Cố Nguyên Bạch đột nhiên động.
Y bước nhanh đến trước mặt Tiết Viễn, bỗng chốc rút bội đao bên hông Tiết Viễn ra.
Ánh sáng lạnh lẽo của đại đao chiếu lên mặt hòa thân vương, lửa giận của Cố Nguyên Bạch ngập trời, đầu óc trướng căng, dường như lục phủ ngũ tạng đều cảm nhận được hương vị ghê tởm, y nghiến răng nghiến lợi: "Trẫm giết ngươi!"
Trong lòng Tiết Viễn run sợ vội giữ y lại, nắm lấy đôi tay đang vung đao của y, sợ y làm bản thân bị thương: "Thánh Thượng, không thể giết."
Cố Nguyên Bạch nghe không lọt.
Mặc dù y biết y và hòa thân vương không phải là huynh đệ ruột, nhưng giữa hai người vẫn có quan hệ huyết thống, bất luận là Cố Liễm trước đây hay là Cố Nguyên Bạch hiện tại, đều xem hòa thân vương như huynh đệ của mình, là huynh đệ suốt hai mươi hai năm!
Đôi mắt Thánh Thượng đỏ ngầu, hô hấp thô nặng, lồng ngực khó khăn thở dốc, nhưng vấn nhìn chằm chằm vào hòa thân vương: "Cố Triệu——! Trẫm muốn giết ngươi, trẫm nhất định phải giết ngươi!"
Đầu óc Cố Nguyên Bạch âm ỉ đau đớn, đau từng cơn, giống như kim đâm không chút thương tiếc nào, đôi tay y run rẩy, thanh trường đao cũng phát run theo.
Tại sao hắn có thể như vậy, làm sao hắn dám!
Tay hòa thân vương cũng run rẩy không thôi.
Hắn nhìn ánh mắt Cố Nguyên Bạch, sát ý nơi đó hệt như một thanh đao đâm thẳng vào tim hòa thân vương. Trong lòng tràn đầu nước bùn hòa lẫn với máu tanh, cảnh tượng đáng sợ nhất trong giấc mộng của hòa thân vương, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt rồi.
Hắn chỉ có thể cứng đờ, không nói nên lời, ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn Cố Nguyên Bạch, cảm giác sợ hãi dần lan rộng khắp tay chân.
Cố Nguyên Bạch đã biết.
Biết vị huynh trưởng này có tâm tư dơ bẩn với y.
Tiết Viễn đứng sau lưng Cố Nguyên Bạch, chậm rãi ôm người vào trong lòng ngực, ôn nhu thấp giọng dỗ dành: "Thánh Thượng, thân thể người vừa mới tốt lên, không thể tức giận. Nếu khó chịu thì cứ căn thần một ngụm đi, được không?"
Thân mình Cố Nguyên Bạch run rẩy, Tiết Viễn thừa dịp y không chú ý, vội vàng cướp lấy đại đao trong tay y.
Khi tầm mắt liếc qua hòa thân vương, khóe miệng châm biếm, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hòa thân vương nhìn hai người bọn họ thân mật, chỉ cảm thấy một mùi tanh từ trong cổ họng dâng lên. Hắn siết chặt lấy y phục trước ngực, lồng ngực khó chịu đến đau đớn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người trước mặt, không nhúc nhích.
Từ trước đến nay hắn không hề nghĩ đến chuyện kéo Cố Nguyên Bạch xuống nước, Cố Nguyên Bạch không nên thích nam nhân a. Hắn cất giấu sâu như vậy, chịu đựng áp lực lớn như vậy, chính là vì muốn cho Cố Nguyên Bạch một đời sạch sẽ, làm sao Tiết Viễn dám?
Cố Nguyên Bạch chôn mặt trong cần cổ Tiết Viễn, thật lâu sau, mới ngăn được sự run rẩy vì bị chọc tức đến cực điểm. Y siết chặt tay, giọng nói khàn khàn: "Mang hắn ra ngoài."
Hòa thân vương bị Tiết Viễn trực tiếp ném đi ra ngoài.
Thiên kiêu chi tử trước kia, vậy mà bây giờ lại chật vật quỳ rạp xuống đất, tư thế oai hùng cũng vỡ tan thành hai nửa. Đôi tay hòa thân vương run run, cố sức chống lên tảng đá xanh để nâng người dậy.
Người trong vương phủ muốn tiến lên đỡ người, Tiết Viễn lại rút đao ra khỏi vỏ, nói: "Vương gia các ngươi thích quỳ trên mặt đất, không thích được người nâng."
Một câu này, phải thật lâu sau đầu óc đã bị đông cứng của hòa thân vương mới nghe thấy được, hòa thân vương nhìn chằm chằm mũi giày của Tiết Viễn, trước mặt toàn bộ nô bộc, cắn chặt răng, phát run mà đứng lên.
Cố Nguyên Bạch đi phía sau Tiết Viễn ra khỏi thư phòng.
Thánh Thượng ngưng tụ sương giá, trong mắt ẩn chứa băng lạnh, ánh mắt y đảo một vòng nhìn những người xung quanh: "Mang rượu tới."
Một lát sau, bọn thị vệ ôm tới mấy bình rượu. Cố Nguyên Bạch bảo bọn họ hất rượu quanh thư phòng, sau đó vươn tay về phía Điền Phúc Sinh: "Mồi lửa."
Điền Phúc Sinnh cầm mồi châm lửa, sau đó cung kính đưa cho Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch giơ tay, tay áo xẹt qua, cứ như vậy nhẹ nhàm ném đi, mồi lửa chạm vào rượu nháy mắt bốc cháy, lửa lớn tràn lan, đảo mắt một cái đã vây quanh toàn bộ thu phòng.
Ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên mặt Cố Nguyên Bạch, khiến biểu cảm của y trở nên lúc sáng lúc tối. Sắc mặt hòa thân vương chợt biến đổi, hắn không chút suy nghĩ mà chạy vọt vào bên trong thư phòng, nhưng chỉ trong giây lát đã bị các thị vệ áp xuống mặt đất. Vẻ mặt hòa thân vương dữ tợn, cầu xin nói: "Cố Liễm, không thể đốt!"
Hắn ra sức giãy giụa, gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên, các thị vệ thế mà suýt chút nữa không giữ nổi hắn: "Hòa thân vương, không thể qua đó."
Rốt cuộc Cố Nguyên Bạch cũng cúi đầu nhìn về phía hắn, hàm răng nghiến chặt: "Cố Triệu, chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ lại sao?"
Một khi y tức giận, thì sẽ thở hổn hển vô lực. Cố Nguyên Bạch hít sâu một hơi, dời mắt đi, mãi cho đến khi ngọn lửa cắn nuốt toàn bộ phòng trong, mãi cho đến khi toàn bộ người trong phủ bị lửa lớn kinh động, y mới xoay người rời đi.
Hoa văn trăng non màu bạc, du long màu vàng trên vạt áo, mỗi một động tác đều phát ra lệ khí và uy thế mạnh mẽ. Hòa thân vương duỗi tay ra, nhưng còn chưa túm được du long uốn lượn kia, Tiết Viễn đã kéo Cố Nguyên Bạch sang một bên, né tránh tay hòa thân vương.
Cố Nguyên Bạch không chút dừng lại mà lướt qua hắn.
Nhưng chưa đi được vài bước, đã gặp nha hoàn đỡ hòa thân vương phi đến.
Cái thai trong bụng hòa thân vương phi đã lớn cỡ bảy tám tháng, nhưng trông nàng lại có chút tiều tuy. Bàn tay, cần cổ, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, duy chỉ có cái bụng là to đến dọa người.
Vương phi nhìn thoáng qua Cố Nguyên Bạch, lại nhìn thư phòng bốc cháy hừng hực sau lưng Thánh Thượng, nhìn nhìn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Giống như vừa gạt đi được gánh nặng, đã lâu chưa từng cảm thấy khoan khoái như thế.
Cố Nguyên Bạch nhìn thấy nàng, khóe môi khẽ nhấp: "Ngự y, lại đây bắt mạch cho vương phi đi."
Ngự y đi theo tiến lên, bắt mạch cho vương phi. Một lát sau, ngự y mới nói ngắn gọn: "Thân thể vương phi khỏe mạnh, chỉ là có chút phiền muộn, chớ nên lo âu nhiều, sẽ có hại với chính mình lẫn thai nhi."
Vương phi lau nước mắt "Thiếp biết rồi."
Cố Nguyên Bạch trầm ngâm, nói: "Có thể lặn lội đường xa không?"
Ngự y kinh ngạc: "Xin hỏi Thánh Thượng, "lặn lội đường xa" người nói, là từ chỗ nào đến chỗ nào?"
"Từ nơi này đến hành cung ở Hà Bắc." Hai mắt Cố Nguyên Bạch tối sầm lại: "Cứ ở hành cung nghỉ ngơi lấy sức, ở cạnh làm bạn với thái phi."
Ngự y còn đang ngẫm nghĩ, vương phi đã nặng nề bái một bái, giọng nói có lực: "Thiếp nguyện ý đến hành cung ở bên thái phi, nơi đó yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng thai, thiếp cả gan mong Thánh Thượng ân chuẩn. Chỉ cần trên đường thiếp đi chậm một chút, ổn định vững vàng một chút, chắc chắn không ngại."
Ngự y gật đầu nói: "Vương phi nói chính là."
"Kia hôm nay liền chuẩn bị đi trước hành cung đi," cố nguyên bạch một lần nữa cất bước, "Ngay trong ngày khởi, không có trẫm mệnh lệnh, hòa thân trong vương phủ bất luận kẻ nào, ai cũng không chuẩn bước ra trong phủ một bước."
Hòa thân vương phủ hoàn toàn loạn làm một đoàn.
Chờ hòa thân Vương phi ngồi trên đi trước hành cung xe ngựa rời đi phủ đệ sau, trong phủ một vị họ Vương môn khách, đẩy ra hòa thân vương cửa phòng.
"Vương gia," Vương tiên sinh bậc lửa từ trong tay áo lấy tới hương, lo lắng sốt ruột nói, "Vương phủ đã bị trông coi đi lên."
Thật lâu sau, hòa thân vương mới kéo kéo khóe miệng, "Ngươi dĩ vãng từng cùng bổn vương nói qua, nói Thánh Thượng rất là lo lắng bổn vương. Bổn vương kia sẽ còn mắng ngươi biết cái gì, thế nào, hiện giờ ngươi đã hiểu sao?"
Vương tiên sinh trầm mặc.
Hòa thân vương hít sâu một hơi, nghe trong phòng hương liệu, hoảng hốt chi gian, giống như thấy được cố nguyên bạch đứng ở hắn trước mặt, trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn hắn, ngay sau đó cười nhạo mở ra, nói: "Ta hảo huynh trưởng, hiện giờ ngươi như thế nào sẽ như vậy chật vật?"
"Còn không phải bởi vì ngươi?" Hòa thân vương lẩm bẩm, ảo giác rút đi, hắn thất bại mà xoa xoa mặt.
Vương tiên sinh nhìn liếc mắt một cái đã châm tẫn một nửa hương liệu, thở dài nói: "Vương gia, trong phủ hương liệu đã sở thừa không nhiều lắm."
Hòa thân vương sững sờ một lát, "Tư khố trung đồ vật còn có rất nhiều, ngươi tự hành đi lấy đi. Nếu là có thể đổi đến kia liền đổi, đổi không đến liền thôi, bổn vương không bắt buộc."
Vương tiên sinh trong mắt chợt lóe, "Đúng vậy."
Hồi cung một đường, cố nguyên bạch mặt âm trầm không nói lời nào.
Tiết xa khuyên nhủ: "Thánh Thượng không thể giết hòa thân vương."
"Ta biết," cố nguyên bạch đầu ngón tay thật sâu lâm vào lòng bàn tay bên trong, "Hắn cũng dám ——"
Tiết xa cầm hắn tay, đẩy ra hắn móng tay, trong lòng cũng là cười lạnh không thôi.
Trách không được hòa thân vương đối thái độ của hắn luôn là đối địch mà cổ quái, thân là cố nguyên bạch thân huynh đệ, đối cố nguyên bạch thế nhưng sinh ra như vậy tâm tư, tiên đế nếu là biết, đều có thể bị tức giận đến sinh sôi từ quan tài bản nhảy ra.
"Người như vậy, liền hẳn là chém đầu tội lớn," Tiết đường xa, "Ai dám đối Thánh Thượng khởi như vậy đại bất kính tâm tư, ai phải làm tốt mất mạng chuẩn bị."
Cố nguyên bạch từ lửa giận trung phân ra một tia tâm thần, bớt thời giờ nhìn hắn một cái.
Tiết xa mặt không đổi sắc nói: "Nơi này đầu tự nhiên không tính thần." Rốt cuộc hắn là cùng ông trời cầu quá thân người.
Nói nói mấy câu đậu đến cố nguyên bạch tiêu hỏa khí lúc sau, Tiết xa lại nhìn nhìn cố nguyên bạch chân, lau lau dược, thấy vẫn là hồng, không nhịn xuống nhẹ nhàng cào vài cái ngứa, thở dài, không biết là hỉ vẫn là ưu, "Sao có thể như vậy nộn."
Cố nguyên bạch rút về chân, Tiết xa đi theo ngồi ở hắn bên cạnh, cánh tay đáp ở cố nguyên bạch trên người, ân cần thiện dụ, "Thánh Thượng, hòa thân vương người như vậy da mặt quá dày, quá không biết xấu hổ. Ngươi nếu là khó chịu, vậy đem khí rơi tại thần trên người. Bằng không ngài nếu là trong lòng còn nghĩ hòa thân vương, hòa thân vương không chừng sẽ cỡ nào vui mừng."
"Ngươi nói được không sai," cố nguyên bạch biểu tình một ngưng, lạnh mặt nói, "Trẫm sẽ không lại tưởng việc này."
Tiết xa gợi lên cười, sờ sờ Thánh Thượng bối. Chờ xuống xe thời điểm, càng là dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, vén lên bào chân quỳ một gối ở xa tiền, vỗ vỗ chính mình chi khởi chân trái, hướng tới Thánh Thượng khơi mào tuấn mi.
"Thánh Thượng chân nộn, đừng dẫm lên chân đặng, dẫm lên thần chân," Tiết đường xa, "Thần tuyệt không lắc lư một chút, bảo đảm ổn định vững chắc."
Cố nguyên bạch đứng ở trên xe ngựa xem hắn, nhíu mày: "Lăn."
Hắn không có dẫm người ghế hư thói quen.
Tiết xa: "Còn thỉnh Thánh Thượng ban ân."
Cố nguyên bạch chuyển qua mặt, tưởng từ bên kia xuống xe. Tiết xa đứng dậy từ trên ngựa lật qua, lại là nhấc lên áo choàng, kịp thời ngăn chặn xuống xe lộ: "Thánh Thượng."
Cố nguyên bạch hắc mặt, dẫm lên hắn đùi xuống xe ngựa.
Quả nhiên như Tiết xa theo như lời, hắn trên đùi sức lực đại thật sự, chống đỡ cố nguyên bạch một chân hoàn toàn không là vấn đề. Thậm chí bởi vì quá mức rắn chắc, cố nguyên bạch này nhất giẫm, chỉ cảm thấy so cục đá còn muốn ngạnh.
Nhưng cảm giác này, lại giống như có vài phần quen thuộc.
Thánh Thượng sắc mặt khẽ biến một cái chớp mắt.
Tiết xa từ trên mặt đất đứng lên, quý trọng mà nhìn đầu gối dấu chân, Thánh Thượng đế giày cũng sạch sẽ thật sự, nhợt nhạt dấu vết hắn đều luyến tiếc chụp đi. Quay đầu nhìn lên, thấy thị vệ trưởng chính chần chờ mà nhìn chằm chằm hắn xem, Tiết xa hơi hơi mỉm cười, "Trương đại nhân như thế nào như vậy nhìn tại hạ?"
Thị vệ trưởng đang muốn nói chuyện, Tiết xa bất chợt bước nhanh lướt qua hắn, đuổi theo cố nguyên bạch: "Thánh Thượng muốn đi đâu nhi, thần ôm ngài qua đi?"
"Tiết chín dao, ngươi nói," cố nguyên bạch ngữ khí hỉ nộ không chừng, "Ngươi tối hôm qua có phải hay không lấy ta chân đi làm cái gì nhận không ra người sự?"
Tiết xa giả ngu giả ngơ, nhíu mày, "Cái gì?"
Cố nguyên bạch bỗng chốc dừng lại, "Có phải hay không làm ta đi chống cái kia súc sinh đồ vật?"
Tiết xa da đầu tê rần, "Thánh Thượng, đừng mắng."
Thánh Thượng một mắng hắn, hắn liền chịu không nổi.
Cố nguyên bạch cười lạnh hai tiếng, chỉ cho rằng hắn còn muốn mặt, "Súc sinh đồ vật, súc sinh đồ vật."
Liên tiếp mắng ba lần.