàn mỹ che dấu hết mấy vết, để đến tối là biến mất liền.
Phó Bằng Lan nhìn động tác của cậu thì hạ mi mắt xuống, dựa vào tủ quần áo gần cửa chờ cậu.
Trần Chi Vọng ở bên cạnh vội quay đầu đi, anh ta đã biết quá nhiều rồi. Hiện tại nhìn hai người mà anh ta muốn chửi 7749 thứ tiếng trong lòng. Anh ta là trai thẳng cứng như sắt thép, sao có thể chịu được bầu không khí hường huệ này!!!
Quý Hành vừa quay đầu thì thấy cánh cửa tủ y hệt hôm qua, không thể né mà nhìn được cả Phó Bằng Lan, lỗ tai lập tức - không có chút cố gắng - đỏ lên. Quý Hành ngừng lại một lúc phát hiện Phó Bằng Lan cũng không có ý muốn động đậy: "anh đứng tướng này có ý gì?"
Phó Bằng Lan rũ mắt cười: "Khắc sâu ấn tượng trong lòng em hơn..."
Quý Hành...
"Đùa em thôi." Phó Bằng Lan quay lại vẫy tay gọi Trần Chi Vọng:"Lại đây, chúng ta cùng nhau kéo cái tủ quần áo này ra xem mặt sau nó là gì?"
Trần Chi Vọng nghe vậy lập tức chạy tới, hai mắt chuyển động: "Mặt sau nó có gì hả?"
"Thì kéo nó ra rồi biết."
"Ok."
Quý Hành nghi ngờ cậu bị ảo giác rồi, vì tự nhiên cậu thấy đáng lẽ sau mông Trần Chi Vọng phải có thêm cái đuôi mới đúng.
Có điều khi Phó Bằng Lan nói muốn kéo tủ, Quý Hành liền nhớ tới giấc mơ đêm qua, đúng vậy, đồ vật trong giấc mơ của cậu không phải tự nhiên xuất hiện. Giống như lần trước cậu mơ thấy mẹ của Thuỵ Mộng, kết quả giờ bà ta thực sự tồn tại đấy.
Không ngược lại kỳ vọng của bọn họ, khi Phó Bằng Lan cùng Trần Chi Vọng kéo tủ áo ra, phía sau tủ xuất hiện thứ đồ đang ngủ đông, là một tảng lớn cành lá xanh rì, từ chân tường sinh sôi nảy nở bò tới đỉnh tường, thậm chí còn xuyên qua đỉnh của tường mà sinh sôi tiếp.