Hôm nay Thuỵ Mộng thế mà lại về sớm.
Bởi vì ngay sau khi bước vào cửa, họ đã nghe thấy giọng nói giận dữ của Thuỵ Mộng, "Ai động vào hoa viên của tao? Tụi mày có biết hoa hồng đó quý giá cỡ nào không? Tụi mày là những đứa làm khách nhưng không biết điều, tao sẽ cho tụi mày biết tụi mày đã làm ra điều ngu xuẩn gì!"
Cậu ta nói xong thì lao lên lầu, để lại đám người nhìn nhau chằm chằm.
Bên hồ nước có lẽ có hai người, bởi vì ống quần họ vẫn còn dư lại vết máu. Quý Hành liếc nhìn hai người, cậu cảm thấy tâm trạng của họ có vẻ ổn.
Họ cứ lấy tay ngoáy lưng, vẻ mặt cáu kỉnh: "Sao ngứa quá, lưng tôi có gì không?"
Bạn đồng hành của họ đã bước lên cầu thang rồi giục: "Thời gian không còn nhiều đâu, chúng ta cần phải nhanh lên!"
Hai người họ vẫn đang dùng tay gãi lưng, có thể không cảm nhận được qua lớp quần áo, nên họ càng cào càng mạnh, móng tay cũng đã bật máu, Hùng Manh Manh thấy thế nhịn không được nhắc nhở hai người, nhưng bọn họ càng thêm bực bội: " Nhưng mà nó ngứa lắm, tôi không thấy đau, chỉ thấy ngứa thôi."
Manh Manh thấy thế cũng không nói thêm nữa, nhìn hai người kia đi lên lầu, vừa đi vừa gãi. Khi lên đến tầng hai, Quý Hành nhìn chằm chằm vào phía sau của một trong số họ, và cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao họ bị ngứa, bèn đưa tay kéo Phó Bằng Lan lại gần.
"Em nhìn thấy sau lưng bọn họ có thứ gì đó chuyển động qua lại, đặc biệt sau khi nhìn thấy vết máu họ lại càng hưng phấn, gãi càng lúc càng nhanh, mà cổ của hai người đều đỏ như máu, đồ vật phía sau cũng chuyển động không ngừng. Dần dần hiện lên một ít xương bê bết máu, lúc này dường như còn có sinh mệnh, liên tục cào cấu hai người này, hoặc là nói... đang ăn cái gì đó.
Manh Manh cũng nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, không nói nên lời.
Cũng không đợi Quý Hành và mọi người nhắc nhở, hai người kia vò đầu bứt tai quay lại, nét mặt cũng đã thay đổi, bản thân bọ dường như cũng nhận ra điều gì đó, bởi vì họ tiếp xúc trực tiếp với những thứ đó khi bọn họ đụng vào phía sau, lúc này trong mắt cả hai lộ ra vẻ không tin, một người từ phía sau rút ra một cái xương, nhưng nó nhanh chóng biến thành một vũng máu, sau đó xông vào trong cơ thể của hắn. Cổ tay hắn ta hiện lên một túi máu, và sau đó túi máu bắt đầu chảy ra khắp nơi trong cơ thể hắn, và bề mặt da của hắn ta giống như nước sôi, liên tục sủi bọt.
"Cẩn thận!" Phó Bằng Lan kéo Quý Hành lui về sau, ngay lập tức thấy hai người trước mặt nổ tung, hiện trường đẫm trong máu, nhưng khi nhìn lại thì không thấy xương vụn bay ra như họ tưởng tượng, giống như thể hai người kia vốn không hề có xương cốt.
( lúc edit đoạn này tui định seach hiện trường người nổ tung hoặc kiểu máu đầy tường có xương cốt cho mấy cô dễ tưởng tượng cơ mà không có nên thôi.)
"Ahhhhhhhhhhh" Manh Manh và Phỉ Phỉ ôm nhau hét to.
Thuỵ Mộng đột nhiên xuất hiện trở lại, trên miệng nở một nụ cười trào phúng, cậu ta còn liếm môi: "Lâu lắm rồi tao mới gặp một đám khách không biết điều như vậy. Những thứ phân bón này không thể lãng phí được..." Cậu ta nói như có vẻ đã chuẩn bị xong. Thuỵ mộng lấy ra một cái cốc to đùng, cậu ta để cái cốc trên sàn đầy máu quay quay, máu bắt đầu tự di chuyển, chạy vào cốc.
Quý Hành mím môi, so với hiện trường đẫm máu vừa rồi, cậu cảm thấy động tác điêu luyện và hưng phấn của Thuỵ Mộng khiến cậu khó chịu hơn nhiều.
Phó Bằng Lan dường như đã rời đi đâu đó. Thời điểm Quý Hành phát hiện anh không có trong đám đông thì cậu lại nhìn thấy anh xuất hiện ở cửa cầu thang, trong tay cầm theo chậu thù du, anh còn đưa hiệu cho cậu im lặng, vì thế Quý Hành không nhìn anh nữa mà bắt đầu quan sát Thuỵ Mộng.
Máu đã được thu thập rất sạch sẽ, Thuỵ
Mộng rất hài lòng, tự nhẩm: "Lần trước phân quá tệ, hy vọng lần này tụi mày sẽ không để tao thất vọng, nếu không..."
Mọi người đều cho rằng hai chữ tiếp theo của cậu ta không có gì tốt lành. Mọi người nhìn Thuỵ Mộng đi lên lầu rồi lần lượt kéo đồng đội về phòng, lần này cậu ta còn tàn bạo hơn, nên quan trọng nhất bây giờ là phải nghĩ cách rời đi.
Trở lại phòng, Quý Hành hỏi Phó Bằng Lan: "Anh đã đi đâu vậy?"
Phó Bằng Lan chỉ cho cậu xem chậu cây, "Anh nghĩ đất trồng trong chậu của Thuỵ Mộng tốt hơn, nên thuận tay đổi nó".
Quý Hành: "..." là cái gì làm cho da mặt anh ngày càng dày vậy?
"Tôi vào nhà vệ sinh, mọi người chuẩn bị cho kỹ, tôi về là rời đi ngay." Phó Bằng Lan nói.
Cả Manh Manh và Phỉ Phỉ đều rất khó hiểu: "Không phải chúng ta đang tìm giày cao gót à?"
Phó Bằng Lan bình tĩnh nói: "Tôi đã tìm thấy chúng rồi."
Manh Manh với Phỉ Phỉ đều ngơ hết, vậy là tìm xong rồi ấy hả? Là đùng phát tìm ra luôn á hả? Người này có đáng tin cậy hay không vậy? Sau đó hai người quay lại nhìn Quý Hành, thấy Quý Hành cũng gật đầu..
Manh Manh chỉ cảm thấy rằng não cô đang muốn đi xa rồi...
Cô ấy không thể hình dung ra được...
Khi Phó Bằng Lan rời đi, Manh Manh đóng cửa phòng với vẻ mặt như một tên trộm, sau đó chính thức xin lỗi Quý Hành, "Chị xin lỗi em trai à. Vốn dĩ chị định đùa tí thôi. Body anh ta tuy cũng được nhưng ai ai biết anh ta trông như thế nào sau chiếc mặt nạ, nhưng lời chị nói đã thành thật rồi hả? Chị thấy cậu đỏ mặt xấu hổ,... ôi cái mồm của tôi ơi, sao nói câu nào là thiêng câu đó vầy nè.."
Manh Manh hơi khó nói ra lời:" Manh Manh à, lúc đó không phải là xấu hổ, mà là.." là ngượng ngùng ý.
" Tóm lại cô đừng để ý, tôi ổn!" Quý Hành phải kết thúc chủ đề.
Nhưng Manh Manh dễ gì cho cậu thực hiện được ý định của mình, vẫn tự trách mình, "Chị thực sự nghĩ rằng cậu là một người phù hợp với bác sĩ Trần khoa tụi chị, đừng lo lắng, khi chúng ta quay trở lại, chị sẽ tìm cách liên lạc với anh ấy, và chúng ta sẽ đến nhờ cậy anh ấy. "
Bác sĩ Trần? Trần Chi Vọng hả? Quý Hành nghĩ đến cảnh cãi vã giữa hắn ta và Từ Trường Phái, trong lòng điên cuồng từ chối.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, mọi người cùng ngồi lại đợi Phó Bằng Lan về. Quý Hành lại nghe tiếng sột soạt lần nữa... vẫn là loại âm thanh sồn soạt rợn da gà, nhưng cảm giác nó ngày càng tiến lại gần. Cậu đứng dậy ra cửa sổ nhìn xem, lần này cậu không nổi da gà nữa, mà muốn rụng da đầu ra luôn rồi.
Bởi vì các bức tường của ngôi nhà này được bao phủ dày đặc xương trắng, một số là cơ thể hoàn chỉnh, một số là tay, chân hoặc đầu, chúng chồng chất lên nhau và liên tục di chuyển phía trên ngôi nhà, và Quý Hành còn nghe tiếng la của tụi nó.
"Chân đứa nào giẫm lên mắt tao!"
" mày cùng lắm cũng chỉ có hai cái lỗ, mắt ở đâu, đừng có mà ăn vạ!"
"Lo đi lẹ đi, tao muốn ăn thịt bọn người kia."
Có mấy người phòng bên nhìn thấy, Quý Hành còn nghe cả tiếng họ hét lên hoà cùng tiếng xao động của đám xương cốt ngoài kia.. hoặc là nói.. chúng nó đang đạo cửa kính đầy phấn khích.
Cánh cửa phía sau mở ra, Phó Bằng Lan đã trở lại, Quý Hành quay đầu lại, khóc không ra nước mắt: "Làm sao bây giờ? Em cảm thấy chúng ta đi không được."
Phó Bằng Lan nhìn cảnh tượng bên ngoài, bình tĩnh cầm cây thù du lên và nói: "Đi, đi xuống cầu thang."
Có người đã ở tầng dưới trước khi họ xuống, họ mở cửa và nhìn thấy một đống xương bên ngoài. Chắc là đã bị kích thích nên tay đóng cửa có hơi ngừng một lúc mới đem cửa đóng chặt, bỏ lại bên ngoài là đám xương không có tí thịt vụn nào không ngừng chuyển động. Cửa đóng được một lúc thì người đó lấy ra đao, bắt đầu chém ra đám xương, một phát chặt đôi, nhưng cũng vô dụng, đứa bị chặt thì đứt ra rồi lại chuyển động tiếp.
Phó Bằng Lan nhìn xuống cây thù du trong lòng mình, suy nghĩ một lúc thì đem nó lại gần một cái xương, ngay lập tức cái xương cốt đó né ra xa. Phó Bằng Lan hài lòng nói: "Mọi người theo sát tôi." Anh một tay cầm thù du, một tay cầm cà rốt móc ra từ trong túi, dùng chân đá bay cánh cửa rồi ném cà rốt ra ngoài, cộng với hiệu quả của thù du, trước cửa đã thông ra một con đường.
" Làm sao anh biết cà rốt có ích thế?" Manh Manh vừa chạy vừa hỏi.
Phó Bằng Lan nói: " tôi tiện tay ném".
Manh Manh: "..."
Quý hành cười ẻ.
Những người chơi khác cũng tranh thủ chạy theo, thậm chí có người còn chạy nhanh hơn họ.
Anh ta là một người đàn ông có màu tóc giống Manh Manh, khi chạy ngang qua còn đắc thắng nhìn Quý Hành và những người khác, rồi chạy về phía nam.
Quý Hành không biết người này đang tự hào cái gì, cả bốn người đã tìm thấy đám nai ở chỗ cũ và nhanh chóng phi về phía cung điện. Tốc độ của con nai sừng tấm tất nhiên là nhanh hơn đám người kia, vì thế họ cưỡi nai trong ánh mắt giật mình của đối phương.
Người đàn ông chạy một lúc rồi quyết định đi bộ. Hắn ta lập tức quay lại và nghĩ rằng sẽ tìm một con nai cưỡi giống đám Quý Hành, mà hắn cũng tìm thấy một con nai thật. Có điều mất nửa ngày cũng không thể cưỡi, còn bị đá ngược. Mãi đến khi chân hắn bị đá đến bầm đen mới từ bỏ.
Hắn ta một bên chạy về phía hoàng cung, một bên tự hỏi mình làm sai chỗ nào.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, đèn trên tường cung điện đã bật sáng, khiến toàn bộ cung điện càng thêm uy nghiêm và sáng ngời, giống như một viên ngọc trai mọc ra từ cánh rừng.
Phỉ Phit thay váy và đợi giày. Mọi người đều nhìn Phó Bằng Lan chằm chằm. Phó Bằng Lan bình tĩnh đem chậu cây đổ ra, đằng sau lớp đất đen có thêm một vật nữa. Phỉ Phỉ vui mừng cầm nó lên: "Giày của tôi."
Quý Hành nghĩ quả nhiên là như vậy, hèn chi Thuỵ Mộng ngày nào cũng cầm chậu cây trong tay, "Em mau vào cung đi, Thuỵ Mộng khoảng nửa giờ nữa sẽ có mặt ở đây, đến lúc đó em phải mượn hành động của mọi người mà nhanh chọn chạy trốn."